Ngoài cửa sổ vẫn là toà nhà văn phòng cao tầng quen thuộc, chỉ là bầu trời âm u mịt mù, gió to rít gào, trời đổ mưa to.
Mạnh Tuyền: “Có phải cậu lén bày trận pháp ở quê không thế? Tự dưng ở chỗ tớ lại đổ mưa to.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Tuyền: “Doạ chết bé cưng rồi.”
Trì Dữu nằm trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồng Châu cách thành phố Thâm Quyến hơn sáu trăm kilomet, lúc này trên trời nhiều mây, gió thổi thoang thoảng mát mẻ, ngay cả một chút dấu hiệu sẽ mưa cũng không có.
Cô cạn lời gửi cho một bức ảnh chụp phòng mình cho Mạnh Tuyền, hỏi cô ấy chỗ nào có trận pháp.
Ai ngờ trọng điểm của Mạnh Tuyền lại đi lệch, sau khi nhìn thấy ảnh cô ấy lại cảm thán phòng cô trang trí rất ấm cúng, trên tường dán rất nhiều poster của nhân vật manga, anime.
Hai người cùng tuổi, cùng trưởng thành trong thời đại anime nổi tiếng nên chuyện cả hai lập tức tìm được chủ đề mới, Trì Dữu bắt đầu thấy hứng thú, cô bò dậy khỏi giường đi lục ngăn kéo, lấy tập tranh hồi cấp ba của mình ra chụp cho Mạnh Tuyền xem.
Đồ đạc hồi cấp ba đều được cô cất vào trong một ngăn kéo, Mạnh Tuyền nhìn thấy tập tranh đè lên ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba.
“Mau cho tớ xem Dữu Tử xinh xắn thời cấp ba đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu lại chụp cho cô ấy xem, Mạnh Tuyền nói cô ấy cảm thấy mặt cô không thay đổi gì mấy, nhưng Trì Dữu bây giờ nhìn trông xinh đẹp hơn.
Đấy là đương nhiên rồi, chẳng phải ai cũng nói cấp ba là thời kỳ “hai lúa” nhất của một người sao.
Cô lúc ấy thật sự rất bình thường, cũng chỉ hơn ở chỗ mắt to, ngũ quan trông khá đáng yêu.
Mạnh Tuyền hỏi: “Cậu có ảnh Sầm Lý hồi cấp ba không?”
Trì Dữu sửng sốt, nhớ ra Mạnh Tuyền cũng biết cô với Sầm Lý là bạn học hồi cấp ba.
Trì Dữu: “Không có, hồi cấp ba tớ với anh ấy không học cùng lớp”
Mạnh Tuyền: “Chẳng phải lúc đấy cậu yêu thầm cậu ấy à? Sao đến ảnh của cậu ấy cũng không có thế?”
Trì Dữu không hiểu: “Ai quy định nhất định phải có ảnh của đối tượng mình thầm mến thế?”
Mạnh Tuyền: “Được rồi, không ai quy định vậy.”
Mạnh Tuyền: “Tớ vẫn rất muốn xem thử xem Sầm Lý hồi cấp ba trông như thế nào mới có thể khiến cậu yêu thầm.”
Trì Dữu thành thật trả lời: “Không thổi phồng không nói xấu, giống y hệt như nam chính trong truyện tranh thiếu nữ.”
Dáng người cao ráo, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, ngũ quan cực đẹp, chưa cần nói đến vẻ ngoài khí chất, chỉ thành tích thôi đã không có chỗ nào để chê, thật sự phù hợp với tiêu chuẩn nam chính.
Mạnh Tuyền: “... Cậu nói làm tớ muốn xem quá.”
Trì Dữu: “Cậu muốn xem thì đi hỏi Sầm Lý đi, chắc chắn anh ấy có ảnh của chính mình đấy.”
Mạnh Tuyền: “Mấy hôm trước tớ mới chỉ vào mũi cậu ấy mắng cậu ấy là đồ cặn bã, tớ không dám đâu.”
Mạnh Tuyền không hỏi thêm về Sầm Lý, cô ấy hỏi thêm một số chuyện hồi cấp ba của Trì Dữu khiến Trì Dữu cũng cảm thấy hơi hoài niệm cuộc sống cấp ba của mình.
Nhìn ảnh tốt nghiệp cấp ba của cô và các bạn lớp 128, bỗng dưng cô cảm thấy dù có gạch đi sự tồn tại của Sầm Lý thì cuộc sống cấp ba của cô cũng khá vui vẻ, đương nhiên cũng phải kể đến chuyện thi cử.
…
Thứ bảy, Trì Dữu ngủ một giấc đến gần giữa trưa, lúc cô dậy trong nhà đã không một bóng người, mẹ Trì và Trì Thiến đã đi đến bệnh viện, trước khi đi họ đã để lại đồ ăn đã nấu sẵn cho cô trong tủ lạnh.
Ở nhà quá tuyệt vời, không cần phải suốt ngày ăn cơm hộp, cũng không cần phải lo ba bữa mỗi ngày.
Trì Dữu mang đồ ăn đi hâm nóng lại, bưng bát đi vào phòng khách, vừa xem TV vừa ăn bữa sáng cộng gộp với bữa trưa này.
Hôm nay tổ dự án game Day Break vẫn đang tăng ca, Mạnh Tuyền tranh thủ thời gian giữa trưa gửi tin nhắn cho Trì Dữu, cô ấy nói hôm nay thành phố Thâm Quyến vẫn đang mưa to, có rất nhiều chuyến bay đã bị hủy, bầu trời vừa âm u vừa ngột ngạt.
Mạnh Tuyền: “Thời tiết bên cậu như thế nào vậy?”
Trì Dữu: “Trời nắng.”
Mạnh Tuyền: “Thời tiết đẹp thế mà cậu không đi ra ngoài tý à?”
Trì Dữu cảm thấy cũng có lý, nhân lúc chiều này ra ngoài đi dạo một lúc, đến tối rồi vào bệnh viện.
Dù sao cô cũng không có việc gì làm, nói đi là đi, Trì Dữu thay một bộ quần áo khác rồi ra ngoài luôn.
Hôm nay là thứ bảy, chắc chắn trung tâm thương mại với công viên sẽ có rất nhiều người, Trì Dữu phân vân không biết đi đâu, Mạnh Tuyền đưa cho cô một đề nghị.
“Hay là cậu phát trực tiếp đưa tớ đi tham quan trường cấp ba của cậu một chuyến nhỉ?”
Ý kiến hay, đúng lúc cô cũng muốn hồi tưởng lại những năm tháng học cấp ba.
Đúng lúc hôm nay lớp mười, lớp mười một không cần đi học, có lẽ cô có thể giả vờ đáng yêu với chú bảo vệ trông cửa, có khi chú lại cho cô vào đi thăm quan một lát.
Nếu thật sự có thể vào được, chẳng phải trùng hợp cô có thể gột rửa, xóa tan những dấu vết yêu đơn phương khi xưa.
Vì thế cô đi ra khỏi khu chung cư nhà mình, đi khoảng mấy trăm mét đến trạm xe buýt, Trì Dữu nhìn thông tin của xe buýt, xác định vẫn là chiếc xe buýt lúc trước đi thẳng đến trường THPT số 1 Đồng Châu.
Sau khi đến trường học, tuy hôm nay lớp mười lớp mười một không đi học, nhưng chú bảo vệ trông cửa vẫn không cho Trì Dữu vào.
Vì để chứng minh với chú bảo vệ là mình cũng tốt nghiệp từ THPT số 1, Trì Dữu lớn tiếng đọc tên chủ nhiệm lớp cấp ba của mình.
Đúng lúc này có một cô gái trẻ trạc tuổi Trì Dữu đến đây tìm bảo vệ cửa để lấy chìa khóa, sau khi nghe thấy Trì Dữu gọi tên chủ nhiệm lớp thì sửng sốt, nói: “Chú, cô ấy là bạn cháu, để cháu dẫn cô ấy vào.”
Sau khi đăng ký xong, Trì Dữu cứ thế được cô gái trẻ tuổi không rõ tên này dẫn vào trường học.
Nói chuyện hai câu mới biết được cô gái trẻ tuổi kia họ Bùi, là giáo viên tiếng Anh, cô ấy cũng tốt nghiệp THPT số 1, cô ấy lớn tuổi hơn Trì Dữu nhưng lại có cùng chủ nhiệm lớp với Trì Dữu cho nên mới tiện đường dẫn cô vào.
Cô Bùi trông dịu dàng gọn gàng, tính cách cũng rất tốt, vì để bày tỏ sự cảm kích Trì Dữu nói muốn mời cô Bùi uống trà sữa.
Vốn dĩ cô Bùi nói không cần nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của Trì Dữu nên đành phải gật đầu.
“Đúng rồi đàn chị, quán trà sữa kia của trường học vẫn còn chứ?”
“Còn chứ.” Cô Bùi nói: “Năm ngoái vừa mới sửa sang lại đôi chút.”
Trì Dữu ‘ồ’ lên một tiếng: “Thế chẳng phải bức tường gửi gắm thông điệp yêu thương bị bỏ rồi à?”
“Cái kia thì vẫn được giữ lại, mẩu giấy ghi chú chị viết hồi tốt nghiệp vẫn còn dán trên đấy đấy.”
Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm, sau khi đi đến quán trà sữa, đầu tiên cô gọi hai cốc trà sữa, sau đó cô đến bức tường gửi gắm thông điệp yêu thương tìm giấy ghi chú lúc trước cô từng viết.
Trì Dữu không viết nhật ký, nhưng viết một tờ giấy ghi chú đối với cô mà nói lại rất đơn giản, cho nên thời niên thiếu vô tri cô đã viết lại những tâm tư nhỏ bé kia cho Sầm Lý - người mà cô đã từng yêu thầm lên giấy ghi chú rồi dán lên tường.
Tìm kiếm một lúc lâu, kết quả cô Bùi lại tìm được cái của mình trước, còn đưa cho Trì Dữu xem.
“Đàn chị, MYN là người chị yêu thầm à?” Trì Dữu nghi ngờ nói.
Cô cảm thấy những người yêu thầm đều có một điểm chung, đó là thích viết tắt tên người mình yêu thầm.
Ai ngờ cô Bùi lại cười nói: “Là anh trai chị.”
Trì Dữu ngẩn ra.
Viết tên anh trai mình lên một tờ giấy ghi chú hình trái tim, loạn luân à?
Nhưng cô cũng không dám hỏi, dù sao thì đây cũng là việc riêng của người ta.
Cô lại tiếp tục tìm giấy ghi chú của mình, bức tường đầy giấy ghi chú nhưng cô lại không thể tìm thấy tờ ghi chú do chính cô viết.
Bị xé mất rồi à?
Không có khả năng, giấy ghi chú của cô Bùi lớn tuổi hơn cô vẫn còn đấy, sao cái của cô lại mất được.
Hơn nữa giấy ghi chú của cô rất đặc biệt, ngoại trừ viết chữ ra thì cô có thói quen vẽ một biểu tượng cảm xúc nhỏ ở cuối dòng, dùng để bày tỏ tâm trạng hôm nay của cô.
Hay lắm, nhiều giấy như thế mà kết quả không tìm thấy nổi một tờ của mình.
Trì Dữu chỉ đành từ bỏ, mặt dày nhờ cô Bùi đưa cô đến phòng vẽ tranh ở trong trường một chuyến, cô muốn xem thử xem bức tranh hoàng hôn lúc trước cô để lại cho trường học trước khi tốt nghiệp có còn ở đấy không.
Những bức tranh đoạt giải của các cựu sinh viên tốt nghiệp được cất giữ cùng một chỗ, Trì Dữu rất cảm động, không ngờ trường học lại không mang mấy bức tranh kia bán đi như đồng nát.
Trì Dữu có hai bức tranh từng đoạt giải, cả hai đều được để lại trường học, một bức là tĩnh vật, một bức là hoàng hôn.
Nhưng cô tìm được bức tranh tĩnh vật, lại không tìm thấy bức hoàng hôn kia.
Hay thế chứ lị, sao mất tích còn có chọn lọc thế?
Cô Bùi phải về văn phòng, Trì Dữu cũng không dám trì hoãn thời gian của cô ấy, hai người trao đổi phương thức liên lạc rồi tạm biệt.
Trì Dữu cũng từ bỏ, không tiếp tục tìm kiếm nữa.
Đã bao nhiêu năm vậy rồi, xác suất tìm được quá nhỏ, vốn dĩ cô muốn tiêu huỷ, nếu đã mất rồi thì coi như đã tiêu huỷ đi.
Cô tập trung vào việc tham quan trường học, thường xuyên phát sóng trực tiếp cho Mạnh Tuyền mỗi khi cô đi qua một chỗ quen thuộc, nhớ tới những chuyện thú vị từng xảy ra ở đây là cô lại chia sẻ đôi chút với Mạnh Tuyền.
Sau khi cười xong, Mạnh Tuyền nói: “Tớ cảm thấy nếu không có Sầm Lý thì thời cấp ba của cậu cũng rất tuyệt vời.”
Trì Dữu bĩu môi.
Đương nhiên rồi, cuộc đời của cô đâu phải chỉ có mỗi chuyện yêu thầm đâu.
Hai người cứ thế nói chuyện câu được câu không suốt cả buổi chiều, Trì Dữu cũng tham quan trường học xong.
Buổi tối Mạnh Tuyền còn phải tăng ca, lúc này cô ấy phải đến căn tin ăn bữa tối.
Cô ấy gửi một bức ảnh chụp căn tin cho Trì Dữu, lại vô tình chụp trúng Vương Khải Ninh.
Trì Dữu hơi kinh ngạc: “Cậu đi ăn với Vương Khải Ninh à?”
Mạnh Tuyền: “Đúng vậy, bạn ăn cơm cùng của tớ đi rồi, bạn ăn cơm cùng của anh ta cũng không ở đây nên hai người bọn tớ mới thành bạn cơm nè.”
Trì Dữu không trả lời tin nhắn ngay, nhưng Mạnh Tuyền lại như biết cô đang do dự cái gì, cô ấy chủ động nói: “Cậu Vương nói sáng hôm nay Sầm Lý có đến công ty một lần sau đấy rời đi luôn.”
Trì Dữu nhíu mày.
Cô có hỏi đâu, sao lại nói cho cô biết làm gì?
Trì Dữu lạnh nhạt trả lời một câu ‘ồ’ cho cô ấy.
Mạnh Tuyền: “Cậu không muốn biết Sầm Lý đi đâu à?”
Trì Dữu: “Không muốn, không phải chuyện liên quan đến mình.”
Mạnh Tuyền: “...”
Sắc trời dần tối, dãy nhà dạy học của lớp mười hai dần lên đèn.
Trì Dữu đi ra khỏi trường học, gọi điện thoại cho Trì Thiến để chuẩn bị đến bệnh viện thay ca.
Sau khi biết Trì Dữu không ở nhà mà tới trường học, Trì Thiến nói: “Dù sao THPT số 1 cũng không xa nhà lắm, em về nhà trước đi, lấy cho ba mấy bộ quần áo mới để thay.”
Trì Dữu đồng ý, làm theo lời chị gái bảo, cô không đến bệnh viện luôn mà về nhà trước.
Sau khi xếp quần áo của ba Trì vào túi, Trì Dữu xuống tầng.
Khu chung cư nhà cô ở đã rất lâu đời, cơ sở vật chất không tốt bằng các khu chung cư hiện giờ, lúc trước bãi đậu xe không được quy hoạch tốt, có rất nhiều xe ô tô gia đình đỗ ven đường, thậm chí còn chen lấn lên vỉa hè dành cho người đi bộ.
Có rất nhiều xe đỗ ở đây, đã nhiều năm mà không có ai lái đi, bên trên tích tụ một lớp bụi bặm và lá rụng khá dày, Trì Dữu đi vòng qua mấy cái xe này, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc ô tô sáng loáng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Màu xám của ô tô là một màu khá đặc biệt, đặc biệt là khi xe ở dưới đèn sẽ có một lớp ánh kim, nhìn vô cùng bắt mắt.
Hơn nữa kiểu xe AMG có thân xe dài và các đường nét trên xe mượt mà, kết hợp với màu xám của xe ô tô thiên hướng cảm giác đơn điệu lại càng làm nổi bật độ cao cấp của chiếc xe này.
Đương nhiên cao cấp nhất vẫn là logo hình tam giác ở đầu xe.
Khu chung cư Trì Dữu ở là nhà thuộc đơn vị của ba Trì, người ở đấy đều là nhân viên công vụ, bọn họ chỉ lái mấy chiếc xe bình dân tầm giá từ mấy chục nghìn tệ đến một trăm mấy chục nghìn tệ, chiếc xe này bất ngờ xuất hiện khiến người trong khu chung cư đi ngang qua ai nấy đều vô thức liếc nhìn.
Thành phố Thâm Quyến nhiều người giàu, siêu xe khắp nơi, nhưng chiếc xe đậu ở chỗ này thật sự rất bắt mắt.
“...”
Trì Dữu nhanh chóng đi ngang qua chiếc xe mà không thèm ngoái nhìn lấy một cái.
Nhưng lúc này cửa xe bên ghế lái mở ra.
Trì Dữu hoảng sợ, tay nắm chặt túi, bước chân nhanh hơn, cố gắng chạy thật nhanh.
Cô có thể cảm nhận được người đàn ông đi từ trên xe xuống cũng nhanh chóng đi theo sau, sau đó đột nhiên nắm lấy cánh tay cô từ phía sau.
Cách quần áo cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo kia, Trì Dữu bị kéo quay người lại, sự lạnh lẽo đập vào mặt cô.
Đồng Châu không có mưa, nhưng trên người người đàn ông kia lại mang theo hơi nước mưa.
Tóc của anh vẫn còn hơi ẩm ướt, mái tóc ngắn trên trán ướt sũng nước mưa, áo khoác gió sáng màu vẫn còn vệt nước mưa chưa khô hẳn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt lộ rõ vẻ mệt mỏi, đôi mắt phờ phạc, màu môi tái nhợt.
“...”
Trì Dữu ngơ ngác nhìn anh.
Anh đang làm ảo thuật với cô đấy à?