Sau khi thanh toán xong, Sầm Lý đưa Trì Dữu đi luôn.
Hôm nay, Bành Triết bị đả kích nặng nề, mới giây trước thôi anh ấy vừa có cảm giác động lòng với một cô gái thì giây tiếp theo bạn trai của cô gái này lại đột nhiên xuất hiện. Bây giờ anh ấy đang rất cần được chữa lành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi lái xe đến quán bar uống một ly.” Bành Triết mặt ủ mày chau nói: “Lão Vu, cậu đưa cô Mạnh về nhà đi.”
Vu Ngang cảm thấy chuyện này xảy ra cũng có một phần trách nhiệm của mình nên gật đầu ngay: “Cậu đi đi, uống xong nhớ phải tìm tài xế lái hộ đưa về nhà, uống rượu rồi thì đừng lái xe, đi đường cẩn thận.”
Sau khi Bành Triết lái xe rời đi, Mạnh Tuyền ngồi lên xe của Vu Ngang, nói bằng giọng điệu cực kì xấu hổ.
“Anh rể của Trì Dữu, phiền anh đưa em về nhà ạ.”
“Không phiền gì đâu, tôi còn chưa cám ơn em hôm nay đã giúp tôi sắp xếp mọi chuyện.” Vu Ngang dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Thật xấu hổ quá, tin tức của tôi chậm trễ quá, không biết Trì Dữu đã có bạn trai, khiến em chê cười rồi.”
“Chuyện này cũng không thể trách anh được, Trì Dữu không kể với ai chuyện cậu ấy đang quen bạn trai cả.” Mạnh Tuyền nói: “Trước mắt trong công ty cũng chỉ có mỗi em và một người bạn khác của bạn trai cậu ấy biết chuyện bọn họ đang hẹn hò thôi.”
Vu Ngang hỏi với giọng điệu khó hiểu: “Chỗ các em làm việc không cho phép nhân viên hẹn hò yêu đương trong công ty sao?”
Mạnh Tuyền lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu, là do Trì Dữu không muốn công khai với mọi người ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vì sao? Chắc ở công ty bạn trai con bé được rất nhiều đồng nghiệp nữ chào đón phải không?”
Xét cho cùng ngoại hình Sầm Lý cũng rất khôi ngô tuấn tú, có gia giáo, khí chất nhã nhặn, vừa nhìn là biết đó là người xuất thân từ gia đình có nề nếp, đàng hoàng.
“À, chẳng là cậu ấy chuẩn bị nghỉ việc, sợ sau khi mình nghỉ việc thì các đồng nghiệp khác sẽ làm phiền bạn trai nên mới không nói ra.”
Trong lòng Mạnh Tuyền còn âm thầm bổ sung, thật ra là dự tính sau khi nghỉ việc sẽ đá luôn bạn trai, Trì Dữu đúng là một cô nàng đểu cáng.
Vu Ngang hơi siết chặt vô lăng, nghiêng đầu hỏi: “Con bé muốn nghỉ việc?”
Mạnh Tuyền “A” một tiếng: “Anh rể, anh không biết ạ?”
“Chưa nghe, con bé không nói.”
Sau khi suy nghĩ một lát, Vu Ngang lại hỏi: “Vậy em có biết nguyên nhân con bé muốn nghỉ việc không?”
Mạnh Tuyền nói: “Hình như do ba của cậu ấy bị bệnh cho nên dự tính nghỉ việc về quê chăm sóc ba.”
Vừa mới dứt lời, Mạnh Tuyền đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, dù sao anh rể Trì Dữu cũng chuẩn bị cầu hôn chị gái cô rồi, theo lý mà nói chắc hẳn anh nên biết rõ chuyện ba Trì Dữu bị bệnh hơn một người ngoài như cô ấy mới phải chứ.
Có phải cô ấy đã nói điều gì không nên nói không?
Mạnh Tuyền nuốt nước miếng, không dám tiếp tục nhiều lời.
Mà suốt cả chặng đường còn lại Vu Ngang cũng không nói gì nữa, anh ấy chỉ mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạnh Tuyền sống cùng với ba mẹ của mình, khu dân cư này đã tồn tại lâu đời, đường sá quanh co lòng vòng, cô ấy đang muốn chỉ đường cho Vu Ngang thì đã thấy anh ấy quen cửa quen nẻo tìm được đường rồi.
“Ủa, sao anh lại quen thuộc đường sá của khu dân cư này vậy?”
Vu Ngang giải thích: “Trước đây ba mẹ tôi cũng ở đây.”
Mạnh Tuyền kinh ngạc há hốc miệng.
“Vậy không chừng ba mẹ anh có quen biết ba mẹ em đấy.”
“Cũng có thể.” Vu Ngang vừa trả lời vừa dừng xe: “Đường trong kia hẹp quá, tôi không chạy xe vào được, em xuống xe ở chỗ này rồi đi bộ về được không?”
“Được ạ, được ạ, cám ơn anh.”
Trước khi xuống xe, Mạnh Tuyền cười nói: “À, đúng rồi, chúc anh cầu hôn thành công nha.”
Vu Ngang hơi sửng sốt, nở một nụ cười với cô ấy rồi đáp: “Cám ơn em.”
Sau khi chào tạm biệt Vu Ngang, Mạnh Tuyền lại tiếp tục băn khoăn không biết có phải vừa nãy mình đã nói ra chuyện không nên nói rồi không.
Tốt nhất vẫn nên nói trước một tiếng với Dữu Tử.
Về đến nhà, Mạnh Tuyền đang thay giày ở sảnh ngay gần cửa ra vào thì mẹ Mạnh lén lén lút lút đi tới.
“Tuyền Tuyền, tối nay đi chơi với ai vậy con? Cũng không thấy con bảo ba đến đón.”
Mạnh Tuyền chả hiểu gì, đáp lại: “Đồng nghiệp của con ạ, không phải con gọi điện thoại báo với mẹ rồi sao?”
“Đồng nghiệp con lái Mercedes hả?”
“Không phải ạ.”
“Vậy chiếc Mercedes lúc nãy đưa con về dưới lầu là của ai?”
Vẻ mặt mẹ Mạnh rất kỳ lạ.
“… Anh rể của đồng nghiệp nữ của con, mẹ nghĩ đi đâu vậy chứ.” Mạnh Tuyền có cảm giác cạn lời: “Nếu hôm nay con bắt taxi về thì không biết mẹ có còn tò mò như này không nữa.”
“Không phải do con cứ mãi không hẹn hò yêu đương gì cả nên mẹ mới sốt ruột sao.” Mẹ Mạnh bày ra vẻ hợp tình hợp lí nói rằng: “Mẹ thấy chiếc xe hôm nay đưa con về không tệ lắm, hơn nữa còn là biển số thành phố chúng ta, cứ ngỡ lần này rốt cuộc con cũng khôn lên rồi, không hẹn hò với trai nghèo tỉnh lẻ nữa.”
“Trước kia mắt con bị mù, mẹ cứ yên tâm.” Mạnh Tuyền nói: “Bây giờ yêu cầu của con cao lắm, không phải đàn ông có giá trị bản thân lên đến hàng tỷ thì miễn bàn.”
Mẹ Mạnh ngắt lời: “Con có thể lọt vào mắt xanh của người có giá trị hàng tỷ thì đúng là phúc phần rồi. Trước kia lúc đi thực tập không phải con còn nói với mẹ là muốn theo đuổi lãnh đạo công ty con hả? Kết quả thì sao?”
Mạnh Tuyền biện bạch: “Sao con biết được lãnh đạo công ty con người thì theo chủ nghĩa không kết hôn, người thì lại có gia đình rồi chứ.”
“Vậy còn chàng trai ở bộ phận kỹ thuật công ty con mà con có nhắc đến với mẹ đấy, còn bảo là rất ổn nữa thì phải? Có tiến triển gì không?”
“À, không có đâu mẹ ơi.” Mạnh Tuyền vừa gửi tin nhắn cho Trì Dữu vừa bình tĩnh nói: “Người ta không thèm ngó ngàng đến con mà để ý một đồng nghiệp vào công ty cùng lúc với con, chính là đồng nghiệp cùng ăn cơm với con hôm nay ấy. Mẹ, mẹ từ bỏ đi, con không thể vứt bỏ tình bạn của hai đứa con vì một người đàn ông đâu.”
Mẹ Mạnh: “….”
….
“Có phải anh rể cậu không biết chuyện ba cậu bị bệnh không?”
“Nếu không biết thật thì hình như tớ lỡ miệng rồi [Mặt sầu muộn].”
Đọc được tin nhắn Mạnh Tuyền gửi tới, trong lòng Trì Dữu hoảng loạn.
Trì Thiến đã cố ý dặn dò cô không được nói cho Vu Ngang chuyện ba bị bệnh, ai mà biết được tới tới lui lui một vòng cuối cùng vẫn bị anh ấy biết được.
Đang phiền não thì đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh: “Nãy giờ em có nghe anh nói gì không vậy?”
Thảm rồi.
Trì Dữu nhanh chóng cất di động.
“Nghe chứ, nghe mà, Mạnh Tuyền gửi tin nhắn cho em nên em chỉ xem qua chút thôi.”
“Chắc chắn là Mạnh Tuyền gửi chứ không phải anh trai gửi hả?”
“Anh trai gì cơ?”
Trì Dữu sửng sốt một lát mới phản ứng kịp, cười làm lành nói: “Vừa nãy đồng nghiệp anh rể em cũng đã giải thích rồi đấy thôi, anh ấy không phải anh trai em mà chỉ là bắt chước theo anh rể gọi em là em gái thôi.”
“Anh biết rồi.” Sầm Lý nói: “Lúc nãy anh có gọi điện thoại cho em một lần, lúc đó em không trả lời cuộc gọi của anh vì đang ở cùng với anh ta phải không?”
Trì Dữu không nhớ có chuyện này.
“Hả? Khi nào vậy?”
Sầm Lý nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy đôi mắt trong trẻo của cô hiện ra vẻ ngơ ngác.
“….”
Ghen tuông với một cô nàng ngốc nghếch làm gì chứ, cô thậm chí còn không hiểu chuyện gì cả.
Sầm Lý cũng không muốn tiếp tục phí lời nữa.
Thấy anh im lặng, bầu không khí trong xe trở nên lạnh lẽo, Trì Dữu thầm nghĩ không được, phải nhanh chóng tìm chủ đề nói chuyện để làm hâm nóng bầu không khí trong xe một chút.
Vừa lúc xe chạy ngang qua công viên Nhân Tài gần đó, cô nói: “Hay là chúng ta đi dạo công viên?”
Sầm Lý không nói gì cả nhưng chiếc xe lại lặng lẽ lệch khỏi điều hướng, chạy vào bãi đậu xe của công viên.
Trì Dữu tiện tay kiểm tra tài khoản chính thức của công viên, đáng tiếc hôm nay không có buổi trình diễn ánh sáng.
Nhưng cho dù không có buổi trình diễn ánh sáng thì quang cảnh ban đêm ở nơi đây cũng rất đẹp. Hai người đi dọc theo con đường trong công viên đến cây cầu Ánh Sao bên kia bờ là những tòa nhà rực rỡ ánh đèn đủ mọi màu sắc, san sát nối tiếp nhau, ánh đèn sáng ngời, dưới mặt hồ phẳng lặng phản chiếu thế giới muôn màu, đẹp đến mức không ít người đều phải đưa máy lên chụp ảnh.
Gió đêm mát mẻ, Trì Dữu đi theo sau lưng Sầm Lý.
Cô nhìn cái gáy của người đàn ông đang đi phía trước, mím môi.
Hôm nay anh không nắm tay cô hay sao?
Hay là cô nên chủ động một chút nhỉ?
Trì Dữu đang do dự thì Sầm Lý ở phía trước đột nhiên hỏi một câu: “Em có biết đồng nghiệp của anh rể em có ý với em không?”
Trước khi được Mạnh Tuyền nhắc nhở, Trì Dữu quả thật không biết.
Hơn nữa cho dù Mạnh Tuyền đã nhắc nhở nhưng cô vẫn không dám chắc có phải đồng nghiệp của Vu Ngang thật sự có ý kia với cô hay không?
“Mạnh Tuyền có nói với em.” Trì Dữu trả lời: “Nhưng em không chắc chắn lắm.”
“Không chắc chắn lắm nghĩa là em có biết?”
Trì Dữu: “Cũng có thể coi là thế.”
Sầm Lý xoay người nhìn cô, giọng nói bình thản không chút gợn sóng: “Em biết? Em biết mà vẫn thân thiết với anh ta như vậy hả?”
Trì Dữu chớp chớp mắt.
Anh đang hỏi tội cô sao?
Hay là….
Trì Dữu cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu ra, có thể là do Sầm Lý cho cô, dù sao ở trước mặt anh cô dần dần không còn thận trọng như trước nữa, lá gan ngày càng lớn hơn.
Cô hỏi thẳng: “Không phải anh ghen đấy chứ?”
Sầm Lý ngẩn người, khóe môi giật giật.
“Cuối cùng em cũng nhận ra à, cũng không ngốc lắm nhỉ.”
“….”
Anh thoải mái thừa nhận như vậy lại khiến Trì Dữu không biết nên đáp lại thế nào.
“Cũng đâu có thân thiết gì mấy, chỉ là ngồi ăn cùng nhau thôi mà.” Tuy trong lòng âm thầm cảm thấy vui vẻ nhưng ngoài miệng cô vẫn thành thật giải thích: “Em giới thiệu cho anh ấy một bộ anime nên em mới trò chuyện với anh ấy, chỉ có vậy thôi à.”
Sầm Lý: “Anime?”
“Đúng vậy, trước kia em đã giới thiệu với rất nhiều người rồi nhưng chả có ai để ý cả, chỉ có một mình anh ấy xem hết thôi cho nên em mới vui vẻ như vậy.”
Trì Dữu nghe thấy Sầm Lý thở dài, sau đó anh thản nhiên nói: “Nếu một người đàn ông để ý đến em rồi dành thời gian xem mỗi một bộ anime cũng chẳng có gì to lớn cả.”
Trì Dữu im lặng.
Đúng vậy.
Thời còn học cấp ba, chỉ vì muốn vượt qua thành tích của Sầm Lý mà cô đã lao đầu vào học môn văn hóa điên cuồng.
Sầm Lý đột nhiên hỏi: “Tên bộ anime đó là gì? Anh cũng muốn xem thử.”
“Hả? Trì Dữu không ngờ tới: “Anh muốn xem sao?”
“Anh không xem, chẳng lẽ lại để bạn gái trò chuyện về nội dung phim với người đàn ông khác?”
Sau khi nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như thế, Sầm Lý đã mở điện thoại di động ra, hiệu suất quả thật rất cao: “Tên là gì? Có thể xem ở trang web nào?”
Anh tình nguyện xem bộ anime kia vì cô.
Trì Dữu cắn môi, kìm nén nụ cười sắp nở trên môi, nhanh chóng nói với anh địa chỉ trang web xem phim.
Hai người đứng trên cây cầu Ánh Sao, những người xung quanh đều đang ngắm cảnh mà bọn họ lại cầm di động xem tập đầu tiên bộ phim anime kia.
Bình luận trực tiếp liên tục xuất hiện trên màn hình phát video, che cả hình ảnh, Sầm Lý tiện tay tắt thanh bình luận đi.
Trì Dữu vội vã nói: “Anh đừng tắt thanh bình luận, bình luận mới là tinh hoa đấy.”
Sầm Lý lại mở thanh bình luận lên.
Mỗi lần một nhân vật xuất hiện trên màn hình, Trì Dữu đều sẽ hào hứng giới thiệu cho anh nhân vật đó là ai, lúc có bình luận thú vị cô lại nhắc nhở anh nhanh nhanh đọc.
Đang nói hăng say, đột nhiên một bàn tay duỗi đến che kín miệng cô lại.
Sầm Lý rõ ràng rất bất đắc dĩ, không người đàn ông nào có thể chống đỡ được dáng vẻ này của cô.
“Cô nàng nói nhiều, im lặng một chút, em cứ huyên thuyên mãi như vậy anh không thể nào nghiêm túc xem phim được.”
….
Trì Dữu cũng không muốn trái tim mình đập dồn dập như vậy nhưng nam thần vừa gọi cô là cô nàng nói nhiều đấy.