"Gia đình không ép buộc sinh con trai, ít nhất thì cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, điều kiện này chẳng phải là tốt hơn bạn gái cũ của tôi à? Chỉ cần không bị bệnh hay gặp tai họa thì cuộc sống chắc chắn sẽ rất êm đềm." Anh chàng đồng nghiệp ngưỡng mộ cảm thán: "Bảo sao mà bố mẹ cậu không phản đối, lại còn mặc kệ cậu lấy tiền mua nhà cho bạn gái trước khi hai người lấy nhau, chắc chắn họ cũng đã xác định cô ấy chính là con dâu tương lai rồi. Cậu may mắn thật đấy, tìm được một cô bạn gái có điều kiện tốt, không cần phải suy nghĩ đến vấn đề thực tế."
Vẻ mặt dịu dàng của Vu Ngang bỗng nhiên ngẩn ra, đối mặt với sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng của đồng nghiệp, anh ấy bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra chuyện lấy tiền mua nhà cho Trì Thiến khi đó, Vu Ngang cũng phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được ba mẹ mình.
Anh ấy biết ba mẹ suy nghĩ cho mình, sợ anh ấy và Trì Thiến không đi được đến lúc kết hôn.
Ba mẹ hiểu tính cách của con trai mình, họ biết một khi anh ấy lấy số tiền này đi, cho dù sau này con mình và bạn gái chia tay thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ không mở miệng ra đòi bạn gái trả lại.
Chuyện này trước giờ Vu Ngang chưa từng nói với Trì Thiến, anh ấy sợ Trì Thiến biết thì sẽ không nhận tiền của mình nữa.
Nhưng Trì Thiến khi đó cũng đang vội mua nhà, cuối cùng cô ấy vẫn lấy tiền nhưng cô ấy kiên quyết viết giấy nợ cho anh ấy. Có giấy nợ, ba mẹ của Vu Ngang cũng yên tâm, họ không còn quan tâm đến chuyện con trai mình cầm tiền đi mua nhà cho bạn gái mình trước khi hai người kết hôn nữa.
Anh ấy với cô bạn đồng nghiệp họ Mạnh của Trì Dữu đều là con nhà giàu đất Thâm Quyến, lại còn trưởng thành từ phố Trung Anh, thậm chí điều kiện của Vu Ngang còn tốt hơn rất nhiều lần so với cô bạn đồng nghiệp của Trì Dữu.
*Phố Trung Anh: một con phố nằm ở khu vực biên giới giữa Hồng Kông và Thâm Quyến.
Ba mẹ Vu Ngang cũng đã góp phần xây dựng thành phố Thâm Quyến. Họ đã chứng kiến thành phố này từ một làng chài nhỏ, đổ nát trở thành một đặc khu kinh tế như ngày nay, hai vợ chồng họ cùng nhau lam lũ, hoàn thành việc tích lũy tài sản ban đầu vào những năm 1989, 1990, đến bây giờ đã thực hiện được ước mơ tự do tài chính, cuối cùng họ đã nghỉ hưu vào mấy năm trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhịp sống của thành phố Thâm Quyến quá nhanh, không thích hợp cho việc dưỡng già, bất động sản và cửa hàng ở thành phố Thâm Quyến và Hồng Kông để cho thuê, số còn lại để lại cho cậu con trai Vu Ngang. Bình thường, hai vợ chồng lúc nào cũng sống ở những thành phố đáng sống khác, hoặc là ngồi máy bay đi du lịch khắp nơi, coi như là bù đắp cho ước muốn tuy kiếm ra tiền nhưng không được hưởng thụ hồi còn trẻ.
Điều kiện gia đình Trì Thiến đúng là khá tốt, bản thân cô ấy cũng tốt nghiệp từ đại học nổi tiếng, vừa thông minh vừa tài giỏi nhưng nếu như so sánh với điều kiện gia đình của Vu Ngang thì còn kém rất nhiều.
Điều kiện của anh chàng đồng nghiệp của Vu Ngang cũng ổn, bản thân anh ta là một cậu công tử nhà giàu, trước đây ba mẹ của Vu Ngang và anh ta cũng quen biết nhau qua mấy vụ làm ăn buôn bán.
"Lão Vu, đang nghĩ gì đó? Rốt cuộc thì em gái của người yêu cậu có bạn trai chưa, nếu như chưa có thì dắt mối cho tôi đi." Anh chàng đồng nghiệp nói: "Đến lúc đó chúng ta làm anh em rể."
"Tôi không chắc lắm." Vu Ngang hoàn hồn, anh ấy buồn cười bảo: "Hôm nay cậu mới gặp em vợ tôi lần đầu tiên mà đã trúng tiếng sét ái tình rồi à?"
"Cũng không hẳn là trúng tiếng sét ái tình, chỉ là có ấn tượng tốt thôi, với cả lúc nói chuyện với em ấy thoải mái lắm, so ra thì tính cách của cô ấy tốt hơn người yêu cũ của tôi nhiều." Anh chàng đồng nghiệp thành thật nói: "Vừa nhìn thì đã biết đó chính là kiểu con gái được ba mẹ chiều từ bé."
Câu nói này quả thật rất đúng.
Lần đầu Vu Ngang gặp Trì Dữu cũng có ấn tượng này.
Tươi tắn, vui vẻ, dịu dàng và tốt bụng với người khác, nhìn thoáng qua là có thể thấy đó là một cô gái lớn lên trong tình yêu thương.
Sau này anh ấy hỏi Trì Thiến, hỏi người trong nhà có phải rất thương yêu em gái cô ấy hay không.
"Đúng rồi, ba mẹ em thương con bé lắm. Đi ngủ còn muốn ôm con bé vào lòng cơ, đi họp phụ huynh lúc nào cũng phải là hai người họ cùng nhau đi. Hồi bé em ghen tị lắm, thậm chí còn nghĩ nếu như ba mẹ không sinh em gái cho em thì tốt biết mấy."
Vu Ngang là con một nên anh ấy không hiểu được cảm giác ghen tị này, anh ấy cười nói: "Nhưng anh thấy em cũng rất thương yêu em gái mình mà."
Trì Thiến bĩu môi: "Còn cách nào nữa, ai bảo em chỉ có một đứa em gái. Vả lại con bé rất biết lấy lòng người khác, anh chỉ cần giận con bé thôi là nó sẽ chạy tới dính vào người anh luôn. Không cần xin lỗi gì hết, dù gì con bé cũng sẽ lủi thủi đi theo sau, mặt dày bám lấy cho đến khi anh cười thì thôi. Lúc đấy con bé sẽ nói là cười rồi nè, không giận em nữa à, anh nói xem em có thể làm gì được chứ?"
Tuy câu nói mang ý trách móc nhưng trên mặt Trì Thiến lại mang theo ý cười.
Vu Ngang tò mò hỏi: "Thế em gái em chưa từng trải thời kỳ nổi loạn à?"
"Ba mẹ em đối xử với con bé tốt như vậy, con bé còn dám nổi loạn sao? Trừ khi con bé không có lương tâm." Trì Thiến ngập ngừng rồi nói tiếp: "Thời kỳ nổi loạn thì không có nhưng mà tuổi trẻ thì có nha, hồi học cấp ba đó, cô gái ngốc nghếch biến thành Lâm Đại Ngọc, suốt ngày đa sầu đa cảm."
Vu Ngang: "Vì thành tích học tập à?"
"Sao có thể được chứ, thành tích con bé vẫn luôn rất tốt." Giọng Trì Thiến trở nên mơ hồ: "Dù gì thì đấy cũng là bí mật thời thiếu nữ, em không nói được đâu, anh đừng hỏi nữa."
Tất nhiên Vu Ngang sẽ không hỏi nhưng ai mà không từng là trẻ con trước khi lớn lên chứ.
Mỗi người đều có một tuổi trẻ độc nhất vô nhị của riêng mình, có thể khiến một đứa trẻ còn chưa trưởng thành trở nên đa sầu đa cảm cũng chỉ có một vài lý do.
Học hành, gia đình, bạn bè, hoặc là, một người đặc biệt nào đó.
"Tôi không chắc con bé có bạn trai hay không." Vu Ngang nói: "Chút nữa tôi sẽ nghe ngóng giúp cậu nhé."
"OK." Anh chàng đồng nghiệp nhìn xung quanh: "Sao em vợ cậu mãi vẫn chưa quay lại thế?"
…
Trên hành lang khách sạn, Trì Dữu đang giơ điện thoại lên nói chuyện với ba mẹ.
Trong ống kính, ba Trì vẫn rất gầy nhưng mẹ Trì nói ba Trì đang điều trị rất tích cực, trạng thái gần đây rất tốt, ăn được cơm, bảo cô cứ yên tâm.
Ba Trì cũng nói: "Có mẹ con ở đây thì ba sẽ khỏe lên sớm thôi."
"Ba đừng lừa con." Trì Dữu mím môi: "Con đã hỏi bác sĩ rồi, cho dù là giai đoạn đầu thì ít nhất cũng phải mất một đến hai năm mới chữa khỏi."
Ba Trì vô cùng lạc quan: "Một hai năm nhanh lắm, chớp mắt cái là qua ấy mà."
Trì Dữu hừ một tiếng.
"Trước đây con đã bảo ba là bớt hút thuốc đi, sẽ mắc ung thư phổi, ba còn không tin, còn nói là trẻ con nói vớ va vớ vẩn. Đó ba xem, con nói đúng rồi đấy."
Gương mặt già nua của ba Trì không nhịn được, ông chẹp một tiếng rồi đùn đẩy trách nhiệm bảo: "Ba còn chưa nói cái miệng quạ đen của con trù ẻo ba đâu đấy."
Mẹ Trì ngồi bên cạnh nhanh chóng đánh ba Trì một cái.
"Con gái quan tâm mà ông còn nói nó trù ẻo ông!"
"Tôi nói sai rồi." Ba Trì nhanh chóng chuyển chủ đề: "Con gái yêu à, dạo này chị con thế nào? Mẹ con gọi cho nó mà nó nói đang tăng ca, sao lại tăng ca nữa rồi?"
"Ở đây tăng ca là chuyện bình thường thôi ạ." Trì Dữu thở dài một hơi: "Một công nhân viên chức như ba sẽ không hiểu được đâu."
"Thế nên ba mới bảo hai chị em về quê thi công chức đấy. Ở nhà cái gì cũng có cả, một ngày ba bữa hai đứa không cần phải lo, nhẹ nhàng biết mấy, ai bảo hai đứa cứ nhất định phải tới thành phố lớn bươn chải đâu."
"Thanh niên ra ngoài bươn chải một tí cũng chẳng phải là chuyện gì xấu." Ý kiến của mẹ Trì và ba Trì khác nhau: "Với cả bây giờ ông bảo con gái lớn về đây thì bạn trai con bé phải làm thế nào?"
Giọng điệu của ba Trì đột nhiên trở nên kích động: "Từ đầu tôi đã không muốn con bé tìm bạn trai ở thành phố Thâm Quyến rồi, xa quá. Đồng Châu chúng ta đâu phải là thiếu đàn ông tốt, sao lại quen bạn trai ở xa thế làm gì?"
"Không phải là chưa cưới à? Hơn nữa kết hôn rồi con bé vẫn có thể về thăm ông, chỉ cần một chiếc vé máy bay thôi."
"Vé máy bay thì không cần mua bằng tiền à?"
Trì Dữu nghe ba mẹ tranh luận trong điện thoại, thầm nghĩ sắp rồi sắp rồi, sắp gả đi rồi.
Kết quả ba Trì mẹ Trì chẳng ai thuyết phục được ai, mâu thuẫn lại chĩa về người đang hóng hớt là Trì Dữu.
Mẹ Trì: "Bé con, con ở bên đó đã có bạn trai chưa?"
Trĩ Dữu khựng lại, trong chốc lát không trả lời lại.
"Bé con à?"
Trì Dữu do dự nói: "Chuyện là, mẹ còn nhớ hồi trước con còn học cấp ba luôn có một cậu bạn lúc nào thi cũng đứng đầu khối không?"
Những người làm ba làm mẹ lúc nào cũng nhớ rõ những đứa trẻ có thành tích tốt, tuy rằng không nhớ mặt mũi và tên là gì nhưng danh hiệu đứng đầu khối thì họ vẫn có chút ấn tượng.
"Nhớ chứ, hồi trước đi họp phụ huynh con còn chỉ cho mẹ với ba con xem đúng không, sao thế?" Mẹ Trì hỏi.
Trì Dữu đang định trả lời thì một giọng nói bất chợt cắt ngang cuộc trò chuyện.
"Bác sĩ điều trị chính tới thăm bệnh."
"Ây dà, bác sĩ đến thăm bệnh rồi." Mẹ Trì nhìn về phía điện thoại: "Bé con à, mẹ cúp máy trước nhé."
Trì Dữu: "Dạ vâng."
"Tìm được bạn trai thì đừng có từ chức đấy." Cuối cùng, mẹ Trì khuyên nhủ: "Yêu xa không ổn định đâu, thực ra mẹ cũng không muốn chị con quay về lắm."
"Đừng có nghe mẹ con, từ từ rồi hẵng tìm người yêu, con mới mấy tuổi đầu chứ. Con muốn ở lại thành phố Thâm Quyến làm việc thì cứ ở lại đi, nếu thấy ở thành phố lớn mệt mỏi quá thì hẵng về, ở nhà cái gì cũng có hết." Ba Trì nói: "Tất cả mọi chuyện đều theo ý nguyện của con, ở bên đó lương của con cũng cao hơn, cần tiêu tiền thì cứ tiêu, đừng lo cho ba mẹ, có biết chưa?"
Đối với chuyện không quay về Đồng Châu này thì ý kiến của hai vợ chồng cũng coi như là đồng nhất, mẹ Trì phụ họa: "Đúng rồi, mấy hôm trước mẹ xem một cái video nói là con gái ở thành phố lớn đều thích mua túi hiệu, mười cô gái trên phố thì chín cô đeo túi hiệu rồi. Dù gì ba con cũng có bảo hiểm y tế, con không cần lo đâu, tuy ba mẹ không có đủ năng lực mua cho con chiếc túi mấy chục ngàn tệ nhưng chỉ cần ở trong phạm vi khả năng của con, nếu thích thì cứ mua, đi làm ở thành phố lớn đừng để mình mất mặt biết chưa?"
Ba Trì mẹ Trì còn đang căn dặn ở đầu bên kia, bỗng nhiên Trì Dữu thấy chóp mũi có hơi cay cay.
"Không sao đâu ạ." Cô nói: "Con không tìm bạn trai, với lại áp lực công việc bên này lớn lắm, ngày nào cũng tăng ca. Con thấy về quê thi công chức cũng tốt mà, nếu không thì thi lấy chứng chỉ làm giáo viên cũng được, chắc chắn là nhẹ nhàng hơn công việc ở đây rất nhiều."
"Được rồi, con muốn về thì cứ về nhé, tự con quyết định, mẹ cúp máy đây."
Mẹ Trì vừa cúp máy thì bác sĩ đã đi về phía giường bệnh.
Bác sĩ kiểm tra tình trạng của ba Trì trước, lúc này giống như tán gẫu, hỏi mẹ Trì: “Hai người vừa gọi video với con gái à?"
"Đúng thế." Mẹ Trì cười nói: "Con bé đi làm ở thành phố Thâm Quyến, bình thường đều không gặp mặt nên gọi video xem con bé có sống tốt hay không."
"Thành phố Thâm Quyến à?" Vị bác sĩ cũng nở nụ cười: "Trùng hợp quá, con trai tôi cũng đi làm ở thành phố Thâm Quyến."
"Trùng hợp thế sao?" Mẹ Trì hỏi: "Con trai của bác sĩ Khương làm ở chỗ nào trong thành phố Thâm Quyến thế?"
"Ở bên khu khoa học kỹ thuật Thâm Nam."
"Công ty của con gái tôi cũng ở đó." Mẹ Trì nhìn ba Trì: "Công ty con gái ông tên là gì ấy nhỉ?"
Ba Trì ôm đầu: "Tôi không nhớ nữa, con bé nói có một lần thôi."
Mẹ Trì cạn lời: "Đến công ty bé con đi làm ở đâu mà ông cũng không biết à?"
Ba Trì ấm ức: "Thì bà cũng đâu có biết."
Bác sĩ Khương cười ha hả, giọng điệu dịu dàng.
"Không sao, lần sau mọi người hỏi lại con gái xem, công ty ở bên khu khoa học kỹ thuật cũng nhiều lắm, chưa chắc mấy đứa nó đã biết nhau đâu."
Cũng đúng, thành phố Thâm Quyến rộng như vậy, làm gì có chuyện trùng hợp thế được.
Sau khi bác sĩ Khương đi khỏi, mẹ Trì mới nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy với con gái.
"Vừa nãy bé con có phải là chưa nói xong không nhỉ, con bé nhắc đến hồi học cấp ba có một thằng bé lúc nào thi cũng đứng nhất khối." Mẹ Trì nghĩ lại: "Này, ông còn nhớ thằng bé đó không?"
"Bao nhiêu năm rồi, tôi đâu còn nhớ thằng bé đó trông như nào, chỉ nhớ trông thằng bé trông cũng khá lịch thiệp thôi."
Mẹ Trì nghĩ kĩ lại nhưng cũng không nhớ được cái gì cụ thể, bà chỉ nhớ đó đúng là một cậu nhóc rất rất xuất sắc, bà còn bảo con gái mình học tập người ta nữa.
"Chắc là gặp phải bạn cũ ở thành phố Thâm Quyến thôi. Thôi bỏ đi, dù gì con gái ông cũng sắp về Đồng Châu rồi."
…
Sau khi cúp cuộc gọi video với ba mẹ, Trì Dữu khịt khịt mũi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi chuẩn bị quay về phòng khách sạn.
Còn chưa đi được mấy bước thì điện thoại lại rung lên.
Cô nhìn thoáng quá một chút, là Sầm Lý gọi đến.
Đã là bạn trai bạn gái của nhau rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy cuộc gọi của anh, không hiểu tại sao mà lần nào cô cũng cảm thấy căng thẳng.
Mày nhìn bộ dạng không đáng khinh này của mày coi!
Mắng bản thân mình một câu xong Trì Dữu nghe máy, nhẹ nhàng nói: "Alo."
Giọng nói của người đàn ông đầu dây bên kia cực kì lạnh lùng, anh nói thẳng: "Sao vừa nãy điện thoại của em không gọi được thế?"
"À, em đang gọi điện thoại cho ba mẹ."
"Em đang ở đâu?"
"Em đang ở khách sạn." Trì Dữu nhớ đến sự cố trước đó ở khách sạn, cô bổ sung thêm một câu: "Ở cùng anh rể."
"Trang trí hiện trường buổi cầu hôn giúp anh ấy à?"
"Vâng."
Im lặng vài giây, Sầm Lý hỏi tiếp: "Có cần anh tới giúp không?"
Không phải là anh ấy đang tăng ca hả? Tăng ca xong rồi ư?
"Không cần không cần đâu, ở đây có nhiều người giúp lắm. Anh rể em đã nhờ thêm mấy đồng nghiệp tới rồi, anh không cần tới đâu." Trì Dữu sợ sẽ làm lỡ dở công việc của anh nên vội vàng nói: "Chút nữa làm gần xong em với anh rể và mấy đồng nghiệp của anh ấy sẽ cùng nhau đi ăn tối."
Nói đến đây, Trì Dữu lại hỏi anh: "Anh ăn gì chưa?"
"Anh chưa, còn đang tăng ca."
Trì Dữu khó hiểu: "Thế sao anh còn hỏi em có muốn anh tới giúp hay không?"
Sầm Lý ừ một tiếng, thành thật bảo: "Vì anh không muốn tăng ca nữa, định tìm một cái cớ để trốn."
"Hả? Thế cũng được sao? Các sếp sẽ đồng ý sao?"
"Chắc là được chứ." Dừng một chút, giọng nói của người đàn ông dường như mang theo chút ý cười: "Bản thân sếp còn là kiểu đàn ông không muốn đi làm, cả ngày chỉ muốn ở nhà với vợ yêu mà. Nếu như anh nói anh muốn ở cùng bạn gái thì chắc là anh ấy sẽ đồng ý thôi."
"… Anh coi em là lá chắn đó hả?"
Sầm Lý vẫn rất thành thật: "Ừ, em có muốn giúp anh chuyện này không?"
"…"
Trì Dữu bĩu môi, cô dựa vào tường. Cánh tay không cầm điện thoại vẽ vòng tròn lên tường, bàn chân bất giác kiễng lên, vừa hoang mang vừa vui vẻ gõ xuống mặt sàn.
"Em gái ơi?"
Còn chưa kịp đợi Trì Dữu trả lời thì đột nhiên có một giọng nói gọi cô.
Cô nhìn sang, là đồng nghiệp của Vu Ngang.
Trì Dữu không nỡ cúp cuộc điện thoại với Sầm Lý nhưng cũng không thể ngó lơ đồng nghiệp của Vu Ngang được. Cô chỉ đành nói vào điện thoại một câu "Đợi em một chút" rồi để điện thoại ra xa, hỏi người ta có việc gì.
"À, anh thấy em mãi không quay lại, còn tưởng em biến mất rồi." Đồng nghiệp của Vu Ngang hỏi: "Em gái đang nói chuyện điện thoại với ai thế? Sao mà nói lâu vậy?"
Trì Dữu cũng không biết bị làm sao, cô ngập ngừng rồi nói: "Là đồng nghiệp mà thôi."
Người đàn ông trong điện thoại cũng khựng lại, hỏi cô: "Đồng nghiệp à?"