Biểu cảm của Trì Thiến lúc này chính là một lời khó nói hết. Cô ấy bất lực lặp lại: "Chị hỏi em cái này..."
Lời còn chưa nói xong cô ấy đã bị cắt ngang một lần nữa. Chẳng qua lần này người cắt ngang cô ấy là mẹ Trì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Trì vừa mới đi ra ngoài về, mặt mày đầy vui vẻ nói với hai chị em: "Bây giờ các con về nhà tắm rửa thay bộ quần áo khác đi. Tối nay cả nhà chúng ta sẽ tới nhà bác sĩ Khương ăn cơm." Sau đó bà lại quay sang nói riêng với Trì Thiến: "Con gọi Vu Ngang đi cùng nhé."
Cuộc hẹn đột ngột này của mẹ Trì khiến cả hai chị em đều sửng sốt. Trì Thiến mở miệng hỏi: "Dẫn Vu Ngang đi theo làm gì ạ? Anh ấy có phải người nhà chúng ta đâu."
"Thằng bé là bạn trai con mà, sao lại không phải người nhà chúng ta được?" Mẹ Trì phản bác: "Chẳng lẽ con không định lấy thằng bé?"
Bà hỏi đúng vào trọng điểm nên Trì Thiến chỉ có thể lí nhí đáp: "Tạm thời con còn chưa có ý định lấy chồng."
"Chưa đến hai năm nữa, con sẽ chạm mốc ba mươi tuổi rồi. Còn sang năm Vu Ngang cũng đã ba mươi. Chưa định lấy chồng là sao đây?" Mẹ Trì híp mắt lại: "Con nói cho mẹ nghe có phải thằng bé không muốn cưới con về không?"
"Không phải anh ấy không muốn cưới con về mà là con chưa muốn lấy anh ấy."
"Sao con lại chưa muốn lấy thằng bé? Vu Ngang có chỗ nào không xứng với con đâu."
"Vấn đề ở đây không nằm ở chỗ xứng hay không đâu mẹ. Dù sao thì tạm thời con cũng chưa có ý định lấy chồng nên mẹ đừng giục con. Mẹ có giục cũng vô ích thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Thiến bày ra dáng vẻ không thèm để ý.
Mẹ Trì thở dài: "Được rồi, con muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi. Mẹ sẽ không giục con đâu. Dù sao thì mẹ cũng chỉ mong con và Vu Ngang sống tốt thôi, có mâu thuẫn gì phải giải quyết, không được giấu trong lòng đâu đấy."
Trì Thiến dạ một tiếng.
Trì Dữu ngồi một bên không tiện chen miệng vào. Cuối cùng thì cô cũng có cơ hội lên tiếng.
"Sao chúng ta phải tới nhà bác sĩ Khương ăn cơm vậy ạ?"
Mẹ Trì đáp: "Vốn là định tới nhà hàng nhưng mà bác sĩ Khương là người sạch sẽ, không quen dùng bữa bên ngoài với lại nhà bà ấy lại lớn hơn nhà mình nên bọn mẹ quyết định sẽ dùng bữa ở nhà bà ấy. Mẹ với bà ấy sẽ cùng nhau xuống bếp nấu nướng. Chiều nay các con về nhà tắm rửa thay quần áo đi. Mẹ và bác sĩ Khương sẽ đi chợ mua đồ ăn. Các con sửa soạn xong cứ đi thẳng tới nhà bà ấy là được."
Trì Dữu há miệng: "... Không phải, con muốn hỏi tại sao chúng ta và nhà bác sĩ Khương lại phải ăn cơm với nhau cơ."
"Cái này mà tại sao gì chứ? Bác sĩ Khương là bác sĩ mổ chính cho ba con nên đương nhiên có quan hệ tốt với nhà chúng ta. Bây giờ hiếm khi có dịp con trai bà ấy cũng về đây, hai nhà chúng ta đều đầy đủ thành viên nên chẳng phải việc ăn với nhau bữa cơm là rất bình thường à?"
Nói vậy thì cũng không sai.
Nếu không tính Sầm Lý và cô thì mối quan hệ giữa bác sĩ Khương và ba mẹ cô đúng là tốt thật.
Trì Dữu chỉ chỉ ba Trì đang ngủ trưa trên giường bệnh: "Nhưng nếu chúng ta đi ăn cơm thì ba phải làm sao?"
"Có y tá và bác sĩ trực ở đây mà, để ông ấy ở một mình trong bệnh viện mấy tiếng đồng hồ thì có làm sao đâu. Vả lại cho dù có xảy ra chuyện gì thật thì bệnh viện cũng sẽ gọi điện thoại cho chúng ta để thông báo mà. Được rồi, các con mau về tắm rửa sửa soạn đi."
Mẹ Trì đã hạ lệnh nên hai chị em chỉ có thể nghe theo.
Động tác của hai chị em đều từ từ không vội vàng gì. Đến khi bọn họ tắm rửa chuẩn bị xong xuôi thì một buổi chiều cũng đã trôi qua rồi.
Vì ở trong bệnh viện lâu nên Trì Thiến rất ngột ngạt. Sau khi tắm xong, cô ấy thay một chiếc váy mới, còn trang điểm nhẹ nhàng.
Lúc lái xe tới đón hai chị em, Vu Ngang nhìn thấy cô chị Trì Thiến ăn mặc sang trọng lộng lẫy và cô em Trì Dữu vẫn quần áo đơn giản với mặt mộc. Anh ấy cảm thấy có chút lạ lùng.
...Tới nhà em rể ăn cơm mà sao chị gái còn ăn diện hơn cả em gái thế?
Hôm nay Trì Thiến ngồi hàng ghế sau với Trì Dữu. Sau khi phát hiện ra Vu Ngang vẫn luôn nhìn mình qua kính chiếu hậu, cô ấy cong môi lên để lộ một nụ cười đắc ý.
Lần trước ở bệnh viện để anh nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của em rồi, xem đi lần này có chói mù mắt anh không?
Trì Dữu không để ý tới mạch nước ngầm đang cuộn trào giữa chị gái mình và Vu Ngang. Cô cứ cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Xế chiều hôm nay mấy người bạn hồi trước học đại học với cô rồi quay lại Đồng Châu làm việc đột nhiên mở một nhóm chat nhỏ, nói muốn tổ chức một buổi gặp mặt ăn uống nhỏ giữa các bạn học.
Trì Dữu là người vừa quay về Đồng Châu nên cũng bị kéo vào nhóm này.
Nhưng trong nhóm này lại có một người không phải là người quay về Đồng Châu, cũng không ở lại Đồng Châu làm việc.
Trần Hướng Bắc.
Trì Dữu đang nghĩ xem có phải buổi gặp mặt này có ý khác hay không thì xe đã đến nơi.
Bác sĩ Khương là người đi ra mở cửa cho bọn họ. Cửa vừa mở, mùi thức ăn thơm lừng đã bay từ trong nhà ra.
Vu Ngang đặc biệt mua ít quà đến làm khách, hơn nữa còn biết ý mà mua ba phần, trước khi gõ cửa thì đưa cho Trì Thiến và Trì Dữu mỗi người một phần.
Vu Ngang để ý đến từng chi tiết nhỏ như này khiến Trì Dữu thật lòng hy vọng anh ấy có thể trở thành anh rể chính thức của mình.
Đây là lần đầu tiên Trì Thiến tới nhà bác sĩ Khương nên vừa vào nhà đã bị chấn động.
Nơi này vừa sạch sẽ vừa gọn gàng, làm cô ấy có cảm giác cái nhà ở thành phố Thâm Quyến của mình thật sự giống như cái ổ chó vậy.
Sau khi nhìn quanh mâm cơm nhưng không thấy một người chủ khác của căn nhà này đâu, Trì Thiến mở miệng hỏi: "Sầm Lý đâu ạ?"
"Thằng bé ở trong bếp đấy." Bác sĩ Khương trả lời.
Trì Dữu hơi ngớ người ra hỏi: "Anh ấy biết nấu ăn ạ?"
"Đúng thế, dì bảo thằng bé nấu hai món." Bác sĩ Khương hỏi lại: "Dữu Dữu à trước kia cháu đã ăn đồ ăn Sầm Lý nhà dì nấu bao giờ chưa?"
Trì Dữu thành thật lắc đầu.
Bác sĩ Khương cười nói: "Không sao đâu, hôm nay cháu sẽ được nếm thử tay nghề của thằng bé. Cháu ăn xem có hợp khẩu vị không nhé. Nếu hợp thì sau này hai đứa về thành phố Thâm Quyến rồi cháu cứ bảo Sầm Lý nấu cơm cho mà ăn. Như thế cháu sẽ không phải ăn đồ ăn bán bên ngoài nữa."
Trì Dữu: "..."
Má ơi Sầm Lý nấu cơm cho cô ăn á? Nếu bây giờ người đang đứng ở đây là cô của hồi cấp ba thì sẽ vui lắm cho mà xem.
Bác sĩ Khương mời bọn họ vào ghế sofa ngồi rồi tiện tay bật tivi lên, lại bày trái cây và đồ ăn vặt đã chuẩn bị trước ra trước mặt tỏ ý mời bọn họ ăn.
Trì Thiến duỗi dài cổ ra thấy bóng lưng một người đàn ông cao gầy đang ở trong phòng bếp, bèn quay sang chọt chọt vào tay Trì Dữu, chọc ghẹo: "Người đàn ông của em còn biết nấu ăn nữa, chúc mừng nhé. Từ này về sau em có thể nói lời tạm biệt với đồ ăn ngoài rồi."
Mặt Trì Dữu xấu hổ đến nỗi đỏ bừng lên. Cô chỉ về phía Vu Ngang rồi đáp: "Vu Ngang cũng biết nấu cơm mà, chị cũng có phúc thật đấy."
Trì Thiến hừ một tiếng.
"Đôi tay của luật sư Vu chỉ có thể chỉ trỏ giang sơn chốn toà án thôi, dùng nó để nấu cơm là phí phạm nhân tài đấy."
"Anh đã nấu cơm cho em bao nhiêu là bữa rồi, có phí phạm thì cũng phí từ lâu rồi." Vu Ngang bày ra biểu cảm ngán ngẩm rồi đứng dậy: "Được rồi, anh ngồi đây sẽ làm chậm trễ việc tâm sự của chị em hai người nên anh vào giúp Sầm Lý đây."
Rất nhanh sau đó trong phòng bếp có thêm một bóng lưng nữa.
Hai chị em vừa nói chuyện vừa xem tivi. Dù sao thì đây cũng là nhà người ta nên hai người cũng không tiện cầm điều khiển chuyển kênh lung tung, mà lúc này mấy kênh khác đều đang phát thời sự nên hai người chọn đại một kênh không phải thời sự để xem, trùng hợp đó lại là một bộ phim máu chó được phát vào giờ vàng.
Trong phim, nam nữ chính đang cãi nhau vì một chuyện hiểu nhầm hết sức máu chó, sau đó nam chính giơ tay lên cho nữ chính một bạt tai.
Trì Thiến lập tức phỉ nhổ: "Đàn ông chó chết gì mà lại đánh phụ nữ thế này?"
Trì Dữu hùa theo: "Thế mà nữ chính còn muốn tha thứ cho nam chính nữa chứ. Em khinh thường kiểu nữ chính như thế này."
Nhưng một giây sau khi cô phun câu này ra khỏi miệng, nam chính đã kéo nữ chính vào lòng rồi ngang ngược cưỡng hôn người ta.
"..."
"..."
Đang đến nhà người ta làm khách mà xem mấy cảnh này thì không nên lắm. Trì Dữu bèn ho khan một tiếng rồi đổi kênh khác.
Có vẻ như Trì Thiến nghĩ tới điều gì đó. Cô ấy đột nhiên quay sang nhìn Trì Dữu: "Chị hỏi em này."
Trì Dữu vẫn còn đang bấm điều khiển tìm kênh nên không tập trung lắm: "Chị nói đi."
"Em có ý kiến gì với việc cưỡng hôn không?"
"Hả?" Trì Dữu chỉ chỉ tivi: "Là cảnh phim trên tivi vừa rồi ấy ạ?"
"Không phải, chị nói trong hiện thực cơ."
Trì Dữu thật thà lắc đầu: "Em không biết nữa. Em đã bị ai cưỡng hôn bao giờ đâu."
Trì Thiến: "Thế nếu em bị cưỡng hôn thì sao?"
Trì Dữu: "Bị ai cơ?"
"Hỏi thừa, còn ai vào đây được nữa?" Trì Thiến chỉ chỉ về phía phòng bếp.
Trì Dữu lập tức cứng đờ người ra.
Trì Thiến: "Alô?"
Trì Dữu hoàn hồn mở to hai mắt phản bác: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
"Cho nên chị mới nói là nếu như đấy. Nếu như thế thì em có ghét không?"
"Chắc, chắc là có. Em không ghét chẳng lẽ lại hưởng thụ?"
Biểu cảm của Trì Thiến đột nhiên trở nên phức tạp.
Trì Dữu tưởng Trì Thiến không tin nên nuốt nước miếng một cái rồi nhấn mạnh: "Người đàn ông làm ra loại chuyện đó với em dù bề ngoài có áo mũ chỉnh tề đến đâu thì chắc chắn bên trong bản chất cũng chẳng ra gì. Là đồ hèn hạ!"
Trì Thiến mím môi, biểu cảm đột nhiên trở nên hung dữ: "Em nói cái gì vậy hả? Chỉ có Sầm Lý của em là người tốt còn những người đàn ông khác thì không phải à?"
Trì Dữu vô tội đáp: "Em có nói chị đâu nào. Chị kích động cái gì đấy?"
"Ai kích động chứ?" Trì Thiến lắc đầu một cái: "Không thèm để ý đến em nữa."
Từ khi đó đến khi ngồi vào bàn cơm, quả thật Trì Thiến không để ý đến Trì Dữu thêm lần nào nữa.
Trì Dữu chẳng hiểu gì nên lúc ăn cơm cứ hay liếc nhìn về phía Trì Thiến, còn bày ra biểu cảm lấy lòng. Chỉ là mỗi khi bắt gặp ánh mắt cô, Trì Thiến đều chỉ trả về một cái lườm, dáng vẻ không gì có thể lay chuyển nổi.
"..."
Trì Dữu cắn cắn đũa, nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc tại sao chị gái lại giận mình.
Đồ ăn trên bàn hôm nay có hai món là do Sầm Lý nấu. Trì Dữu chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức, mặc cho mẹ Trì và bác sĩ Khương cố gắng hết sức bày hai món này trước mặt cô.
Bác sĩ Khương hỏi đồ ăn có ngon không. Trì Dữu cười đáp ngon. Bác sĩ Khương hỏi cô thấy món nào ngon nhất. Trì Dữu đáp món nào cũng ngon hết.
"Thế cháu thấy hai món mà Sầm Lý làm thế nào?" Bác sĩ Khương hỏi.
Bấy giờ Trì Dữu mới ngước mắt lên nhìn Sầm Lý ngồi phía đối diện. Ai ngờ cô chỉ mới sơ ý một chút đã liếc thấy bờ môi anh.
Sau trận cảm cúm kia, mặt anh đã hồng hào hơn rồi, môi cũng đã trở lại màu hồng nhạt như lúc trạng thái sức khỏe bình thường.
Trì Dữu bỗng nhớ tới đề tài vừa rồi mình và Trì Thiến mới thảo luận cùng nhau. Trái tim cô run lên một cái, vội vàng cúi đầu xuống và vội hai ngụm cơm.
"... Vâng, ngon lắm ạ."
Ăn cơm xong, mẹ Trì ngầm ra hiệu cho hai chị em giúp nhà người ta dọn dẹp bàn ăn. Trì Dữu vốn đang định nhân lúc thu dọn bát đũa mà nói chuyện với Trì Thiến một lát. Ai ngờ Trì Thiến lại đi xuống lầu vứt rác với bác sĩ Khương mất rồi.
Không còn cách nào khác nên Trì Dữu chỉ đành ở lại dọn dẹp một mình. Cô vừa mới dọn được hai cái đã bị Sầm Lý ngăn lại.
"Để anh làm cho, em là khách thì nên ra ghế sô pha nghỉ ngơi mới phải."
"Em vừa mới ăn cơm xong, không cần nghỉ ngơi."
Tuy bây giờ cô đang là khách nhưng từ bé mẹ Trì đã dạy cô rằng đến nhà người khác làm khách cũng phải lịch sự, huống chi đây còn là nhà Sầm Lý.
Cô đặt bát đũa vào bồn rửa. Trong lúc đó, Sầm Lý đã đeo găng tay cao su lên chuẩn bị rửa bát rồi.
Trì Dữu đang định đi ra ngoài thì bị Sầm Lý gọi lại.
Thế là cô lại quay trở về trước bồn rửa bát.
"Sao vừa rồi lúc ăn cơm trông em có vẻ thấp thỏm vậy?" Sầm Lý hỏi: "Đồ ăn không hợp khẩu vị em à?"
"À không phải, đồ ăn hôm nay rất ngon."
"Em có thể nói thật." Sầm Lý vừa rửa bát vừa nói: "Lần sau anh sẽ cải thiện."
"..."
Lần sau ư?
Trì Dữu mím môi lắc đầu: "Không phải, không liên quan gì đến anh cả, là chị em."
"Chị em làm sao?"
"Hình như chị ấy giận em thì phải." Trì Dữu đáp.
"Sao chị ấy em lại giận em chứ?"
"Thì là chị ấy hỏi em..."
Trì Dữu mới nói được một nửa thì đột nhiên im bặt.
Thấy cô im lặng mãi, Sầm Lý nghiêng đầu liếc cô một cái: "Sao?"
Anh nghiêng mặt qua đúng lúc Trì Dữu đang ngẩng đầu, ở góc này cô có thể thấy rõ đôi môi đang hơi mím lại của anh.
Lời của Trì Thiến lởn vởn trong đầu khiến mặt Trì Dữu nóng bừng lên. Cô vội vàng lắc đầu, liên tục nói không có gì rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
Phòng bếp chưa được ai dọn dẹp nên trên sàn gạch còn chút nước đọng, rất trơn. Trì Dữu xoay người quá vội vàng nên tình cờ dẫm chân lên chỗ nước đọng đó. Cô trượt về phía sau một cái, suýt nữa thì đập lưng vào bồn rửa bát cao gần nửa người.
Sầm Lý giơ tay ra. Anh đang đeo găng tay cao su mà lúc này nó lại không được sạch cho lắm nên anh đành phải dùng phần cánh tay che sau lưng cô, tránh cho cô bị va vào bồn rửa cứng rắn.
Trì Dữu bị anh vòng tay ôm lấy, vừa ngẩng đầu lên đã tình cờ ngửi thấy hơi thở của anh.
"Em có bị va phải không?" Sầm Lý nhíu mày hỏi.
Nhìn đôi môi mở ra đóng lại khi nói chuyện của anh ở cự ly gần, một vài suy nghĩ lung tung nào đó không khống chế được mà hiện lên trong lòng Trì Dữu.
...
Anh biết rồi sao?
Vu Ngang đang nói chuyện phiếm với mẹ Trì ngoài phòng khách. Bác sĩ Khương và Trì Thiến đi xuống dưới vứt rác.
Trong bếp lúc này chỉ còn hai người bọn họ, hơn nữa bây giờ khoảng cách giữa hai người còn rất gần nhau.
Trì Dữu không nhúc nhích, chỉ cắn môi lắc đầu một cái.
Sầm Lý thở phào nhẹ nhõm, hơi thả lỏng cánh tay định buông cô ra.
Đúng vào lúc người đàn ông muốn buông tay, trong lòng Trì Dữu lại cảm thấy mất mát, cô vô thức túm lấy cánh tay Sầm Lý.
Sầm Lý hơi run lên, cảm nhận được cô đang níu lấy mình. Nếu như tạm thời bỏ qua lý do tạo nên cảnh tượng này thì lúc này cánh tay anh giống hệt như đang ôm cô vào lòng.
Trì Dữu đang ngay trước mắt anh, gần đến nỗi chỉ cần cúi đầu xuống một cái thôi...
Sầm Lý không nhịn được mà nghĩ tới mấy lời sáng nay Vu Ngang đã nói với mình.
"..."
Hẳn là anh nên kiên nhẫn hơn một chút mới phải. Chỉ là quả thật đã rất lâu rồi bọn họ không hôn nhau.
Trì Dữu nhanh chóng ý thức được mình đang mong đợi điều gì. Trên mặt cô hiện rõ vẻ xấu hổ. Cô lập tức buông tay ra.
Trì Dữu đã hoàn hồn rồi nhưng Sầm Lý thì vẫn còn đang đắm chìm trong sự chờ mong nào đó.
Anh buông lỏng cánh tay ra, chuyển sang chống hai tay lên bồn rửa bát, giam Trì Dữu vào giữa tay mình rồi khẽ cúi người xuống.
Trì Dữu ngoài mạnh trong yếu nói: "Anh, anh làm gì đấy!"
Cơ thể cô đã chạm phải bồn rửa rồi, không thể tránh về phía sau được nữa, càng không thể đi về phía trước nên chỉ còn cách đẩy cánh tay anh ra.
Đôi mắt Sầm Lý đen như mực. Anh thấp giọng nói: "Xin lỗi, lát nữa em có thể tát anh."
"Gì cơ?"