Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Mạnh Tuyền ngồi cạnh thấy cô suy sụp như thế cho rằng cô cũng bị giết, bèn vội vã nhìn về phía màn hình. Nhưng trên đó hiển thị rằng ba người đã chết, một người trốn thoát thành công.
 
"Đồ tể thả cậu đi hả?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu yếu ớt trả lời: "Ừ, bảo là muốn kiểm tra kỹ năng chạy trốn xem có lỗi gì không."
 
Mạnh Tuyền tức giận nói: "Sao không nói sớm, để tớ kiểm tra cho. Hại tớ bị đồ tể đuổi theo dọa cho chết khiếp, gã đồ tể do Sầm Lý điều khiển đáng sợ quá đi mất."
 
Nhìn đi, đây mới là cảm nhận của người chơi bình thường đối với nhân vật đồ tể.
 
Chứ không phải giống như cô, vì người điều khiển đồ tể kia là ai đó làm ảnh hưởng đến cái nhìn, khiến cô có những cảm xúc hư hỏng với đồ tể.
 

 
Nhưng những thứ cảm xúc hư hỏng chỉ dễ đến chứ rất khó đi.
 
Đợi đến lúc nghỉ trưa, Trì Dữu không thể nhịn được nữa vội vàng đăng nhập vào tài khoản họa sĩ kia của mình, đăng một dòng trạng thái.
 
U U U Dữu Tử: "Sao tự dưng tôi lại cảm thấy đồ tể và cô bé con mồi trong Day Break có chút gì đó là thế nào nhỉ? Là tôi biến thái quá chăng?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng nhờ có vòng kết nối các cặp đôi hồi đại học mà tài khoản của cô ấy đã kết nối được rất nhiều bà chủ quyền lực. Có người giỏi chỉnh sửa video, có người photoshop rất giỏi, có người vẽ rất đỉnh, cũng có những người viết fanfiction siêu quần.
 
Cô vừa đăng trạng thái này lên đã nhận được rất nhiều phản hồi, xem ra có rất nhiều người chơi cái trò Day Break này.
 
"Mị ship nè! Hóa ra bà chủ Dữu Tử cũng ship cặp này hả?"
 
"Phải là rất biến thái mới đúng. Nhưng tin tôi đi, biến thái không chỉ có mình bạn, bởi vì tôi cũng là một trong số đó."
 
"Nhưng sự chênh lệch về hình thể tuyệt lắm mà! Lần trước lúc mị chơi nhân vật con người vừa khéo gặp được một đồ tể, thao tác của người này trâu bò lắm. Khoảnh khắc anh ta chém ngang người, hạ gục và vác mị lên vai, thế mà mị lại xúc động đến nỗi chảy cả máu mũi!"
 
Nhìn thấy những bình luận này, Trì Dữu thoáng yên tâm.
 
Lúc này lại có một bình luận mới xuất hiện, nội dung là một link liên kết kèm lời nhắn.
 
"Thứ cô cần là cái này. [Cười xấu xa.]"
 
Trì Dữu hỏi lại người đó: "Cái gì thế?"
 
Đối phương nhắn: "Chuyện tình của đao phủ và con mồi."
 
Trì Dữu khiếp sợ.
 
Xem ra cô còn chưa đủ biến thái, không ngờ cả truyện về cặp này cũng có luôn rồi.
 
Đúng là mọi thứ đều có thể thành đôi, mọi thứ đều có thể bên nhau.
 
Cô nhấp chuột vào đường link liên kết kia nhưng mới lướt mắt qua một trang đã vội vàng đóng nó lại.
 
Trì Dữu nuốt một ngụm nước bọt.
 
Đợi đến tối rồi xem, tối rồi xem... Ban ngày xem thứ này ở công ty, quá mạo hiểm.
 

 
Cái giá của việc giữ những thứ tốt đẹp lại để đến ban đêm mới xem là cả một buổi chiều, Trì Dữu đều mất tập trung.
 
Cô không ngừng nhớ thương những con chữ trong lúc vô tình lướt thoáng qua hồi ban sáng, còn vô thức suy đoán xem rốt cuộc nội dung của trang chữ đó là gì.
 
Ừm, chắc là sẽ táo bạo lắm đây.
 
Thứ này không phải là thứ Trì Dữu chưa thấy bao giờ, ngày trước khi cô còn theo cặp đôi diễn viên kia, những tác giả kia vốn cũng không giỏi nhưng chỉ viết một câu thôi đã đủ để khiến cho con người ta sôi máu.
 
Lúc ấy cô vẫn còn đang học đại học, có nhiều thời gian để đọc những thứ kiểu ấy. Bây giờ cô đã đi làm rồi, ngày nào cũng phải hứng chịu áp lực về cả mặt thể chất lẫn tinh thần ở công ty, cho nên cô thật sự không có thời gian và sức lực để nghĩ về điều đó.
 
Kết quả là không hiểu sao cái link nhận được hôm nay đã khiến chút ý nghĩ nhỏ nhoi trong đầu cô bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
 
Trì Dữu cứ nhìn chằm chằm vào thời gian trên màn hình máy tính, thầm mong thời gian trôi qua thật nhanh.
 
Nhưng trời không chiều lòng người, đợi mãi mới đến giờ tan ca, anh Hứa cũng là tiền bối của cô lại tới nói với cô rằng, hôm nay họ phải ở lại tăng ca.
 
Trì Dữu ngửa mặt lên trời thở dài.
 
Thế là, cô lại tiếp tục thở dài và chờ đợi từ sáu giờ tối cho đến mười giờ rưỡi đêm.
 
Đêm đã về khuya, bầu trời hoàn toàn tối đen, đa số các công ty trong khu khoa học công nghệ vẫn trong cảnh đèn đuốc sáng choang, cuối cùng cũng gần đến giờ về, tòa nhà thủy tinh bên cạnh tắt điện mở màn.
 
Mạnh Tuyền cũng chuẩn bị ra về, một tay cô ấy vơ lấy cái túi xách, tay còn lại gõ bàn làm việc bên cạnh.
 
"Dữu Tử, sao cậu còn chưa đi?"
 
Trì Dữu vẫn còn đang chiến đấu trên bảng kỹ thuật số nghe thấy vậy bèn trả lời bằng giọng điệu tuyệt vọng: "Tớ còn đang sửa bản thảo, cậu đi trước đi."
 
Không trách người khác được, ai bảo cả buổi chiều nay cô đều có tư tưởng quân nhân đào ngũ cơ chứ.
 
"Còn muộn thêm chút nữa là không có tàu điện ngầm đâu, về thôi. Hôm nay ba tớ tới đón tớ, tiện đường đưa cậu về nhà luôn. Những việc còn lại cậu mang về nhà làm cũng được mà."
 
Trì Dữu đáp bằng giọng điệu kiên quyết: "Không được, tối nay tớ có việc phải làm rồi."
 
Cô đã lưu cái link kia lại rồi, đêm nay cô sẽ dành thời gian để lấy lại cảm giác đọc sách happy đã bị cô bỏ bẵng từ lâu.
 
Mạnh Tuyền vẫn còn muốn khuyên nhủ cô: "Nhưng một mình cậu ở đây đến đêm hôm rồi mà chưa về không an toàn tý nào."
 
Trì Dữu cười cười đáp: "Không sao đâu, lát nữa tớ sẽ gọi điện cho chị tớ đến đón, cậu cứ đi trước đi."
 
Mạnh Tuyền còn muốn nói thêm điều gì đó, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên, ba cô ấy đã tới đón.
 
"Ba tớ đến rồi, thế tớ về trước nhé. Bye bye."
 
"Bye bye."
 
Người rời đi cuối cùng của tổ họ là anh Hứa, trước khi đi còn khen Trì Dữu một chặp, bảo sao hôm nay cô chăm chỉ thế, còn là người ở lại đến cuối cùng mới về nữa.
 
Trì Dữu chột dạ cười cười, xấu hổ nói với anh Hứa rằng vì mình đã mò cá cả buổi chiều nên mới thành người về cuối cùng.
 
Anh Hứa dặn dò: "Trước khi về nhớ tắt công tắc điện đấy."
 
"Anh cứ yên tâm."
 
Đợi đến khi anh Hứa về rồi, cả tầng chỉ còn sót lại một mình Trì Dữu.
 
Trì Dữu thở dài một tiếng, sau đó ưỡn ngực hoạt động vai và cánh tay một chút rồi lại vùi đầu vào làm việc gian khổ.
 
Vừa làm việc hùng hục Trì Dữu vừa nghĩ một cách xấu xa, người làm khung chính là ta đây phải tăng ca vất vả thế này thì dựng mô hình nhà mi cũng đừng nghĩ đến chuyện được thoải mái.
 
Đợi đến khi chỉnh sửa xong xuôi, Trì Dữu cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện giờ đã là đêm hôm khuya khoắt, cô đóng gói và gửi luôn bản thảo vừa hoàn thành cho họa sĩ diễn hoạt và thúc giục anh ta mau chóng trả lời mình.
 
Làm xong những việc này, Trì Dữu mới chậm rãi xoay người, sau đó tiện tay gửi tin nhắn cho Trì Thiến: "Chị yêu, tới đón em với! [Đáng thương.]"
 
Trì Thiến: "Chị là tài xế của cô đó hả?"
 
Trì Dữu: "Không không, chị là người chị thân yêu nhất của em."
 
Trì Thiến: "Em coi chị gái thân yêu nhất của mình thành tài xế mà sai bảo, lương tâm em không cắn dứt hả?"
 
Trì Dữu: "Cắn dứt lắm chứ!"
 
Hai giây sau, Trì Dữu lại nhắn: "Nhưng cũng sung sướng lắm."
 
Trì Thiến: "Biến!"
 
Trì Dữu: "Chị yêu của em ơi, đến và đón em về đi! [Đáng thương.]"
 
Trì Thiến: "Em gái yêu dấu, không hiểu tiếng Trung hả? [Đáng thương ghê.]"
 
"..."
 
Trì Dữu hít vào một hơi thật sâu, quyết định ra đòn trí mạng: "Nếu chị không đến đón em, em sẽ chụp màn hình những tin nhắn chị phỉ nhổ anh Vu Ngang và gửi cho anh ấy."
 
Trì Thiến: "Cha bố nhà cô."
 
Trì Thiến: "Chị sẽ đợi đến khi cô có bạn trai."
 
Trì Dữu chẳng thấy sợ chút nào, đã vậy còn bĩu môi, ai bảo chuyện mà Trì Thiến thích làm nhất lúc rảnh rang là phỉ nhổ bạn trai cơ chứ, cái này gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống đấy.
 
Trì Dữu ra tối hậu thư: "Chị có đến đón em không?"
 
Trì Thiến đáp: "Ở công ty chờ đi."
 
Yeah, toàn thắng.
 
Khóe miệng Trì Dữu lộ ra nụ cười thắng lợi.
 
Nói tóm lại, những cặp đôi mùi mẫn đâu thể chiến đấu lại với một thanh niên độc thân không có liêm sỉ cơ chứ.
 
Sai rồi, hình như cô cũng đâu còn là thanh niên độc thân nữa.
 
Trì Dữu gãi mặt, hình như chính bản thân cô cũng chưa quen với việc mình đã có bạn trai, đã vậy bạn trai cô còn là nam thần cô từng mến thầm ngày còn học cấp ba nữa chứ.
 
Hay là giờ cô nhắn cho nam thần một tin, hỏi xem giờ anh đang làm gì nhỉ?
 
Thôi, bỏ đi, lỡ bây giờ anh đã tan làm về nhà từ lâu rồi thì sao, không nên quấy rầy con nhà người ta làm gì.
 
Tuy anh là bạn trai cô đấy nhưng cô vẫn thấy lấn cấn, chưa thể coi anh là bạn trai mà sai khiến được.
 
Nhưng giờ mới bù đắp cũng quá muộn rồi.
 
Ngẫm nghĩ một lúc, Trì Dữu bị chính suy nghĩ của bản thân mình làm cho nói không lên lời, cô khẽ thở dài. Nói đền bù sự tiếc nuối cũng được, nói là phỉ báng cũng chẳng sao, phải làm thế nào thì cô mới có can đảm làm chuyện ấy chứ.
 
Trì Thiến không nói cụ thể thời gian khi nào mình đến, thế nên trong khoảng thời gian ngắn Trì Dữu cũng không đi được. Ngón tay của cô mân mê vài lần trên tấm ảnh đại diện đồ tể của Sầm Lý, đột nhiên cảm thấy hơi không đợi nổi cho đến lúc về nhà.
 
Dù sao thì hiện giờ trên cả tầng này cũng chỉ có một mình cô.
 
Trên thực tế cô không có gan đi khinh nhờn người ta nhưng tự đọc một ít chuyện bổ não một tý trên mạng cũng đâu có phạm pháp.
 
Nghĩ thế cô ngắt kết nối không dây của công ty, sau đó dùng lưu lượng của riêng mình để mở cái link đã được lưu lại lúc chiều.
 
Cuối cùng, cô cũng có thể nhìn thấy toàn diện nội dung của câu chuyện hư cấu mà cô mong mỏi cả một buổi chiều.
 
Đơn giản một cách thô bạo, câu truyện được mở đầu bằng cảnh trong trò chơi.
 
“Đồ tể đã bắt được rất nhiều người nhưng cô gái loài người trước mặt là người dễ dàng nhất.
 
Khoảnh khắc lưỡi đao chém xuống, cô gái vốn gầy gò nhỏ yếu lập tức đau đớn đến mức co quắp người lại. Trên trán cô gái đổ từng giọt mồ hôi lớn, nước mắt như từng hạt ngọc trai tuôn dài trên gương mặt tái mét, gầy guộc chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.
 
Trước mặt gã đồ tể, cô gái nhỏ bé như con giun con dế nhưng vẫn cố nhịn đau, co người lại nằm phục ở dưới chân gã. Đôi tay mảnh khảnh run rẩy và sợ hãi túm lấy ủng của gã, yếu ớt van xin gã đừng giết mình.
 
Gương mặt của gã đồ tể không hề có chút cảm xúc nào, gã làm lơ lời van xin của cô gái mà vác cô gái lên trên vai.
 
Cơ thể cô gái mềm mại, yếu ớt như không có xương, tựa như chỉ cần dùng sức một chút thôi là có thể bóp nát rồi. Bộ ngực nho nhỏ dán sát lên bờ vai cứng rắn, lạnh lẽo của gã đồ tể, yết hầu của gã khẽ nhúc nhích. Lẽ ra gã phải treo cô gái lên móc hành quyết, dùng cô làm vật hiến tế cho linh hồn ác quỷ, để các ác linh thưởng thức.
 
Gã đã từng dâng vô số lễ vật lên cho ác linh nhưng chính gã lại chưa bao giờ thưởng thức những lễ vật này.
 
Đồ tể ném cô gái xuống đất một lần nữa, tạm ném thanh đao dài qua một bên, một bóng người cao lớn bao phủ bên trên cô gái, nhéo cằm cô rồi cắn một cái.
 
…”
 
Sau đó là một màn các từ ngữ miêu tả vô cùng chi tiết.
 
Cảnh cô gái run rẩy nhưng không có sức lực phản kháng kết hợp với đồ tể hung hăng, vô tình.
 
Trì Dữu hơi cắn môi, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào chiếc điện thoại di động của mình. Toàn thân cô như đang chìm đắm vào câu chuyện thú vị này.
 
Câu chuyện rất ngắn, chỉ đọc tầm mười mấy phút là xong nhưng những từ ngữ như châu như ngọc mang đến cho người ta rất nhiều lợi ích lớn lao.
 
Đặt điện thoại di động xuống, Trì Dữu cảm thấy tay mình hơi ngứa ngáy.
 
Không nói nhiều, cô lập tức mở máy tính lên, mở giao diện phần mềm quen thuộc ra, chuẩn bị vận dụng chuyên môn của mình để biến những từ ngữ trong câu chuyện kia thành hình ảnh.
 
Tuy cô không giỏi viết lách nhưng rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực hội hoạ.
 
Chuyện này thú vị hơn so với công việc nhiều, Trì Dữu dồn mọi sự chú ý vào nó. Thậm chí, cô còn không chú ý đến việc có một người khác vừa xuất hiện trong tầng văn phòng vốn tưởng là yên tĩnh, vắng vẻ.
 
Sầm Lý vừa mới xuống tầng đã nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn kia ngồi ở chỗ bàn làm việc. Ngoại trừ việc vai cô khẽ nhúc nhích ra thì cơ thể của cô không hề nhúc nhích, dường như cô đang múa bút thành văn.
 
Vẫn đang làm việc sao?
 
Anh không lên tiếng quấy rầy cô mà im lặng đi tới.
 
Đến gần anh mới phát hiện, đúng là cô đang vùi đầu vẽ vời thật.
 
Thứ cô vẽ cũng chính là nhân vật trò chơi trong Day Break, chẳng qua là nội dung của bức tranh này hình như không đúng lắm.
 
Người đàn ông bị cận nhẹ, phải khẽ nheo mắt lại mới thấy rõ.
 
Đầu ngón tay mảnh khảnh đang giữ bút, cổ tay nhẹ nhàng di chuyển, vẽ ra những nét vẽ rất đẹp. Đầu ngòi bút hiện lên trên bảng vẽ, chủ nhân của nó đang buông mi, mặt mũi vô cùng nghiêm túc vẽ vời, không hề phát hiện ra việc có người đang đứng xem mình.
 
Nhìn rồi lại nhìn, Sầm Lý dù có cận cũng nhìn ra nhân vật trong trò chơi đang làm gì.
 
Đồ tể đặt cô gái xuống dưới thân, bàn tay thô to lướt trên thân thể gầy gò của cô, hung hăng hôn cô.
 
Đúng là họa sĩ chuyên nghiệp có khác, chỉ với dăm ba nét vẽ đơn giản đã có thể vẽ ra được sự quyến rũ trong chuyển động của hai nhân vật.
 
Sầm Lý không nhớ bản thân đã thiết lập mối quan hệ kiểu này cho hai nhân vật này.
 
Thế nhưng hình như trong lúc thử nghiệm trò chơi vào buổi sáng, nhân vật mà anh và Trì Dữu chơi hình như là hai nhân vật này.
 
Sau khi vẽ phác qua, Trì Dữu bắt đầu trau chuốt lại khiến bức tranh trở nên ngày một đẹp hơn, đẹp đến nỗi không thể tả.
 
Thứ đầu tiên mà cô chọn để trau chuốt là khuôn mặt của hai nhân vật, cô gái yếu ớt với gò má ửng hồng, trên mi mắt còn đọng nước. Vẻ mặt của đồ tể trông rất tàn nhẫn, trong con ngươi bộc lộ niềm khao khát dục vọng vô cùng mãnh liệt.
 
Thậm chí giữa bờ môi hai người còn vương vài sợi chỉ bạc, sợi chỉ men theo cằm chảy xuống cổ.
 
Dường như cô rất điêu luyện, cô biết phải làm thế nào để khiến bức tranh trở nên mờ ám một cách chết người.
 
Sầm Lý nheo mắt lại, theo bàn tay nhỏ nhắn liên tục bổ sung thêm các chi tiết chân thực và đẹp đẽ của Trì Dữu, cảm xúc trong đáy mắt anh ngày càng sâu sa. Ánh mắt anh vừa nóng bỏng vừa thâm trầm, yết hầu của anh khẽ di chuyển.
 
Anh rời mắt nhìn sang đôi bàn tay của cô.
 
Một bàn tay rất nhỏ với móng tay phớt hồng, ngay cả xương tay trông cũng mềm mại,  thế mà cô lại có thể thuần thục vẽ ra được một bức tranh đòi mạng đến thế.
 
Anh nhìn bàn tay xinh xắn ấy khẽ di chuyển, có vẻ như vẽ vời thôi vẫn chưa đủ tạo cảm giác thoải mái, cô tiếp tục nhấc bút lên, viết lời thoại của đồ tể vào chỗ trống của bức tranh.
 
"Làm tế phẩm cho ác linh hoặc là bị tôi làm. Cô chọn một đi."
 
Viết xong câu thoại này, Trì Dữu cũng không kìm lòng nổi mà phát ra một tiếng cười nghe vô cùng quái dị.
 
"Khà khà."
 
"Quả là kiệt tác của thế giới!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui