Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng


Tối đến, nhiệt độ bên ngoài lại lạnh thêm, gió lạnh cũng lui tới nhiều hơn.
Bữa tối vẫn được diễn ra, mọi thứ hệt như hồi trưa, chẳng ai nói với ai lời nào.

Nam Thời bị cái không khí căng thẳng này bóp đến ghẹt thở, chỉ mong mau mau ăn xong nhanh để về phòng, vì ít ra ở đó dễ thở hơn, hôm nay cái mồm của cậu cũng chẳng nói được bao nhiêu.

(4)
Cô thì vẫn vậy, cứ lẽo đẽo theo sau Đình Xuyên như cái đuôi.

Không rời khỏi anh một giây một phút nào, Sương Hàn hít một hơi, lên tiếng trước:
"Chồng ơi.

Anh định đi đâu vậy?"
Đình Xuyên trầm ổn nói:
"Đi tắm." ( 1
Cô hơi khựng lại, đây là anh đi tắm thật, hay là đang có ý đuổi khéo đây.

Sương Hàn vẫn không đi đâu cả, chầm chậm bước sau Đình Xuyên.

Lần này, chính anh là người lên tiếng trước:
"Đi theo tôi làm gì?" (1

"Sao? Muốn tắm chung à."
Cô không đáp lời vội, chỉ mỉn cười, lúc sau mới chậm rãi nói:
"Nếu anh muốn" (5
Sương Hàn không biết lời mình nói ra có ổn không, nhưng cô thì không ổn một chút nào.

Tai hồng hồng vì chính lời mình nói ra, Sương Hàn vuốt lấy tóc đen, che đi vành tay hồng rực kia.
Tưởng là đùa, nhưng ai mà ngờ...!
Ba mươi phút sau, cô, Ôn Sương Hàn đang ngồi trong bể tắm.

Xung quanh tĩnh lặng vô thanh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, phòng tắm rộng rãi không bí bách, bể tắm hình chữ nhật được thiết kế đơn giản.

(2)
Trong phòng chỉ có mình cô, Sương Hàn quấn trên người khăn tắm sắc trắng, bờ vai trắng nõn yêu kiều được khoe trọn, xương quai xanh rõ nét không một điểm chê, cô ngâm mình trong bể, cảm nhận được hương tinh dầu của hoa hồng.

Tiếng mở cửa truyền đến bên tai Sương Hàn, lồng ngực cô đập mạnh, một giọt mồ hôi lạnh từ đâu đã xuất hiện trên trán.

(
Cô chỉ dám cúi đầu, nhìn ngắm mặt nước trong bể tắm, mắt nhìn nước tâm lại đặt ở nơi khác.

T
Đình Xuyên trên người mặc áo choàng tắm, thực ra anh cũng chẳng dám nhìn về phía Sương Hàn, Đình Xuyên chỉ nói một câu "Tùy cô." (3)
Vậy mà bây giờ mọi chuyện lại như thế này.
Đúng thật là người dám nói, kẻ dám làm.

( 2
Anh bước xuống bể, cũng không cởi áo choàng tắm trên người, mùi hương hồng ngập mũi.

Dưới ánh sáng vàng cam của đèn, chẳng ai nói với ai lời nào, cứ dần dần chìm vào sự tĩnh lặng.
Đình Xuyên một góc, cô một góc, không ai nhìn ai.

( 5
Yên tĩnh đến ngộp thở, anh ngước mắt lên, vô tình để bóng lưng Sương Hàn lọt vào tầm mắt mình.

Một thân ngọc trắng tựa tuyết, tóc đen được vén sang một bên, để lộ cổ trắng mềm mại, Đình Xuyên nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Cuối cùng cũng chính là anh không chịu nổi, đứng dậy bước ra ngoài, giọng nói trầm ấm vang vọng nơi phòng tắm:"Tôi xong rồi, ra ngoài trước" 2
Cô thấy người đã đi, mới ngoái đầu lại nhìn, giờ đây chỉ còn một người.

Sương Hàn vừa nhẹ lòng, lại vừa nặng lòng.

Sau vụ này, cô không biết Đình Xuyên kia sẽ nghĩ Sương Hàn là loại người gì.

Cô cúi gằm mặt, tâm mắt hỗn loạn, không biết chính bản thân mình nên làm gì tiếp theo.

Bên anh, mang vỏ bọc một người ngoan ngoãn, nghe lời, chân thành và chỉ hướng về mình người đó.
Sương Hàn không biết mình sẽ thế này trong bao lâu, sẽ sử dụng bộ mặt lẫn tình yêu giả tạo này đến khi nào, cô bỗng chốc rất muốn khóc.

(2)
Nhưng rồi lại thôi.
Sương Hàn sau khi tắm xong, cũng nhanh chóng thay đồ, vì nhà cũng còn một người khác ngoài Đình Xuyên.

Nên việc ăn mặc cũng trở nên kín đáo hơn, cô mặc váy cộc tay, chân váy cũng dài qua đầu gối, cổ áo kín đáo cẩn trọng.

Sương Hàn trở về phòng, không hề nhìn thấy bóng dáng chồng mình đâu, cô ngồi gọn trên giường.
Đợi một người trở về.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Đình Xuyên vẫn không thấy xuất hiện, Sương Hàn bước xuống giường, rời khỏi phòng tìm anh.

Đi tới phòng khách, cô bước chậm hơn, nhẹ hơn.

Vì có một người đang mải mê đọc sạch, Sương Hàn không muốn phá bỏ không gian riêng tư của Đình Xuyên.
Cô để ý, nơi đáy mắt anh dần tối, cũng đang lim dim như sắp ngủ.

Bếp than cũng không được đốt, nên không khí xung quanh rất lạnh, bây giờ Sương Hàn mới dám lên tiếng:"Muộn rồi, anh lên phòng nghỉ đi, ở đây rất lạnh." ( 1
"Anh mà lạnh là em cũng không lo cho đâu đấy." (2

Đình Xuyên choàng tỉnh bởi giọng nói dịu dàng, đúng là anh đã buồn ngủ, đôi chứa tia mắt mệt mỏi nhìn cô.

Đình Xuyên cất lại sách lên tủ, hỏi:
"Muộn thế này rồi, sao cô còn chưa ngủ?"
Sương Hàn lần này không nói dối, cô đợi anh là thật:
"Đợi anh."
Đình Xuyên lại lạnh giọng:
"Không phải tôi nói đừng đợi tôi rồi à? Từ giờ không cần đợi, ở đây chúng ta cũng không ngủ chung phòng nữa"
"Về phòng của cô đi."
Sương Hàn khẽ gật đầu một cái, cô với anh chẳng là gì thật lòng, nhưng những lời này của Đình Xuyên khiến tâm can Sương Hàn nhói lên một chút.
Vẫn là ngoan ngoãn: "Ừm, em biết rồi, ngủ ngon nhé.
Cô tự mình trở về phòng, một mình nằm trên giường lớn.

Không thể ngủ, Sương Hàn rất mệt, nhưng cô không sao đưa được mình vào giấc, Sương Hàn ngước mắt nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng màu bạc đêm
nay rất sáng, rất đẹp, nhưng mọi thứ lại vắng lặng nhạt nhẽo.

Bên trong đôi mắt của cô, bất chợt hiện lên một tầng bạc ảnh sương mỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận