Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Trì Dữu cắn môi, cô úp mặt xuống bàn.
 
Cô xấu hổ, lúng túng, cô ước gì có thể chui xuống khe hở trên mặt đất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù giáo viên giám thị không nói rõ nhưng chắc chắn những người khác trong phòng cũng biết là giáo viên đang nói cô.
 
Hơn nữa Sầm Lý cũng đã nghe thấy, chắc chắn anh cũng biết giáo viên giám thị đang nói cô.
 
Mất mặt quá đi mất. Chàng trai mà cô thích có thành tích tốt như vậy mà cô thì lại bị hiểu lầm thành kiểu học sinh gian lận.
 
Anh cũng sẽ cảm thấy cô là loại học sinh gian lận sao?
 
Trì Dữu chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến đau rát, bỗng dưng chốc chóp mũi cô đã trở nên cay xè.
 
Cô cắn chặt môi, cố kìm nén lại.
 
Không thể khóc, tuyệt đối không thể khóc.
 
Khóc thì sẽ rất mất mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cô ơi.”
 
Lúc này, Trì Dữu nghe thấy tiếng của Sầm Lý.
 
Giáo viên giám thị: “Sao thế?”
 
“Vừa rồi bút của bạn học sinh nữ ngồi trước em rơi rồi, cây bút rơi ở chỗ em, em có thể trả lại cho bạn ấy không ạ?”
 
Giáo viên giám thị nhìn Sầm Lý một cái rồi lại nhìn Trì Dữu đang vùi đầu. Giáo viên biết mình đã hiểu lầm, bà ấy hơi ngạc nhiên, bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng.
 
“… Bây giờ vẫn chưa thi xong mà, đợi lát nữa chuông reo rồi thì em trả lại cho bạn ấy cũng được.”
 
“Thế thì bây giờ em nộp bài thi luôn ạ.”
 
Giọng điệu của Sầm Lý rất bình tĩnh. Anh thu dọn đồ đạc, cầm cặp sách và bài thi đứng dậy.
 
Lúc đi ngang qua Trì Dữu, cậu học sinh đặt bút nhẹ nhàng ở trên bàn của cô.
 
Trừ cây bút ra thì còn có một tờ khăn giấy lót ở dưới thân cây bút.
 
Trì Dữu sửng sốt. Cô sụt sịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn anh.
 

Chàng trai ấy đã nhìn thấy đôi mắt hơi ửng đỏ của cô.
 
Vừa rồi cô gái đã liều mạng cố kìm nén nước mắt nhưng lại không thể đè nén được bả vai run rẩy kia. Cho dù cô đã đưa lưng về phía chàng trai nhưng cô vẫn bị anh nhìn ra dáng vẻ sắp khóc của mình.
 
Anh không hề cười nhạo cô. Ánh mắt anh trong trẻo như thể còn sáng hơn cả bầu trời trong vắt vào ngày hè ở ngoài cửa sổ phòng học. Sau khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, anh im lặng và rời mắt đi, vác cặp sách đi ra khỏi phòng thi.
 
Anh đã quy ra lí do cô quay đầu lại là hành động cô làm rơi bút mà rõ ràng là anh biết rõ cô học sinh ở đằng trước đã nhìn lén anh trước, bởi vì đã bị anh phát hiện cho nên cô mới làm rơi bút.
 
Lúc Sầm Lý trả bút cho cô, anh không hỏi gì cả, cũng không hỏi tại sao Trì Dữu lại nhìn anh.
 
Sau khi thi xong, giáo viên giám thị đã xin lỗi Trì Dữu.
 
Trì Dữu không trách giáo viên giám thị. Cô nói không sao, còn nói sau này mình sẽ nghiêm túc nghe giảng.
 
Sau đó, Trì Dữu không còn dùng cây bút mà Sầm Lý đã chạm vào nữa, càng chưa từng dùng tờ giấy mà anh đã để lại cho cô.
 
Cô lặng lẽ dùng dao khắc chữ khắc hai chữ cái trên thân bút.
 
CL.
 
Khăn giấy không có mùi hương nhưng Trì Dữu lại cảm thấy trên đó có mùi của Sầm Lý.
 
Anh giống như tờ giấy này vậy: Sạch sẽ, mềm mại, chỉ một hành động nhỏ thôi cũng có thể an ủi cô khiến cô không còn khóc nữa.
 
Cô vẫn luôn cất giữ hai món đồ này, cũng giống như tập tranh cô đã vẽ anh vậy. Cô đã giữ nó trong một khoảng thời gian rất lâu, cho đến một ngày cô vào đại học, mẹ Trì bảo cô dọn dẹp lại phòng ốc.
 
Cô tìm thấy tờ giấy kia, nó đã ố vàng cả rồi.
 
Trong lúc Trì Dữu đang suy nghĩ có nên vứt bỏ nó không thì khi cô vô tình lật ra, cô mới phát hiện thì ra có hai chữ được viết trên tờ giấy.
 
Là nét chữ của Sầm Lý. Cô nhớ rõ, bởi vì cô đã từng vào phòng của giáo viên nhìn lén bài thi vật lý của anh vô số lần.
 
Chắc là anh đã từng luyện thư pháp, cho dù có viết trên chất giấy không dễ viết thì anh vẫn viết chữ rất đẹp.
 
“Đừng khóc.”
 
Khi Trì Dữu sắp vào đại học nhìn thấy hai chữ này trên tờ khăn giấy, lúc ấy cô đã không thể nào kìm được mà khóc rơi nước mắt trong phòng.
 
Thế này mà có thể trách cô sao? Thế này mà có thể trách cô đặt hết sự mến mộ thầm kín nhất, đơn thuần nhất lên người anh suốt ba năm liền sao?
 
Anh tốt như vậy cơ mà.
 
Cô không hề thích chàng trai xấu, cô chỉ thích mỗi Sầm Lý tốt nhất ưu tú nhất trong lòng cô thôi.
 

Nhưng mà lúc đó cô lại không thể nói cho anh biết tình cảm của mình, cô muốn từ bỏ việc thích anh.
 
-
 
Nhưng bây giờ Trì Dữu đang ngồi ở trong xe của Sầm Lý, cô định đi hẹn hò với anh.
 
Cái kiểu cảnh trong mơ được trở thành hiện thực sau nhiều năm trôi qua đã kéo cô ra khỏi những kỷ niệm buồn bã, cô đã cảm nhận một cách chân thật cái gọi là "sống lâu thật tốt".
 
Chỉ có sống mới có thể đón nhận hết thảy mọi điều bất ngờ mà bạn chưa biết.
 
Trì Dữu nhoẻn miệng, cô bắt đầu mỉm cười.
 
Vốn dĩ Sầm Lý đã đề nghị hôm nay anh và cô sẽ công viên giải trí nhưng Trì Dữu lại cảm thấy mình nên duy trì hình tượng ở trước mặt nam thần. Bằng không lần đầu tiên hẹn hò mà hai người họ lại ngồi tàu lượn siêu tốc thì hủy diệt hình tượng của cô hết sức.
 
Cuối cùng hai người vẫn quyết định đi đến chỗ mà Trì Dữu chọn.
 
Mới đây khu Loan đã mở một hệ thống công viên cảng biển tích hợp kinh doanh và giải trí, vừa có hành lang dài ngắm phong cảnh biển vừa có các khu thương mại có thể ăn uống, đi dạo phố mua sắm.
 
Điều quan trọng là ở đây vừa mở một vòng đu quay, mánh khoé tuyên truyền rất nhiều. Nói gì mà thuộc top mấy của Châu Á, hơn nữa được xây bên cảng biển nên có thể ngắm cảnh biển đẹp nhất.
 
Sầm Lý hỏi Trì Dữu có muốn ngồi vòng đu quay không.
 
Trì Dữu thật thà nói là cô không muốn ngồi vòng đu quay. Cô cũng giống với đa số các cô gái trẻ tuổi, con người theo thời đại, thích bắt trend, cô  đơn thuần chỉ muốn đến những địa điểm check in nổi tiếng trên mạng thôi.
 
Nhân tiện cô cũng muốn thu thập tư liệu sống, có thể dùng được để luyện tập vẽ bối cảnh.
 
Trì Dữu không hề có hứng thú với vòng đu quay. Quá chậm, cô vẫn thích kiểu trò chơi kích thích như tàu lượn siêu tốc hơn.
 
Sầm Lý đậu xe ở bãi đỗ xe. Lúc xuống xe, Trì Dữu thấy hai tay anh trống trơn thì tò mò hỏi: “Ủa? Hôm nay anh không mang ba lô sao?”
 
Bình thường cô lúc nào cũng thấy anh mang ba lô đến mức có thể nói giống như vật bất ly thân.
 
“Hôm nay anh không cần mang gì theo hết.” Sầm Lý nói: “Lười mang lắm.”
 
Trì Dữu "ồ" một tiếng.
 
Thì ra người đàn ông không có thói quen mang ba lô.
 
Hai người đi thang máy lên từ bãi đỗ xe, vừa bước ra bên ngoài, khắp cả công viên đều là người và người.
 
Thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời cũng trong vắt, rực rỡ rất thích hợp cho cả nhà mấy người ra ngoài chơi, khắp nơi đều có tiếng cười nói của mấy đứa nhỏ.
 

Hai người vòng qua quảng trường rộng lớn, đi về hướng hành lang dài.
 
Trì Dữu thuận miệng hỏi: "Anh không mang ba lô thì anh để mấy thứ hay mang theo người ở đâu?"
 
Sầm Lý: “Anh để trong túi ấy.”
 
Bỗng dưng Trì Dữu lại nhớ đến cái vấn đề mà cô đang thắc mắc khi họ vừa đến.
 
Rốt cuộc là anh có mang thứ đó theo không?
 
Trì Dữu nắm chặt dây đeo túi, hỏi: "Có bỏ được hết không?"
 
Sầm Lý "ừm" một tiếng, nói: “Chỉ có điện thoại và túi đựng thẻ thôi.”
 
“Anh chỉ mang hai thứ này thôi sao? Không mang thứ khác à?” Trì Dữu nói: “Nếu túi của anh không đựng vừa thì có thể bỏ vào túi em, túi em đựng được nhiều lắm.”
 
Nói xong, cô còn cho anh nhìn thử túi của mình.
 
Túi của cô là dạng túi đeo chéo, có màu bạch kim, có điều nó đã được chứa gần đầy rồi. Bởi vì hôm nay cô đã mang theo nguyên bộ trang điểm, đến chai nước hoa cả nghìn năm không mang theo mà cô cũng đã mang theo luôn rồi.
 
Lần đầu tiên hẹn hò, cô vẫn muốn để lại cho anh ấn tượng thơm tho.
 
Sầm Lý nhìn túi của cô một cái, đột nhiên hỏi: “Nặng không? Có cần anh xách giúp em không?”
 
Trì Dữu vừa định nói không cần, cái túi nhỏ có tí như thế này thì nặng gì đâu chứ? Hơn nữa đồ trang điểm mà cô dùng để dặm lại lớp trang điểm đều được để ở trong túi, anh mà xách thì lúc cô muốn dặm lại phấn còn phải bảo anh đưa cho mình.
 
Kết quả là lúc này vừa hay có một cặp nam nữ đang cười nói đi ngang qua người họ, chiếc túi của cô gái kia còn đang được treo trên vai của anh chàng kia.
 
Vừa nhìn đã biết hai người đó là người yêu của nhau. Túi xách là thứ thuộc kiểu đồ dùng riêng tư của phụ nữ, trừ bạn trai ra, phụ nữ rất ít giao cho người khác giới khác giữ.
 
“…”
 
Trì Dữu mím môi.
 
Thật sự là cô rất muốn trải nghiệm cảm giác nam thần xách túi giúp cô.
 
Được không nhỉ? Sai bảo anh như bạn trai được không nhỉ?
 
Uầy thôi kệ đi, cứ hưởng thụ trước đã rồi nói sau.
 
Trì Dữu cởi túi xách xuống đưa cho anh.
 
“Cũng khá nặng, em cám ơn anh nha.”
 
Sầm Lý lấy túi, nó không hề nặng tí nào, thậm chí còn chưa nặng bằng máy tính xách tay của anh.
 
Có điều chiếc túi rốt cuộc có nặng không thật ra cũng không quan trọng lắm, quan trọng là cô cảm thấy nặng thì anh cũng cảm cảm thấy nặng.
 
Người đàn ông đeo chiếc túi nhỏ có dây xích đầy vẻ nữ tính lên một vai. Có lẽ là bởi vì có Trì Dữu ở bên cạnh anh cho nên nhìn chẳng kỳ lạ một chút nào mà ngược lại chiếc túi màu trắng còn làm nổi bật bộ đồ mà anh đang mặc trên người.
 
Trì Dữu cố ý đi chậm một bước, thưởng thức dáng vẻ anh xách túi cho mình.

 
Trì lặng lẽ giơ điện thoại lên chụp một tấm, cô gửi qua cho Trì Thiến.
 
“Nam thần xách túi cho em a a a a a.”
 
Hôm nay là cuối tuần, Trì Thiến ở nhà chây lười cho nên trả lời tin nhắn rất nhanh:  “[Đổ mồ hôi] Hành động cơ bản của bạn trai thôi, có gì để kích động đâu chứ?”
 
Trì Dữu hừ nhẹ một tiếng.
 
Đúng là hành động cơ bản nhưng cô cảm thấy kích động không được sao?
 
“Sao em đi chậm thế?”
 
Trì Dữu ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, sau đó cô phát hiện Sầm Lý đứng cách xa cô vài bước, anh đang dừng lại chờ cô.
 
“A, em xin lỗi.” Trì Dữu nhanh chóng đuổi kịp anh: “Có người gửi tin nhắn nên em xem điện thoại một chút.”
 
Kết quả bước chưa được vài bước thì một lần nữa cô lại bị bỏ lại đằng sau vì xem điện thoại.
 
Thật ra cô cảm thấy Sầm Lý đi trước cô đi sau cũng chẳng sao, chỉ cần được đi dạo cùng anh trên hành lang dài là cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi, không nhất thiết phải đi song song với nhau.
 
Sầm Lý dừng bước chân, anh hơi cúi đầu nhìn cô.
 
“Em là cún con hả? Sao cứ đi ở đằng sau anh thế?”
 
Trì Dữu chớp chớp mắt.
 
Cũng tại Trì Thiến cứ hỏi tình hình hẹn hò của cô suốt cho nên mới khiến điện thoại của cô nhận được tin nhắn dồn dập như thế.
 
Nhất thời cô vẫn chưa hiểu ý của Sầm Lý, cô lúng ta lúng túng nói: “Cũng đâu phải tất cả mọi cún con đều đi ở đằng sau đâu?”
 
Cô đã từng gặp rất nhiều cún con hoạt bát, lúc đi dạo chúng chỉ ước gì có thể kéo chủ nhân chạy thôi.
 
Sầm Lý ngớ ra, khóe miệng anh lộ ra vẻ bất lực.
 
“Thế tại sao cún con em đây chỉ đi đằng sau anh chứ?”
 
Có phải nam thần đang mắng cô là cún không?
 
Trì Dữu nhíu mày phủ nhận: “Em không phải là cún con.”
 
Nhưng người đàn ông hình như không nghe thấy, anh lập tức nắm lấy tay cô.
 
“Xin lỗi, anh không mang dây xích theo.” Giọng điệu anh từ tốn, giọng nói lạnh nhạt nghe có vẻ lười nhác: “Anh hơi sợ cún con là em đây chạy lạc mất, không tìm được cho nên anh chỉ đành nắm tay em thôi.”
 
“…”
 
Trì Dữu bĩu môi.
 
Thôi được, thật ra cô bị mắng là cún cũng chẳng sao hết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận