Đám cổ đông vẫn đang cứng họng, thì Tần Khanh vui vẻ nói lớn.
“Tình hình trên mạng dịu xuống rồi, cộng đồng mạng đang chuyển hướng công kích Bạch Hùng, không còn mắng chửi chúng ta nữa..”
Lúc này điện thoại Sơ Hạ rung lên, là Lục Tuấn Phong nhắn tới.
“Mọi chuyện đã giải quyết xong, xin hỏi Âu Dương tiểu thư có hài lòng không?”
Sơ Hạ xem xong phì cười, cô nhanh chóng trả lời.
“Hài lòng chết đi được.
Em thay mặt Cố Thị đánh giá năm sao.
Lần tới concert của Phong Thần em bao vé cho nhân viên Cố Thị nhé..”
Lục Tuấn Phong nhận được tin nhắn thì đen mặt.
Phong Thần như anh mà cần cô bao vé sao?
Cố Hạo Trạch thấy cô cười tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Xử lý xong đám cổ đông phiền phức, anh kéo cô về phòng làm việc của mình, giúp cop xử lý vết thương.
“Em không biết phản kháng hay sao, họ lao vào em như vậy mà em cũng để yên..”
Cố Hạo Trạch biết được mọi chuyện từ Tần Khanh, anh sôi máu chỉ muốn dạy cho đám người nhà đó một bài học.
Người nằm trong phòng phẫu thuật là bảo bối của họ, thì cô cũng là bảo bối của anh.
Anh còn chưa dám nặng lời mắng cô một câu, họ lấy quyền gì mà đối xử với cô như vậy.
Sơ Hạ không trả lời anh, ánh mắt mê muội vẫn dán trên mặt anh.
“Bị thương như vậy cũng không chịu xử lý, đầu em nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về anh..”
Lời nói ra cô mới thấy hối hận.
Cố Hạo Trạch đã có người mới, cô nên tập quen rằng anh không còn là của mình nữa.
Ánh mắt dịu dàng lập tức thay thế bằng ánh mắt buồn bã, có chút đau khổ kìm nén.
Cố Hạo Trạch nhìn vẻ mặt thay đổi như chong chóng của cô thì khó hiểu, không phải vừa rồi còn vui vẻ thả thính anh sao, bây giờ lại buồn bã chuyện gì? Con gái thật khó hiểu..
“Em về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại anh sẽ xử lý..”
Như nhớ ra chuyện gì đó, Sơ Hạ lập tức có tinh thần trở lại.
“Đúng rồi, em phát hiện ra công trình đó đã bị rút ruột.
Cần phải điều tra ngay người đứng sau.
Nếu không sự việc này còn tiếp diễn.”
Cố Hạo Trạch mỉm cười véo má cô một cái.
“Chuyện này em không cần lo, anh đã biết trước rồi.
Chỉ là muốn bắt được cọp phải vào hang cọp.
Anh đang muốn dụ người đứng sau ra ánh sáng.”
Bị động tác quen thuộc và giọng nói dịu dàng của anh làm cho ngẩn ra, Sơ Hạ ngộ nhận rằng hai người quay lại bốn năm trước, vẫn chưa chia tay, vẫn vui vẻ cùng nhau luyện đề..
Nhìn thấy cô đang suy nghĩ gì đó đến mất hồn, Cố Hạo Trạch gõ nhẹ vào đầu cô.
“Hồn bay đi đâu rồi?”
Muốn định để Tần Khanh đưa cô về, nhưng lại nhớ ra anh ta đang làm việc.
Anh thở dài.
“Để anh đưa em về..”
Sơ Hạ không khống chế được bước chân, cứ thể lẳng lặng đi theo anh.
Anh vẫn còn quan tâm người yêu cũ như vậy, người mới của anh có vui không? Chắc chắn là không rồi, chỉ cần nhìn thấy anh đi với người con gái khác cô đã không chịu nổi, nói gì đến chuyện anh còn quan tâm như vậy.
Sơ Hạ buồn bã rủ mi xuống, cố che đi đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn bị Cố Hạo Trạch phát hiện.
Anh táp xe vào lề đường rồi lau nước mắt cho cô.
“Em sao thế?”
Sơ Hạ cố gắng lắm rồi nhưng nước mắt không nghe lời cô, cứ tí tách rơi xuống.
“Cô ấy đối xử với anh có tốt không?”
Suýt chút nữa anh quên mình đang diễn kịch, anh hắng giọng.
“Ừ tốt lắm.”
Trong lòng anh trăm ngàn lần xin lỗi Anna vì lấy coi ra làm bia đỡ đạn.
Sơ Hạ cười trong nước mắt, giọng nói đã lạc đi.
“Cô bé đó xinh lắm.
Đứng với anh rất xứng đôi..”
Cố Hạo Trạch cảm thấy buồn cười, dối lòng như vậy chắc vui lắm.
Anna chỉ coi anh như anh trai mà thôi.
Ở một góc nào đó trong thành phố A, Anna đang hắt xì liên tục.
Cô thầm chửi tên nào đang nói xấu mình...