Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi


Edit: Tây Bối.
"Cái này...!Như thế này có thể không?"
Đồng Nhan ngồi trên người anh xoay người, một tay cầm lấy côn th*t nóng hổi của anh, còn anh thì chỉ có thể nhìn thấy phần lưng của cô, cái eo thon không đủ một gang tay, còn có hai cánh mông đào, không nghĩ rằng ngực cô nhỏ như thế mà bờ mông lại có thịt như vậy.

Anh nắm hai bên, vuốt vuốt, thịt có độ đàn hồi, càng sờ anh lại càng nghiện.
"Ưm..." Đồng Nhan nhịn không được vặn vẹo cánh mông, "Đừng..."
Lạc Khưu vỗ vỗ mông của cô, "Nằm sấp xuống, mông vểnh lên." Anh ngẩng mặt, dùng hai ngón tay cắm vào bên trong huyệt động ướt át của cô, tiểu huyệt gấp gáp nhịn không được hút lại ngón tay của anh, "Thật dâm....!Nhích đến gần đây, anh ăn không tới."
"Ừm...." Mèo nhỏ nghe theo lời xê dịch, độ dẻo dai của cô cực tốt, eo cô dán với bụng anh, nâng bờ mông lên, tay nhỏ từng đợt vuốt ve nhục bổng lớn.
"Hô*...có thể ăn côn th*t lớn không?"
*Tiếng hít khí...!????))
Đồng Nhan ưm a một tiếng, một giây sau đã dùng hành động thực tế trả lời cho anh.

Anh cảm giác được quy đầu của mình được nhẹ nhàng liếm láp, giống như cảm giác bị lông vũ lướt qua người, ngứa đến mức không chịu được.

Anh vươn lưỡi, hai tay gỡ cánh mông của cô ra, hung hăng liếm cái động dâm đãng của cô.
"A...ưm..."
"Dễ chịu không?"
"Ừm...ưm...!tiếp tục đi..."
"Vậy hãy ngoan ngoãn ăn nó đi."
Vốn dĩ Đồng Nhan cũng không muốn từ chối, lúc đầu cô chỉ là thử trước một chút...!ừm...!rất có cảm giác.

Thế là, cô dùng đôi tay của mình miễn cưỡng lắm mới ôm chặt được côn th*t, đem nó ngậm vào bên trong miệng, nhưng chỉ mới ngậm lấy quy đầu thì miệng cô đã bắt đầu ê ẩm, thân gậy cũng chỉ mới đi vào được một chút.
Chưa bao giờ có được cảm giác ấm áp vây quanh, khoái cảm khó tả này khiến cho Lạc Khưu không kiềm chế được thở dài một tiếng: "Hừm a...." Anh híp mắt, hưởng thụ cảm giác thân trên côn th*t của mình được mèo nhỏ ngậm vào nhả ra, vừa tưởng tượng đến miệng của cô nhỏ như vậy nhưng lại ngậm lấy cây thô to của mình, trái tim của anh đều muốn nổ tung.
"Ngoan, ngậm sâu vào một chút."
Nói xong, anh dùng môi nhẹ nhàng hôn lên cái động nhỏ dâm đãng của cô.

Đồng Nhan nhận được sự cổ vũ, ngậm vào càng sâu, lại nhớ đến hình ảnh trước kia cô nhìn thấy trong phim AV, cảnh người ta khẩu giao, một tay giữ lấy tóc một bên, còn miệng thì cắm lấy côn th*t vào sâu bên trong, tưởng tượng miệng mình chính là cái động nhỏ, cô đong đưa đầu lên xuống, ngậm côn th*t vào rồi nhả ra, nước bọt cũng thuận theo khóe miệng cô chảy ra càng nhiều, nhưng cô rất thích ăn cái cây thô dài này, nó có một hương vị rất dễ ngửi, ăn rất ngon...!cô rất thích....
Trong chốc lát, cả căn phòng khách đều vang lên tiếng nước bọt không ngừng, anh thì đang ăn lấy mật huyệt ngon miệng của cô, còn cô thì đang ăn lấy nhục bổng ngon lành của anh.
"Ưm...!ưm ưm...."
Cô ra sức phun ra nuốt vào, mỗi một lần đếu muốn ăn đến điểm cuối, nhưng mà cái này nó thật thô dài, dù cô cố sức đến đâu cũng không thể chạm đến.

Cô có hơi tức giận, nhéo nhéo hai cái túi tinh hoàn của anh.

Cảm giác đau nho nhỏ truyền đến, anh đánh cái mông của con mèo nhỏ có ý xấu này.

Lơ đãng quay đầu, anh nhìn thấy trên màn hình TV lớn đang phản chiếu hình ảnh hai người họ đang khẩu giao cho nhau, anh còn có thể nhìn rõ cái đầu của cô lúc lên lúc xuống, côn th*t một mực thẳng tắp của anh nhô cao được cô yêu thích không ngừng mà ăn lấy.
Lạc Khưu há mồm ngậm lấy viên đậu nhỏ của mèo con, hút lấy nó, lần này anh muốn uống hết toàn bộ d*m thủy của cô.

Hạ thân truyền đến cảm giác sảng khoái vô cùng, nương theo tốc độ miệng nhỏ phun ra nuốt vào càng lúc càng nhanh, cô và anh đồng thời----
"Ha....a...."
Chất lỏng bạch trọc lập tức tràn ngập trong khoang miệng cô, rất nhiều, cực kỳ nhiều, nhiều đến mức miệng cô phồng to, cô vội vàng nhả cây côn th*t trong miệng ra, còn cây gậy th*t kia vẫn còn đang bắn chất lỏng màu trắng ra ngoài.

Cô nghĩ đến việc ghế sopha sẽ bị làm bẩn, não còn chưa nhảy số thì miệng cô đã đi đến nuốt tất cả tinh dịch vào.

Đồng Nhan vẫn tiếp tục ngậm lấy quy đầu của anh, đem tất cả chất lỏng tinh dịch nuốt vào bên trong.

Mùi tanh nhàn nhạt, nhưng cũng không khó để nuốt nó xuống.

Lạc Khưu còn đang thở hổn hển, lần này anh bắn rất nhiều, còn nhiều hơn cả ngày thường tự mình an ủi nữa.

Anh biết mình bắn vào trong miệng của cô, nhưng không nghĩ đến, cô vậy mà....
Thích anh đến như thế, một lần nữa dùng miệng ngậm lấy cây gậy của anh, ăn hết toàn bộ tinh dịch của anh.
Anh còn nhớ kỹ một câu nói của ai đó, người phụ nữ cam tâm tình nguyện ăn lấy tinh dịch của bạn thì chắc chắn người đó rất yêu bạn.
Cho nên, cô vẫn thích anh như vậy sao?
Nhưng mà thấy cô ăn đến ngon miệng như thế, nhục bổng của anh vừa mềm xuống không được bao lâu lại đang có xu thế muốn ngẩng đầu.
Anh thở dài, ngồi dậy, ôm lấy cô vào lòng, cả người cô không còn sức lực thiếp ở trên người của anh, đôi mắt nhắm lại, ngực phập phồng.
"Nhả ra đi." Tay của anh đưa đến miệng cô, rồi nói, "Đồ ngốc, không cần ăn nó."
Đồng Nhan muốn nói cái gì đó, nhưng vì bên trong miệng còn tinh dịch cho nên cô bị sặc.

Mặt trướng đến mức đỏ bừng, khụ một tiếng, tinh dịch thuận theo khóe miệng cô chảy xuống, nhỏ lên trên tay anh.
Một tay anh vỗ lưng cho cô, giúp cô thông thuận khí, nhưng cũng không quên trêu cô: "Ăn ngon không?"
Bởi vì khi nãy cao trào cho nên giá trị dung dịch tình yêu của Đồng Nhan đã gần đến vạch đầy.

Đầu óc cô cũng đã tỉnh táo lại, cô nhìn chằm chằm vào anh, nói: "Cậu tự ăn thử đi."
"Anh chỉ thích ăn em."
"Cậu..."
Được, bàn về hạ lưu, đẳng cấp của cô vẫn không bằn anh cao thâm.
"Anh đi tắm."
Anh nói xong, thô lỗ kéo bộ đồ ngủ của cô lên trên.
Đồng Nhan vuốt vuốt lại áo bị kéo đến mặt, tiếp tục nhìn anh chằm chằm: "Ở hành lang phòng thứ hai, bên trong có khăn bông khô đấy!"
Lạc Khưu bị bộ dáng dữ dằn của cô làm cho hơi ngốc, cảm thấy cô rất giống bị tâm thần phân liệt, trước đó còn là một con mèo nhỏ, bây giờ lại biến thành bộ dáng giương nanh múa vuốt như trước.
Nhưng mà, dù là thế nào cũng tốt hơn là cô bé âm u trầm lặng, không thú vị như xưa.
Anh nâng mặt nhỏ của cô, nhéo nhéo, thật lòng nói: "Anh rất thích em bây giờ, bộ dạng rất dâm, lại rất dữ."
Đầu tiên Đồng Nhan cảm thấy bản thân như là bị mắng, nhưng sau đó lại nghĩ đến gì đó....
"Cậu khi nãy nói gì, lặp lại lần nữa đi!"
Lạc Khưu cũng không phảii người nghe lời, nhíu mày: "Ừm?"
"Cậu bỏ câu 'bộ dáng rất dâm, rất dữ' đi, rồi lặp lại lần nữa!"
Lạc Khưu không hiểu: "Anh thích...."
Chợt hiểu ý cô muốn chỉ là gì, anh dừng lại ở chữ cuối cùng, đứng lên, cầm lấy quần áo trên đất, dưới khuôn mặt mong chờ của cô, đi vào phòng tắm.

Anh không có nhìn cô, nhưng lại có thể cảm nhận được ở phía sau là đôi mắt chờ đợi nóng rực của cô.
"Có thích hay không, quan trọng như vậy?"
Anh hỏi cô, lại giống như đang hỏi chính mình.
Nếu như anh nói câu kia, thì tôi mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ chứ! Tất nhiên là quan trọng rồi! Nói được một nửa rồi không nói nữa là cái quỷ gì!
Bụng cô ùng ục kêu lên, Đồng Nhan cầm lấy thanh chocolate mình ăn dở lúc trước lên, khi bỏ vào bên trong miệng.

Ừm...!có vị là lạ.

Cô lau một bên miệng, nhớ đến thứ mình ăn vào, là hương vị tinh dịch của Lạc Khưu hòa lẫn với chocolate, mặt già ửng đỏ.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến hình ảnh anh trần như nhộng tắm rửa.
"Mình thật là dâm..."
Mở TV lên, điều chỉnh âm lượng lớn để lấn át đi tiếng động bên trong phòng tắm.

Cô ngồi phịch trên ghế sopha, nơi tử cung như đang có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu, cô thỏa mái mà nhắm mắt lại.
Lạc Khưu cũng chỉ đơn giản cọ rửa thân dưới, lúc đang lau chùi thân thể, anh liếc về một bộ áo khá là quen mắt.


Anh đi đến, vứt khăn lau đến bồn rửa tay, cầm bộ quần áo kia lên, nó vẫn còn ướt, còn có hương thơm của bột giặt, chắn chắc là mới được giặt sạch cách đây không lâu.
Nhưng mà...!bộ áo này sao nhìn thế nào cũng thấy rất quen mắt.
"Giang Dục?"
Anh cũng không cho rằng Đồng Nhan sẽ vừa đúng lúc mua một cái áo giống y chang Giang Dục được.
Anh ném áo về lại trong chậu, mặc lấy quần áo của mình.
Ngay lúc đi đến phòng khách, trong TV đang phát chương trình tuyển chọn thần tượng nào đó, rất ồn ào.

