Hoá ra là cô muốn bao che cho anh.
Lúc này, người ngoài cửa sổ không nhìn thấy ai thì mở miệng nói chuyện với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có thật là Sầm Lý trốn trong này hút thuốc không vậy?"
"Hôm đó tôi thấy thật mà. Con mẹ nó, lúc ấy tôi nên móc điện thoại ra chụp ảnh lại mới phải."
"Nhưng giờ trong kia có ai đâu."
"Có lẽ hôm nay cậu ta không tới hút. Tôi cứ tưởng nói cho cô bạn kia biết cậu ta hút thuốc ở đây rồi thì sẽ bắt được chứ. Thôi chúng ta đi."
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa cho đến khi không nghe thấy gì nữa. Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng cơ thể thì vẫn ngồi yên bên cạnh anh không đứng dậy.
Không phải là vì cô ngồi lâu bị tê chân không đứng lên nổi mà là cô cảm thấy cứ ngồi bên cạnh anh như này cực kỳ vui. Tạm thời cô vẫn chưa muốn đổi vị trí.
Trì Dữu do dự một lúc lâu rồi mới cúi đầu hỏi anh: "Cậu có chuyện gì buồn phiền à?"
Nếu không phải vậy thì cô thật sự không nghĩ ra tại sao Sầm Lý lại phải học hút thuốc. Những nam sinh giống như anh nếu không phải bị động thì chắc chắn sẽ không học mấy thói xấu như này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu cũng biết thật ra thì bản thân cô đang thiên vị Sầm Lý. Rõ ràng cũng là bắt quả tang hút thuốc lá nhưng cô lại tìm cớ giúp anh.
Nếu là nam sinh khác thì còn khuya cô mới quan tâm tại sao bọn họ lại hút thuốc.
Mấy giây sau, Sầm Lý lạnh nhạt đáp: "Ừ."
Thật sự có phiền não kìa.
Trì Dữu mím mím môi, cũng không trông cậy mình có thể hỏi ra được đó là chuyện gì.
Dù sao thì bọn họ cũng không quen nhau nên hỏi vấn đề này quá xâm phạm quyền riêng tư.
"... Lần này tôi sẽ không ghi tên cậu lại đâu." Trì Dữu nhỏ giọng nói: "Nhưng lần sau cậu đừng nên để tôi bắt được đấy."
Ài, lấy việc công làm việc tư mất rồi.
Trì Dữu à, mày đúng là cái đồ tiêu chuẩn kép.
Cô chửi thầm mình trong lòng.
Nhưng Sầm Lý lại nói: "Không sao đâu, cậu cứ ghi tên tôi vào đi."
"Nhưng sau này tôi còn phải giao cuốn sổ này lại cho trưởng phòng đào tạo nữa."
Trì Dữu ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt viết đầy chữ "Tôi mà giao sổ lên trên rồi thì cậu phải làm thế nào".
Anh cúi đầu xuống nhìn lại cô rồi cất giọng bình tĩnh: "Thành tích của tôi tốt, giáo viên sẽ nương tay thôi."
"..."
Anh đây là học giỏi nên không sợ gì hả?
Thành tích tốt đúng là ghê gớm thật, hút thuốc cũng không sợ bị trách mắng.
Trì Dữu vừa ngưỡng mộ ghen tị vừa do dự hỏi: "Cậu chắc chứ?"
"Ừ, tên tôi là hai chữ vừa nãy tôi nói với cậu đấy."
Dứt lời, anh khom người dúi điếu thuốc xuống dập tắt khói, lại móc khăn giấy ra gói lại sạch sẽ cho vào túi quần rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Anh phải đi rồi hả?
Trì Dữu cũng đứng lên, lấy hết can đảm mở miệng nói: "Chỉ cần cậu hứa với tôi sau này không hút thuốc lá nữa thì hôm nay tôi sẽ làm như không thấy, cũng sẽ không ghi tên cậu lại."
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục khô khốc bổ sung thêm: "Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe."
Anh đứng yên tại chỗ nhìn cô mấy giây rồi nhẹ nhàng đáp: "Tôi biết nhưng mà có nhiều lúc phiền lòng thì hút thuốc sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Cậu có thể thử một số cách khác mà." Trì Dữu nói: "Ví dụ như tôi này, lúc tôi cảm thấy buồn phiền thì tôi sẽ lên mạng đọc truyện tranh xem hoạt hình gì đấy. Nếu còn buồn thì hẹn bạn bè ra ngoài chơi, hoặc ăn uống ngủ nghỉ gì đó cũng được."
Nghe những biện pháp này của cô, nam sinh đột nhiên bật cười thành tiếng.
Thấy anh cười, trong lòng Trì Dữu hoảng lên.
Mấy cách này thì ai mà chẳng biết chứ. Cũng là vì chúng đều vô ích nên anh mới phải dùng thuốc lá để vượt qua chuyện phiền não.
Ngay lúc cô đang lúng túng thì nam sinh cất lời: "Cảm ơn nhé, lần sau tôi sẽ thử mấy cách mà cậu nói xem sao."
Trì Dữu lại thầm vui vẻ. Thật tốt quá, lời đề nghị của cô có tác dụng với anh.
Trước khi rời đi, cuối cùng Sầm Lý vẫn nói với cô: "Ghi tên tôi lại đi."
Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh giải thích: "Mấy cậu bạn đứng ở cửa vừa rồi đã tố cáo tôi với cậu rồi nên nếu cậu không ghi tên tôi lại thì sau này sẽ không dễ ăn nói."
Cô lại ngẩn người lần nữa.
Thấy tay anh đã đặt lên chốt cửa, Trì Dữu ở phía sau gom hết can đảm gọi anh lại: "Sầm Lý!"
Nam sinh quay đầu nhìn cô.
"Trong cuộc thi lần trước, chỗ ngồi được xếp theo mã học sinh. Không biết cậu còn nhớ hay không nhưng lần trước tôi với cậu... Đã ngồi chung một phòng thi."
Cô càng nói càng lắp bắp vì không biết anh có còn nhớ nữa hay không.
Nếu anh không nhớ thì cô sẽ rất mất mặt, cũng tương đương với tự huỷ rồi đó.
Nhưng mà mất mặt một chút cũng không sao, cô vẫn muốn để lại cho anh một chút ấn tượng về mình.
Chỉ là cô thật sự không thể nói rõ ra được tình huống lúc đó nên cuối cùng chỉ đành nói một cách mơ hồ: "Cảm ơn cậu trong cuộc thi lần trước."
Anh đáp lại rất nhanh: "Không có gì."
Nói cảm ơn xong rồi Sầm Lý sẽ rời đi ngay thôi. Cô không còn lý do gì để gọi anh lại nữa.
Trì Dữu cụp mắt xuống, mím môi không nói gì.
Cửa bị mở ra, đột nhiên Sầm Lý gọi cô: "Này cậu."
"Hả?"
Giọng anh rất nhẹ nhàng: "Lần sau muốn xoay bút thì dùng cái bút nào dài dài chút sẽ dễ xoay hơn."
Sau khi Sầm Lý đi rồi, trong phòng dụng cụ chỉ còn lại Trì Dữu đang đứng ngẩn ngơ ra đó.
Cô cố ý không đề cập đến chuyện mình nhìn lén anh trong cuộc thi đó là vì cô cảm thấy hành động nhìn lén kia thật sự quá rõ ràng, cô rất sợ anh phát hiện ra tình cảm của mình.
Mà câu nói vừa rồi của anh lại quy hết hành động nhìn lén của cô vào hành động xoay bút.
Hẳn là Sầm Lý đang muốn nói cho cô biết rằng mặc dù đã nhận ra nhưng anh sẽ làm như không biết gì, càng sẽ không nhắc tới nên cô hoàn toàn không cần phải cảm thấy mất mặt hay căng thẳng gì cả.
Vị chua và vị ngọt đan xen nhau trong lòng Trì Dữu. Một mặt là vì sự quan tâm của anh, một mặt là vì anh giả vờ như không biết.
Sau đó cô vẫn công chính liêm minh mà viết tên Sầm Lý vào sổ. Chỉ là trong thông báo phê bình một tuần sau đó, cô không nhìn thấy tên anh.
Trong lòng Trì Dữu vừa cảm thấy hơi phức tạp vừa cảm thấy may mắn.
Quả nhiên học sinh xuất sắc luôn có xu hướng được thầy cô yêu thích hơn.
Sau này khi không còn là lớp phó đời sống nữa, Trì Dữu vẫn có mấy lần đi tới phòng dụng cụ trước giờ tự học buổi tối. Có lúc cửa mở, cô cũng biết Sầm Lý đang ở bên trong.
Bấy giờ Trì Dữu mới muộn màng nhận ra một điều rằng những cách mà cô nói ra kia không thể giúp anh xóa tan phiền não được.
Nhưng vì để những lời đề nghị của cô không trở nên dư thừa và vô dụng nên lúc đó anh vẫn lịch sự nói cảm ơn cô.
Thỉnh thoảng Sầm Lý không có mặt ở đó, cô lại đi tìm lớp phó thể dục mượn chìa khoá rồi ngồi vào vị trí ngày đó Sầm Lý đã ngồi, nhớ lại cảnh tượng hôm ấy.
Anh ngồi, cô cũng ngồi, khoảng cách giữa cô và anh rất gần. Hoàng hôn ngoài cửa sổ phủ xuống dày đặc khiến bọn họ đều bị nhuốm màu đỏ cam.
Nghĩ đến những điều này, Trì Dữu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó cô ngoài ý muốn phát hiện ra khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày của bầu trời chính là lúc hoàng hôn và đêm tối luân chuyển.
Vì Sầm Lý mà cô bắt đầu thích bầu trời như vậy.
-
Vị chua ngọt đan xen cứ luôn lên men trong lòng Trì Dữu.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Bọn họ dừng lại giữa không trung bao lâu là hôn nhau bấy lâu.
Thực ra thì giữa chừng hai người có nghỉ ngơi mấy phút nhưng mà mặt mũi cách gần nhau quá, lại không biết phải nói gì, hơi thở hòa quyện vào nhau nên mập mờ lại lặng lẽ nhú lên. Thành ra mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu cả hai lại dính vào nhau hôn tiếp.
Ban đầu là Sầm Lý chủ động nhưng hôn một hồi rồi lại trở thành Trì Dữu. Cô cảm thấy sự tồn tại của bàn tay đang bất động trên eo mình thật sự quá rõ ràng. Cách một lớp vải, nó dính lên hông cô nhưng không hề táo bạo đi lên trên, cũng không vô lễ dịch xuống dưới, chỉ thân mật và lịch sự mà dừng ở giữa.
Nhưng anh càng như vậy thì cô lại càng khổ sở. Cô say đắm trong sự có chừng mực của anh nhưng lại cũng có tí ti khát vọng anh có thể táo tợn hơn một chút. Từ phần eo trở lên trên ngực của cô hơi phập phồng, đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh. Cuối cùng cô cắn môi ôm mặt anh rồi rướn người qua hôn.
Lúc đầu Sầm Lý có hơi ngẩn người không kịp phản ứng, để mặc cho cô hôn. Sau đó dần dần cổ họng anh nghẹn lại, siết chặt eo cô rồi thả lỏng hơn để cô tiến sâu vào, từ bị cô quấn lấy thành quấn lấy cô.
Cứ qua lại như vậy nhưng không ai thấy chán. Dopamine* trong cơ thể hai người tiết ra càng ngày càng nhiều. Hôn môi cũng là một việc khiến người ta nghiện. Hai người cứ hôn như vậy cho đến khi thời gian của vòng đu quay kết thúc.
*Dopamine: là một hormone quy định kích thích ham muốn tình dục. Hôn cũng là phương thức làm tăng mức độ dopamine. Dopamine còn được gọi là hormone hạnh phúc.
Vòng đu quay quay một vòng hết gần nửa tiếng đồng hồ. Bởi vì đã bao cả khoang rồi nên bọn họ đã dừng trên trời suốt ba vòng.
Bằng với thời gian chiếu một bộ phim rồi.
Đây là điều mà sau khi rời khỏi chỗ đó rồi Trì Dữu mới phát hiện ra.
Lúc ngồi trên xe quay về, cả quá trình Trì Dữu đều không dám nhìn Sầm Lý.
Cô không tin được rằng sẽ có ngày mình lại đói khát đến vậy!
Tất nhiên lúc đó hai người đang ở trên vòng đu quay lãng mạn, lại trong tình huống một nam một nữ ở chung với nhau nên không nhịn được mà hôn môi cũng là chuyện rất bình thường. Điều này thì cô có thể hiểu được.
Nhưng mà tại sao trong gần một tiếng đồng hồ đó bọn họ lại không làm gì cả mà chỉ hôn môi chứ!
Quan trọng hơn nữa là lúc vừa mới tách ra cô còn bày ra biểu cảm rất là chưa thỏa mãn nữa chứ. Là cái biểu cảm còn chưa hôn đủ muốn hôn tiếp nữa ấy.
Nếu không nam thần cũng sẽ không phải ôm mặt cô cười nhắc nhở cô đến lúc xuống rồi.
Nghĩ đến đây, Trì Dữu lại che mặt lần nữa, càng không dám nhìn sang bên ghế lái xe.
Mà Sầm Lý đang lái xe cũng không biết là quan tâm đến cô hay bản thân anh cũng cảm thấy lúng túng mà suốt quãng đường đưa cô về nhà, anh cũng im lặng i như cô vậy.
Trước kia cô còn cười nhạo Trì Thiến lúc yêu đương sao mà đói khát thế. Kết quả là bản thân cô cũng chẳng khá hơn Trì Thiến chút nào cả.
Đúng lúc này Trì Thiến nhắn tin hỏi cô sao đến giờ vẫn chưa về, có phải hôm nay cô muốn qua đêm ở ngoài không. Trì Dữu không thể làm gì khác hơn là nhắn tin trả lời cô ấy rằng mình sắp về rồi.
Trì Thiến lại hỏi cô tối nay làm gì. Trì Dữu đáp tối nay mình đi chơi vòng đu quay.
"Bao cả khoang á? Nam thần của em là tổng giám đốc bá đạo đấy à?"
"Cho nên cả buổi tối này hai người các em chỉ ngồi trên vòng đu quay thôi hả? Không làm gì khác nữa à?"
Ngồi trên vòng đu quay thì đã là gì?
Tất nhiên là Trì Dữu sẽ không đáp như vậy rồi. Cô trả lời rằng: "Vâng, anh ấy bao cả khoang nên hai chúng em ở trên đó hơn một tiếng đồng hồ."
Trì Thiến: "Gì? Hơn một tiếng đồng hồ á? Hai người play lộ thiên trên vòng đu hay gì?"
Trì Dữu gửi cho cô ấy một cái emoji mắng chửi.
Trì Thiến: "Chị giỡn thôi mà."
Trì Thiến: "Vậy trong hơn một tiếng đồng hồ đó các em làm gì trên kia vậy? Đừng có nói với chị là chỉ ngắm trăng ngắm sao nói chuyện lý tưởng đời người đấy nhé."
Nửa tiếng đầu thì xem ảnh, sau đó thì...
Mãi mà không thấy Trì Dữu đáp lại nên Trì Thiến lại hỏi: "Đâu rồi?"
Bấy giờ Trì Dữu mới chậm chạp trả lời một câu: "Hôn môi."
Trì Thiến: "Hôn một tiếng đồng hồ ư?"
Trì Dữu: "Ặc, giữa chừng có nghỉ mà."
Hồi lâu sau Trì Thiến mới đáp: "Ghê thiệt."
Trì Dữu bị hai chữ này nướng chín gò má. Chỉ là câu tiếp theo của Trì Thiến lại càng bạo dạn hơn.
"Chỉ mỗi cái hôn đơn thuần thôi mà cũng có thể duy trì tận một tiếng đồng hồ. Thế sau này lên giường rồi chẳng phải làm ba tiếng là chuyện bình thường hả?"