Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

EDIT BY XIAO YU

“Ai là thủy quân chứ? Đừng nói riêng khoa khảo cổ, e rằng cả khoa y trường ta cũng có người thích Lục Lập Phong, Tinh Thần cô nhặt được bảo bối rồi đó. Tôi nhớ năm đó có người ở cạnh chủ tịch hội học sinh đã từng nói một câu, là, ‘Ngành khảo cổ học của các cậu chẳng qua chỉ là cái nghề đào đất, rồi chỉ huy nông dân đào đất, trên là trời xanh dưới là địa phủ, tầng dưới dưới cùng mới là phần tử tri thức.’ tôi nhớ lúc ấy Lục Lập Phong nói một câu khiến các nữ sinh hét chói tai không ngừng. Nguyên văn thế nào nhể?”

Trong phòng bệnh VIP của đại học B năm thứ nhất, Lục Phong Hỏa từ từ mở mắt ra, Đường Bản, Lục Lập Phong đều ngồi trước giường bệnh. Đường Bản đang gọt táo, còn Lục Lập Phong thì đang đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc.

“Nha đầu thúi, tỉnh rồi hả?” Đường Bản tức giận liếc nhìn cô một cái.

Lục Phong Hỏa chầm chậm ngồi dậy, vừa mở mắt đã muốn tìm Tiêu Dật: “Đường Bản, Tiêu Dật đâu?”

“Không biết, không nhìn thấy.” Đường Bản mặt không biểu cảm cúi đầu xuống gọt táo.

“Anh tìm anh ấy cho em, em muốn gặp Tiêu Dật.” Lục Phong Hỏa đẩy bả vai cậu một cái.

“Anh thật sự không biết, có thể cậu ta đã đi sớm rồi. Người ta cũng có thèm để ý đến em đâu chứ.”

“Em muốn gặp Tiêu Dật.” Lục Phong Hỏa lạnh lùng nói.

“Cậu ta chưa đi đâu.” Lục Lập Phong đang hút thuốc bỗng nhiên quay người lại, anh nhìn Lục Phong Hỏa một cái, lại đưa mắt sang nhìn Đường Bản, đưa điếu thuốc vào gạt tàn dập tắt làn khói, mềm mỏng nói: “A Bản, em đi gọi cậu ta đi!”

“Được rồi.” Đường Bản thầm hít vào một hơi, đứng lên.

Lục Phong Hỏa nhìn trái táo đã được gọt xong xuôi trên tay cậu, chìa tay ra đòi.

“Rắc rắc”, Đường Bản đưa lên miệng cắn một miếng rồi lại đưa trái táo tới trước mặt cô: “Còn cần nữa không?”

Phía hành lang bên kia, Diêu Tinh Thần đang ngồi ăn sô cô la thì thấy Đường Bản đi tới, cậu kinh ngạc nhìn hai người: “Ơ, thì ra hai người đang ở chỗ này, hai người thực sự biết nhau à?”

“Tìm bọn tôi có chuyện gì?” Diêu Tinh Thần đem thanh sô cô la chỉ còn lại một miếng nhét vào tay Tiêu Dật, đứng lên, phủi mông một cái.

Đường Bản nói với Tiêu Dật: “Anh này, Tiểu Hỏa nhà chúng tôi muốn gặp anh.”

Thế là Tiêu Dật cũng đứng lên, ăn nốt miếng sô cô la cuối cùng kia, còn vỏ thì nhét vào trong túi: “Tôi không có thời gian, đi trước đây.”

Tiêu Dật vừa dứt lời liền đi ra lối đi chỗ cửa thoát hiểm, bước vào thang máy, Đường Bản đi theo phía sau lưng anh ta, mồm miệng lanh lợi vô cùng hăng hái: “Này anh … Tôi thấy anh không phải kiểu người vứt rác linh tinh nên có lẽ anh là một người khá tốt, quan hệ của anh với Lục Phong Hỏa thế nào tôi không quan tâm lắm, nhưng cô ấy muốn gặp anh, anh lại bỏ đi như thế, có nên đi xin lỗi cô ấy trước không?”

Bước chân Tiêu Dật dừng lại, xoay người lại nhìn Đường Bản, cau mày: “Tôi đi xin lỗi cô ấy? Tim của tôi được cô ấy mua rồi sao? Cô ấy muốn gặp tôi làm gì vậy?”

“Tôi nói cái người này, tại sao anh lại không đáng yêu gì hết như vậy?” Đường Bản đi tới, vóc dáng thấp hơn Tiêu Dật mấy cm, ngẩng mặt lên nhìn anh ta: “Tiểu Hỏa vì muốn gặp anh nên mới vào phá tung nhà ma lên đấy …”

Tiêu Dật cắt ngang lời cậu: “Hành động này ở trong mắt cậu có lẽ là hành động dũng cảm, nhưng trong mắt tôi, đấy gọi là não tàn biết chưa.”

Diêu Tinh Thần nghe xong chỉ muốn phá ra cười, nhưng cô đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Lục Lập Phong đang đứng ở cửa phòng bệnh viện nhìn Tiêu Dật, thế là Diêu Tinh Thần đành thu nụ cười của mình vào, tiến lên giảng hòa.

“Anh nhìn anh đi, tự hỏi bản thân xem mình như thế nào đi? Không khác gì một cái trục sắt mà!”


Ánh mắt Tiêu Dật lóe lên: “Anh là trục sắt ư?”

“Không phải à? Anh đã sớm biến thành cái trục sắt từ lâu rồi, đầu óc cứ như trẻ con ấy, anh vào thăm người đẹp một chút thì sao, anh phải đi chứ, ở đây õng a õng ẹo, người ta làm gì được anh? Đi ngay đi ngay, để cho cô nương nhà người ta nhớ nhung sinh bệnh bây giờ!”

“Anh …” Tiêu Dật bị cái miệng độc địa của cô mắng lại không biết nên trả lời thế nào, đột nhiên quay lại, hướng về phòng bệnh của Lục Phong Hỏa mà bước đi.

Đường Bản ném ánh mắt kỳ quái về phía Diêu Tinh Thần, giơ ngón cái: “Há, anh ta nghe lời cô thật đấy! Khí thế của nữ hiệp với người thường quả nhiên không giống nhau. Nhưng tôi vẫn phải tố cáo cô.”

“Tố cáo cái gì cơ?” Diêu Tinh Thần hỏi.

Đường Bản đi tới bên cạnh Lục Lập Phong, trên gương mặt đầy vẻ gian xảo, nói nhanh: “Lục ca, hai người bọn ăn chung một thanh sô cô la.”

Trong đầu Lục Lập Phong hiện lên câu nói của Lục Phong Hỏa “Phụ nữ chỉ ăn đồ người đàn ông của mình cắn qua”, rồi nhàn nhạt nhìn cô một cái, đi vào phòng bệnh.

Bác sĩ thăm bệnh cho Lục Phong Hỏa – Mao Phong kiêm bạn tốt của Lục Lập Phong đang ở trong phòng bệnh, kiểm tra cho Tiểu Hỏa.

Mao Phong nhìn thấy mấy người đi vào, nhìn qua một loạt khuôn mặt, đột nhiên hơi sửng sốt.

“Diêu Tinh Thần? Là cô à?”

“Mao Phong?” Ngay lập tức, Diêu Tinh Thần đã nhận ra bác sĩ đeo kính tròn có vóc dáng hơi thấp đang đứng trước mặt mình.

Mao Phong bước qua cô nhìn chăm chú một người khác, thiếu chút nữa rơi lệ.

“Lão tứ …”

“Phong tử.” Ánh mắt Tiêu Dật dao động khôn tả, vô cùng kinh ngạc.

...

Ba giờ chiều, vào khoảng thời gian không sớm cũng chẳng muộn này, trong tiệm cơm không có bóng dáng người nào.

Trang phục trên người Mao Phong đã được đổi, anh ta vừa cởi cái blouse trắng ra đã lộ hết cái khí chất nông thôn của mình, cặp mắt nhỏ luôn bừng sáng nhìn Diêu Tinh Thần với vẻ vô cùng phấn khởi. Anh ta nhìn vợ chồng Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần ngồi bên trái mình, Đường Bản và Tiêu Dật thì ngồi bên phải, năm người một két bia, ngồi trước bàn cơm, bầu không khí không quá sôi nổi nhưng cũng may có Mao Phong lao lên nói mấy lời khuấy động mọi người.

“Ôi dào ơi trái đất này thật là nhỏ bé quá, thật là trùng hợp ghê đó, không nghĩ Diêu Tinh Thần cô lại có thể gả cho Lục Lập Phong, vậy là có phúc rồi. Lục Lập Phong với tôi ngày trước học đại học cùng tham gia đoàn đội với nhau, hai bọn tôi đến bây giờ vẫn thường xuyên đi ra đi vào uống rượu. Nhưng cái tên tiểu tử thúi Tiêu Dật này, làm bạn cùng phòng bốn năm năm trong khoa y của trường, tốt nghiệp xong một cái là không có thông tin gì về cậu ta hết, ông có lương tâm hay không hả? Phạt rượu!”

Có thể nhìn ra, hiện giờ tâm trạng Tiêu Dật cũng rất tốt, anh ta cầm ly rượu lên rồi ngửa đầu uống cạn: “Ông mập thành cái dạng này, tôi có đi trên đường cũng không nhận ra ông nổi đâu.”

“Trời ơi cái này là làm việc nhiều quá nên mới mập đó! Tính chất công việc của người học y chúng ta cũng không phải ông không biết, trực ban, kiểm tra phòng, giải phẫu suốt đêm, đến điện thoại di động cũng phải để bên gối. Hôm trước tôi nói với vợ tôi, nếu có một ngày tôi vĩnh biệt thế gian này, thì lý do chắc chắn là do ung thư não vì phóng xạ của di động, làm bác sĩ khổ lắm chứ. Lão tứ, bây giờ ông lăn lộn ở chỗ nào?’

Lão tứ là tên gọi khi còn là bạn cùng phòng, Trì Mục sinh sớm nhất gọi là Lão đại, Tiêu Dật so với ba người cùng phòng thì là người ít tuổi nhất, biệt danh là lão tứ.

Không đợi Tiêu Dật nói chuyện, Diêu Tinh Thần đã cướp lợi: “Ảnh bây giờ đang ở Singapore, hối lộ không tệ.”


Tiêu Dật nhìn Diêu Tinh Thần một cái, cúi đầu ợ rượu.

Từ đầu đến cuối Lục Lập Phong đều chăm chú nhìn Diêu Tinh Thần.

“Singapore hả? Được quá chứ còn gì nữa! Thế đó là bệnh viện nào?”

Học y rất ít người đổi nghề, căn bản là vì không rời được bệnh viện, nên Mao Phong mới biết rõ ràng như thế.

Tiêu Dật mỉm cười nhìn về phía Diêu Tinh Thần, xem cô làm thế nào để xịt cái câu được thổi phồng vừa nãy xuống.

Lần này Diêu Tinh Thần rơi vào thế khó, cô cũng không thể nói là “bệnh viện ngoại khoa mổ thận” chứ? Nguyên văn tên của bệnh viện không phải như vậy!

Đúng lúc Diêu Tinh Thần đứng giữa khó khăn, người ngồi bên phải cô bỗng lên tiếng.

“Tôi nghe Tiêu Dật nói là Alvernia.” Lục Lập Phong nói một từ tiếng Anh vô cùng chuẩn, không nhanh không chậm yểm trợ cho cô.

Tiếng Anh của Diêu Tinh Thần không tốt, đương nhiên không biết đó là cái gì.

Tiêu Dật tiếp lời: “Không sai, là bệnh viện Alvernia ở Singapore. Bệnh viện nhỏ, chắc ông chưa nghe nói qua đâu.”

“Ôi mẹ ơi … chưa từng nghe qua, nhưng mà lão tứ ông trâu thật đó! Singapore là nước tốt!” Mao Phong giơ ngón cái lên.

Diêu Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía Lục Lập Phong, thế nhưng Lục Lập Phong lại quay đầu đi chỗ khác, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Thường thì ngày trước còn đi học, Diêu Tinh Thần không thể nào thích nổi cái người tên Mao Phong này. Tuy nói anh ta là bạn cùng phòng của Trì Mục, nhưng kì thực anh ta cũng là một nam sinh cá biệt. Ai ném bít tất lên giường anh ta, ai ăn cơm không tính tiền, anh ta đều ghi hết vào một quyển sổ, gặp phải chuyện gì sẽ lấy ra nói, vô cùng keo kiệt.

Nhưng bạn nên biết, ai rồi cũng sẽ có trong mình chút tật xấu, dù bạn có không thích thì khoảng thời gian bạn ở cùng với người đó cũng đã trở thành một đoạn phim cũ rồi. Một ngày nào đó vào một năm nào đó, nếu như có gặp lại, tất cả đều trở nên gần gũi thân quen, khắng khít vô cùng.

Xem ra Mao Phong cũng không hề thay đôi, trước kia lúc học đại học gặp mấy chuyện linh tinh trẻ con vẫn còn xích mích với nhau, Diêu Tinh Thần xảy ra chút bất đồng với bọn họ, nhưng thật ra vẫn tiếp thu ý kiến. Dĩ nhiên, dù sao đến lúc Diêu Tinh Thần lên đại học thì thì mấy chuyện trong phòng bọn họ đã biến mất, Mao Phong nhìn về phía Lục Lập Phong nói.

“Tôi còn nhớ khi đi học lão tứ đặc biệt ki bo, toàn bộ phòng tầng chúng tôi đều biết tên. Lão tứ ông có nhận ông rất ki bo hay không?”

Một tay Tiêu Dật siết chặt ly rượu trên bàn, mặt đỏ bừng, xấu hổ cười cười rồi gật đầu một cái: “Thừa nhận, thừa nhận.”

Mao Phong lại hỏi: “Hồi đại học phòng mấy người có hút thuốc không?”

Đường Bản nói: “Hút chứ, phòng chúng tôi cả bốn người đều hút.”

Lục Lập Phong nói: “Tôi bị lôi kéo thôi.”

Mao Phong nói: “Phòng chúng tôi trừ Trì Mục ra thì ai cũng hút thuốc, đồng bào ba người chúng tôi hít khói cả tháng, đến cuối tháng lúc hết tiền ăn uống thì bắt đầu ăn tiêu bớt xén. Người này, cái người này đây,” Mao Phong chỉ Tiêu Dật: “Lão tứ của chúng tôi thủ đoạn mánh khóe quá cao, tôi nhìn cậu ta lôi ra một hộp thuốc lá bèn hỏi xin một điếu? Thế là cậu ra rút ra một cây ngậm ngoài miệng, nói với chúng tôi, không cho, sau đó “Phiu”! một cái ném bao thuốc bay vào trong thùng rác. Mấy người chúng tôi chỉ biết đứng nhìn nhau, cũng không cần nữa. Về sau mỗi lần nhìn thấy cậu ta cầm bao thuốc lá, mỗi lần hỏi xin cậu ta, cậu ta đều không cho, rồi sau đó lại ném vào thùng rác. Cứ như vậy mấy người chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái, cuối cùng có một lần đợi cậu ta ném bao thuốc xong rồi ra cửa, cậu ta vừa ra khỏi cửa, mấy người chúng tôi liền phi một bước vọt tới cạnh thùng rác, mở bao thuốc ra thì phát hiện bên trong còn tận hai cây!”


Diêu Tinh Thần bật cười: “Tôi phục Tiêu Dật rồi … Anh sẽ không thừa dịp bọn họ không chú ý lại chạy đến nhặt bao thuốc về đấy chứ?”

Tiêu Dật cũng cười, tựa hồ đang nhớ lại khoảng thời gian xưa.

Mao Phong nói tiếp: “Bấy giờ chúng tôi bị chọc tức! Hai người chúng tôi bị lừa dối bèn đi lật gối của lão Tứ lên, cô đoán xem kết cục như thế nào? Trong gối cậu ta nhét đầy thuốc lá!”

“Há há há!” Diêu Tinh Thần cười to, ngay cả Đường Bản cũng không nhịn được cười.

Mao Phong chốt một câu: “Tên tiểu thử này không chỉ biết ngủ với gái thôi đâu, cậu ta còn ngủ với thuốc lá nữa đấy!”

...

Mấy người trò chuyện cùng nhau, vừa uống vừa ăn, không biết từ lúc nào trời đã tối.

Đường Bản với Mao Phong càng uống càng nói nhiều, chém gió phần phật. Diêu Tinh Thần dịp này cũng mới biết thêm một chuyện, thì ra lúc học đại học Lục Lập Phong cũng là một nhân vật có tiếng.

“Tôi không tin đâu.” Diêu Tinh Thần cười dùng đũa gõ vào ly rượu, cô thèm rượu lắm nhưng không uống được.

“Thật đó,” Mao Phòng biết Diêu Tinh Thần quen Lục Lập Phong từ nhỏ, nói: “Khi đó cô theo đuổi Trì Mục, hai mắt bị hào quang của cậu ta che mắt mất tiêu rồi còn đâu, cô không biết Lục Lập Phong thế nào cũng phải thôi. Lục Lập Phong nhà các cô trước kia ở đại học B cũng là nam thần người người ca tụng đấy.”

Diêu Tinh Thần nghiêng đầu cười với Lục Lập Phong rồi nói: “Tiểu đồ cổ, thật ra anh anh không cần trăm phương ngàn kế tìm một thủy quân để chuyển đề tài về anh đâu, anh nhìn cái vị anh tìm về một chút đi, tai to mặt lớn nhìn một phát biết ngay là ngũ mao đảng ấy [1] chứ! Ha ha ha!”

[1] Ngũ mao đảng: là tên gọi của những dư luận viên mạng được chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thuê hoặc Đảng Cộng sản thuê để đưa các thông tin ủng hộ chính của Đảng nhằm định hình và hướng dẫn dư luận trên các diễn đàn Internet. Các dư luận viên được trả 5 hào cho một bình luận mang tính hướng dư luận ra xa các phê phán đảng hoặc các nội dung nhạy cảm trên các website trong nước, hệ thống diễn đàn hoặc chat room, hoặc đưa các thông tin ủng hộ đảng Cộng sản.

Lục Lập Phong nhàn nhạt cười, uống ly rượu của mình, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gương mặt đang đỏ bừng của cô, không nói lời nào. Anh như vậy bỗng dưng lại khiến lòng cô ngứa ngáy.

Mao Phong không vui: “Ai là thủy quân chứ? Đừng nói riêng khoa khảo cổ, e rằng cả khoa y trường ta cũng có người thích Lục Lập Phong, Tinh Thần cô nhặt được bảo bối rồi đó. Tôi nhớ năm đó có người ở cạnh chủ tịch hội học sinh đặt đã từng nói một câu, là, ‘Ngành khảo cổ học của các cậu chẳng qua chỉ là cái nghề đào đất, rồi chỉ huy nông dân đào đất, trên là trời xanh dưới là địa phủ, tầng dưới dưới cùng mới là phần tử tri thức.’ tôi nhớ lúc ấy Lục Lập Phong nói một câu khiến các nữ sinh hét chói tai không ngừng. Nguyên văn thế nào nhể?”

Mao Phong nhìn về phía Lục Lập Phong.

Lục Lập Phong cười nhạt: “Tôi quên mất rồi.”

Đường Bản vốn là đội trưởng đội cứu viện, giơ tay cướp lời: “Tôi nhớ tôi nhớ! Lục ca của chúng ta đã vô cùng bình tĩnh nói — người học khảo cổ ở đại học B bước ra ngoài nhất định sẽ trở thành nhà khoa học lý luận, bàn luận về con người, có năng lực chuyên môn và biết quản lý.”

“Ôi má ơi đúng đúng đúng, chính là câu này!” Mao Phong và Đường Bản cụng ly cùng nhau.

...

Một đám người học chung trường gặp lại nhau, cùng nhau tiệc tùng, không có chút ngại ngùng nào uống say khướt cả bàn. Rượu qua, tình cũng qua, cánh cửa trường học cũng là hành lý trên người mình cũng qua, thậm chí khi rượu say ngấm vào lòng người, thiên biến vạn vật cũng khó để con người ta vứt bỏ tuổi tác thực sự của mình.

Say khướt, Đường Bản và Mao Phong trở về cùng nhau. Ba người Diêu Tinh Thần, Tiêu Dật, Lục Lập Phong cùng đi ra phía cửa tiệm cơm, bóng đêm trầm mặc như nước, đèn đuốc mờ ảo vô cùng.

“Thôi để em lái xe đưa anh về cho!” Diêu Tinh Thần khảng khái nói.

Tiêu Dật khoát tay, nhìn Lục Lập Phong đang ngồi bên ghế lái phụ: “Không tiện.”

Phải nói thế nào về quan hệ của cô với Lục Lập Phong đây? Diêu Tinh Thần thờ ơ như không nói: “Có gì không tiện chứ, đi thôi!”

Tiêu Dật vẫn quyết không đi, tay đút vào túi quần, đứng trên bậc thang nhìn cô.

“Anh đi đây, hẹn gặp lại.” Anh ta lên tiếng, nhưng không chuyển động.


Diêu Tinh Thần chợt sửng sốt, lúc này mới gật đầu một cách máy móc: “Ừ, em đi đây …”

Không ai hỏi, không ai trả lời, không ai hàn huyên tâm sự, thậm chí ngay cả phương thức liên lạc với nhau cũng không lưu lại.

Tiêu Dật bình tĩnh nhìn cô, sau đó không lưu luyến chút nào xoay người lại, từng bước đi vào bóng đêm.

Diêu Tinh Thần trầm mặc, nhìn bóng lưng anh và bóng tối hòa vào làm một, trong lòng bỗng lướt qua một tia chua xót.

Chuyện cũ như gió thổi qua.

“Diêu Tinh Thần! Cmn nó cô xuống đây cho tôi! Cô ở đây gào thét bao nhiêu Trì Mục cậu ta cũng không nghe được đâu!” Khi đó anh mặc áo jacket màu đen, lưu loát trèo lên cột cờ.

Hai mắt anh đầy vẻ hung dữ và cố chấp, rõ ràng như vậy thế nhưng lại mang theo chút xót thương.

“Trì Mục! Đời này của em không phải là anh em nhất định sẽ không lấy chồng!”

Đêm hôm đó, cô không chịu bỏ bình rượu trong tay xuống, bị Tiêu Dật lôi về phòng ngủ.

Cô nhận được mẩu tin nhắn của Trì Mục, lập tức ném điện thoại di động đi, hung hăng ôm lấy cổ Tiêu Dật.

Ván giường trải chiếu từ trên xuống dưới đều cũ kỹ bị bọn họ làm cho kêu cọt kẹt, Tiêu Dật điên cuồng hôn trả cô, bất chấp mọi thứ bá đạo vô cùng.

Anh chọc thủng sự kiêu ngạo của cô, cô đau đến vừa khóc vừa cười.

Có người nói, đàn bà sau khi lên giường xong mới sinh ra tình cảm.

Nhưng Diêu Tinh Thần cảm thấy, cô cái gì cũng không có. Bên tai cô chỉ có hô hấp của Tiêu Dật và hương rượu cồn nồng nặc.

Anh đè trên người cô, phá vỡ mọi thứ của cô, nhưng cũng tự trói buộc bản thân mình.

Từ đó trở đi, chưa từng có một cô gái nào có thể khiến anh si mê nhường vậy, giống như cô.

Có người từng nói với Tiêu Dật, khác nhau không nhiều, nhưng kiểu con gái như Diêu Tinh Thần, anh ta phải giống như Trì Mục cứ ngó lơ cô, anh càng cưng chiều cô, trong mắt cô lại càng không có anh.

Tiêu Dật chỉ nói ba chữ.

Tôi nguyện ý.

Còn nhớ đêm đó, sau khi tất cả bình tĩnh quay trở lại, Tiêu Dật nằm trên người cô, dịu dàng lau vệt mồ hôi đang chảy giữa trán cô, đặt tay lên đó, nói:

“Em đã xem Hoàng tử bé chưa?”

Hai mắt Diêu Tinh Thần nhắm chặt, không nhìn anh, một dòng lệ trào ra khỏi khóe mắt, cô lắc đầu.

Tiêu Dật cũng nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói:

“Nếu em thuần phục cái gì, thì phải chịu trách nhiệm đối với thứ đó, chịu trách nhiệm vĩnh viễn.”

“Diêu Tinh Thần …”

“Em phải chịu trách nhiệm với anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận