Từ khi Tuấn Lãng điều tra ra mọi chuyện, trong lòng anh cứ bồn chồn lo lắng không yên.
Chuyện này nên nói với Âu Dương Tấn, ông ấy quen thuộc với Ngô Tuyển hơn anh..
Sau khi về Âu Dương gia, hai bố con lập tức đi vào thư phòng.
Âu Dương Tấn nghe xong cũng đăm chiêu..
“Con nói thật chứ, Ngô Tuyển đánh tới Cố Thị rồi sao..”
Tuấn Lãng nặng nề gật đầu.
“Vâng, Hạ Hạ nhờ con điều tra, con cũng vừa tra ra thôi..”
“Xem ra thân phận của Hạ Hạ không giấu được nữa rồi..”
Trong khi Âu Dương Tấn và Tuấn Lãng bàn bạc cách giải quyết, thì Sơ Hạ với Cố Hạo Trạch lại thoải mái trêu đùa nhau ở công ty.
Trong căn phòng chủ tịch sang trọng, Cố Hạo Trạch đang đè Sơ Hạ xuống sofa, không ngừng ức hiếp cô.
Sơ Hạ run rẩy thở dốc, cô vội giữ bàn tay đang làm loạn trên ngực mình lại..
“A Trạch, đang ở công ty, anh đừng làm bậy..”
Cố Hạo Trạch cũng biết vậy, anh chỉ sờ sờ một chút cho đỡ nhớ thôi.
Sau một hồi thân mật, Cố Hạo Trạch đỡ Sơ Hạ đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho cô.
“Chút nữa anh phải đi gặp đối tác, em ở nhà ngoan nhé, đợi anh về nấu cơm..”
Anh cứ coi cô như trẻ con vậy.
Mấy hôm trước cô vào bếp bị đứt tay, anh dứt khoát cấm cô bước vào phòng bếp, cho dù không ăn cơm cùng cô anh cũng sẽ tự tay nấu cơm cho cô.
Điều này làm Sơ Hạ rất cảm động..
Hai người quấn quýt trong phòng chủ tịch một lúc lâu, thì Sơ Hạ nhận được điện thoại của Âu Dương Tấn..
“Bố, con nghe đây..”
“Hạ Hạ, lâu rồi con chưa về thăm bố mẹ, hôm nay về ăn với bố mẹ bữa cơm..”
Đương nhiên Sơ Hạ không từ chối, cô cúp điện thoại, kéo mặt Cố Hạo Trạch lại hôn một cái.
“Hôm nay em về Âu Dương gia, anh không cần nấu cơm cho em đâu..”
Cố Hạo Trạch cũng không có ý kiến gì.
Nhìn thời gian hẹn đã tới, anh dặn dò cô chút nữa lái xe cẩn thận, rồi tới nơi hẹn gặp đối tác.
Mở cửa chiếc Porsche quen thuộc, Cố Hạo Trạch thấy dưới chân mình vừa đá vào thứ gì đó, nhặt lên mới phát hiện đây là một lọ thuốc nhỏ.
Thuốc gì đây? Cái này không phải của anh.
Mà xe này ngoài anh chỉ có Sơ Hạ từng ngồi.
Hiểu ra điều gì đó, tim anh chợt đập mạnh.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Lâm Giai..
“Cậu đi gặp đối tác thay tôi.
Tôi có chút việc cần xử lý.
Đúng rồi, cậu điều tra giúp tôi bốn năm trước Hạ Hạ đã gặp phải chuyện gì..”
Cố Hạo Trạch lái xe tới thẳng bệnh viện.
Hai mươi phút sau, bác sĩ gọi anh vào phòng làm việc.
“Cố Tổng, tôi vừa kiểm tra lọ thuốc anh đưa.
Đây là một loại thuốc dành cho người bệnh tim.
Anh thấy trong người không khoẻ chỗ nào sao..”
Lúc này mặt Cố Hạo Trạch tái mét, từ lúc nghe bác sĩ nói hai từ “bệnh tim”, một nỗi sợ hãi dâng lên trong đầu anh.
Anh không nói không rằng bỏ mặc vị bác sĩ đang lo lắng mà ra về.
Ngồi trên xe, bàn tay anh run rẩy lấy điện thoại ra, định gọi cho Sơ Hạ, nhưng lại sợ cô nghe thấy giọng nói đang run run của mình, anh lại chuyển máy gọi cho người bạn ở Mỹ.
“Andy, là tôi.
Tuần sau cậu có thể bớt chút thời gian về nước giúp tôi khám cho một người được không?”
Bên đầu dây kia, Andy hớn hở trêu chọc..
“Tôi rất bận.
Nếu cậu cần xin tôi thì tôi sẽ suy nghĩ lại..”
“Cầu xin cậu đó..”
Andy giật mình, Cố Hạo Trạch kiêu ngạo vậy mà có thể hạ mình cầu xin anh sao.
Có vẻ chuyện này không đơn giản..
“Người này rất quan trọng với cậu?”
Không ai biết lúc này, đôi mắt Cố Hạo Trạch đã đỏ hoe, một giọt nước mắt nóng hổi đã rơi trên má.
Anh hạ giọng..
“Đúng vậy, rất quan trọng.
Cô ấy là nguồn sống của tôi..”
Andy nghe ra giọng điệu chân thành của anh.
Anh biết Cố Hạo Trạch có chấp niệm với một người con gái, hình nền điện thoại cũng là ảnh của hai người.
Anh không bỡn cợt nữa, lập tức đồng ý..
“Được, cuối tuần này tôi sẽ về nước..”.