Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng


Sáng sớm, ánh ban mai ấm áp hắt vào phòng qua ô cửa kính nhỏ, chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp ưa nhìn, dưới ánh sáng ấm áp của ngày mới, làn da trắng nõn lại càng thêm trắng hồng.

Bên ngoài tiết trời vẫn còn lạnh, nhưng mây mù dày đặc đã không còn, nền trời xanh thẳm dễ chịu.
Mi mắt Sương Hàn khẽ động, đôi mắt lệ chi hé mở, liền bị ánh sáng vàng nhạt ấm áp làm cho chói mắt.

Mày khẽ nhíu lại, cô giơ tay lên che khuất ánh nắng trước mắt mình, bây giờ mới mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Sương Hàn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cô hôm qua ngủ ngon hơn thường ngày, cũng không bị thức giấc giữa đêm.

Mặt mày cũng có khí sắc hơn, da trắng má hồng, nặng lượng đủ dùng.
Sương Hàn xoa xoa mi tâm, xong lại nhìn sang phía người bên cạnh mình.
Thấy anh vẫn còn đang ngủ, chăn kéo tới trước ngực, vai áo lỏng lẻo để lộ da thịt người đàn ông, xương quai xanh rõ nét hiện ra trước mắt cô.

Tóc đen rũ rượi lộn xộn, khuôn mặt tựa như tạc tượng lại càng thêm hút mắt dưới ánh ban mai.
Sương Hàn vội vàng nhìn sang chỗ khác, cô chầm chậm ngồi dậy, mọi cử chỉ đều nhẹ nhàng nhất, không muốn đánh thức người đang say giấc kia.
Chân trần bước đi khẽ trên nền sàn lạnh lẽo, không tạo ra bất cứ tiếng động nào.
Sương Hàn mở cửa, để lại Đình Xuyên còn say giấc nồng trong phòng, cô đi đánh răng rửa mặt, súc miệng thay đồ.
Sương Hàn nhìn mình trước gương, một thân trắng nõn tựa trận tuyết đầu mùa, hôm nay lại đặc biệt mặc đẹp hơn một chút.


Khác với áo len chân váy đơn giản ngày thường, cô mặc váy len màu sữa, đường cong được tinh tế khoe chọn, phần eo nhỏ lại được thiếp kế thêm nơ nhỏ rất mảnh, khiến tổng thể không đơn điệu nhàm chán.
Sương Hàn đeo vòng bạc mảnh sắc bạc, tai đeo khuyên tai ngọc trai quen thuộc.
Cô đi tới phòng bếp, muốn tự tay chuẩn bị bữa sáng.
Uyển Dư thấy Sương Hàn bước vào, vội vàng cản lại:
"Phu nhân tới nơi này làm gì, người sẽ ám mùi cho mà xem."
Cô nhẹ giọng nói:
"Chị muốn phụ mọi người, không được sao?"
Cô nhóc nghe vậy liền lắc đầu, nói ngay:
"Không có được, ai lại để phu nhân làm việc này bao giờ, Phó lão phu nhân mà biết chuyện, bọn em sẽ bị mắng cho xem."
Sương Hàn nghe vậy, mặt có chút buồn, vẫn là nghe lời Uyển Dư:
"Ừ, thế chị đi, ngồi phòng ăn đợi món lên."
"Thế được rồi đúng không?"
Cô nhóc khẽ cười, gật đầu một cái:
"Vâng."
Cô lui tới phòng ăn, đúng là chỉ cần ngồi im một chỗ, nhàn rỗi sinh ra nhàm chán.

Sương Hàn chống cằm, nhìn lọ hoa hồng trắng được cắm trên bàn, nhìn ngắm một hồi lâu cũng không rời.

Tâm trí cô đã thả trôi nơi phương trời xa, Sương Hàn bỗng nghĩ tới người đang say giấc kia, không biết đã tỉnh giấc hay chưa.
Buổi sáng cô không ăn cùng Phó Tuyên, hầu như thời gian gặp nhau đều là từ chiều trở đi.

Ba ngày vừa qua, ngày nào Sương Hàn cũng chỉ ăn một mình, cũng đã không còn cảm thấy cô đơn từ lâu.
Bên tai Sương Hàn đột ngột truyền đến âm giọng trầm ấm, khiến cô đang từ trên chín tầng rớt xuống dưới đất, khẽ giật mình mà ngoái đầu lại.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?"
Sương Hàn bị anh làm cho giật mình, trong lòng thầm nói: [Bước mà không gây ra chút tiếng động nào, có chút....!giống ma.]
Đình Xuyên lại hỏi:
"Cô nhìn tôi làm gì?"
Cô choàng tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân, vội vàng lắc đầu, xoay người ngồi gọn lại.


Anh đi tới, cũng đã thay một bộ đồ đàng hoàng chỉnh tề.

Mái tóc đen được vuốt gọn, hôm nay Đình Xuyên lại đeo kính, anh chọn chỗ ngồi xa Sương Hàn nhất.
Nơi đầu bàn bên kia.
Đồng hồ điểm tới 07:00.
Đồ ăn sáng mau chóng được mang ra, cô cùng Đình Xuyên đụng đũa ăn sáng.

Không nói với nhau một lời, đồ ăn thì rất ngon, nhưng không khí này khiến Sương Hàn nuốt không trôi thức ăn.

Cuối cùng bữa sáng cũng kết thúc trong im lặng, sau bữa sáng hôm nay lại đặc biệt có sữa ấm, mọi hôm đều không thấy có.
Cô uống một ngụm nhỏ, làn nước ngọt ngọt ấm len theo khẽ răng, trượt xuống cổ họng, cả người Sương Hàn ấm lên đôi chút.

Cô liếc trộm người trước mắt một cái, nhìn thấy anh uống cafe, ánh mắt hai người lại vô tình đụng trúng nhau.
Sương Hàn bất động vài giây, thu lại ánh nhìn trong giây lát, cô lại một hơi uống hết cốc sữa trên tay.
Đình Xuyên đứng dậy, anh trước khi đi nói với Sương Hàn mấy lời:
"Mặc ấm một chút, chúng ta cùng đi tới nơi này."
Cô nhìn theo bóng lưng Đình Xuyên, đặt lại cốc lên bàn, đi theo anh.

Sương Hàn lên tiếng:"Chúng ta đi đâu vậy?"
Đình Xuyên nhắc nhở cô trước rồi mới nói:
"Mặc ấm vào đã, đi rồi sẽ biết."
Sương Hàn không hỏi nhiều, sợ anh thấy cô lắm lời lại sinh ra ghét bỏ, chỉ im lặng gật đầu.


Sương Hàn nhanh chóng thay đồ, cô mặc áo khoác lông đã rất ấm, nhưng Đình Xuyên nhìn thấy lại chẳng vui.
Anh trách, trong trách có lo:
"Mặc như này cũng không đủ ấm."
Sương Hàn thấy anh chồng này có chút khó chiều, nói:
"Thế anh chọn cho em đi."
Cuối cùng, chính là Đình Xuyên chọn đồ giúp cô, áo lông rất dày rất ấm, cổ đeo thêm khăn choàng, tay cũng đeo găng trắng.
Sương Hàn tự thấy, mình giống cục bông hơn là con người.
Cô do dự tận mấy lần, mới nói ra:
"Mặc như này hơi nặng, có chút khó thở."
Anh đáp Sương Hàn ngay:
"Cô nặng thì tôi bế, còn mặc cái áo khoác mỏng dính kia, ra ngoài mới chính là thấy khó thở."
Sương Hàn hơi khựng lại, nhỏ giọng hỏi:
"Anh bế thật à?"
Đình Xuyên ghé mắt nhìn cô, phũ phàng lắc đầu:
"Không."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận