Âu Dương Tấn bất lực nhìn con gái bám dính trên tay mình, ông đẩy cô ra.
“Tránh ra, con bám chồng người khác như vậy là có ý gì.
Để mẹ con mà ghen thì ai chịu trách nhiệm..”
Tô Phương Hà bị trêu chọc mà đỏ mặt, bà bối rối đứng dậy bỏ đi.
Sơ Hạ thấy bố đã chịu xuống nước, cô ăn vạ nhiều hơn.
“Bố, bố yêu quý của con.
Con yêu bố nhất trên đời.
Ngày mai con dẫn A Trạch tới nhà mình ăn cơm nhé.
Được không bố yêu..”
Âu Dương Tấn bị giọng nói mè nheo của cô làm cho nổi hết cả da gà.
Ông rùng mình đẩy cô ra.
“Cô tránh ra cho tôi nhờ.
Muốn dẫn ai tới thì dẫn.
Nhưng tình yêu của cô tôi không dám nhận.
Trái tim này chỉ thuộc về mẹ cô thôi..”
Sơ Hạ phì cười nhìn bố mẹ mình ân ái.
Cô cũng vui vẻ ăn cẩu lương hai người phát.
Dù sao thì bố cô cũng đã đồng ý, cô cũng không phải trèo tường ăn trộm sổ hộ khẩu như ai kia..
Ngày hôm sau, Cố Hạo Trạch từ sáng sớm đã có mặt ở Âu Dương gia, anh dè dặt ngồi trên ghế sofa, chịu đựng ánh mắt săm soi của Âu Dương Tấn mà không dám phản ứng gì.
Dù sao bố vợ cũng đang châm chước cho anh, anh cần phải lấy lòng ông nhiều hơn.
Sơ Hạ vừa thức dậy đã thấy Cố Hạo Trạch tới, cô lập tức bay vào lòng anh, ôm chặt anh làm nũng.
“A Trạch, sao giờ anh mới tới.
Em nhớ anh chết đi được..”
Mới xa nhau có mấy tiếng nhưng Cố Hạo Trạch cũng nhớ cô không kém, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, hôn nhẹ lên mặt cô.
“Sao sắc mặt em kém vậy.
Đêm qua ngủ không ngon sao..”
Sơ Hạ uỷ khuất vùi đầu vào ngực anh.
“Đúng vậy, không có anh em ngủ không được..”
Âu Dương Tấn nhìn đôi trẻ âu yếm không cho ai vào mắt, ông ngồi ở phía đối diện ho nhẹ cảnh cáo.
“Khụ khụ..”
Sơ Hạ nghe thấy thì ngẩng đầu lên tỏ vẻ khó hiểu.
“Bố, bố bị cảm thì uống thuốc đi.
Ngồi đây nữa sẽ lây cho bọn con đó..”
Âu Dương Tấn trừng mắt, không nhìn nổi nữa.
Ông hừ nhẹ rồi bỏ đi.
“Con với cái..”
Cố Hạo Trạch cười cười, có vẻ bố vợ cũng không khó tính lắm.
Thấy bóng đèn sáng chói đã bỏ đi, Sơ Hạ lập tức làm nũng.
Cô chu môi lên hôn vào môi anh.
“A Trạch, hôn em một cái nào..”
Cố Hạo Trạch thoả mãn, cúi xuống tặng cho cô một cái hôn sâu.
Mãi đến khi không khống chế nổi nữa, Sơ Hạ nghĩ rằng anh sẽ đè cô xuống ngay tại phòng khách mà hành sự, thì anh lại bế bổng cô lên, ôm cô ra xe.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Cố Hạo Trạch phì cười.
“Chúng ta đi siêu thị mua nguyên vật liệu về nấu cơm trước.
Ăn cơm xong anh sẽ thoả mãn em..”
Sơ Hạ bị anh nói mà đỏ mặt, cô quay sang lườm anh..
“Anh nói cứ như em thèm muốn lắm vậy..”
“Chả nhẽ anh nói sai sao..”
Mặt Sơ Hạ đã đỏ đến mức sắp bốc cháy, cô quay mặt ra cửa sổ, không thèm để ý tới anh nữa.
“Em mới không có..”
Cố Hạo Trạch cười đến vui vẻ, có vẻ như trêu chọc cô là thú vui của anh.
Dù có chọc cho cô nổi giận thì anh cũng không bỏ được.
Hai người đẩy xe đi dạo một vòng quanh siêu thị, cái gì cần mua anh đều để vào trong xe.
Đến khi đi tới kệ đựng những hộp xanh xanh đỏ đỏ, Sơ Hạ nhớ ra gì đó, đỏ mặt ra hiệu cho anh.
Nhưng Cố Hạo Trạch làm ngơ, cứ thế mà đi qua.
Bao lâu nay anh lừa cô không dùng đến áo mưa, giờ bắt anh dùng lại, đương nhiên anh không chịu.
“Hạ Hạ, chả phải em nói có con xong mới cưới sao..”.