Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Cô Bùi chỉ nhờ Trì Dữu lên đơn hộ cô ấy, còn bao giờ trà sữa làm xong thì tụi học trò sẽ tự xuống lấy mang lên. Trì Dữu tiện tay đặt thêm cho cô và Sầm Lý một cốc. Trong lúc chờ trà sữa được làm xong, cô đi qua chỗ bức tường gửi gắm thông điệp yêu thương xem thử.
 
Lần trước tới đây, cô không tìm được những tờ giấy nhắn năm đó mình viết nên lần này cô muốn thử tìm lại xem sao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đứng trước bức tường gửi gắm thông điệp yêu thương, tập trung nhìn từng tờ giấy một, cho tới khi Sầm Lý bước tới bên cạnh hỏi cô: “Em đang tìm mấy tờ giấy em viết à?”
 
“Đúng vậy...”
 
Không đúng.
 
Cô quay đầu lại nhìn anh, lấy làm khó hiểu: “Sao anh biết em có viết chúng?”
 
“Anh từng nhìn thấy.” Anh nói.
 
Trì Dữu đột ngột tròn mắt: “Anh thấy chúng khi nào?”
 
“Trước khi em vào làm ở Phong Thụ Lý, anh từng về đây một lần.”
 
Thực ra, lúc mới chuyển tới trường THPT số 1, anh không thích nơi này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bất kể là về con người hay môi trường sống, anh đều không quen với nơi này, cho nên sau khi tốt nghiệp, anh không trở về lại.
 
Sầm Lý không phải người thích nhớ nhung quá khứ, may nhờ có cô nên hồi ức vốn đã mờ nhạt về hồi cấp ba trong anh lại dần dần trở nên rõ ràng.
 
Lần đó anh trở lại trường, nhờ có cô Bùi giúp, anh đã về lại ngôi trường cũ đã lâu không gặp kể từ ngày tốt nghiệp.
 
Trong ba năm ấy, ngay cả cửa hàng tạp hóa Sầm Lý cũng rất ít khi lui tới nên khi đi ngang qua cửa hàng trà sữa, anh lại càng thấy lạ lẫm hơn.
 
Hóa ra, trường cấp ba của bọn họ cũng có cửa hàng trà sữa. Có lẽ vì thấy anh đứng ở cửa nhìn quá lâu nên chủ quá nhiệt tình hỏi thăm xem có phải anh muốn mua trà sữa hay không.
 
Sầm Lý không tiện từ chối nên đi vào trong cửa hàng, gọi một cốc trà sữa.
 
Sau đó, anh trông thấy thứ đặc sắc nhất của cửa hàng trà sữa này – bức tường gửi gắm thông điệp yêu thương. Trên đó viết đầy những dòng chữ của các thế hệ học sinh từng học tại trường THPT số 1.
 
Trước nay anh chưa từng viết chúng nên khá tò mò.
 
Bức tường gửi gắm thông điệp yêu thương được mọi người dán giấy nhắn kín cả mặt tường, trên những tờ giấy nhắn rực rỡ đa sắc màu đấy là những nét chữ khác nhau, có rất nhiều lời nhắn gửi thú vị.
 
Sầm Lý đọc rất tập trung, thậm chí anh còn đưa tay lật lên lật xuống để xem lại những tờ giấy nhắn bị che khuất nằm ở bên dưới, được viết từ ngày xưa.
 
Đột nhiên, anh nhìn thấy tờ giấy nhắn của cô.
 
Người ta thường nói, yêu thầm khiến trái tim con người trở nên nhạy cảm, khiến đôi mắt con người trở nên sắc bén, chỉ cần nhìn một cái là có thể tìm ra ngay người đặc biệt nhất giữa đám đông.
 

Không ngờ có một ngày, anh cũng nhạy cảm như thế, giữa muôn vàn những tờ giấy nhắn dán trên tường, anh nhìn một cái lập tức thấy ngay tờ giấy nhắn đặc biệt nhất.
 
Cuối mỗi câu tâm sự đều vẽ một khuôn mặt đáng yêu bày tỏ tâm trạng của người viết tờ giấy nhắn này vào lúc ấy.
 
“TD, còn một trăm tám mươi ba ngày nữa là tới kỳ thi đại học, tiến lên nào! Học viện Nghệ thuật của Đại học Thanh Hoa, moa tới đây [nỗ lực].”
 
“TD, còn một trăm bảy mươi tư ngày nữa là tới kỳ thi đại học, các môn văn hóa khó quá, quả nhiên Học viện Nghệ thuật của Đại học Thanh Hoa quá ngoài tầm với của mình, SL! Tại sao cậu lại phải giỏi như vậy chứ! Tôi thực sự không thi đậu nổi trường của cậu á á á á [phát điên].”
 
“TD, còn một trăm ngày nữa là tới kỳ thi đại học, hôm nay nhà trường tổ chức đại hội tuyên thệ trước kỳ thi, SL lên trên bục phát biểu trông đẹp trai khủng khiếp, mình lại có động lực để học bài rồi [hê hê].”
 
...
 
“TD, còn sáu mươi ngày nữa là tới kỳ thi đại học, lần thi thử này mình thăng được hơi bị nhiều hạng luôn oa oa oa, mình lại tới gần SL thêm một bước nữa rồi [chống nạnh].”
 
“TD, còn ba mươi mốt ngày nữa là tới kỳ thi đại học, thực ra mình cũng không cần phải bắt buộc phải thi vào Học viện Nghệ thuật của Đại học Thanh Hoa mà, làm người cần phải thực tế, nếu thi đậu được trường nào đó ở gần trường SL một chút cũng được rồi [thở dài].”
 
“TD, còn một ngày nữa thôi là tới kỳ thi đại học rồi! Tự chúc bản thân sẽ phát huy phong độ hơn hẳn bình thường, xin được phù hộ, phù hộ [chắp tay trước ngực].”
 
“TD, thi xong rồi, làm bài cũng không đến nỗi nào nhưng mà SL hẹn hò với người khác rồi, câu chuyện thầm mến thời cấp ba của mình tới đây là kết thúc rồi, chúc cậu hạnh phúc [hoa hướng dương].”
 
Bức tường gửi gắm thông điệp yêu thương này thực sự có quá nhiều giấy nhắn, anh không tìm được những tờ giấy nhắn cũ hơn, những tờ giấy nhắn này của cô đều ẩn sau vô số những tờ giấy nhắn khác, không có gì nổi bật nhưng lại hết sức thu hút.
 
Sầm Lý cứ thế đọc từng tờ một, sau đó nhớ lại từng chút một ký ức ngày còn học cấp ba.
 
Hóa ra, ở một nơi mà anh không biết, anh từng được người ta thích như vậy.
 
Hóa ra, trước đây anh từng tiếp thêm cho cô nhiều động lực như thế.
 
Hóa ra, yêu thầm chưa chắc đã thấy chua xót trong lòng mà cũng có thể giúp người ta phấn đấu trở thành một người tốt hơn vì một người khác.
 
Sự rung động lặng thầm bắt nguồn từ sự yêu mến cô dành cho anh mấy năm ấy nhưng hơn hết là bắt nguồn từ sự cởi mở và tự khích lệ chính mình của cô dù cho không thể kể ra, dù cho phải cẩn thận che giấu nhưng vẫn nở rộ dưới ánh nắng mặt trời.
 
-
 
Mặc dù hai người họ học cùng một khóa cùng một trường nhưng lại học khác lớp, cho nên trong ba năm cấp ba, họ rất ít khi gặp nhau, có rất nhiều chuyện chỉ Sầm Lý biết nhưng Trì Dữu không biết, đồng thời cũng có những chuyện Trì Dữu biết nhưng Sầm Lý lại không biết.
 
Bọn họ còn tới thăm giáo viên cũ.
 
Tuy nhiên, tiếc là giáo viên chủ nhiệm lớp 128 và lớp 129 đều đã già cho nên sau khi lứa bọn họ tốt nghiệp vài năm thì thầy cô cũng đều nghỉ hưu, hiện tại không có mặt ở trường.
 
Hai người bèn chia nhau ra đi thăm riêng giáo viên bộ môn của từng người nhưng có một môn, hai người họ học chung giáo viên.
 
Giáo viên môn Vật lý.
 
Thầy giáo Vật lý vẫn giống như ngày xưa, mặc áo phông, đi giày da, chiếc cốc giữ nhiệt vẫn luôn đứng sững sững ở một góc nào đó trên bàn làm việc của thầy.
 
Nếu như nhất định phải kể ra có gì đó đã đổi khác thì đó chính là tóc của thầy đã hói hơn ngày xưa.

 
Thông thường, các giáo viên bộ môn chỉ có ấn tượng sâu sắc về những học trò học giỏi môn của mình. Thầy giáo Vật lý cũng vậy. Thầy vừa nhìn thấy Sầm Lý là lập tức nhận ra ngay, dù sao đây cũng là học sinh giỏi suốt ba năm cấp ba, hầu như lần nào thi, điểm Vật lý cũng gần như đạt điểm số tuyệt đối.
 
Điều đáng tiếc duy nhất là Sầm Lý không theo đuổi môn Vật lý theo hướng học thuật, lên đại học, anh chuyển sang học khoa học máy tính.
 
Tuy nhiên, cũng có thể coi như máy tính là một trong những sản phẩm của ngành Vật lý học, cho nên cũng không đến nỗi nào.
 
Thầy giáo Vật lý nhận ra Sầm Lý, lúc nhìn thấy Trì Dữu, thầy giáo hơn ngẩn người mấy giây.
 
Trì Dữu thất vọng ra mặt, buồn rầu tự giới thiệu: “Thưa thầy, em là Trì Dữu lớp 128! Trì Dữu! Không ngờ thầy lại không nhớ em!”
 
Thầy giáo Vật lý lập tức nhớ ra, sau đó thầy “ồ” lên một tiếng thật dài.
 
“Ồ! Trì Dữu đấy à!”
 
Mắt Trì Dữu sáng lên: “Thầy nhớ ra em là ai rồi ạ?”
 
“Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!” Thầy giáo Vật lý cười híp mắt nói: “Thầy dạy em môn Vật lý hai năm nhưng em chẳng thi đạt tiêu chuẩn được mấy lần, lại còn đọc trộm truyện tranh trong tiết của thầy, là em đúng không Trì Dữu, đúng là học sinh dốt Vật lý mà.”
 
Trì Dữu: “...”
 
Sao ngay cả biệt danh đám bạn cùng lớp cấp ba đặt cho cô mà thầy giáo cũng biết vậy?
 
Tiếng của thầy giáo Vật lý rất to, các thầy cô khác trong văn phòng bật cười thành tiếng.
 
Mặt Sầm Lý hơi nhăn lại, anh chu đáo cắn môi dưới để tránh bật cười, giữ thể diện cho Trì Dữu.
 
Thầy giáo Vật lý nhìn hai người họ, cười hỏi: “Sao hôm nay hai em lại cùng nhau trở về vậy?”
 
Sầm Lý nói: “Thưa thầy, hiện tại Trì Dữu là bạn gái của em ạ.”
 
Trì Dữu không phủ nhận, chỉ “hừ” một tiếng.
 
Trì Dữu thầm nghĩ, cô học trò thành tích môn Vật lý xưa nay chưa từng đạt tiêu chuẩn của thầy đã tóm được cậu học trò thầy thích nhất rồi đấy ạ, thầy à, thầy có tức không?
 
Thầy giáo Vật lý không tức, thầy chỉ tròn mắt, ngạc nhiên nửa phút, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha ha.
 
Chẳng những thầy không trêu ghẹo Trì Dữu tóm được anh chàng Sầm Lý đứng đầu cả khóa học sinh năm ấy mà trái lại, thầy còn quay qua trêu Sầm Lý.
 
“Được đấy Sầm Lý, học giỏi lại còn giỏi kiếm được cả bạn gái nữa, nhặt được hạt dẻ cười của lớp 128 bỏ vào túi thì nhớ giữ cho cẩn thận nhé, sau này cuộc sống có muốn buồn cũng khó lắm đấy.”
 
Trì Dữu sửng sốt còn Sầm Lý thì cười khẽ.
 
Hai người họ cứ thế ở trong trường nguyên cả ngày hôm đó. Thực ra, lúc hai người lần lượt đánh lẻ trở về trường, họ đã đi dạo quanh trường khá kỹ, cũng đã hoài niệm lại hồi ức thanh xuân ba năm cấp ba một lượt rồi nhưng khi hai người cùng nhau đi dạo, cảm giác lại rất khác biệt.

 
Tới giờ cơm chiều, có vẻ như Sầm Lý bận chuyện công việc nên không thể cùng đi ăn cơm với Trì Dữu, Trì Dữu bèn rủ cô Bùi đi ăn cơm với mình.
 
Sau khi ăn cơm xong, trời đã tối, Trì Dữu vẫn chưa đi dạo xong, cô Bùi cười nói sau này vẫn còn nhiều thời gian, chỉ cần cô muốn về thăm trường thì cứ việc gọi cho cô ấy bất kỳ lúc nào.
 
Cô Bùi còn phải trông lớp tự học buổi tối của tụi học trò nên ăn xong, cô ấy quay lại dãy phòng học.
 
Học sinh khối mười hai cũng quay về lớp cho tới khi tiếng chuông tự học buổi tối vang lên, Trì Dữu gọi điện cho Sầm Lý để hỏi xem anh im lặng chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi đâu mất rồi.
 
“Alo, anh đang ở đâu vậy?”
 
“Anh đang ở phòng dụng cụ, em qua đây đi.”
 
Nghe Sầm Lý nhắc tới phòng dụng cụ, Trì Dữu vẫn không hiểu gì.
 
Cô đi theo những gì còn lưu dấu trong hồi ức tìm tới được phòng dụng cụ. Lúc vào trong phòng, cô mới biết hiện tại, phòng dụng cụ vẫn còn y như lúc xưa.
 
“Òa, nơi này chẳng hề thay đổi chút nào cả.”
 
Sầm Lý đứng ở cuối giá để đồ ở góc , dựa người vào cửa sổ, vẫy tay gọi cô.
 
Trì Dữu bước về phía đó, bỗng chốc như thấy lại cảnh anh đứng hút thuốc ở đây ngày trước.
 
Cũng bởi cảnh ấy mà cô yêu hoàng hôn bên ngoài khung cửa sổ.
 
Tiếc là lúc này trời đã tối hẳn, không còn nhìn thấy hoàng hôn.
 
Trì Dữu lại hỏi dò anh một lần nữa: “Anh có nhớ hồi xưa anh từng bị một bạn nữ bắt quả tang anh đang hút thuốc không?”
 
Lần này, anh không giấu giếm nữa, gật đầu: “Anh nhớ, là em.”
 
Trì Dữu lè lưỡi: “Em vốn định bao che cho anh nhưng anh bảo không cần nên em vẫn ghi tên anh lại, anh không trách em chứ?”
 
Sầm Lý cười nói: “Sao lại thế.”
 
Trì Dữu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, từ nơi này vừa hay có thể trông thấy sân vận động rộng lớn và bầu trời còn rộng lớn gấp mấy sân vận động.
 
“Anh gọi em tới đây làm gì?”
 
“Đợi một lát.” Sầm Lý nói: “Bắn ngay đây.”
 
“Bắn gì?”
 
Cô vừa hỏi xong thì ngoài cửa sổ bất thình lình có tiếng gì đó nổ vang.
 
Trì Dữu giật nảy mình, quay đầu qua nhìn.
 
Trên sân vận động tối om như mực bỗng bừng sáng pháo hoa.
 
Sau đó pháo hoa bay lên trên trời, soi sáng bầu trời chớm hạ.
 
Tiếng pháo hoa nổ rất to chẳng những làm cô giật mình mà còn làm giật mình cả các học sinh đang học lớp tự học buổi tối.
 
Lúc này, trong dãy nhà học, giáo viên chủ nhiệm đi tới cửa từng lớp của khối mười hai nói rõ tình hình.

 
“Hôm nay đàn anh đàn chị của các em về thăm trường, đây là pháo hoa đàn anh bắn tặng cho đàn chị, đương nhiên, cũng dành tặng pháo hoa này cho cả các em nữa.”
 
“May là anh đàn anh này của các em là một học trò từng làm vẻ vang cho trường nên tiếng nói rất có trọng lượng, em ấy đi nhờ hiệu trưởng, hiệu trưởng lại gọi điện thoại cho đồn công an của khu chúng ta báo cáo nên mới được phép bắn loạt pháo hoa này.”
 
Thầy chủ nhiệm luôn nghiêm túc từ xưa đến nay cười nói: “Các em ra ngoài xem đi, học mệt rồi thì cũng nên thả lỏng một chút.”
 
Cả tầng học sinh cấp ba lập tức hò reo vang trời.
 
Hiện tại đang là giờ tự học buổi tối, hành lang của tầng học sinh khối mười hai đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người, hành lang không chứa nổi hết nhiều người như vậy nên mỗi phòng học sáng đèn đều có rất nhiều đầu người nhô ra.
 
Vào buổi tối hôm nay, trong những giây phút cực khổ nhất của lớp mười hai, có người đã bắn một loạt pháo hoa cực kỳ đẹp ở trong trường của bọn họ.
 
Trong khoảng thời gian mệt mỏi cùng cực của lớp mười hai, một màn pháo hoa là lời cổ vũ và động viên tuyệt với nhất dành cho bọn họ.
 
Mặc dù bọn họ không biết cụ thể là đàn anh nào bỏ tiền ra tổ chức màn bắn pháo hoa này nhưng chắc chắn đàn anh này rất giỏi làm những chuyện lãng mạn, lại còn có cực! Kỳ! Nhiều! Tiền!
 
Sân vận động của trường học đủ lớn, không gian đủ rộng, quả là thánh địa tuyệt vời để bắn pháo hoa.
 
Pháo hoa nhiều màu rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm. Không biết học sinh nào đầu têu hô trước, sau đó học sinh cả tòa nhà bắt đầu hô, dưới ánh pháo hoa rực rỡ, dãy nhà học trở nên cực kỳ náo nhiệt.
 
“Cám ơn đàn anh!”
 
“Chúc đàn anh đàn chị trăm năm hòa hợp! Sớm sinh quý tử!”
 
Nội dung hô hào dần chuyển thành những lời ước nguyện cho chính mình.
 
“Cố lên! Mày chắc chắn sẽ thực hiện được ước mơ!”
 
“Thi đại học cố lên nhé!”
 
“Tôi nhất định sẽ đậu được trường đại học mình muốn!”
 
Còn ở bên ngoài dãy nhà học, đối lập với cảnh tượng lộng lẫy bên ngoài ô cửa sổ là phòng dụng cụ tĩnh lặng.
 
Trì Dữu ngắm màn bắn pháo hoa này không chớp mắt, sự khó tin ngập tràn trong đôi mắt lấp lánh của cô.
 
Nhân lúc pháo hoa tắt, cô nhìn về phía Sầm Lý, Sầm Lý vẫn luôn nhìn cô.
 
Thấy cô quay sang nhìn mình, Sầm Lý nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Màn bắn pháo hoa này là dành tặng em, đồng thời cũng là dành tặng cho trường THPT số 1.”
 
Vì trường học cũ của hai người họ, vì ba năm của họ ở ngôi trường này.
 
“Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy mình vẫn còn nợ em một lời tỏ tình chính thức.”
 
Pháo hoa sáng lên rực rỡ, Sầm Lý cúi đầu nhìn cô, đáy mắt trong veo mà lạnh nhạt của anh sáng lên những cụm pháo hoa bên ngoài cửa sổ vẫn còn chưa bắn hết, cả người anh được bao phủ trong ánh sáng nhiều màu liên tục thay đổi theo sự thay đổi màu sắc của pháo hoa.
 
Một đợt pháo hoa nữa lại được bắn lên, nở rộ rực rỡ giữa trời cao, tiếng pháo hoa nổ quá lớn, Sầm Lý bắt buộc phải kề sát vào tai cô để nói chuyện, giọng nói cất cao mà vẫn mát lành, êm tai.
 
“Em có thể cho anh một cơ hội làm tròn giấc mộng của em không?”
 
“Giấc mộng thầm mến trở thành tình yêu đích thực.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận