Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

EDIT BY XIAO YU

“Chẳng lẽ trên đời này chỉ có một mình cô biết bộ mặt thật của Lục Lập Phong hay sao?”

Diêu Tinh Thần kêu khóc ầm ĩ một trận, dáng vẻ đau lòng muốn chết của cô quả thực khiến cho người khác lo lắng vô cùng.

Bên cạnh hai người là một khách sạn, Lục Lập Phong ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của khách sạn đó một chút, nước mưa xối xả rơi trên mặt anh, cả người lạnh như băng. Anh suy nghĩ một chút, bây giờ cũng không thể để cô gào khóc như thế này nữa, bằng không chắc chắn sẽ xảy ra án mạng mất.

Anh cương quyết nhanh nhẹn kéo cô vào trong khách sạn, Diêu Tinh Thần sớm đã mất đi sức lực, sầm mặt lại bước vào đại sảnh.

Một tay Lục Lập Phong dắt cô, một tay đưa vào trong túi móc chứng minh thư ra.

“Cho tôi một phòng có thể tắm, tiện thể là khô quần áo của cô ấy giùm tôi.”

“Tiên sinh, anh có muốn phục vụ của chúng tôi đưa quần áo đến trước khi cô ấy tắm xong không ạ, trong lúc nhân viên phục vụ của chúng tôi giặt quần áo xong, cô ấy có thể mặc tạm bộ khác.”

“Được.” Lục Lập Phong đưa tiền và chứng minh thư lên quần lễ tân, quay người lại nhìn Diêu Tinh Thần: “Cô đi đi, tắm xong thì ra đây, tôi ở đây chờ cô.”

Diêu Tinh Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi, từng giọt nước chảy tanh tách từ trên người xuống khiến cô giống như một thủy quái, trừng mắt nhìn anh.

“Lục Lập Phong, tôi, sẽ, báo, cảnh, sát! Anh ở đây chờ tôi!”

Trải qua một trận hỗn loạn vừa rồi, giờ phút này trên gương mặt của Lục Lập Phong cũng thoáng qua một tia mệt mỏi, nhưng anh cố gắng vực tinh thần mình lên, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, quyết định sẽ ở lại chăm sóc cô, nói: “Chỉ cần cô không bị cảm, chuyện gì cũng sẽ nghe theo cô.”

“Đồ thần kinh!” Diêu Tinh Thần bị anh chọc giận! Cô không muốn nhìn anh thêm một giây nào nữa, cô đã nghĩ ra rồi! Lát nữa phải đi báo cảnh sát ngay! Cái tên cầm thú này dám cả gan làm chuyện đồi bại với cô! Cô nhất định phải báo cảnh sát!

Cô tức giận ném chiếc túi xách ở trên tay lên quầy lễ tân! Tức giận đùng đùng cầm lấy thẻ đi vào phòng khách sạn!

Lục Lập Phong nhìn bóng lưng của cô biến mất vào trong thang máy, cả người trong nháy mắt liền đổ gập xuống.

“Tiên sinh, anh không sao chứ?” Cô gái ở quầy lễ tân thấy sắc mặt của anh không tốt, lo lắng hỏi.

Lục Lập Phong lùi về sau mấy bước, ngồi xuống ghế sofa ở đại sảnh, mắt hơi nhắm lại, tay phải đưa lên ôm phần bao tử, trên chóp mũi của anh dần xuất liện một lớp mồ hôi mỏng.

“Tiên sinh, anh có chịu được không?” Cô gái ở quầy lễ tân trước mặt thấy sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, lại lo lắng hỏi thêm một câu.

Lục Lập Phong gật gật đầu tỏ vẻ không sao, ý muốn nói cô đừng làm phiền mình, nhân viên lễ tân hiểu ý lập tức im lặng không nói gì nữa.

Anh không sao hết, chẳng qua chỉ là...

Quá tức giận mà thôi...


Hiện giờ Lục Lập Phong đúng là đã bị cô chọc tức, bởi người luôn luôn làm việc một cách cẩn thận như anh, bây giờ lại có thể đi đem ví tiền và chứng minh thư của hai người bọn họ, cùng với túi xách của Diêu Tinh Thần ném vào quầy một cách bừa bãi, nhân viên tiếp tân lại không dám nói chuyện cùng anh nữa, không thể không thay anh tạm thời giữ lấy.

Không bao lâu sau, chuông điện thoại của Diêu Tinh Thần vang lên.

Nhân viên tiếp tân nhìn về phía anh một chút, thấy sắc mặt của anh khá hơn ban nãy, lúc này mới dám cầm điện thoại của Diêu Tinh Thần lên, nói: “Tiên sinh, điện thoại của cô gái kia đổ chuông, điện thoại hiển thị người gọi tới là mẹ của cô ấy.”

Lục Lập Phong đã sớm khôi phục dáng vẻ như trước, từ trên ghế sofa đứng lên, đi tới trước đài, mặc dù bây giờ cả người anh ướt sũng, nhưng lại khiến cho chiếc áo sơ mi mỏng tang dính vào lồng ngực, cơ ngực như ẩn như hiện, càng thêm mấy phần hấp dẫn.

“Cô bắt máy.” Lục Lập Phong nói.

“Tôi?” Nhân viên tiếp tân chỉ chỉ mình.

“Nói chúng tôi đang ở trên lầu.” Anh không e ngại chút nào nhìn cô ta chằm chằm, thấy vậy cô gái ở quầy lễ tần vô cùng khẩn trương né tránh ánh mắt của anh, nghe theo nói “Được tiên sinh”, rồi bắt điện thoại.

“Xin chào, đây là khách sạn Venus. Diêu tiểu thư hiện đang bận chưa thể nghe điện thoại, có chuyện gì xin quý khách nhắn lại cho chúng tôi.”

Liêu Anh Hồng đang ngồi trước cửa sổ, bà nhìn trời đổ mưa to bên ngoài, nhíu mày một cái: “Cô nói gì cơ? Con bé đang ở khách sạn?”

“Đúng vậy thưa bà.” Nhân viên tiếp tân nhìn Lục Lập Phong một cái.

Liêu Anh Hồng liền vội vàng hỏi lại: “Với ai?”

Lục Lập Phong đặt tay lên trên quầy, chỉ vào mình.

“Thưa bà, cô ấy đang ở cùng với Lục tiên sinh.”

Tim Liêu Anh Hồng vốn đang treo lơ lửng lúc này mới hạ xuống: “Hai cái đứa này... Trong bụng có con nít con nôi mà còn đi chơi lêu lổng, cô gái cô làm ơn giúp ta chuyển lời nhắn đến cho Lục Lập Phong, nhất định phải biết kiềm chế, đứa trẻ còn quá nhỏ, không thể làm bậy biết chưa?”

Nhân viên tiếp tân “A” một tiếng, nhưng rất nhanh đã khôi phục được giọng nói chuyên nghiệp: “Tôi biết rồi thưa bà.”

“Cám ơn cô nhé.”

“Không có gì, chúc bà có một cuộc sống vui vẻ, hẹn gặp lại.”

Nhân viên lễ tân cúp điện thoại, hai tay đưa di động trả lại cho anh, Lục Lập Phong cầm ví tiền, chứng minh thư, túi xách của Diêu Tinh Thần, sau đó tiện tay chấm điểm phục vụ cho nhân viên tiếp tân trước mặt, đánh giá năm sao.

Diêu Tinh Thần nhanh chóng tắm xong, cô thay quần áo, đầu đau nhói. Trong lòng cô bây giờ đang rất rối, phải biết là có cưới hay không cũng chẳng phải là vấn đề của cô, chỉ là cái cảm giác bị thay thế người mình đã chọn, thật sự rất đau buồn lại tức giận, cô nhất định phải báo cảnh sát, cô muốn tố cáo Lục Lập Phong.

Mở cửa phòng khách sạn ra, Diêu Tinh Thần một thân khô ráo bước ra ngoài, tuy hiện giờ cô không trang điểm, nhưng sống mũi thẳng tắp và đôi mắt to của cô, đúng là vừa đủ mê hoặc lòng người lại vừa mang theo mấy phần ngang ngược lạnh lùng thấu xương.


Lục Lập Phong đứng ở hành lang phía đối diện, dựa người vào vách tường, một tay xách hai túi đồ của hai người, tay kia đút vào túi quần tây, tóc đã khô, chân đạp vào bức tường phía sau, thấy cô đi ra, anh hơi ngước mắt lên, đứng thẳng người.

Diêu Tinh Thần nghiến răng nghiến lợi đi đến, giật lấy túi xách của mình, chỉ vào mũi anh nói từng câu từng chữ: “Đi, chúng ta đi gặp cảnh sát nói chuyện!”

Lục Lập Phong không nói gì, đi theo đằng sau cô.

Diêu Tinh Thần lấy điện thoại trong túi xách mình ra nhìn một cái, có một cuộc gọi đã nghe của Liêu Anh Hồng gọi đến.

“Anh nhận điện thoại của tôi?” Diêu Tinh Thần nheo mắt lại nhìn anh.

“Ừ.”

“Mẹ tôi nói gì?”

“Bà muốn tôi cẩn thận một chút, thai nhi vẫn còn chưa ổn.” Trong lúc Lục Lập Phong nói chuyện nửa có nửa không khẽ nhếch mép lên một cái, trong mắt Diêu Tinh Thần thì đây là anh đang đùa cợt với cô.

Diêu Tinh Thần nổi đóa! Chẳng lẽ trên đời này chỉ có một mình cô biết bộ mặt thật của Lục Lập Phong hay sao?

Nhất định không! Cô muốn nói cho cảnh sát biết, cô muốn nói cho tất cả mọi người biết, sự thực là Lục Lập Phong anh chỉ là một tên cầm thú ngụy quân tử mà thôi!

...

Mưa vẫn còn rơi, Diêu Tinh Thần yên lặng ngồi ở trong buồng xe, đầu óc điên cuồng dần dần nguôi xuống. Lục Lập Phong không nhanh không chậm lái xe, đưa cô đến đồn cảnh sát.

Xe dừng lại, Lục Lập Phong rất lịch sự thay cô cởi dây an toàn ra.

“Cô vào đi, tôi không đi, tôi ngồi ở trong xe chờ cảnh sát tới bắt là được rồi.” Lục Lập Phong đổ một viên kẹo bạc hà từ trong hộp ra, nhàn nhã nhai kẹo trong miệng, những tiếng cụng răng nho nhỏ không ngừng phát ra.

Diêu Tinh Thần sắp bị cái dáng vẻ này của anh làm cho tức chết.

Cô gác tay lên cửa xe, chần chừ trong chốc lác, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới anh tiểu Lâm nhưng —

“Diêu Tinh Thần, em làm đi, anh đi theo em còn muốn ăn bát cơm này nữa đấy!”

“Em nhiều chuyện tiêu cực như vậy, không chỉ hủy hoại chính em đâu, em có nghĩ đến tất cả chúng ta hay không? Chúng ta là một đoàn đội đó!”

Tay Diêu Tinh Thần run lên, nắm chặt lấy cửa xe, cô bắt đầu tính xem nếu lần này mình bước ra ngoài, rốt cuộc có thể có mấy phần thắng chắc chắn khiến cho mình được hả giận...

Câu trả lời là số không.


Cho dù bây giờ cô vào đồn cảnh sát, báo cảnh sát, chẳng khác nào đang vu khống người khác, cũng không có bằng chứng gì hết, đến lúc đó cảnh sát sẽ nhìn vào người đanh đá sexy là cô đây, rồi lại nhìn tên hào hoa phong nhã lại lịch sự thanh tao Lục Lập Phong kia, không chừng sẽ nói cô và anh xảy ra chuyện đó cũng chẳng chẳng có gì là lạ.

Hơn nữa thế lực của chú hai Lục Lập Phong rất lớn, quen biết mấy người trong đồn cảnh sát thật sự cũng chỉ là chuyện nhỏ, giờ cô đi báo án cũng chỉ bị người ta cười nhạo mà thôi, căn bản là không tác động được đến anh một chút xíu xiu nào.

“Thế nào? Đổi ý rồi à?” Lục Lập Phong nhìn cô.

Hơi thở Diêu Tinh Thần trầm xuống, kiên định đưa mắt nhìn về phía trước, không nhìn anh, lạnh lùng nói: “Lái xe, tôi phải về nhà.”

Lục Lập Phong biết cô tức giận, nên cũng không nhiều lời, tay đặt lên vô lăng, xe dần chuyển động.

Lúc xe đi tới đại viện cũ kĩ của quân khu, mưa đã tạnh, con đường lâu năm không sửa sang lại dần nhỏ ra những giọt dầu đen đen, khắp nơi đều là tiếng nước róc rách chảy.

Lục Lập Phong dừng xe ở dưới lầu, Diêu Tinh Thần tức giận mở cửa xe, phóng thẳng lên lầu, tựa hồ như không muốn ở cùng anh thêm một giây một phút nào nữa.

Lục Lập Phong nhìn bóng lưng của cô đến xuất thần, rất nhanh đã khôi phục lại thanh tỉnh trong mắt, anh lái xe, dần dần biến mất sau cơn mưa, khuất hẳn giữa bóng đêm yên tĩnh.

Bóng đêm như nước, bầu trời ngoài cửa xe như hóa thành hai dòng suối sắc màu rực rỡ, như bóng với hình.

Trên đường rất ít xe cộ qua lại, Lục Lập Phong nhếch môi, đạp chân ga một cái, chiếc xe trên đường quốc lộ rộng lớn như biến thành một mũi tên đang lao vút đi, phi ra ngoài.

Về đến Lục gia, đèn ở lầu một đã tắt hết, có lẽ cha mẹ anh đã ngủ hết rồi, chỉ có ở lầu hai vẫn còn một phòng bật đèn sáng, đó là phòng mà cha và chú hai cố ý để trống, chính là từ đường [1] dùng để thờ cúng tổ tiên Lục gia.

[1] Từ đường: Nhà thờ họ hay từ đường là một ngôi nhà dành riêng cho việc thờ cúng tổ tiên của một dòng họ hay từng chi họ tính theo phụ hệ (dòng của cha)

Đã muộn thế này rồi, tại sao nơi đó vẫn còn sáng đèn chứ?

Lục Lập Phong mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn, vội vàng đỗ xe vào gara, bước nhanh vào nhà.

Vào đến lầu một, anh nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa, bà mặc đồ ngủ bằng vải bông ngồi im thư giãn, vừa nghe thấy tiếng Lục Lập Phong trở về, vội vàng giơ tay làm động tác “Suỵt” một cái, chỉ chỉ lên lầu, nhỏ giọng nói: “Anh con đã ở trong từ đường quỳ cả một buổi chiều rồi! Chú hai con vừa mới ra ngoài về, mẹ nhìn thấy chú cầm một cái roi rồi đi lên đó! Cha con không ở nhà, mẹ cũng không dám khuyên! Con mau lên xem một chút đi!”

Lục Lập Phong nghe xong lập tức bước nhanh lầu, anh đi tới đẩy cửa từ đường một cái, cửa đã bị khóa trái rồi!

Trong phòng có giọng của chú Hai vang ra, không nghe rõ ông đang nói gì, nhưng đoán chừng là đang khiển trách anh họ.

Lục Lập Phong lấy chìa khóa của từ đường ra, vặn khóa rồi đẩy cửa vào, chỉ thấy chú hai đã tắt đèn đi, trong phòng tối om om, chỉ có mấy ngọn nến trong chiếc ly đặt trước bài vị vẫn còn sáng, chiếu vào bóng người anh họ đang quỳ dưới đất.

Chú hai tức giận vung roi lên rồi quật xuống, Lục Lập Phong nhanh tay lẹ mắt lập tức chạy tới! Đứng chắn ở đằng sau lưng của anh trai! Một roi kia liền rơi vào người anh!

Lục Lập Phong nhắm mắt cắn chặt răng, đầu óc chợt căng lên, một cảm giác đau nhức từ sau lưng truyền tới, anh cảm giác được vết thương trên da thịt mình đang nứt ra trong nháy mắt! Anh đau đến nỗi mặt mũi cau có.

Lục Thiết Kim biết mình đánh nhầm người, vội vàng đem roi ném ra sau, tức giận nhìn Lục Lập Phong một cái, quát lớn một tiếng: “Cháu đi ra cho chú!”

Lục Quốc Bảo từ đầu đến cuối quỳ cực kì nghiêm chỉnh, hai mắt nhắm lại, không hề có ý muốn tránh đi, đầu anh cúi thấp, mái tóc dài đến sống mũi anh tuấn, lay động trên làn da màu lúa mạch của anh, thế nhưng lại nhìn ra mấy phần thư thái.

Lục Lập Phong nhịn đau đứng lên, lấy tay che chở Lục Quốc Bảo, thiết tha nhưng lại vô cùng bình tĩnh nói: “Chú hai! Anh trai là phi công trưởng! Chú đánh anh ấy như vậy, nếu trên người anh ấy có sẹo, sau này không thể bay được nữa!”


Lục Thiết Kim là người nóng tính, vừa rồi đang bực bội nhất thời cũng không để ý nhiều như vậy.

Con trai là một phi công, lại có quyền chỉ huy tối cao đối với những người khác trên phi cơ, mỗi lần ông nhìn thấy con trai mình khoác trên người bộ đồng phục có bốn quân hàm đeo ở hai vai, trong lòng cũng không tự chủ được dâng nên một niềm kiêu hãnh. Lục Lập Phong nói đúng, nếu ông cứ như thế mà đánh một roi xuống, trầy da sứt thịt, kết thành sẹo, thì thật ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.

Nhưng mà khó hiểu ở chỗ là anh cứ như vậy quỳ ở một chỗ không nhận sai cũng không lên tiếng, Lục Thiết Kim làm sao có thể tha cho anh?

“Súc sinh!” Lục Thiết Kim biết đã có Lục Lập Phong ngăn lại, vung roi lên lần nữa, làm bộ muốn đánh anh: “Hôm nay ta không thể không đánh chết con! Trả lại cháu trai cho ta!”

Lục Quốc Bảo nhắm mắt thật chặt, cúi đầu xuống, cắn chặt răng.

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ từ đi trong hành lang truyền tới, một bóng người mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu trắng giản dị dừng lại ở cửa, gọi một tiếng “Cha”.

“Mỹ Nhân, sao con lại ra đây? Lại còn chân trần nữa, nền đất rất lạnh đó! Con mau vào phòng nghỉ ngơi đi!” Chú hai đổi giọng, cau mày nói.

Đầu Lục Quốc Bảo khẽ chuyển động, anh nghiêng đầu sang nhìn cô.

Lương Mỹ Nhân đã nghỉ ngơi hai ngày nay, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng bệch như tờ giấy chẳng có chút huyết sắc, bấy giờ cô đầu tóc rối bù, hai chân trần, đi tới bên cạnh chồng mình, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống bên anh.

Cảnh tượng này, dù người ngoài có nhìn thấy, tim cũng sẽ nhói đau theo.

Lục Quốc Bảo gắt gao nắm chặt tay, mắt cũng nhắm lại, lông mi dài khẽ rung rung, không lâu sau liền ướt đẫm.

Đủ rồi, anh cũng chịu đủ rồi.

Quá đau đớn, đau đến chết lặng, chết lặng đến mệt mỏi.

Lục Thiết Kim nhìn hai người trẻ tuổi, cảnh tượng đôi uyên ương khổ mệnh bị phạt thế này cũng chẳng phải điều mà lòng ông hy vọng gì, ông phất tay một cái, mạnh bạo ném chiếc roi đi thật ra, chiếc roi đập vào tường một cái rồi rơi xuống mặt đất.

Lục Thiết Kim bực bội hừ một tiếng, buồn rầu chết đi được, ông hất tay áo một cái! Chắp tay sau lưng đi ra cửa!

Sau lưng Lục Lập Phong vẫn còn đau, mắt thấy anh và chị dâu cùng nhau quỳ ở chỗ này mà không nói lời nào, biết giờ mình nói gì cũng không ổn, trong lòng vợ chồng bọn họ đang đau buồn, anh quyết định bước ra ngoài, để cho bọn họ một chút không gian riêng tư, đến phòng y tế ở lầu hai lấy thuốc bôi.

Mẹ đau lòng thay anh, bôi thuốc tốt nhất cũng không dám oán trách nửa lời, Lục Lập Phong biết bà mau nước mắt, vội vàng mặc áo sơ-mi vào, cài từng cái cúc áo một.

“Con không sao, không đau.” Lục Lập Phong an ủi mẹ.

Hà Lâm có lời oán trách cũng không dám lớn tiếng, không thể làm gì khác chỉ biết nhỏ giọng nói: “Làm sao mà không đau được chứ, chú hai của con là một người to khỏe mạnh bạo như thế, con lại chỉ là người trí thức từ nhỏ chỉ học hành, làm sao có thể chịu một roi của chú được?”

Thấy Lục Lập Phong không lên tiếng, mẹ anh nói tiếp: “Trong lòng chú hai con cũng đau khổ lắm, ông ấy muốn ôm cháu trai, quyết tâm làm đến đâu cũng phải đạt được tâm nguyện, chú con luôn nói lúc còn trẻ mình đi đào mộ tổ tiên nên giờ mới bị báo ứng, làm người đi theo ông ấy là cha con và mẹ cũng sợ.”

Lục Lập Phong khẽ cười một tiếng: “Làm phụ nữ hiện đại cả đời rồi, mẹ còn tin cái này sao?”

Lúc nói chuyện, Lục Lập Phong ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy anh cả trong từ đường đi ra, ôm Lương Mỹ Nhân yếu ớt trong ngực đi vào phòng của mình.

Mẹ vỗ vỗ bả vai anh, lo lắng nói: “Mẹ không tin, nhưng anh họ và chị dâu con liên tiếp xảy ra chuyện như vậy, làm sao mẹ có thể không lo lắng được? Lập Phong, đứa trẻ của con và Tiểu Tinh Thần, nhất định phải được bình an sinh ra, biết không?”

Lục Lập Phong hít sâu một hơi, biểu tình trên gương mặt anh có chút ngưng đọng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ ung dung bình thản đáp một tiếng: “Con biết rồi, mẹ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận