Trì Dữu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Làm thêm giờ đến rạng sáng ư?"
"Đúng thế, cho nên bây giờ tổ bọn họ chẳng có ai ở trên đó đâu. Tầm xế chiều cô hẵng lên. Hẳn là lúc đó đã có người đi làm rồi đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu gật đầu một cái: "Vâng."
Thảo nào anh lại không trả lời tin nhắn của cô, hoá ra là ở lại làm thêm giờ trễ như vậy. Có lẽ sau khi về đến nhà anh ngã người xuống là ngủ luôn rồi, cũng chẳng còn sức xem điện thoại nữa.
Nghĩ vậy, sự thất vọng trong lòng cô nhất thời vơi đi một chút.
Vào giờ nghỉ trưa, Trì Dữu đi xuống siêu thị nhỏ dưới công ty mua một ít hoa quả. Đến xế chiều, cô xách hoa quả đi thang máy lên tầng trên. Đúng là giờ này đã có mấy người của tổ kỹ thuật đi làm rồi nhưng Sầm Lý lại không nằm trong số đó.
Người duy nhất mà cô khá quen thuộc là Vương Khải Ninh cũng không có mặt.
Cô lấy hết can đảm tìm một người để hỏi. Người kia bảo ngày hôm qua mấy người bọn họ rời đi lúc hai giờ sáng bởi vì thật sự không chịu nổi nữa. Nhưng mà hình như Sầm Lý vẫn có thể kiên trì được, hơn nữa anh lại là tiểu tổ trưởng nên đã cho bọn họ về nghỉ ngơi trước.
Còn vấn đề rốt cuộc Sầm Lý tan làm vào mấy giờ thì bọn họ cũng không biết.
"Vậy hôm nay anh ấy có đi làm không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tổng giám đốc Hàng cho anh ấy nghỉ ngơi một ngày nên hẳn là hôm nay anh ấy sẽ không tới đâu." Người kia đáp: "Cô có chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho tổ trưởng bọn tôi nói cũng được. Bao giờ tổ trưởng nghỉ ngơi đủ sẽ trả lời tin nhắn của cô."
"Vâng, cảm ơn anh."
Trì Dữu quay lại vị trí làm việc với vẻ mặt lo lắng. Cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Sầm Lý.
Nếu biết trước rằng anh phải ở làm thêm giờ đến rạng sáng thì ngày hôm qua cô đã giúp anh trốn việc rồi.
Cho dù chỉ chơi bởi nguyên một đêm thì cũng rất mệt, nói gì đến chuyện làm việc suốt đêm.
"Anh đã ngủ dậy chưa?"
"Có phải hôm qua anh ở lại làm thêm giờ đến tận khuya không?"
"Dậy rồi nhớ ăn cơm đó nhé."
Sau khi gửi mấy tin này, đối phương vẫn không nhắn lại. Mấy tin nhắn mà cô gửi đi cứ như đá chìm xuống đáy biển vậy, không nhận được chút hồi âm nào.
Nếu là trước kia thì với những tình huống như thế này thì chắc chắn Trì Dữu đã từ bỏ rồi.
Nhưng nghĩ lại việc hôm qua anh nhờ cô giúp, cô chẳng những không giúp mà còn cố ý giấu diếm quan hệ giữa hai người bọn họ ở trước mặt người khác nữa. Nghe giống như cô là một gái độc thân hư hỏng vậy.
Cảm giác áy náy trong lòng Trì Dữu càng ngày càng mãnh liệt.
"Hôm nay anh có tới công ty không?"
Mấy phút sau, cô gửi tin nhắn đi trong tiếng lầm bầm lầu bầu: "Em không biết nhà anh ở đâu cả..."
...
Bảy giờ tối, Mạnh Tuyền tới hỏi Trì Dữu có muốn đặt đồ ăn ngoài không.
Công ty bọn họ có cung cấp dịch vụ gọi đồ ăn lúc ở lại làm thêm giờ, không phải tự bỏ tiền túi ra mua nên trên cơ bản là bọn họ có thể đặt bất cứ thứ gì mình muốn.
Trì Dữu lướt lướt di động, đang do dự tối nay nên ăn đồ ăn nhanh hay ăn cơm thì trên màn hình hiển thị có tin nhắn mới.
"Sầm Lý đã gửi cho bạn một tin nhắn."
Tâm trạng của cô bắt đầu trở nên căng thẳng, vứt luôn chuyện ăn uống ra sau đầu mà vội vàng bấm vào.
Sầm Lý: "Anh tới công ty rồi."
Trì Dữu đột nhiên đứng phắt dậy doạ cho Mạnh Tuyền sợ hết hồn, hỏi cô sao thế.
"Tớ vào nhà vệ sinh đây."
"Vậy cậu ăn cái gì để tớ gọi giùm cho."
"Không cần đâu, lát nữa tớ sẽ tự gọi."
Sau khi rời khỏi vị trí làm việc, Trì Dữu hít vào một hơi thật sâu rồi gọi thẳng cho Sầm Lý.
Bên kia bắt máy rất nhanh nhưng chất giọng lại hết sức lười biếng nghe ra được chút mệt mỏi: "Alo?"
"Là em, Trì Dữu đây." Trì Dữu dừng một chút rồi mới hỏi: "Anh tới công ty rồi hả?"
"Ừ, có chuyện gì không?" Anh hỏi.
"Em muốn gặp mặt, nói chuyện với anh. Anh có đang ở phòng làm việc hay không?"
"Có."
"Vậy anh chờ em một chút."
Cúp điện thoại xong, Trì Dữu đi thang máy lên tầng trên.
Nhưng rất dễ nhận ra là cô đã đánh giá cao năng lực biểu đạt của bản thân trước mặt Sầm Lý rồi. Sau khi đi lên tầng, cô nhìn thấy Sầm Lý ở vị trí làm việc đang mặc chiếc áo sơ mi đậm màu, mặt mũi vốn đã trắng trẻo giờ lại càng trở nên nhợt nhạt hơn bởi vì thức đêm tăng ca, đôi mắt trong trẻo dường như cũng nổi đầy tơ máu, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Dáng vẻ đã như này rồi mà vẫn còn kiên trì đi làm chứ không nghỉ hết ngày. Thật sự chẳng dễ dàng gì.
Trì Dữu đau lòng nhíu mày lại.
Xung quanh chỗ làm việc của anh chỉ có một người, hẳn là những người khác đều đi ăn tối cả rồi. Trì Dữu làm công tác chuẩn bị một chút rồi mới đi tới, cứng nhắc mở miệng: "Anh ăn cơm chưa?"
Ngón tay đang đặt trên bàn phím của anh hơi khựng lại một chút nhưng mắt của người đàn ông thì vẫn không nhìn lên.
"Chưa ăn."
"Vậy chẳng phải là nguyên một ngày rồi anh chưa ăn gì sao?"
"Ừ."
"Em mời anh ăn cơm tối nhé. Em biết dưới công ty có một quán ăn cũng không tệ lắm."
Sầm Lý ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói phát ra vô cùng lạnh nhạt: "Hôm nay em không đi ăn cơm tối với đồng nghiệp của anh rể à?"
Khoảnh khắc đó Trì Dữu thật sự không hiểu ý của anh nên cô chỉ thành thật trả lời: "Em và bọn họ chỉ đi ăn cơm ngày hôm qua thôi chứ hôm nay không ăn..."
"Vậy nên em mới nhớ đến việc tìm anh sao?"
Trì Dữu ngơ ngác, há hốc mồm ra.
Nào phải bây giờ cô mới nhớ tới anh đâu. Cả ngày hôm nay lúc nào cô cũng nghĩ đến anh nhưng anh lại không ở công ty. Cô cũng không biết nhà anh ở đâu nên đến tận bây giờ mới được nhìn thấy anh.
Dáng vẻ ngơ ngác của Trì Dữu khiến Sầm Lý hơi nhíu mày lại. Anh cụp mắt xuống bắt đầu đuổi khách: "Em đi ăn đi, buổi tối còn phải làm thêm giờ đấy. Anh vẫn chưa đói."
"Không đói cũng phải ăn chứ."
Thấy Sầm Lý lại chuyển tầm mắt lên màn hình máy tính, Trì Dữu túm lấy ngón tay anh rồi nhỏ giọng quan tâm: "Hay là đi ăn chút gì đã nhé. Em mời anh ăn."
"Ăn đi mà, không ăn là sẽ bị đau dạ dày đấy."
Anh không nghe lọt tai lời cô khuyên nên có nói gì cô cũng không chịu đi, cứ đứng bên cạnh anh luôn miệng nói hết câu này sang câu khác, cảm giác tồn tại cực kỳ lớn.
Phần lớn nhân viên làm việc ở tầng này là đàn ông, bây giờ đột nhiên lại có một cô gái tới đây, chẳng những nói năng cực kì cẩn thận mà còn mang tới mùi thơm thoang thoảng nữa.
Mùi hương đó không gay mũi chút nào nhưng vì khoảng cách gần nên vẫn có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người cô.
Yết hầu của Sầm Lý lăn lăn. Anh cầm cốc nước trên bàn lên rồi đứng dậy chuẩn bị đi qua máy nước lọc bên kia rót nước uống.
Kết quả là Trì Dữu thấy anh muốn rót nước còn nói: "Chỉ uống nước thôi không được đâu, vẫn phải ăn thêm chút gì đó nữa."
Sầm Lý không để ý đến cô còn cô thì lại lẽo đẽo đi theo sau lưng anh qua tới chỗ đặt máy nước lọc bên kia. Sau khi anh rót xong nước, cô lại như cái đuôi quay lại vị trí với anh.
Dù sao thì Sầm Lý cũng không nghe lời cô. Hơn nữa bản thân cô cũng không biết mình nên nói gì nữa nên để tránh làm anh cảm thấy mình phiền phức, Trì Dữu dứt khoát ngậm miệng lại. Chỉ là cô không muốn cứ từ bỏ, đi xuống tầng như vậy, bởi vì cô nhìn ra được lúc này anh đang tức giận.
Lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng cô chỉ mới biết cách dỗ dành ba mẹ và chị gái lúc bọn họ tức giận thôi, cả bạn cùng giới nữa. Bạn khác phái cô cũng chưa dỗ bao giờ chứ đừng nói đến nam thần. Cô cũng không biết nam thần sẽ nghe lọt tai cách dỗ nào.
Không nghĩ ra được cách nào hay thì thôi không thèm nghĩ nữa. Dù sao thì đi lẽo đẽo theo anh cũng không sai.
Chờ anh chủ động mở miệng là cô sẽ có cơ hội.
Ý định của Trì Dữu là như thế.
Sầm Lý uống cạn một cốc nước rồi nhưng cô gái nhỏ này vẫn không có ý muốn rời đi.
Sau đó anh lại đứng dậy đi rót thêm nước. Kết quả là Trì Dữu tiếp tục theo chân anh, đi cùng anh qua đó rồi lại đi cùng anh quay về.
"..."
Cô cứ im ỉm lẽo đẽo theo anh như thế. Nói cô ồn ào thì cũng không phải vì cô không nói gì cả. Nhưng nói cô không ồn ào thì cô lại thật sự có ảnh hưởng đến anh.
Uống xong cốc nước thứ hai, Sầm Lý lại đứng dậy.
Trì Dữu vẫn đi theo sau lưng người ta, mãi đến khi bước chân anh dừng ở cửa phòng rửa tay tầng này rồi xoay người hỏi cô: "Anh muốn đi vệ sinh, em cũng muốn vào theo à?"
Trên mặt Trì Dữu không hề lộ ra sự bối rối như anh mong muốn. Cô chỉ ngạc nhiên nhìn anh.
"Hình như anh chỉ vừa mới uống nước thôi mà...?"
Hệ thống sản xuất nước tiểu của nam thần cũng tốt quá chừng.
Sầm Lý ngẩn ngơ, có vẻ như là nghe ra được ý khác trong lời của Trì Dữu nên sắc mặt trở nên u ám.
May mà cô kịp thời kéo phanh, im miệng lại. Nửa câu sau vừa mới thốt ra, Trì Dữu đã hấp tấp chữa cháy: "À à, vậy anh cứ đi đi, em đứng ở đây chờ anh."
"..." Cuối cùng thì trên mặt người đàn ông cũng để lộ ra vẻ bế tắc: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Trì Dữu nói với vẻ cực kỳ chân thành: "Em muốn anh đi ăn cơm tối."
"Nếu anh không ăn thì em cứ đi theo anh mãi như vậy à?"
"..."
Đúng là cô có ý này thật vì dù sao thì trước kia cô cũng đã dùng chiêu này để đối phó với chị gái rồi.
Mặc dù Trì Dữu không nói gì nhưng đôi mắt của cô chính là đôi mắt biết nói, vừa sáng ngời trong veo vừa hoạt bát đảo đảo hai vòng. Sầm Lý liếc một cái là nhìn thấu được ý đồ của cô.
Trong mắt Sầm Lý hiện lên chút bối rối không biết phải làm sao. Anh nhếch môi lên: "Em đang giở trò xấu xa với anh đấy à?"
Mặc dù cả người cô từ trên xuống dưới đều đang bày ra dáng vẻ vô liêm sỉ nhưng ngoài miệng Trì Dữu lại hết lần này đến lần khác không chịu thừa nhận: "Mời anh đi ăn cơm thôi mà, sao có thể nói là em giở trò xấu xa được."
Người đàn ông híp mắt, khom người về phía cô.
Đột nhiên anh giơ tay lên nhẹ nhàng nhéo má của Trì Dữu.
Ngón tay hơi lành lạnh tiếp xúc với gò má đầy thịt mềm mại của Trì Dữu khiến trái tim cô như ngừng đập. Cô vô thức mở to hai mắt.
Anh đang véo mặt cô hả?!
Sầm Lý cũng không dùng nhiều sức, giọng điệu cũng nhẹ nhàng: "Vậy anh muốn về nhà thì em cũng đi theo anh về hả?"
Đến nhà nam thần sao?
Má ơi lúc còn sống cô có thể tới nhà Sầm Lý làm khách kìa.
Má Trì Dữu nóng bừng lên, giọng cũng trở nên nhẹ bẫng: "... Vậy em tới nhà nấu cho anh ăn nhé? Anh có thích ăn mì sợi không?"
Mắt Sầm Lý tối sầm xuống: "Nhà đồng nghiệp nam mà em cũng dám tuỳ tiện tới sao hả?"
"Tất nhiên là không phải rồi. Anh có phải là đồng nghiệp bình thường đâu. Anh là..." Trì Dữu hạ quyết tâm ở trong lòng rồi cố gắng vứt bỏ sự xấu hổ đi mà nói: "Bạn trai của em mà."
Tiến bộ tiến bộ. Trì Dữu à mày thật tuyệt vời.
Trì Dữu tự cổ vũ bản thân ở trong lòng.
"Hôm nay nói anh là bạn trai em thế sao hôm qua em lại bảo anh là đồng nghiệp?" Sầm Lý dẩu môi lên: "Miệng của em làm từ gì mà ngày nào cũng có thể đưa ra một câu trả lời hợp lý thế?"
Dứt lời, anh lại nhướng mày đổi sang bóp miệng cô. Ngón cái và ngón trỏ tay anh nhéo lên hai cánh môi, cố tình muốn biến miệng cô thành hình miệng vịt.
Không biết là ngón tay người đàn ông mềm hơn hay là bờ môi cô mềm hơn nữa. Trì Dữu chớp mắt mấy cái liền. Tần suất lông mi trên dưới của cô chạm vào nhau cực kỳ nhiều.
Cô ưm ưm hai tiếng tỏ ý mình có lời muốn nói. Bấy giờ Sầm Lý mới buông tha cho cái miệng của cô.
Trì Dữu giải thích: "Ngày hôm qua em chưa kịp thích nghi với việc anh từ đồng nghiệp biến thành bạn trai mình..."
Đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy là mình đang nằm mơ đây này.
Ngón tay vừa mới chạm vào đôi môi cô vẫn còn vương lại chút nhiệt độ. Bàn tay đang rũ xuống của anh vô thức chà xát vào nhau mấy cái. Sầm Lý thở dài một hơi rồi liếc nhìn xung quanh.
Sau khi chắc chắn ở đây không có ai, bàn tay vừa nhéo mặt bóp môi đó lại nâng cằm người ta lên.
Sầm Lý nâng cằm Trì Dữu rồi nghiêng đầu qua.
Bóng râm phủ xuống, hơi thở trong trẻo lạnh lùng đến gần, chỉ cách chóp mũi cô một khoảng cách cực ngắn. Anh không dừng lại ở đó mà tiếp tục biến khoảng cách cực ngắn đó trở thành không còn bất kỳ khoảng cách nào.
Trì Dữu ngơ ngác nghĩ có vẻ như lần này cô thật sự có thể đếm rõ số lông mi của nam thần rồi.
Đèn ở tầng làm việc này vẫn còn sáng, hình như dưới tầng còn vang lên tiếng nói chuyện của các đồng nghiệp ăn cơm tối xong quay về nữa. Hai đôi môi mềm mại vừa chạm vào nhau, Trì Dữu còn chưa kịp đếm rõ xem rốt cuộc nam thần có bao nhiêu sợi lông mi thì đầu óc đã nổ ầm một tiếng rồi.
Khuôn mặt nóng bừng của cô không chỉ đau mà còn tê dại nữa.
"Bây giờ đã thích ứng được chưa?"