Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng


Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chẳng chứa ý cười, nhìn chính mình trong gương có vài phần giống mẹ.
Từng đường nét trên khuôn mặt đều hao hao nhau.
Chỉ là Sương Hàn nhìn trẻ hơn, vẻ đẹp lại trông có sự khác biệt rõ ràng.

Bà nhìn đứa con gái mình sinh ra, dịu giọng nói:
"Con gái của mẹ lớn thật rồi."
"Sương Hàn, con có tin mẹ không?"
Tin? Cô chưa bao giờ.
Sương Hàn không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

Ôn phu nhân thấy thế liền nói tiếp:
"Mẹ đã tìm cho con một người chồng tốt, con biết đó, mẹ muốn nhìn thấy con hạnh phúc, chắc con sẽ không nỡ lòng nào từ chối mẹ đâu.

Đúng không?"
Cô không biết phải nói gì, gọi Sương Hàn về là vì chuyện này sao? Mong con hạnh phúc, lời này khiến cô buồn nôn, trán xuất hiện mồ hôi lạnh.
Sương Hàn điều chỉnh nhịp thở, ôn dịu nói:
"Mẹ nói gì vậy? Con có bạn trai rồi, mẹ cũng biết mà."
Bà cười lạnh, nhìn con gái mình mà nói:
"Mẹ rất ghét những kẻ nói dối, con gái ngoan của mẹ đã học từ ai thế? Chẳng phải hai đứa chia tay rồi à."
Cô sững người, thoáng qua ánh mắt là nét kinh ngạc.

Sương Hàn chỉ vừa chia tay hôm qua, cũng chưa từng nói với ai về việc này, sao mẹ cô lại biết rõ tới vậy cơ chứ?
Sương Hàn mơ hồ đoán ra gì đó, tâm trí cô rối loạn, nhìn mẹ mình nhưng chẳng biết nói gì.

Lại bất giác lùi bước, Ôn phu nhân nhìn cô, nâng niu mái tóc đen dài uốn lượn hệt mây mù, bà trầm giọng nói:
"Phó gia, gả tới đó, con chắc chắn sẽ hạnh phúc, con không tin mẹ sao?"
Phó gia và Ôn gia, ai ai cũng biết hai gia tộc này là kẻ thù không đội trời chung.
Sương Hàn chấp nhận không được, mà từ chối cũng không xong.
Cô run nhẹ, không dám lên tiếng, mi tâm vừa động, nhìn sang mẹ mình mà cười.

Đúng, đối mặt với người trước mắt, Sương Hàn chỉ cảm thấy sợ hãi, xa lạ, chỉ biết trở thành một con rối vô tri vô giác, chỉ biết nở nụ cười.
Nhưng trong lòng cô mãi mãi không chấp nhận.
Một lần nữa, Sương Hàn lại không nghe theo lời nói của bà, dứt khoát cự tuyệt:
"Con không muốn gả tới đó."
Run, rất run.
Đột ngột lồng ngực cô quặn thắt lại, khi ông dám nhìn thẳng về phía người được gọi là mẹ, cúi gằm mặt che đi nét sợ hãi.

Ôn phu nhân vẫn vậy, dịu dàng yêu kiều, bà đi tới giữa phòng, ngồi xuống bên cạnh đàn piano.
Dáng vẻ nhàn nhã của bà càng khiến cô cảm thấy sợ hãi, lùi lại thêm một bước, trông Sương Hàn lúc này hệt như thú nhỏ đứng trước loài vật săn mồi tàn độc.

Nhịp thở cô hỗn loạn, truyền đến bên tai chỉ có âm sắc lạnh lẽo:
"Con học thói từ chối mẹ mình từ lúc nào thế hả?"
Ngón tay xinh đẹp lướt trên phím đàn, đôi mắt ôn nhu lại chứa ý tức giận.
Ôn phu nhân trầm lặng, mãi không đợi được câu trả lời đúng ý liền khó chịu, mày cau lại nhìn Sương Hàn, lạnh giọng nói một tiếng:
"Lý Dung, gọi Lý Dung vào cho mẹ."
Sắc mặt cô tối dần, đáy mắt ánh lên tia sợ hãi, Sương Hàn cố giấu vẻ sợ hãi trong tâm, trầm ổn nói:
"Vâng."
Cô vừa quay gót, đã thấy Lý Dung ngoài cửa, không một thanh âm, khiến người ta kinh sợ.

Lý Dung, quản gia lâu năm tại Ôn gia, từ khi Sương Hàn còn rất nhỏ đã thấy bà.
Lý Dung tóc đen búi cao, thân mặc áo đen tạp dề trắng, làn da trắng lạnh yếu ớt.

Cô khẽ giật mình, bất giác lùi lại vài bước, trong ánh mắt có chứa gợn sóng.

Chân tay có chút hoảng loạn.

Giọng Ôn phu nhân mệt mỏi vang lên:
"Lý Dung, dạy dỗ lại con bé, tôi mệt quá."

Lý Dung đi tới, giật mạnh tóc đen của Sương Hàn, cô không phản kháng.

Chân tóc đột ngột bị giựt mạnh, da đầu nhói đau, Sương Hàn không giữ vững thăng bằng mà ngã khuỵa xuống nền sàn lạnh.

Cô không có thời gian đứng lên, đã bị kéo lê trên nền sàn lạnh đến thấu xương.
Sương Hàn bị Lý Dung kéo tới một căn phòng, da đầu cô nhói như bị kim mảnh đâm lên.

Cánh cửa gỗ sắc trầm dần dần được mở ra, phía trên nóc trần là cửa sổ vuông, phòng lớn không có bất cứ thứ gì.
Nơi giữa phòng lại treo một lồng sắt ánh bạc, đủ lớn để chứa một người trưởng thành, nhịp thở cô trở nên hỗn loạn.

Nhìn thấy lồng sắt trước mắt, Sương Hàn không bao giờ cảm thấy quen thuộc, dù cho có ở đây cả trăm lần, tứ chi cô cứng đờ.
Sương Hàn được thả ra, tóc đen buông xõa rối tung, Lý Dung thấy thế liền quỳ xuống.

Lấy ra lược gỗ trong túi, chải giúp cô, bà không nói một lời.

Chỉ làm theo mệnh lệnh, lớn lên từ bé với Thẩm Tinh Nhược, cũng là Ôn phu nhân.
Bà biết, con rối này lúc nào cũng phải hoàn hảo, đó là thứ mà bà chủ mình thích nhất.
Sương Hàn như một con búp bê sứ, vô tri vô giác không có cảm xúc, tóc đen dài được chải đến mượt.

Cô bị nhốt vào trong lồng, chân trái bị xích sắt khóa chặt, cổ chân nhỏ được quấn thêm lông mềm, tránh để lại vết trên người Sương Hàn.
Cô vô lực nằm trong lồng sắt, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, Sương Hàn nhìn theo bóng lưng Lý Dung đang khuất dần.

Nội lực cô tan biến, mệt mỏi thả mình trong bóng tối, muốn nó nuốt chửng mình cho xong.
Sương Hàn nắm chặt chặt tay, móng dài ghim sâu vào da thịt, cô lúc này chỉ nghĩ tới Tư Hàm.
Mơ hồ đoán ra mọi chuyện, mẹ Sương Hàn chắc chắn đã có nhúng tay, mọi chuyện quá trùng hợp, quá mượt mà.
Cô nhìn vào không trung vô định, chỉ thấy một màu sắc đen, trong lòng tràn đầy thống khổ, thanh âm nhỏ bé yếu ớt vang vọng nơi phòng tối:

"Tư Hàm...!anh yêu em...!hay không yêu em?"
"Anh đã...!trải qua những gì vậy?"
"Có mệt không, hận lắm đúng không, ghét bỏ lắm rồi đúng không, không chịu nổi nữa rồi đúng không?"
"Xin lỗi."
Giọng nói ôn dịu của người cô từng yêu lại hiện lên trong tâm trí, câu nói từ tám năm trước này, Sương Hàn đã nhớ không xót một chữ.
"Sương Hàn, anh nói em nghe một chuyện, cuộc đời mỗi người thường có kẽ hở.

Ánh mặt trời vì thế mới có thể rọi vào, không có một đêm tối vĩnh hằng, chỉ có bình minh chưa đến."
Sống mũi cô cay cay, lệ rơi trong thầm lặng, giọng nói nghẹn ngào yếu lạnh:
"Em xin lỗi...!xin lỗi vì đã yêu, xin lỗi vì chúng ta đã gặp nhau, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Sương Hàn từng ước, cô có thể biến mất khỏi thế gian này, nhưng đến cả viêc này cô cũng không được quyền quyết định.
Thế gian của Sương Hàn, giờ đây lại chỉ có một màu tăm tối, chạy trốn, phải.

Cô đã từng nghĩ: "Nếu chạy trốn khỏi nơi đây, thì mình sẽ yên bình hơn đúng chứ?"
Đã từng, để rồi khi bị bắt lại, chính Sương Hàn phải hứng chịu những điều khiến cô phát điên.
Cô nhớ lại cái ngày hôm đó, Sương Hàn chỉ mới là một cô gái mười tám tuổi, được rời khỏi sự kiểm soát khiến Sương Hàn kinh sợ hằng đêm.

Cô đã trốn, trốn tới một vùng quê hoang vắng, nhưng rồi yên bình lại chỉ được vỏn vẹn bốn ngày, đối với Sương Hàn đúng thật là rất dài.
Giọng nói khi đó của mẹ khiến hy vọng nhen nhóm trong cô bị dập tắt:
"Con là một con búp bê xinh đẹp, một con rối hoàn hảo của Ôn gia, đừng biến mình trở thành chuột nhắt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận