Cố Hạo Trạch nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy, anh cũng không đành lòng đánh thức cô dậy.
Hai người ôm nhau ngủ đến tận khi mọi người tan ca.
Khi Sơ Hạ lem nhem mở mắt đã thấy sắc trời ngả dần về đêm.
Cô vội vàng bật dậy, quay sang đập vào người tên đầu xỏ hại cô ngủ quên.
“A Trạch, dậy mau...”
Cố Hạo Trạch làm nũng..
“Ngủ thêm chút nữa..”
“Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi.
Anh làm chủ tịch mà như vậy à..”
Đôi mắt Cố Hạo Trạch vẫn còn ngái ngủ, để mặc cô vào nhà vệ sinh.
Nhưng chưa đầy một phút sau, bên trong vang lên tiếng hét làm anh giật mình..
“CỐ HẠO TRẠCH!!!”
Cố Hạo Trạch vội vàng chạy tới, còn không kịp mặc quần áo..
“Chuyện gì vậy...”
Sơ Hạ đỏ mặt nhìn anh xông vào, thân hình vẫn còn trần như nhộng.
Cô trừng mắt..
“Ai cho anh để lại..”
Thì ra là chuyện này, vậy mà anh cứ tưởng cô làm sao.
Anh không chút ngại ngùng trả lời..
“Do em kẹp anh chặt quá, anh không kịp rút ra..”
Sơ Hạ cắn môi nhìn anh..
“Lỡ có thai thì sao..”
“Có thì sinh chứ làm sao..
Sinh đi anh nuôi..”
Sơ Hạ không vui..
“Anh không cưới em mà muốn em sinh con cho anh à.
Mơ đi..”
Cố Hạo Trạch bắt được trọng điểm, anh không cần mặt mũi nữa, có chút đỏ mặt nhìn cô..
“Hạ Hạ...!em đây là cầu hôn anh sao? Nhưng chuyện này phải để anh làm mới đúng..
Không đúng, nhẫn còn chưa mua, làm sao cầu hôn được..”
Sơ Hạ nhìn anh cứ lẩm bẩm một mình, cô đập anh một cái..
“May cho anh là kì an toàn, sẽ không sao đâu..”
“Kì an toàn?”
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Cố Hạo Trạch, Sơ Hạ có chút buồn cười..
“Đừng nói với em là anh muốn làm bố đấy nhé.
Anh mới bao nhiêu tuổi? Tí tuổi đầu, lo mà làm việc đi..”
Cố Hạo Trạch ôm cô ra ngoài, sau đó mặc quần áo cho cả hai..
“Em đừng cậy em hơn anh hai tuổi mà chê anh trẻ con.
Anh còn trưởng thành hơn em..”
Sơ Hạ không phục..
“Anh trưởng thành hơn em chỗ nào?”
Cố Hạo Trạch cười xấu xa, tay anh lại làm loạn trên ngực cô..
“Em nói đúng.
Cơ thể em từ trên xuống dưới đều trưởng thành..”
Hiểu ra giọng nói cùng động tác mờ ám của anh, Sơ Hạ đập vào tay anh một cái..
“Anh...!lưu manh...”
Cố Hạo Trạch nhìn cô bị mình trêu chọc đỏ mặt thì cười đến vui vẻ.
Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, từng lời nói giống như anh đang kích thích cô vậy, làm cô người cô run rẩy..
“Chị bé, em chưa trưởng thành thì chị có yêu em không?”
Đã lâu không được nghe từ “chị bé” phát ra từ miệng anh, Sơ Hạ có chút hoài niệm.
Cô gật đầu thừa nhận.
“Yêu, cho dù anh thế nào thì em cũng yêu anh.
Mãi chỉ yêu mình anh..”
Cố Hạo Trạch chiếm đoạt môi lưỡi cô..
Trong tiếng thở gấp, anh đáp lại tình yêu của cô..
“Anh cũng yêu em..”
Cuối ngày, trong căn phòng quen thuộc, Lưu Cảnh và Hứa Chương lại báo cáo công việc với Ngô Tuyển.
“Ngô Tổng, con bé Âu Dương Sơ Hạ đã rất vướng chân vướng tay, ngài xem có thể nào đánh bật cô ta được không?”
Ngô Tuyển nghe thấy cái tên quen thuộc, lập tức không vui.
“Các người động tới con bé thì sẽ không yên với tôi đâu..”
Khi hai lão già đó rời đi, Ngô Tuyển cẩn thận vuốt ve tấm di ảnh của chị gái, miệng cười nhưng đầy sự đau khổ..
“Chị gái, tôi chỉ đòi lại những thứ thuộc về mình.
Còn về đứa con gái bé bỏng của chị, tôi sẽ bảo vệ thật tốt..”
Ai cũng biết trước khi Ngô Tuyết Vân đi lấy chồng, Ngô lão gia đã trao hết cổ phẩn của mình cho con gái.
Ngô Tuyển khi biết chuyện đã rất tức giận, nhưng hắn ta không làm gì được.
Đã không có được người mình yêu, đến cổ phần công ty cũng không được nốt.
Hắn ta tìm mọi cách trả thù.
Đầu tiên là trút giận lên Âu Dương Đức, sau đó là tìm cách cướp lại công ty từ tay Âu Dương Tuấn Lãng.
Nhưng làm được điều đó phải lật đổ Cố Thị trước....