Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Trì Thiến vỗ vỗ vai Trì Dĩu, cũng nói: "Em nghe thấy chưa? Quay về Thâm Quyến rồi làm việc cho tốt, yêu đương cho đàng hoàng, em vui là ba mẹ cũng vui rồi."
 
Nghe chị gái nhắc tới làm việc cho tốt, Trì Dữu mới nhớ ra là lâu lắm rồi cô chẳng hỏi han gì tới công việc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra trước khi cô quay về Đồng Châu thì mô hình đồ tể mà cô thiết kế vẫn chưa làm xong, về đây rồi cô cũng không để ý tới nữa.
 
Trì Dữu sụt sịt mũi, vội vàng gửi tin nhắn cho họa sĩ diễn khối hỏi thăm tiến độ xây dựng mô hình.
 
Họa sĩ diễn khối nhanh chóng trả lời tin nhắn, nói là đã hoàn thành, sau đó gửi ảnh cho Trì Dữu xem.
 
Mặc dù không thể đảm bảo giống trăm phần trăm với bản vẽ gốc nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với mô hình trước đó, một số chi tiết có thể chiếu theo bản vẽ gốc đều cố gắng làm giống hệt.
 
Bản vẽ gốc vốn dĩ rất tinh xảo, mô hình xây dựng dựa theo đó đương nhiên cũng rất xinh đẹp.
 
Trì Dữu gửi một đống dấu like.
 
Trì Dữu xúc động: "Nhanh quá đi, cậu làm hiệu suất thật đấy."
 
Họa sĩ diễn khối: "Đâu có, tôi cũng mắc tật ngâm deadline, đây là may nhờ có bạn trai cô ngày nào cũng giục nên tôi mới bị ép phải làm hiệu suất thế đấy (kèm icon che mặt)."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trì Dữu hơi bất ngờ: "Sầm Lý á?"
 
Họa sĩ diễn khối: "Đúng thế, cậu ấy là một trong những người ra quyết sách của Day Break, cậu ấy đích thân thúc giục sao tôi dám ngâm nữa (kèm icon vừa khóc vừa cười)."
 
Họa sĩ diễn khối: "Dù sao cũng là hạng mục đầu tiên của bạn gái, chắc chắn cậu ấy phải quan tâm rồi."
 
Họa sĩ diễn khối: "Cô hài lòng là tốt rồi, bây giờ chỉ chờ đồ tể mới ra mắt nữa thôi (kèm icon quay vòng vòng)."
 
Trì Dữu đáp lại bằng sticker "vịt con cố lên", sau đó thở dài thườn thượt.
 
Chỉ cần đối diện với Sầm Lý thì tường đồng vách sắt của cô chỉ còn là vật trang trí mà thôi.
 
...
 
Buổi chiều, Sầm Lý tới bệnh viện đưa cơm cho bác sĩ Khương.
 
Trước đó anh bị ốm không thể tự nấu nướng được nên bác sĩ Khương đều mang cơm từ bệnh viện về cho Sầm Lý ăn, bây giờ anh khỏi bệnh rồi thì đương nhiên là đến lượt anh mang cơm cho mẹ.
 
"Mang cơm cho mẹ chỉ là tiện đường thôi đúng không?" Bác sĩ Khương thấy anh một mình xách mấy suất cơm thì dở khóc dở cười: "Mang cơm cho cả nhà bạn gái mới là mục đích chính con tới bệnh viện phải không?"
 
Sầm Lý cũng không phủ nhận, bác sĩ Khương khoát khoát tay: "Đi đi."
 
Cơm ở bệnh viện đúng là không được ngon lắm, cho nên cả nhà họ Trì thấy Sầm Lý mang cơm tới thì thật sự vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
 
Đặc biệt là mẹ Trì, ánh mắt nhìn Sầm Lý tràn ngập yêu thương tới nỗi lệ suýt tuôn rơi.
 
"Đã thấy chưa? Cái này gọi là nhìn xa trông rộng, muốn nắm giữ được trái tim bạn gái thì chỉ nắm giữ dạ dày bạn gái thôi là chưa đủ mà còn phải nắm giữ được dạ dày của mẹ bạn gái nữa, một chiêu trúng đích luôn."
 
Trì Thiến nói xong lại thở dài: "Nam thần này của em lòng dạ quá sâu, mẹ chúng ta không phải đối thủ của cậu ta, Vu Ngang cũng phải chào thua cúi đầu gọi cậu ta một tiếng anh."
 
Vu Ngang đang đứng một bên, hôm nay may mắn được ké bữa cơm chỉ đành ho khan một tiếng.
 
"Không tới mức đó, anh lớn hơn Sầm Lý tận mấy tuổi, thật sự không gọi nổi tiếng anh này."
 
Chờ mọi người ăn cơm xong rồi Sầm Lý mới thu dọn hộp cơm ra về, trước khi về còn liếc mắt nhìn Trì Dữu.
 
Anh không nói tiếng nào nhưng Trì Thiến lại cứ như thể đọc hiểu được suy nghĩ của anh vậy, lập tức đẩy Trì Dữu ra.
 
"Đi! Tiễn người ta về đi, mấy hộp cơm nặng thế mà để Sầm Lý xách một mình vất vả cỡ nào, em xách giúp cậu ta đi."
 
Trì Dữu: "..."
 
Lúc đựng đầy cơm với thức ăn mà Sầm Lý còn có thể xách được tới đây một mình, bây giờ bên trong trống không thì lại bảo nặng?
 
Tìm cớ cũng không biết tìm cái nào nghe hợp lý một chút.
 
Thế nhưng cô vẫn tiễn anh về.
 
Hai người cùng nhau xuống cầu thang, Trì Dữu tò mò hỏi anh: "Sao anh lại biết nấu cơm thế?"
 
"Học được lúc mới tới Thâm Quyến. Bây giờ công việc bận rộn nên ít nấu hơn rồi." Sầm Lý hỏi: "Hợp khẩu vị em chứ?"
 
Trì Dữu dè dặt đáp: "Cũng tạm."
 
Sầm Lý: "Vậy anh tiếp tục cố gắng tiến bộ."
 
Trì Dữu há miệng nhưng rồi cũng không nói gì.
 
Thôi vậy, cho anh một cái lý do để anh tích cực nâng cao tay nghề nấu nướng của mình cũng là chuyện tốt.
 
Tiễn Sầm Lý tới bãi đậu xe thì Trì Dữu cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
 
Thế nhưng Sầm Lý lại đột nhiên hỏi cô: "Mô hình đồ tể mà em thiết kế đã làm xong rồi, em có muốn xem không?"
 
Trì Dữu chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Ồ, xem thế nào?"
 
"Trong điện thoại của anh không lưu ảnh, ở trong máy tính có, nhưng máy tính để ở nhà."
 
Sầm Lý nói tới đây, có lẽ cũng cảm thấy lý do này của mình chẳng ra làm sao nên trên mặt hiện lên một nụ cười gượng khó thấy, có điều giọng điệu thì vẫn rất thản nhiên.
 
"Em có tiện đi một chuyến không?"
 
Trì Dữu mím môi, thấy hơi buồn cười, điện thoại trong túi lại đổ chuông rất không đúng lúc.
 
Là bạn đồng hương thời đại học gọi tới, Trì Dữu không nghĩ ngợi gì nhiều, nhận điện thoại ngay trước mặt Sầm Lý.
 
"A lô?"
 
"Sao em không trả lời tin nhắn trong nhóm?"
 
Sao lại là giọng của Trần Hướng Bắc?
 
Trì Dữu xác nhận lại thông tin người gọi tới, cô nghe điện thoại trước mặt Sầm Lý cũng không sao cả nhưng nếu người nói chuyện với cô là Trần Hướng Bắc thì cô vẫn thấy hơi chột dạ.
 
Cho nên cô đi sang một bên nói chuyện.
 
"Sao anh còn chưa đi nữa?" Trì Dữu hỏi: "Anh nghỉ tết được mấy ngày thế? Anh dành hết thời gian ở Đồng Châu như thế, không về quê mình nữa sao?"
 
Trần Hướng Bắc trả lời bằng giọng thờ ơ: "Dù sao tôi tốt nghiệp xong là về nước rồi, mấy ngày nay không về quê cũng chẳng sao cả, mà em đừng có nói lảng sang chuyện khác, em có đọc được tin nhắn trong nhóm không đấy?"
 
"Chưa kịp đọc, nói chuyện gì thế?"
 
"Nói chuyện ra ngoài ăn cơm thôi, vừa khéo tôi đang ở Đồng Châu nên bữa cơm này tôi mời, em có tới không?"
 
Trì Dữu thật sự rất bất đắc dĩ: "Cậu cả Trần à."
 
Trần Hướng Bắc bị cách xưng hô này làm cho ngẩn ra, sau đó đột nhiên bật cười: "Sao thế?"
 
"Tôi biết là anh lắm tiền nhưng mà anh thật sự không cần tổ chức bữa tụ họp này đâu."
 
Trần Hướng Bắc ngừng cười, lạnh nhạt nói: "Bạn bè tụ họp một bữa thôi mà, đâu phải chỉ có một mình tôi, dù sao thì khi ấy quan hệ của mọi người ở trong trường cũng rất tốt, từ khi tốt nghiệp tới giờ cũng chưa có cơ hội tụ tập với nhau, em không muốn đi ăn với mọi người một bữa sao?"
 
Trì Dữu đang định nói chuyện thì đột nhiên điện thoại bị người khác lấy mất.
 
Cô "ơ" một tiếng ngờ vực, quay đầu lại thì thấy Sầm Lý cầm điện thoại của cô đưa lên bên tai, nói chuyện với người bên kia điện thoại: "Cậu Trần."
 
Anh xưng hô rất lễ phép nhưng Trần Hướng Bắc lại chẳng thèm nể mặt: "Tay họ Sầm kia, nghe lén điện thoại của người khác là bất lịch sự lắm đấy."
 
"Trước khi dạy dỗ người khác thì nên tự xem lại bản thân mình đã ăn nói đủ lịch sự chưa nhé?"
 
Trần Hướng Bắc cười khẩy: "Tôi cần gì phải lịch sự với cậu."
 
"Vậy tôi cũng không cần phải lịch sự với cậu, cúp đây."
 
Sầm Lý nói chuyện rất bình tĩnh, cúp luôn điện thoại rồi trả lại cho Trì Dữu.
 
Trì Dữu nhận lại điện thoại của mình, cô vừa mới nhấp môi còn chưa kịp mở lời thì Sầm Lý đã hỏi: "Tổ chức tụ họp gì thế?"
 
"Ừm, bạn bè tụ tập." Trì Dữu cũng không biết sao mình lại hơi lắp bắp: "Thì mấy người bạn quê ở Đồng Châu với lại làm việc ở Đồng Châu."
 
Sầm Lý "ừ" một tiếng, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ, hỏi tiếp: "Trần Hướng Bắc là người Đồng Châu sao?"
 
"Không phải."
 
"Thế anh ta làm việc ở Đồng Châu à?"
 
"Cũng không phải."
 
"Vậy cậu ta dựa vào đâu mà tổ chức bữa tụ họp này?" Sầm Lý nhíu mày nhìn cô: "Lần trước cậu ta theo em tới tận nhà anh là anh đã nhịn lắm rồi, cậu ta còn định làm gì nữa?"
 
Trì Dữu hơi trợn mắt lên.
 
Chuyện lần trước đúng là quá mức hoang đường, hơn nữa ngọn nguồn thật sự là do cô.
 
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như Sầm Lý dẫn Từ Như Nguyệt tới nhà cô thì cô cũng sẽ chẳng dễ chịu hơn anh bao nhiêu.
 
"... Thật ra chuyện anh ta tới nhà anh lần trước cũng nên trách em."
 
"Anh không trách em." Sầm Lý nói nhẹ nhàng: "Anh chỉ muốn biết là rốt cuộc phải làm sao cậu ta mới chịu từ bỏ em."
 
Trì Dữu mím môi, nói: "Em thật sự đã nói rõ ràng với anh ta rồi."
 
"Nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha em."
 
Sầm Lý nhíu chặt mày, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
 
Anh vẫn luôn giữ cho mình bình tĩnh, kể cả khi đối mặt với Trần Hướng Bắc.
 
Nhưng sự nhẫn nhịn của anh cũng có giới hạn.
 
Sầm Lý biết hai người họ đã từng bên nhau, đây là sự thật quá khứ, lý trí của anh nói cho anh biết rằng không thể thay đổi được điều này nên anh cũng không thể nào phủ nhận.
 
Thế nhưng mỗi lần Trần Hướng Bắc xuất hiện đều sẽ nhắc đi nhắc lại cho Sầm Lý nhớ rằng họ đã từng ở bên nhau, hơn nữa trong khoảng thời gian ở bên nhau đó, Trì Dữu không chỉ hát bài hát kia cho Trần Hướng Bắc nghe mà chắc chắn họ còn làm rất nhiều chuyện khó quên khác nữa.
 
Sầm Lý nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Cậu ta tổ chức buổi tụ tập này cho bạn thời đại học, nếu em đi thì có nhớ lại những chuyện em làm với cậu ta trước kia không?"
 
"Không phải, em..."
 
Cô vốn đâu có ý định đi chứ.
 
Trì Dữu còn nói chưa dứt lời thì đã bị anh kéo vào ôm chặt trong lòng.
 
"Hai người chỉ bên nhau một năm, một năm đó đối với anh ta khó quên như thế sao?"
 
"Em đối xử với anh ta tốt lắm sao? Anh ta cũng đối xử với em rất tốt à?"
 
Trì Dữu ở trong vòng tay anh cảm thấy hơi lo lắng lại hơi hoang mang, cô không biết là anh nói như thế là đang chất vấn cô hay là đang thông qua cô để chất vấn Trần Hướng Bắc vốn đang không có mặt ở đây.
 
Có cách nào để khiến anh bình tĩnh lại không?
 
Ting ting, trong đầu Trì Dữu đột nhiên hiện ra một ý tưởng rất không đáng tin.
 
Cô do dự một lúc rồi đành chấp nhận.
 
Bởi vì cô thật sự không nghĩ ra cách nào khác nữa.
 
Cô nhắm mắt lại, vươn tay giữ lấy khuôn mặt Sầm Lý rồi nhón chân lên và áp mạnh lên môi anh một cái.
 
Sầm Lý đờ người ra, ngay cả nét mặt cũng sững sờ ngơ ngác, đôi mắt đen ngây ra nhìn cô.
 
"..." Hóa ra phim truyền hình không phải bịa đặt hoàn toàn, có vài thứ có tác dụng thật.
 
Cả khuôn mặt lẫn bờ môi Trì Dữu đều nóng bừng, trong giọng lộ ra chút run rẩy và thẹn thùng sau khi đánh liều.
 
"Anh, anh đã bình tĩnh hơn chút nào chưa?"
 
Tuy nhiên ngay sau đó, Sầm Lý lại thình lình cau mày, thay vì bình tĩnh thì trong mắt anh lại càng bối rối hơn. Mấy hôm nay anh đã cố gắng nhịn hết lần này tới lần khác, cuối cùng lại hoàn toàn không chống lại được sự chủ động vu vơ của cô. Vậy nên anh cúi đầu xuống, đổ về phía cô với những nụ hôn dồn dập.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui