Cả ngày ảo tưởng rằng mình được quan tâm, Cố Hạo Trạch ngoan ngoãn nghe lời, không hề phá phách, còn chăm chú nghe giáo viên giảng bài.
Thậm chí cuối ngày, anh còn về nhà đúng giờ.
Nhìn người thanh niên trước mặt, bình thường anh không hề có mặt ở nhà giờ này, nay lại phát bệnh mà về nhà đúng giờ, Cố phu nhân ngạc nhiên.
“Con có bệnh gì à? Sao lại ở nhà giờ này?”
“Sao con lại không được ở nhà giờ này?”
“Bình thường con toàn đi chơi đến khuya mới về cơ mà?”
“Nay con muốn làm con ngoan trò giỏi, có được không?”
Cố phu nhân cầu còn không được.
Ai cũng biết đứa con trai này của bà, ngang ngược, kiêu ngạo, không nghe lời bất kì ai trong nhà này, anh chỉ ngoan ngoãn với mỗi Âu Dương Sơ Hạ.
Cũng vì vậy mà hai bố con không hợp nhau, thường xuyên lời ra tiếng vào.
Cố Nhạc hôm nay có vẻ không được vui, vừa về đến nhà nhìn thấy vợ đã cằn nhằn.
“A Trạch đâu, gọi nó về anh có chuyện muốn hỏi.”
Sở Dung không hiểu chuyện gì, trước tiên ngồi xuống xoa dịu con giận của chồng, sau đó nhẹ nhàng nói.
“A Trạch nay ngoan lắm, trở về nhà từ rất sớm.
Bây giờ con đang ôn bài trên phòng.”
Cố Nhạc nghe vậy liền cười khẩy..
“Ha..
Ngoan như vậy..
Có phải là biết mình phạm sai lầm nên muốn lấy lòng đây mà.
Em lên phòng gọi nó xuống đây..”
Sở Dung mờ mịt, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bà lên gõ cửa phòng con trai, tiêm trước cho anh một liều dự phòng.
“A Trạch, nay con làm chuyện gì chọc giận bố con hả? Mẹ thấy bố đang giận lắm.
Có gì con cứ từ từ nói chuyện với bố thôi nhé.”
Cố Hạo Trạch gật đầu đã hiểu.
Anh với bố mình cãi nhau như cơm bữa, anh sớm đã quen rồi.
Nhìn con trai quý tử đứng trước mặt, Cố Nhạc đang kiềm chế cơn giận..
“Nói! Hôm nay ở trường xảy ra chuyện gì..”
Cố Hạo Trạch bình thản trả lời.
“Chẳng phải con lên hàn huyên với hiệu trưởng một lát thôi sao.
Ai lắm mồm như vậy? Đã truyền tới tai bố rồi.”
Nhìn thái độ bất cần của con trai, Cố Nhạc lại càng giận.
“Mới tí tuổi đầu đã yêu đương.
Mày làm cho bố mày không biết giấu mặt vào đâu cả.
Tỏ tình trước bàn dân thiên hạ không nói, lại còn cãi nhau với hiệu trưởng.
Có phải bình thường mày thấy tao không đánh mày nên mày làm càn đúng không?”
Chiều nay ông nhận được điện thoại báo rằng con trai mình tỏ tình thất bại, lại còn bị mời lên phòng hiệu trưởng.
Nhưng điều đáng giận hơn là, anh lại không coi trời cao đất dày ra gì mà chọc tức hiệu trưởng.
Cũng may ông là người quyên tiền xây dựng trường, nếu không Cố Hạo Trạch đã bị đuổi học rồi.
Có điều, Cố Nhạc không hề hay biết, người con gái đã từ chối con trai ông lại là người quen của ông, hơn nữa lại còn là con gái của bạn thân nữa chứ.
Cố Hạo Trạch lập tức đứng lên, gằn giọng.
“Có giỏi thì bố đánh đi.
Con đã lớn rồi, yêu ai là quyền của con.
Bố không có quyền can thiệp.”
Sở Dung ôm chặt cánh tay Cố Nhạc, sợ chồng thật sự sẽ ra tay đánh con, vội vàng xoa dịu.
“Anh bình tĩnh, đừng nóng.
A Trạch, xin lỗi bố ngay..”
Cố Hạo Trạch đang tuổi nổi loạn, những lời nói của Sở Dung chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.
“Con không sai, việc gì con phải xin lỗi.”
Cố Nhạc không giữ nổi bình tĩnh nữa, ông đẩy vợ mình ra, sau đó vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt con trai.
“Mất dạy.”
Cố Thuần Nhã nghe thấy tiếng động lớn, vội chạy xuống thì đã thấy bố tát em trai mình.
Cô muốn chạy tới giữ em trai lại, nhưng không kịp, Cố Hạo Trạch đã chạy ra khỏi nhà.
Không yên tâm về em trai, cô gọi điện cho Âu Dương Sơ Hạ.
“Hạ Hạ, có chuyện rồi.”.