Nhưng người đang nằm trên ghế sopha lại không hề có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

Cổ áo ngủ nghiêng về một bên, lộ ra cánh vai trái mượt mà.

Anh đi đến, nhìn chằm chằm cô hồi lâu.

Nhấc cổ áo cô lại, nhưng cô lại không hề kiên nhẫn nhíu mày, đánh bay tay của anh ra, chẹp chẹp miệng rồi xoay người ngủ tiếp.
"Con bé không thành thật." Anh nói, "Thích thì tính là cái gì."
Đồng Nhan ngủ một giấc đến hơn mười giờ tối, cả cơ thể được tái tạo lại hoàn hảo giống như lần đầu ở trên sân thượng.

Giơ cánh tay lên, trên da thịt đã quay về màu trắng bình thường, không còn lấm tấm những chấm hồng nữa.

Quả nhiên là phải dựa vào Lạc Khưu mà, không thể nào không tin vào vầng hào quang nam chính được.
Lại nhớ đến quần áo trước đó vừa mới giặc sạch chưa có phơi, cô đi đến phòng tắm, đập vào mắt chính là một cái quần lót màu đen ngang nhiên nằm trên bồn rửa tay.

Không phải của Lạc Khưu thì còn của ai nữa!
Cô cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho tên đầu xỏ.
Điện thoại vang lên mấy lần, anh mới tiếp nhận, giọng điệu tràn đầy không kiên nhẫn:
"Cái gì? Đang đánh LOL."
"Quần lót cậu không đem về, cậu thả rong?"
"...Anh có quần ngoài!"
"Vậy cậu tự đến lấy đồ lót?"
"Không rảnh, giặc sạch rồi mang đến trường cho anh!"
"Ai muốn giúp cậu giặc?"
"Không phải em rất thích giúp người khác giặc đồ sao?"
"Ai thích...."
"...."
Phía đối diện đột nhiên dừng lại, rồi bắt đầu ồn ào, truyền đến giọng một người đang mắng chửi:
"Lạc Khưu! Cái tên cầm thú này! Ba mươi phút, trong trận cậu không hề cho tôi một cái buff!? Bây giờ đi PK (1 đấu 1), bố đây đánh chết cậu!"
Giọng nói kia rất quen tai, Đồng Nhan không chắc chắn: "Đó là Giang Dục?"
"Ừm hừ, cậu ta chính là như thế, mặt ngoài ôn nhu ấm áp, nhưng thật ra là một tên cầm thú miệng treo lời tục tĩu."
Cậu cùng anh đánh được 4 trận đi rừng rồi, lúc thắng lúc thua cũng được mấy tiếng, như vậy còn không đáng đánh được à?
Đồng Nhan nghe anh dúng hết lời nói xấu anh em của mình, tay cô run một cái, không cẩn thận mà cúp điện thoại.
Sau đó định gọi lại, nhưng nhìn lượng pin không đủ cho nên cũng tắt điện thoại.
Lạc Khưu nhìn điện thoại bị cúp máy, ném đến trên bàn.

Sau đó, lại lặng lẽ đánh tên Giang Dục kia chỉ còn thừa lại 1 giọt máu mana.


Quay đầu lại nhìn, khuôn mặt Giang Dục biểu thị cậu thật sự muốn giết chết tên kia.
Anh cười một tiếng: "Sao? Vẫn không giành được à?"
Kể từ lúc đó, Giang Dục cũng chưa dám bước vào khu vực rừng một lần nào nữa, cậu sâu sắc cảm thấy Lạc Khưu hôm nay chắc là đói quá nên nhặt nhầm rác dưới đất lên ăn mới như vậy.

Nếu không thì sao một người chưa từng đăng bài gì trên vòng bạn bè lại đột nhiên đăng một bức ảnh phong tình nửa người trên.

Buổi tối lại đột nhiên gọi điện cậu đến nhà cậu ta (LK) chơi LOL, một người từ trước đến nay không đi rừng chỉ đi đường giữa, nay lại đột nhên đi rừng còn lấy nữ thần ở đường giữa tràn đầy nước mắt để hồi trụ, còn ở ven đường hay vung dao rút lấy máu của cậu.

*Mình không có chơi liên minh hay liên quân, nên mình cũng không biết phân biệt được với hỏng biết diễn giải nó sao cả huhu, có gì sai các bạn nhắc nhở để mình sửa nha, mình xin cảm ơn nhiều ạ.
Giang Dục: "Cậu hôm nay rất lạ."
"Có người thích tôi kỳ quái như vậy đấy."
Mặc dù lại cúp điện thoại với tôi.
"Hôm nay da mặt cậu cũng rất dày."
"Có người thích tôi da mặt dày như thế đấy."
Mặc dù lại giúp cậu giặc áo.
"Hôm nay cậu cũng nói rất nhiều."
"Có người thích tôi nói nhiều như vậy đấy."
Mặc dù bởi vì tôi nói xấu cậu nên ngay lập tức cúp điện thoại với tôi.
"À, tôi hiểu." Giang Dục nói, "Ai cũng nhìn ra Giản Mạt thích cậu."
"..."
Bệnh thần kinh.
"Phiền." Anh tắt trò chơi, "Không muốn chơi, đi ngủ."
Giang Dục cực kỳ đồng ý: "Ừm, đi ngủ sớm đi, tôi cũng đi, hi vọng ngày thứ hai gặp cậu thì đã bình thường lại."
"Này." Lạc Khưu đột nhiên gọi cậu lại.
"Ừm?"
"Cậu...!có người thích hay chưa?"
"Thì sao?"
"Cậu có thể nói cho tôi." Lạc Khưu di chuyển cái ghế, đung đưa kẽo kẹt.
"Sau đó thì sao?"
"Tôi sẽ giúp cậu."
"Vậy tôi cảm ơn cậu trước."
"Cho nên, cậu có chưa?"
Giang Dục thở dài, đi đến bên giường anh, cầm lấy chiếc gối ôm F-cup, nhét vào lòng ngực anh, nhẹ nhàng nói:
"Cậu nên ôm ngực lớn của cậu ngủ đi."
Nhân lúc anh chuẩn bị nhấc chân đá vào mình, thì cậu đã nhanh chân rời khỏi phòng.

Giúp Lạc Khưu đóng cửa lại, Giang Dục thu hồi khuôn mặt đùa bỡn kia, lộ ra vẻ thâm trầm không rõ.
Giá trị dung dịch tình yêu lần này đã gần đầy, cho nên giá trị thể lực cả cơ thể Đồng Nhan cùng với độ dẻo dai cũng theo đó mà tăng, đồng thời, cô cũng phát hiện ra rằng tốc độ giá trị dung dịch tình yêu giảm xuống so với lần trước chậm đi rất nhiều.

Cho nên, đến ngày thứ hai đi học, cô cũng không còn phải trải qua cảnh kích tình nữa.
Trong phòng học, sáng sớm rất ồn ào, Lạc Khưu và Giang Dục thăng cấp trong cuộc tuyển chọn là điều hiển nhiên, nhưng ngược lại là Giản Mạt thăng cấp, cho nên ngay lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ trường.

Còn có mấy người ở ban cao hơn chạy đến cửa phòng học, nhìn xung quanh, chỉ để muốn biết ai là Giản Mạt.
Giản Mạt lựa chọn tham gia thi đấu, dễ nhận thấy đây là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt.

Chỉ cần thăng cấp trong trận đầu, là cô đã nổi danh toàn trường.

Trong khi đang làm bài trong lớp, cô rất kiêu ngạo nghe những bạn học hâm mộ khi nói đến tên của cô, rồi giới thiệu:
"Giản Mạt à...!cậu ấy là lớp trưởng bọn tớ, một người rất tốt."
"Thành tích của cậu ấy cũng luôn đứng nhất, chưa từng rời khỏi top 10 toàn khối."
"Quan hệ của cậu ấy và Lạc Khưu cũng rất tốt..."
"Cậu ấy không có bạn trai, là cấp bậc nữ thần!"
"...'
"Tớ khinh, tớ cũng thăng cấp, nhưng không thấy ai đến vây lấy tớ chứ?" Tô Khả Khả nhìn phòng học rộn ràng như trẩy hội nói.

Đồng Nhan cười một tiếng, "Đó là vì cậu không muốn cho bọn họ biết thôi."
"Đúng vậy, chúng ta là người khiêm tốn, đợi đến khi tiết mục được chiếu lên hù chết bọn họ." Tô Khả Khả thâm sâu chớp mặt nhìn Đồng Nhan, "Lần trước Giang Dục cho cậu mượn áo, cậu giặc sạch trả lại cậu ấy chưa?"
Cô lắc đầu, "Còn chưa trả."
Áo hoodie cùng quần lót của Lạc Khưu đều còn nằm trong túi xách của cô, mặc dù hai người bọn họ đều đã đến, nhưng bên người luôn có bạn học cười vui vẻ vây quanh, vì thế ccô quyết định chờ đến lúc không có ai thì mới đưa cho bọn họ.
"Tớ giúp cậu gọi cậu ấy lại!"
Tô Khả Khả thuộc phái hành động, cho nên vừa nói xong đã xoay người về sau gọi: "Giang Dục mau đến đây!"
Giang Dục đẩy một đám người ra, đi đến: "Chuyện gì?"
Tô Khả Khả: "Đồng Nhan giúp cậu giặc sạch áo rồi, tất nhiên là phải trả lại cậu chứ."
Giang Dục nhìn Đồng Nhan một cái, lại thấy ở đằng sau nhiều người như thế, cười cười nói: "Không vội, tối nay lại đưa cho tớ."
"Được!" Tô Khả Khả gật đầu, trong giọng nói còn mang theo sự vui mừng của người mẹ già.
Hai người bọn họ nói chuyện, cả một quá trình cũng không cần cô mở miệng, nhìn bóng lưng Giang Dục quay về, ở phía sau đám người kia, cô vừa hay nhìn thấy Lạc Khưu đang gục mặt xuống bàn.
Cô nghĩ là sẽ nhẹ nhàng nói với anh, đưa đồ lót được giặc sạch cho anh.

Nhưng ngay lúc cô đang muốn mở miệng, thì Giản Mạt đã chặn họng cô lại.

Cô ta đứng trước bàn của Giang Dục, cùng nhóm của Giang Dục nói chuyện, cô không nhìn thấy mặt của Giang Dục, nhưng lại có thể nghe được tiếng cười của cậu, rất nhẹ nhàng nhưng lại không giống thanh âm trêu chọc cô ngày thường, hay là cười châm chọc, mà rất ấm áp.
Tô Khả Khả: "Cậu nói có đúng hay không?"
"...Cái gì?"
"Cậu không nghe hả?" Tô Khả Khả bất mãn, "Tớ nói là Giang Dục rất tri kỷ! Biết chọn thời điểm ít người mới kêu cậu đưa áo, sợ cậu xấu hổ!" Dùng tay chọt chọt cánh tay cô, "Nhan Nhan, nếu như giữa Lạc Khưu và Giang Dục, tớ sẽ chọn Giang Dục."
"Cái gì chứ..." Đồng Nhan dở khóc dở cười, lại liên quan gì đến Giang Dục, "Cậu cũng đừng nói bừa, Giang Dục cũng không thích tớ."
Tô Khả Khả: "Cậu tốt như vậy, ai lại không thích cậu?"
"Ha ha." Đồng Nhan bị cô chọc cho cười, "Cậu cũng thấy tớ tốt, vậy là cậu cũng thích tớ!"
Tô Khả Khả nắm lấy tay cô, năm ngón tay dán chặt lấy năm ngón tay Đồng Nhan, tay hai cô lớn nhỏ tiếp xúc nhau, Tô Khả Khả nhìn, hỏi: "Giống cùng một người không?"
Đồng Nhan đồng ý.
Tô Khả Khả: "Nếu như là cùng một người thì được rồi, vẫn ở cùng nhau..."
Đồng Nhan không hiểu ý của cô ấy, có lẽ ý nói, các cô giống nhau?
Tô Khả Khả động tay, giống như con cá lướt qua lòng bàn tay cô, cô cũng dùng tay di chuyển giống con cá.
Ánh nắng vừa hay xuyên thấu qua cửa sổ, bao phủ lên khuôn mặt các cô, dịu dàng xoa nhẹ trên khuôn mặt hai cô gái, tô điểm cho đôi mắt rạng rời của bọn họ, hai cái đầu cá dường như đang ở giữa dòng nước dịu sóng, tự do tự tại mà bơi lội.
Thì ra khi em ấy vui vẻ, là như thế này?
Lạc Khưu vừa khéo lại nhìn thấy cảnh này.

Đột nhiên anh phát hiện, anh không hề biết một tí gì về Đồng Nhan cả.

Cô nói thích anh, nói rằng sẽ bằng lòng vì anh mà làm mọi chuyện.

Nhưng từ trước đến nay, cũng chưa từng cười thật lòng với anh như vậy.
Anh cười, cũng không biết là với cô, hay là đối với chính mình.
Giản Mạt bị nụ cười của anh làm cho mê muội.

Lấy lại tinh thần, nương theo ánh mắt của anh mà nhìn, là...!Tô Khả Khả và Đồng Nhan? Trước kia Đồng Nhan là người như vậy sao? Cô nhớ rất kỹ, trước khi trùng sinh, Đồng Nhan là một người không học, chỉ là một cô nữ sinh suốt ngày đi phía sau người Lạc Khưu, luôn luôn tự cho cái mái dài qua trán là rất cá tính, thường ngày hay trầm mặt, ở trong lớp không có bao nhiêu người thích.
Nhưng vì sao cô ấy bây giờ lại có dáng vẻ như này? Không phải so về sắc đẹp, mà là rất có sức hút, đôi mắt lại lạnh thấu xương, thời thời khắc khắc đều khiến cho cô cảm nhận mình đang bị công kích.
Chắc là, do cô trùng sinh cho nên sinh ra hiệu ứng cánh bướm?
"Lớp trưởng?" Bên cạnh có một nam sinh gọi cô.
Cũng giúp cô kéo suy nghĩ trở về.
"Sao vậy?" Cô nhẹ nhàng đáp.
"Chúng tớ nói, cậu hãy lập một trang weibo đi...!chắc chắn sẽ có rất nhiều người hâm mộ đấy, không phải nhiều người cũng làm như thế sao?"
"Đúng vậy đó, cậu là người mẫu cho một số cửa hàng trên wechat còn gì, không bằng lập weibo đi, người hâm mộ chắc chắn sẽ rất nhiều."
Một nữ sinh cũng nêu ra đề nghị, Giản Mạt cứ luôn một mực làm người mẫu đồ gia dụng, bọn họ đều biết.

cô cũng chưa từng e dè hay tự ti vì thất bại, cho nên càng khiến cho bọn họ càng bội phục sự độc lập luôn tiến về phía trước của cô.
Giản Mạt nghe như thế, cảm thấy đây cũng là một loại đề xuất hay, nhưng mà ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ do dự, "Tớ sẽ suy nghĩ lại một chút, bởi vì tớ cũng không muốn quá nổi trên mạng."
- --
Tây Bối: Cảm giác vừa nghe nhạc của idol vừa edit H thật là khó tả ạ:))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận