Lục gia và Âu Dương gia là họ hàng.
Lục phu nhân và Âu Dương phu nhân là chị em ruột, đều là tiểu thư của Tô gia, nên quan hệ giữa hai nhà rất tốt.
Chỉ là Lục gia là gia đình có truyền thống quân nhân, nên giữ bí mật đời tư của con cháu mình rất tốt.
Chỉ có những người thân quen lắm mới biết thân phận thật của họ.
Tuấn Lãng thở dài đỡ em gái nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó mới xoa đầu em gái với vẻ nuông chiều.
“Nói đi, ai làm em giận như vậy?”
Sơ Hạ cắn môi, gục đầu im lặng.
Cố Hạo Trạch không nỡ để cô đau lòng, đứng ra thừa nhận.
“Tại em không tốt, chọc giận cô ấy.
Sau này em sẽ đối tốt với cô ấy, không làm cô ấy buồn nữa.”
Sao nghe giống lời hứa hẹn của em rể vậy nhỉ, Tuấn Lãng vuốt cằm suy nghĩ.
Nhưng biết sai là tốt, anh cũng không vạch trần.
Sơ Hạ còn đang cúi đầu bối rối, thì người bác sĩ vừa nói chuyện với Tuấn Lãng đẩy cửa đi vào.
Cô không nhân nhượng như Tuấn Lãng, lập tức tra hỏi.
“Hạ Hạ, chị đã nói với em thế nào, không được xúc động.
Em có biết bệnh của em nguy hiểm thế nào không.
Hôm nay mà cấp cứu muộn một chút thì ngày này năm sau là ngày giỗ của em đấy, có biết không? Tuấn Lãng không chăm được em thì đi theo chị, chị sẽ lo cho em.”
Từ nhỏ đến lớn, Sơ Hạ vẫn kính trọng và nghe lời Lục Tử Hân nhất.
Nên nay khi bị trách mắng, Sơ Hạ chỉ biết lặng im, không dám lên tiếng.
“Chị họ, em sai rồi.
Lần sau em sẽ không thế nữa.”
Lục Tử Hân nghe vậy thì nguôi giận, nhưng khuôn mặt cô vẫn chưa giãn ra chút nào.
Còn hai người phía sau nghe lời Sơ Hạ nói thì giật mình.
Chị họ! Hai người họ là chị em sao? Tại sao bạn thân bao nhiêu lâu mà Cố Thuần Nhã không hề biết gì?
Nhưng Cố Thuần Nhã còn chưa kịp thắc mắc, thì Cố Hạo Trạch đã nước mắt ngắn nước mắt dài lao đến ôm chầm lấy Sơ Hạ, khiến cho cả phòng một phen giật mình.
“Hạ Hạ, em có bệnh gì, tại sao lại giấu mọi người chứ.
Em...!em...!cứ coi như em ghét anh thì em cũng phải kể cho chị của anh chứ.
Hai người là bạn thân cơ mà..”
Sơ Hạ không biết làm thế nào, muốn cầu cứu Cố Thuần Nhã thì bị cô trừng mắt doạ.
Không còn cách nào, Sơ Hạ ho nhẹ hai cái, sau đó đẩy Cố Hạo Trạch ra..
“A Trạch, không phải em đang rất tốt sao.
Làm gì có bệnh gì đâu chứ?”
“Không tin, mặt em khó coi như vậy.
Em định lừa ai chứ?”
Cố Hạo Trạch siết chặt tay lại, cả đời này anh cũng không muốn buông tay.
Tuấn Lãng biết ý, nên để không gian riêng tư cho bọn họ, anh mặc kệ em gái bị Cố Hạo Trạch ôm chặt, tiến tới xoa đầu cô.
“Em nghỉ ngơi đi.
Công ty còn có việc, anh đi trước nhé.”
Kết quả không ai thèm quan tâm tới anh.
Tuấn Lãng nhún vai, thôi được rồi, em gái lớn khó giữ.
Anh đưa tay lên làm động tác gọi điện với Cố Thuần Nhã, sau đó rời đi.
Hai người cứ vậy mà ôm nhau nửa ngày, Cố Hạo Trạch không buông, Sơ Hạ cũng không nỡ đẩy anh ra.
Đến khi không nhìn nổi nữa, Cố Thuần Nhã mới ho nhẹ một cái, Sơ Hạ lập tức hiểu ý.
“Ừm, cái đó..
A Trạch, em muốn anh cháo sườn anh nấu.
Anh làm cho em được không?”
“Được, em đợi nhé, anh lập tức làm cho em.”
Cố Hạo Trạch hào hứng buông tay rồi rời đi.
Sơ Hạ nhìn Cố Thuần Nhã thở dài, cô biết mình không giấu được nữa.
“Cậu muốn nghe từ đâu?”
“Từ đầu.
Cậu mà còn lời nào gian dối, mình sẽ không tha cho cậu.”
“Chuyện này kể ra dài lắm.
Thật ra mình không phải em gái ruột của Tuấn Lãng...”
Không phải em gái ruột? Chuyện này là sao? Không phải cả thành phố A đều biết Âu Dương gia có một trai một gái sao?.