Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Cô còn chưa sửa xong kia mà, sao cái tai nghe không hỏng vào lúc này cơ chứ?
 
Cô cũng không thể nói mình lôi bạn trai cũ ra để đỡ đạn cho ông anh rể mình được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô dám nói thế thật rồi để Trì Thiến biết chuyện, chị của cô không giết cô mới là chuyện lạ.
 
Trì Dữu quả thực không biết nên nói thế nào, cũng không biết nên giải thích ra sao, đành xấu hổ cười hai tiếng bảo: "Haiz, đều là chuyện đã qua rồi."
 
Tuy rằng rất xấu hổ nhưng dù sao cũng tốt hơn là để Sầm Lý biết người cô vẽ là anh.
 
Thà làm một cô gái hư hỏng nhớ mãi không quên bạn trai cũ, cô cũng không muốn để anh biết chuyện cô là kẻ thảm thương thầm mến anh tận ba năm mà không có kết quả.
 
Khổ nỗi lúc này bên cạnh cô còn một Mạnh Tuyền lắm lời, nghe thấy cô bảo vậy cô ấy chậc chậc hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
 
"Qua rồi mà cậu còn vẽ anh ta làm gì? Cậu thôi đi, trên thế giới này có ba tỷ rưỡi đàn ông, cậu vẽ ai mà không được, sao cứ một mực phải vẽ anh ta? Thừa nhận đi, anh ta chính là người duy nhất trong ba tỷ rưỡi người kia nằm trong lòng cậu."
 
"..."
 
Nói có lý lắm, ấy vậy mà cô chẳng thế nào phản bác được lời cô ấy nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trì Dữu ngậm miệng, cô vừa chột dạ vừa luống cuống cụp mi mắt xuống, gò má và hai bên tai của cô nóng bừng lên. Tong lòng của cô cũng như đang dấy lên một ngọn lửa kỳ lạ, nóng đến nỗi khiến cô tê dại.
 
Mạnh Tuyền không biết nhưng Trì Dữu biết rất rõ, cái người duy nhất trong ba tỷ rưỡi đàn ông kia đang ở trong tai nghe của cô.
 
Nếu như những gì Mạnh Tuyền phân tích là đúng thì Sầm Lý mới là người đàn ông duy nhất của cô trong ba tỷ rưỡi đàn ông.
 
Lúc này, dường như thanh niên duy nhất trong ba tỷ rưỡi đàn ông nọ không muốn  vướng phải chuyện cá nhân của cô trong giờ làm việc, bèn hỏi: "Em chỉnh xong tai nghe chưa?"
 
"Hả? À, chỉnh được rồi, " Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm, sau đó hung hăng quay qua nói với Mạnh Tuyền: "Mau lên, sắp đến giờ thử nghiệm rồi!"
 
Mạnh Tuyền nhún nhún vai "à" lên một tiếng, tạm thời buông tha Trì Dữu, trở về chỗ ngồi của mình.
 
Trò chơi bọn họ chuẩn bị thử nghiệm có tên là "Day Break", đây là trò chơi kinh dị sinh tồn thứ hai do Phong Thụ Lý phát triển và phát hành sau "Thịnh Đường Huyễn Tưởng", đồng thời đây cũng là dự án trò chơi mà cả đội của họ hiện đang phụ trách.
 
Càng gần ngày bắt đầu mùa giải, cả tổ đều phải ở lại tăng ca, chẳng trách bộ phận kỹ thuật không có ai rảnh, Sầm Lý còn phải đến tận bộ phận mỹ thuật để mượn người chạy thử.
 
Trò chơi này là loại trò chơi mang hình thức "chim ưng bắt gà con" điển hình, một chọi nhiều người. Người chơi đóng vai kẻ giết người, còn được gọi là đồ tể, chịu trách nhiệm bắt và giết bốn người chơi là con người trong bối cảnh trò chơi.
 
Hình thức tham gia của họ là một chọi bốn, có thêm Vương Khải Ninh rồi vẫn còn thiếu một người nữa. Sầm Lý bảo bọn họ đợi một chút, chẳng bao lâu có một tài khoản lại vào phòng.
 
Trì Dữu còn chưa kịp hỏi xem đó là ai, Vương Khải Ninh thốt lên câu đầu tiên trên màn hình công khai một cách vô cùng ngạc nhiên: "Đậu xanh, tổng giám đốc Hàng?"
 
"Là tôi đây, Sầm Lý nói còn thiếu một người nữa, bảo tôi đến góp cho đủ quân số."
 
Trả lời với giọng điệu uể oải, lười nhác như thế, đúng là giọng điệu của tổng giám đốc Hàng.
 
Mạnh Tuyền mở to mắt, nhanh chóng che microphone lại, khẽ nói với Trì Dữu: "Là tổng giám đốc Hàng mà tớ đang nghĩ đến đúng không? Anh tổng của Phong Thụ Lý chúng ta?"
 
Lần trước cô đã có duyên được gặp người này ở khách sạn, thế nên Trì Dữu càng thêm chắc chắn hơn so với Mạnh Tuyền, cô gật đầu đáp: "Đúng là tổng giám đốc Hàng."
 
"Trâu bò." Mạnh Tuyền cảm thán: "Thế thì xem ra anh Hứa nói thật không sai, Sầm Lý là đàn em thân thiết của sếp tổng nhà chúng ta, còn dám gọi cả sếp tổng đến để bóc lột sức lao động nữa."
 
Trì Dữu lơ đãng đáp một tiếng. Bây giờ trong đầu cô toàn là chuyện ông chủ đang ở đây. Lát nữa khi trò chơi bắt đầu liệu cô có cần phải làm việc chăm chỉ hơn một chút, để tránh lưu lại cho ông chủ ấn tượng rằng "cô là một người làm việc trong một công ty game mà kĩ năng chơi lại nát bét đến thế" không?
 
Lúc này Mạnh Tuyền cũng rơi vào trầm tư.
 
"Liệu mình có nên nịnh bợ Sầm Lý sớm một chút, đợi đến khi cậu ấy thăng cấp thành tổng giám đốc Sầm mới nịnh, chỉ sợ không kịp nữa cũng nên?"
 
Hai người mang hai suy nghĩ khác nhau và trò chơi bắt đầu rồi.
 
Sầm Lý là đồ tể, bốn người khác đều là con người.
 
Riêng đồ tể thôi đã có hàng tá các loại đồ tể để người chơi có thể lựa chọn, mỗi một đồ tể sẽ có kỹ năng chủ động và kỹ năng bị động khác nhau. Nhân vật đồ tể mà Sầm Lý chọn là một đao phủ vác theo một cây đao dài ba mét, thân hình cao lớn dũng mãnh, để trần thân trên, cả người bê bết máu. Mỗi khi nhân vật thở, phần cơ bắp lộ ra có thể căng lên xẹp xuống. Chỉ cần nhìn vào vẻ bề ngoài là đã đủ biết đây là một tên đồ tể giết người, tàn ác và máu lạnh.
 
Hiệu ứng kết xuất 3D vô cùng tốt, nhìn vào kết cấu bắp thịt gần như thật trên người của đồ tể, Trì Dữu không khỏi tự hỏi liệu nhân vật đồ tể mới do cô thiết kế được phát hành vào tháng sau có hiệu ứng chân thực khi xuất hiện như thế này không.
 
Vương Khải Ninh thấy khó hiểu bèn hỏi lại: "Tại sao cậu lại chơi nhân vật đồ tể này? Chơi mãi mà không thấy chán à?"
 
Sầm Lý trả lời bằng giọng điệu hết sức lạnh nhạt: "Kỹ năng của đồ tể này sẽ được thay đổi nhiều nhất vào mùa giải tới."
 
Trì Dữu nhớ ra rồi, đây là ảnh đại diện của Sầm Lý.
 
Xem ra anh rất thích nhân vật đồ tể này.
 
"Thôi xong rồi." Vương Khải Ninh nói với những người còn lại có mặt trong phòng: "Mọi người nhớ phải cẩn thận một chút, lát nữa nếu có thể trốn thì cứ trốn cho kỹ. Sầm Lý chơi cái này trâu bò như hack được ấy, đến đến đi đi treo người lên móc hành quyết như treo móc áo."
 
Một lời thành sấm, trò chơi vừa mới bắt đầu được hai phút, Vương Khải Ninh là người đầu tiên bị treo cổ trên móc hành quyết.
 
Bên trong tai nghe là tiếng gào rú tức đến mức nổ phổi của Vương Khải Ninh: "Con mẹ nó, cậu còn chó hơn cả chó nữa. Nào hãy nói thật đi người anh em, có phải ẩn sâu bên trong con người cậu là một nhân cách phản xã hội, thế nên cậu mới mượn trò chơi để trút bỏ ham muốn giết người mà không biết thể hiện ở đâu của mình, có đúng không?"
 
Giọng điệu của Sầm Lý vẫn hết sức lạnh nhạt: "Tôi chỉ đang thử xem kỹ năng cái móc này có lỗi gì không thôi."
 
"Lỗi cái con khỉ ấy!" Vương Khải Ninh mắng to: "Có bốn người cho cậu bắt! Mắc mớ gì cậu không tóm người khác để thử lỗi? Có còn là thử nghiệm trò chơi nữa không đây? Có phải cậu thầm mến tôi nên mới đeo đuổi tôi suốt trong trò chơi như thế?"
 
Sầm Lý phủ nhận: "Cả nghĩ quá rồi."
 
"Thế cậu nhằm vào tôi làm cái gì? Vừa rồi Trì Dữu còn chạy đến trước mặt cậu đấy, sao cậu không bắt?"
 
Trì Dữu vốn đang xem trò vui bỗng nhiên sửng sốt.
 
Mắc mớ gì đến cô cơ chứ?
 
Vừa rồi đúng là cô quá sốt sắng, thậm chí còn không nhận ra đồ tể đang ở ngay cạnh mình, thế nên mới chạy hùng hổ qua người ta như thế.
 
Nhưng không biết tại sao, Sầm Lý không đuổi theo cô.
 
Sau khi trốn đi, cô thầm nghĩ có thể là do Sầm Lý mải đuổi theo Vương Khải quá nên mới không chú ý đến mình.
 
Nhưng ngay một giây sâu, Sầm Lý lại tự mình lên tiếng phủ nhận suy đoán đó của cô.
 
"Tôi sẽ không bắt cô ấy."
 
Trì Dữu: "..."
 
Vương Khải Ninh im lặng hai giây, sau đó ha ha hai tiếng: "Hay lắm, cậu đúng là chó hơn cả chó. Hóa ra người cậu thầm mến là Trì Dữu, vì nhường cô ấy còn không tiếc hi sinh tôi trong trò chơi thử nghiệm. Tổng giám đốc Hàng, anh có nghe thấy gì không? Mau sa thải cậu ta đi."
 
Trì Dữu không lên tiếng nhưng lại vô thức mím môi.
 
... Sao còn kéo cả cấp trên vào thế?
 
"Không sa thải được." Tổng giám đốc Hàng không nhịn được cười: "Chỉ cần một ngày Day Break còn kiếm tiền cho tôi thì ngày đó Sầm Lý còn là cây rụng tiền của tôi. Ai bảo trò chơi này là do người ta xây dựng lên cơ chứ?"
 
Vương Khải Ninh oán hận nói: "Đám tư bản nhà các anh đều chó hơn cả chó như nhau."
 
Trong tai nghe vô cùng náo nhiệt nhưng Mạnh Tuyền cũng không lên tiếng góp vui, bởi vì Trì Dữu đang ở ngay bên cạnh cô. Mạnh Tuyền tháo tai nghe xuống, cau mày nhìn Trì Dữu, sau đó cười gian với cô, mấp máy môi hỏi một câu bằng giọng điệu vô cùng mờ ám: "Sầm Lý thầm mến cậu thật hả? Cậu được lắm."
 
Trì Dữu cũng mấp máy môi đáp lại: "Cậu cả nghĩ quá rồi."
 
Ngoài miệng thì phủ nhận đấy chỉ có trong lòng cô tự biết, rốt cuộc chuyện cười này khiến cô tức giận hay mừng thầm.
 
Ngay khi Vương Khải Ninh vẫn còn ầm ĩ, Sầm Lý đã đứng bên móc hành quyết để canh giữ xác chết, không cho ba người còn lại đến giải cứu.
 
Vương Khải Ninh cứ thế chết đi vì mất máu quá nhiều.
 
"Chó Sầm! Kiểu gì cậu cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý."
 
"Đừng gào nữa." Sầm Lý bình tĩnh đáp: "Không đuổi theo Trì Dữu là vì trình độ của cô ấy chưa đủ tốt, có đuổi theo cũng chẳng có ý nghĩa gì."
 
Vương Khải Ninh im lặng, nụ cười mờ ám bên môi Mạnh Tuyền mới cong lên được một nửa đã cứng lại, chỉ có tổng giám đốc Hàng vẫn cười đến vui vẻ.
 
Trì Dữu âm thầm tự tát cho mình một cái trong lòng.
 
Cô vừa nghĩ cái gì thế không biết?
 
"Tôi đi vệ sinh đã, đánh xong ván này thì gọi tôi."
 
Nói xong, giọng của Vương Khải Ninh biến mất khỏi tai nghe.
 
Vương Khải Ninh nói không sai, nhân vật mà Sầm Lý am hiểu nhất là đồ tể, hành động vừa rồi của anh đúng là y như treo móc áo. Vương Khải Ninh trở thành tế phẩm đầu tiên, tiếp theo là mấy người còn lại.
 
Có lẽ trong lòng đồ tể máu lạnh vẫn còn sót lại chút thương hương tiếc ngọc, sau khi Vương Khải Ninh chết, người bị xử tiếp theo chính là tổng giám đốc Hàng, hai cô gái được để lại giết sau cùng.
 
Tổng giám đốc Hàng lười biếng nói: "Tôi đi điện thoại đã, mấy người cứ tiếp tục đi."
 
Sau khi tổng giám đốc Hàng rời đi chưa được bao lâu, Mạnh Tuyền cũng bị mắc câu và chết như dự đoán.
 
"Sợ chết tớ mất." Cuối cùng Mạnh Tuyền cũng được giải phóng, cô ấy vội vàng đẩy cái ghế mình đang ngồi về phía sau, rời xa màn hình máy tính, sau đó vỗ ngực sợ hãi nói: "Cái đồ tể này tạo cảm giác áp bức mạnh quá, làm tay tớ cũng phát run."
 
Cô ấy được giải phóng, cuối cùng cũng đến phiên độc đinh của loài người là Trì Dữu phải chịu khổ.
 
Lúc này cô cũng không có chỗ có thể trốn, bầu không khí trò chơi còn âm u, hơn nữa còn có đồ tể đuổi ở phía sau, cô buộc phải phi thân chạy về phía trước một cách tốn công vô ích.
 
"Đừng có chạy theo đường thẳng." Sầm Lý đột nhiên lên tiếng.
 
Tay của Trì Dữu đang run khiến giọng nói của cô cũng bị ảnh hưởng đôi chút: "Hả?"
 
"Tốc độ của đồ tể nhanh hơn so với tốc độ của con người rất nhiều. Nếu chạy theo đường thẳng, em sẽ không chạy nổi đâu." Sầm Lý tiếp tục chỉ điểm cho cô: "Thử chạy ngẫu hứng xem."
 
Cô vô thức làm theo lời anh: "Ồ ồ."
 
Sau đó, bầu không khí căng thẳng hoàn toàn thay đổi.
 
Cô gái loài người do Trì Dữu điều khiển vụng về chạy ở đằng trước, còn tên đồ tể đao phủ, cao gần gấp đôi cô, chậm rãi đi ở phía sau.
 
Không chỉ có vậy, Sầm Lý người điều khiển đồ tể còn thong thả dạy cô gái loài người do Trì Dữu điều khiển cách để trốn đồ tể thông qua tai nghe. Thỉnh thoảng anh còn hỏi cô xem lúc thao tác có phát hiện ra bất kỳ lỗi hoặc lỗ thủng nào không.
 
Ván này đã định đồ tể là người toàn thắng nhưng quá trình này đột nhiên bị kéo dài.
 
Cô vẫn chạy anh vẫn nhường, cứ thế này có lẽ đến trưa cũng không thể kết thúc ván này, thế là Trì Dữu nhỏ giọng hỏi: "Này, sao anh không bắt em luôn đi?"
 
Sầm Lý hỏi ngược lại: "Không muốn chơi nữa à?"
 
"Không phải." Trì Dữu thành thật đáp: "Ván này mà không kết thúc sẽ làm lỡ dở thời gian thử nghiệm của anh."
 
"Được."
 
Anh đáp xong, Trì Dữu lập tức dừng lại không chạy nữa, cô đứng im đó chờ anh đến bắt.
 
Trong trò chơi, cô gái loài người yếu đuối đang ngửa đầu lên nhìn đồ tể cao to, đồ tể nhấc cô gái loài người lên, dễ dàng vác ở trên vai.
 
Trước đó Trì Dữu cảm thấy hiệu ứng kết xuất 3D của trò chơi này rất chân thực. Cô gái loài người có làn da trắng như tuyết, thân hình gầy yếu, trên người còn có những vết máu và vết bầm tím do bị đồ tể tra tấn để lại. Còn trên cơ thể của đồ tể cao to là vô số vết máu do những lần giết người để lại, đồ tể cao hơn hai mét, máu chuyển động dưới lớp cơ bắp căng phồng màu mật ong.
 
Cô gái loài người không còn chút sức lực nào để đánh trả bị tên đồ tể vác trên vai, sự khác biệt to lớn về mặt hình thể, cũng như sự tương phản rõ rệt về màu da một trắng một bánh mật khiến Trì Dữu nhìn đến nỗi ngây người. Dường như một ham muốn đáng kinh ngạc nào đó vừa trỗi dậy trong cơ thể cô. 
 
Nhất là khi cô nghĩ đến chuyện người điều khiển tên đao phủ này là Sầm Lý.
 
Độ tương phản giữa hình tượng của tên đồ tể và Sầm Lý quá to lớn, thế nên rất khó để tưởng tượng ra được một người đàn ông nho nhã như Sầm Lý lại thích chơi một nhân vật tàn nhẫn như thế.
 
Lúc này Sầm Lý đang điều khiển đồ tể, vác cô lên vai nhưng anh không treo cô lên móc tra tấn mà đi về phía nối ra, sau đó vung tay mở cửa.
 
"Hãy trốn khỏi anh đi." Sầm Lý nói.
 
Mấy từ này nghe hơi lạ, Trì Dữu nhất thời không kịp phản ứng lại: "Sao cơ?"
 
"Ấn chuột trái." Sầm Lý kiên trì dạy bảo cô: "Tụt xuống khỏi người anh."
 
Càng nghe càng thấy sai sai.
 
Trì Dữu cắn cắn môi, ấn xuống nút chuột bên trái nhưng cô gái loài người trong trò chơi chỉ vùng vẫy mấy cái rồi ngừng di chuyển, hoàn toàn không có tác dụng.
 
"... Em không xuống được."
 
"Ấn lâu vào." Sầm Lý vẫn rất kiên nhẫn, dường như anh đang cười, dịu giọng nói: "Em chỉ đang giãy giụa rồi nằm im thôi, cái đó không được gọi là chạy trốn, em biết chưa?"
 
Anh cười cái gì mà cười.
 
Cô rất ít khi chơi mấy trò chơi kiểu này.
 
"Em biết, cái này gọi là uổng công vô ích."
 
Trì Dữu bĩu môi, vừa tự giễu vừa nghe theo lời dẫn dắt của anh, ấn chuột trái một lúc lâu, quả nhiên cô gái loài người có thể nhảy xuống khỏi người của tên đồ tể.
 
Đợi đến khi cô nhảy được xuống, Sầm Lý mới thong dong nói: "Không phải, cái này gọi là vờ tha để bắt thật."
 
"..."
 
Vốn dĩ ban đầu Trì Dữu đã cảm thấy hành động và lời nói của anh rất lạ, đến giờ cảm giác kỳ lạ đó còn rõ ràng hơn.
 
Không nghe thấy tiếng của Trì Dữu bên trong tai nghe, có lẽ người đàn ông đã đoán ra được cô biết anh đang trêu mình, thế là anh bật cười một cách thoải mái bảo.
 
"Anh đùa chút thôi."
 
Lúc này tâm trạng của Trì Dữu hết sức phức tạp.
 
Lần đầu tiên cô cảm thấy nam thần, ánh trăng sáng không dính chút bụi trần nào trong ấn tượng của cô hình như đã có chút dáng vẻ của trai hư.
 
Trì Dữu cố gắng duy trì bình tĩnh, hỏi: "Em xuống rồi, sau đó thì sao?"
 
"Chạy đi, chạy ra ngoài là ván này kết thúc."
 
Anh muốn thả cho cô đi hả?
 
Trì Dữu ngơ ngác hỏi lại: "... Anh không giết em à?"
 
Đây đâu phải nhường? Mà phải là thả luôn con mồi là cô đi mới phải.
 
Tên đồ tể máu lạnh, sau khi tàn nhẫn giết chết ba người, đột nhiên mở lòng từ bi, buông tha cho thanh niên yếu ớt và có sức chống cự kém nhất ư?
 
Lúc này gương mặt của tên đồ tể vẫn cứ âm u khủng bố, ánh mắt của gã lạnh lùng, gương mặt không chút cảm xúc, cứ đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, chờ cho cô gái loài người tự chạy trốn.
 
Gương mặt đáng sợ là vậy nhưng âm thanh phát ra lại lạnh lùng, từ tính.
 
"Ừ, anh muốn xem quá trình chạy trốn có xảy ra lỗi gì không?"
 
"..."
 
Hóa ra anh chỉ đang kiểm tra lỗi mà thôi.
 
Trì Dữu lập tức sụp xuống, gục lên trên bàn.
 
Chơi một trò chơi thôi mà, làm ơn đừng có tưởng bở nữa, được không?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui