Trước đó càng suy nghĩ to gan lớn mật cỡ nào, bây giờ Trì Dữu càng rén chừng ấy.
Sầm Lý là một người đàn ông rất có chừng mực, hơn nữa tính cách lạnh nhạt, thờ ơ với mọi chuyện, chưa bao giờ chủ động làm chuyện gì với cô, cô cũng không dám thật sự coi anh là bạn trai để làm những hành động thân thiết với anh hay làm nũng ăn vạ bên cạnh anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì có được danh phận người yêu với anh trong một tháng ngắn ngủi này, cảm giác mờ ảo như thể cảnh tượng trong mơ thật sự xuất hiện trong đời thật, chừng đó thôi cũng đã khiến cô vô cùng hài lòng, không có thêm bất cứ yêu cầu nào khác.
Trì Dữu trở mình, nhìn cái gáy của Trì Thiến.
Dù cô luôn miệng nói rằng Trì Thiến và Vu Ngang là một cặp đôi đáng ghét nhưng từ tận đáy lòng, cô thật sự hâm mộ tình yêu của họ.
Thỏa mãn là một chuyện, song chỉ cần là con người thì đều có khát vọng, cô cũng không ngoại lệ.
Cô muốn tiến thêm một bước với Sầm Lý song lại không biết nên làm như thế nào.
Người mà mình mến mộ thuở niên thiếu nay đã trở thành bạn trai của mình, câu chuyện tưởng chừng như chỉ tồn tại trong mơ này thật sự diễn ra khiến cô vui sướng, cũng khiến cô sợ hãi.
Ba năm cấp ba, dường như cô đã quen với việc thầm thương trộm nhớ Sầm Lý. Cô biết cách che giấu tình cảm này trước mặt anh, đồng thời cũng che giấu một cách thành thạo để không bị người khác phát hiện. Tuy nhiên chính vì thói quen che giấu ấy nên đồng thời cô cũng không biết nên biểu đạt tình cảm ấy như thế nào, vậy nên dù bây giờ đã có cơ hội để thể hiện, cô vẫn không dám bước về phía trước.
Mà tâm lý lo được lo mất này, cô không thể bộc bạch với Trì Thiến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì chắc chắn Trì Thiến sẽ không hiểu đâu.
Chị gái của cô khác cô, từ bé Trì Thiến đã có thành tích học tập xuất sắc, làm việc có kế hoạch, hồi còn ngồi trên ghế nhà trường mà có nam sinh tỏ tình với cô ấy, cô ấy sẽ từ chối thẳng thừng với lý do rất đơn giản, bởi vì nhiệm vụ của học sinh là học tập.
Lên đến đại học, cuối cùng Trì Thiến cũng có thể yêu đương. Cô ấy gia nhập rất nhiều câu lạc bộ trong trường, làm quen với rất nhiều nam sinh nhưng cuối cùng vẫn độc thân hết bốn năm đại học.
Lý do cũng hết sức đơn giản, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy.
Các loại tiêu chuẩn được đặt ra như mặt mũi đẹp trai, thành tích xuất sắc, nhân phẩm tốt hay tính tình hiền lành… Đám nam sinh vây quanh cô ấy đều không thể thỏa mãn toàn bộ tiêu chuẩn mà cô ấy đã đưa ra, ít nhiều gì cũng sẽ thiếu hụt một hoặc hai tiêu chuẩn.
Cũng không phải là không có nam sinh sở hữu đầy đủ các tiêu chuẩn ấy, thế nhưng người ta không phải là hoa đã có chậu thì cũng là cao thủ bắt cá nhiều tay.
Trì Thiến thà cô đơn chứ không muốn yêu đương chỉ để yêu cho biết.
Khi Trì Dữu cho rằng chị gái của mình sẽ FA đến ba mươi tuổi vì Vu Ngang xuất hiện.
Các loại điều kiện đều đạt tiêu chuẩn, hơn nữa còn vượt xa tiêu chuẩn đã đặt ra. Trì Thiến bị tình yêu sét đánh với người đàn ông này, không hề do dự bắt đầu theo đuổi anh ấy.
Ban đầu Vu Ngang không có cảm giác gì với chị gái cô, thậm chí còn uyển chuyển từ chối cô ấy.
Trì Thiến vẫn không nản chí, chưa đầy hai tháng sau, Vu Ngang đã bị cô ấy cưa đổ.
Lúc ấy Trì Dữu vô cùng tò mò chị gái mình đã cưa đổ Vu Ngang bằng cách nào nhưng Trì Thiến lại bảo rằng không có gì đặc biệt đâu, chẳng qua chỉ là mấy chiêu trò theo đuổi cũ mèm của người khác thôi.
Trì Dữu không tin, Trì Thiến ăn ngay nói thật.
“Con gái theo đuổi con trai dễ hơn con trai theo đuổi con gái nhiều, bởi vì phụ nữ khảo sát đối tượng đang theo đuổi mình sẽ suy xét trên mọi khía cạnh bao gồm ngoại hình, điều kiện tài chính với cả nhân phẩm các thứ… Họ sẽ chọn người xuất sắc nhất từ trên xuống dưới, yêu cầu thấp nhất của họ cũng vẫn rất cao. Còn đàn ông lại không có yêu cầu quá cao đối với người đang theo đuổi mình, yêu cầu thấp nhất của họ rất thấp, chỉ cần anh ta không phản cảm cô gái này thì chỉ cần cố gắng một chút, hầu như sẽ thành công.”
Đây chính là quan niệm của Trì Thiến. Cô ấy không biết cái gì là yêu thầm, cũng không biết tại sao em gái mình lại đơn phương một nam sinh suốt ba năm trời mà vẫn không dám tỏ tình theo đuổi cậu ta.
Em gái của cô ấy xinh đẹp đáng yêu từ bé, tính cách cũng không phải chê, vừa năng nổ vừa thích cười, bạn bè đông đúc, thành tích học tập không thể gọi là xuất sắc nhưng chắc chắn chỉ số thông minh không có vấn đề gì, hai từ “tự ti” hoàn toàn không phù hợp với cuộc đời của con bé.
Nhưng chỉ cần gặp phải Sầm Lý, dường như con bé sẽ đánh mất toàn bộ sự tự tin của nó.
Trì Thiến không hiểu được sự tự ti của Trì Dữu, Trì Dữu cũng không tài nào hiểu nổi tại sao chị gái mình lại có thể tự tin đến mức này, tự tin đến nỗi theo đuổi đàn ông mà cũng dễ như trở bàn tay. Rõ ràng trước khi gặp Vu Ngang chị ấy chưa bao giờ yêu đương, chỉ là tay mơ trong tình yêu, thế mà lại có thể bắt chẹt Vu Ngang, khiến anh ấy không tài nào thoát khỏi lòng bàn tay của chị ấy.
Cô không hiểu nhưng thật sự rất hâm mộ chị ấy.
Cô không cần bắt chẹt Sầm Lý, chỉ cần có thể khiến Sầm Lý hơi thinh thích mình một xíu thôi, cô đã rất thỏa mãn, chừng đó là đủ rồi.
Trì Dữu âm thầm lại gần Trì Thiến đã ngủ say, ghé vào lưng cô ấy rồi hít một hơi mùi hương trên người cô ấy.
Cho cô hút một chút may mắn trong tình yêu của chị gái.
Nào ngờ Trì Thiến vẫn chưa ngủ, lúc này đang nổi hết cả da gà vì hành vi của cô.
“Em là Hắc Sơn lão yêu* hả? Nửa đêm hút nhân khí của người ta, ghê tởm quá.”
*Hắc Sơn lão yêu: Trong bộ phim “Đại Thoại Tây Du” của Châu Tinh Trì, con yêu quái này thường đột nhập vào nhà người dân ban đêm để hút khí của họ thông qua lỗ mũi.
Trì Thiến mắng Trì Dữu một câu rồi nhảy xuống giường, trở về phòng ngủ của mình.
Trên mặt Trì Dữu tràn ngập luyến tiếc.
Không được hút nữa rồi.
…
Trì Dữu không thành công hút được vận may trong tình yêu của Trì Thiến nên mấy ngày sau đó, cô vẫn luôn tránh mặt Sầm Lý.
Thực ra cũng không thể gọi là trốn. Họ vốn không làm việc trong cùng một tầng lầu, công ty lại lớn thế này, nếu Sầm Lý không tìm cô thì họ rất khó chạm mặt nhau.
Mà mấy ngày nay Sầm Lý cũng không tìm cô.
Cô cũng không rõ tại sao anh không tìm mình.
Chẳng lẽ anh thật sự ghét bỏ mình?
Nghĩ đến đây, Trì Dữu thầm nghĩ nam thần không hổ là nam thần, hoàn toàn coi thường loại dục vọng tục tĩu này của loài người, chẳng những không đắm chìm vì nó mà trái lại còn khinh bỉ nó.
Khiến cho cô – người vẽ loại tranh ấy ấy – càng trở nên hèn hạ đáng khinh.
Trì Dữu được gặp lại Trì Dữu trong cuộc họp của tổ dự án mấy ngày sau.
Giám đốc dự án chủ trì cuộc họp. Trì Dữu ngồi ngay bên cạnh sếp của mình. Lúc Sầm Lý bước vào phòng họp, cô cố ý cúi gằm mặt xuống, âm thầm lẩm bẩm trong lòng mình là không khí mình là không khí.
Có vẻ như suy nghĩ trong lòng cô hơi linh nghiệm, bởi vì Sầm Lý thật sự chẳng buồn liếc nhìn cô dù chỉ một lần.
Trì Dữu cảm thấy may mắn, đồng thời cũng có một chút thất vọng mà không hiểu tại sao.
Mùa giải mới sắp đến, tần suất mở cuộc họp của các ngành càng ngày càng cao. Vừa bàn bạc kế hoạch marketing và thử nghiệm kỹ thuật xong thì đến lượt tổ mỹ thuật phát biểu ý kiến.
“Ngoại trừ nhân vật đồ tể mới được lên sàn lần này còn có một bản phác thảo khá là quan trọng phải quyết định, đó là skin. Chúng ta sẽ chọn mấy nhân vật đồ tể và con người rồi thiết kế skin mới cho chúng, chờ đến ngày bắt đầu mùa giải mới sẽ đưa vào shop skin.”
Skin đẹp mắt là nhân tố trực quan nhất để kích thích người chơi chi tiền cho game, không ai phản đối điều này, chỉ cần nhóm người của tổ mỹ thuật không kiệt sức đến chết thì vẽ được càng nhiều skin càng tốt.
Tổ trưởng tổ mỹ thuật lại hỏi: “Các anh có đề xuất nhân vật nào không?”
Những người khác lần lượt đề xuất mấy nhân vật, đa số là nhân vật nữ trong game.
Skin của nhân vật nam đẹp hay xấu đều không quan trọng nhưng nhân vật nữ nhất định phải đẹp, phải lấp lánh chói lóa.
Đúng lúc này, Sầm Lý khẽ giơ tay lên, giọng điệu rất hờ hững: “Làm ra một bộ skin tình nhân cho đao phủ với Linh đi.”
Trì Dữu sửng sốt.
Linh chính là tên của nhân vật cô bé loài người mà cô chơi vào hôm giúp đỡ thử nghiệm game.
Tổ trưởng tổ mỹ thuật hơi bất ngờ, bèn hỏi lại với vẻ không chắc chắn: “Làm skin tình nhân cho nhân vật đồ tể với nhân vật con người ư?”
“Mấy ngày trước tôi đã kêu bộ phận thị trường làm điều tra khảo sát thị trường thì có rất nhiều người chơi thích cặp đôi này.” Sầm Lý nói: “Cho ra một bộ skin tình nhân, chắc chắn lúc đó sẽ có không ít người chơi mua nó.”
Người của bộ phận thị trường cũng đến dự cuộc họp nghe thấy Sầm Lý nhắc tới ngành của mình thì vội vàng phát tài liệu đã photo cho mọi người.
Mọi người đều kiếm cơm nhờ game online, ai mà không thèm tiền trong ví của người chơi? Ai không muốn vét sạch nó?
Số tiền mà họ muốn kiếm được chính là loại tiền này.
Lại thêm Sầm Lý là người sáng tạo chính của trò chơi Day Break này nên rất có quyền lên tiếng. Đề nghị này đương nhiên được tất cả mọi người bỏ phiếu đồng ý, không một ai phản đối.
Họp xong, Trì Dữu cầm một đống tài liệu văn kiện cái to cái nhỏ chuẩn bị đi theo tổ trưởng tổ mỹ thuật ra ngoài, song chưa đi đến cửa phòng họp thì Sầm Lý đã lên tiếng gọi tổ trưởng tổ mỹ thuật, nói rằng muốn trò chuyện thêm về skin của nhân vật đồ tể mới.
“Vậy thì cậu nói chuyện trực tiếp với họa sĩ bản gốc đi. Tiểu Trì, cô nói chuyện với Sầm Lý, tôi về trước đây.”
Tổ trưởng tổ mỹ thuật nói một câu khiến Trì Dữu không thể rời đi, chỉ có thể ôm xấp giấy tờ trên tay lưỡng lự đứng yên ở đó, không biết nên làm gì bây giờ.
Cô không lên tiếng, Sầm Lý cũng không lên tiếng, cứ như thể muốn so đấu với cô xem ai nhẫn nại giỏi hơn.
Bầu không khí tĩnh mịch làn tràn trong phòng họp rộng lớn, càng ngày càng khiến người ta khó có thể chịu đựng. Cuối cùng Trì Dữu đành phải cúi đầu, nói nhỏ: “Xin hỏi có vấn đề gì về skin của đồ tể mới ạ?”
Sầm Lý: “Không có vấn đề gì.”
Trì Dữu: “…”
Không có vấn đề á? Thế thì sao anh lại bảo là muốn trò chuyện thêm?
Cô không muốn xoắn xuýt tại sao Sầm Lý lại muốn lãng phí với thời gian với cô ở đây, đang định bảo “nếu không có vấn đề gì thì tôi xin phép đi trước” thì anh đã lên tiếng trước cả cô.
“Đã mấy ngày rồi, em bình tĩnh lại chưa?”
Trì Dữu phản ứng không kịp: “Hở?”
Sầm Lý từ tốn nhắc nhở: “Kiệt tác thế giới.”
Trì Dữu thoáng chốc trợn tròn hai mắt, vành tai nóng ran, lập tức định xoay người bỏ chạy theo phản xạ, không cần biết cứ thế bỏ chạy có bất lịch sự hay không, tóm lại cứ chạy trước đã rồi tính sau.
Thế nhưng lần này Sầm Lý không cho cô chạy trốn, mà đã nhanh chóng vươn tay đè lên cánh cửa phòng họp trước khi cô kịp mở cửa ra.
Trì Dữu không thể ra ngoài, bị kẹt giữa cửa phòng họp và Sầm Lý. Một cánh tay của anh duỗi thẳng chống bàn tay lên cửa, song song với gò má trái của cô, tương đương với chặn mất ba phía chung quanh cô.
Còn một phía cuối cùng nhưng Trì Dữu không dám nhúc nhích. Cô không dám bảo đảm nếu mình làm vậy thì có phải Sầm Lý sẽ lập tức vươn một cánh tay khác chống lên cửa chặn luôn phía còn lại của cô, thế thì hai người sẽ biến thành tư thế kabe-don kinh điển trong truyện tranh.
Mùi hương se lạnh vờn quanh người, vô cùng thơm mát, nhịp tim của Trì Dữu bỗng chốc tăng vọt, muốn bỏ trốn nhưng chân nặng như rót chì, không xê dịch nổi.
Cuối cùng cô chỉ có thể van xin: “… Anh có thể quên bức tranh đó không? Xem như chưa từng thấy nó bao giờ được không?”
“Được.”
Sầm Lý phối hợp một cách bất ngờ, Trì Dữu không khỏi vui vẻ.
Nam thần đúng là người tốt!
Cô đang định nói cảm ơn thì Sầm Lý lại bình tĩnh bổ sung thêm: “Nhưng có một điều kiện.”
Đang định bảo anh ấy là người tốt thì anh ấy lập tức đưa ra điều kiện?
Hết cách rồi, ai bảo phốt của mình rơi vào tay anh ấy làm chi.
Giọng điệu của cô có phần đã cam chịu số phận: “Điều kiện gì?”
“Quay lại đây.”
Trì Dữu cắn môi, nghe lời quay người lại.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn, may mà mình đủ lùn, mà nam thần thì đủ cao, cho dù đứng đối diện với nhau nhưng chỉ cần mình không ngẩng đầu lên thì sẽ không thể thấy mặt nam thần.
Cùng lắm chỉ thấy được chiếc cúc thứ hai trên áo sơ mi của anh ấy thôi.
“… Em quay lại rồi.”
“Ngẩng đầu.”
Trì Dữu khóc không ra nước mắt, lắc đầu im lặng từ chối, chỉ thiếu điều bắt chước phim truyền hình nói với anh rằng “thần thiếp không làm được đâu”.
Một tiếng thở dài vang lên trên đỉnh đầu của cô.
“Cho dù xấu hổ đến mấy thì anh cũng đã cho em mấy ngày trời để bình tĩnh, cũng nên bình thường trở lại.”
Trì Dữu chớp mắt mấy cái.
Cho mình thời gian để bình tĩnh ư?
Thế nên mấy ngày nay anh ấy mới không liên lạc với mình?
“Chẳng lẽ em định cả đời không nói chuyện với bạn trai của em chỉ vì một bức tranh?”
Bạn trai nào ở đây!
Nam thần! Phải là nam thần mới đúng!
Trì Dữu vẫn cúi gằm mặt xuống: “Cũng không phải là thế, chủ yếu là vì…”
Cô ngập ngừng mãi mà vẫn không thể giải thích rõ ràng.
Thấy cô ấp a ấp úng, Sầm Lý cũng không ép cô phải giải thích thêm mà chỉ hỏi: “Nếu tối hôm ấy người bắt gặp em vẽ tranh không phải là anh, mà là người khác thì em cũng sẽ cả đời không nói chuyện với người đó hả?”
Vậy thì đương nhiên là không đến mức đó, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên cô bị bắt quả tang.
Huống chi cô đã từng trải qua tình huống tương tự hồi cấp ba, hồi học đại học cô cũng vẽ không ít tranh kiểu này, đến tận bây giờ mấy bức tranh đó vẫn đang được lưu truyền trên mạng kia kìa.
Trì Dữu thành thật lắc đầu: “Không.”
“Vậy thì có phải hành vi của em hơi bị ngược đời không?”
“… Ý anh là sao?”
“Mấy bức tranh mà em vẽ, theo lý mà nói thì nên làm với bạn trai trong đời thực.”
Sầm Lý chống tay lên đầu gối, cúi người xuống để nhìn thẳng vào mắt cô. Anh nghiêng đầu, giọng nói tuy lạnh nhạt, có phần đứng đắn nhưng đồng thời cũng có vẻ như đang giả vờ thắc mắc khó hiểu.
“Nếu bị người khác bắt gặp, em sẽ không tránh mặt họ nhưng em lại tránh mặt anh, thế là thế nào?”