Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Đồng Châu và thành phố Thâm Quyến cách nhau hơn sáu trăm km, bằng một phần chín chiều dài của Trung Quốc, thế nhưng lúc sáng Sầm Lý còn ở công ty mà bây giờ anh đã xuất hiện ở trước mặt cô rồi sao?
 
Sau khi giữ chặt Trì Dữu, vẻ mặt của Sầm Lý bắt đầu thả lỏng, nhẹ nhõm hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sầm Lý thở hổn hển, tiếng hít thở của anh khàn đặc và nặng nề. Sầm Lý còn chưa kịp mở miệng nói gì là anh đã nghiêng đầu sang một bên trước, không kìm được mà ho khan vài tiếng nhỏ.
 
Kết quả anh vừa ho một cái thì đã không ngừng lại được.
 
Người đàn ông quay đầu đi, anh đưa nắm đấm lên che miệng, mỗi đợt ho đều kèm theo những cơn đau nhói nơi lồng ngực. Sầm Lý ho đến mức gương mặt tái nhợt của anh cũng dần trở nên đỏ bừng như tiêm máu gà.
 
Một cánh tay của Trì Dữu vẫn còn đang bị anh kéo lại, giọng điệu cô lộ ra vẻ do dự: “… Anh không sao chứ?”
 
Sầm Lý lắc đầu. Sau khi cơn ho dần ngớt lại, giọng của Sầm Lý vẫn còn nghẹn đàm, dường như tiếng thở nặng nề của anh đã át đi giọng nói suy yếu khàn khàn.
 
“Anh xin lỗi, chuyện của Từ Như Nguyệt là lỗi của anh, là do anh đã không xử lý ổn thỏa.”
 
Đối với đàn ông mà nói, việc họ bị một người phụ nữ không biết xấu hổ mà dàn cảnh như thế này thì cũng chẳng hề hấn gì.
 
Vốn dĩ dư luận của xã hội này đã có xu hướng nghiêng về phía đàn ông hơn rồi. Cho dù Sầm Lý có khác với người thường như thế nào đi nữa thì từ tận sâu trong đáy lòng của anh cũng không thoát khỏi cái bản chất đáng ghét, tự cho mình là nhất của đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu không phải ngày đó Từ Như Nguyệt đột nhiên xuất hiện thì Sầm Lý cũng không hề biết chuyện Từ Như Nguyệt về nước. Trước khi Từ Như Nguyệt xuất hiện ở Phong Thụ Lý, anh thậm chí còn không biết Từ Như Nguyệt có hợp tác với công ty.
 
Cho dù Trì Dữu có để ý hay không thì anh cảm thấy mình vẫn nên nói rõ ràng với cô.
 
Trong mấy ngày ngắn ngủi này, rất nhiều lần Sầm Lý muốn giải thích với Trì Dữu nhưng lúc nào anh cũng bị cô ngắt lời, cuối cùng anh chỉ có thể dùng điện thoại gửi tin nhắn cho cô.
 
Sầm Lý cũng không biết rốt cuộc Trì Dữu có xem hay không, anh còn chưa kịp tìm cách chứng thực thì đã bị cô hủy kết bạn mất rồi.
 
Đôi tay vừa mới che miệng của Sầm Lý vẫn còn hơi thở của việc ho khan. Sầm Lý do dự một lát rồi âm thầm buông lỏng bàn tay giữ lấy Trì Dữu ra. Sau khi thấy cô không có ý muốn chạy, lúc này Sầm Lý mới yên tâm. Anh thả cô ra, lấy điện thoại ra khỏi túi mình.
 
“Anh liên hệ với luật sư rồi.” Anh mở điện thoại di động ra rồi nói: “Nếu em cảm thấy cần phải kiện cô ta thì đừng lo lắng về chuyện kiện tụng, cũng không cần lãng phí thời gian ra tòa. Em cứ nói chuyện với luật sư là được rồi, nếu cần bồi thường thì cứ nói một tiếng với luật sư là được.”
 
Sầm Lý thấy Trì Dữu vẫn không hề động đậy như cũ thì mím chặt môi, anh nhẹ giọng dò hỏi: “Em kết bạn lại với anh được không? Anh gửi danh thiếp của luật sư cho em.”
 
“… Ờ, không cần tìm luật sư đâu.” Trì Dữu nhăn nhó mặt mũi, cô nói: “Em biết anh đã xoá sổ cô ta khỏi ngành của các anh rồi. Cắt đứt đường tiền tài của người ta chẳng khác nào giết cha giết mẹ của người ta cả. Dù sao cô ta cũng không chỉ mặt điểm tên em là ai, chẳng ảnh hưởng gì đến em cả, như vậylà được rồi.”
 
"Còn nữa, mấy chuyện anh muốn nói với em thì lúc trước anh đã gửi tin nhắn nói cho em rồi, không cần phải nói lại với em nữa đâu."
 
Sau khi nói xong mấy lời này, Trì Dữu nhìn anh với vẻ phức tạp: “Anh lái xe đến đây sao?”
 
Sầm Lý: “Ừ.”
 
"Anh lái xe trong bao lâu?"
 
"Nếu không tính thời gian đổ xăng giữa đường thì khoảng tầm bảy tiếng đồng hồ."
 
Trì Dữu há hốc miệng, cô nói với vẻ không thể tin được: "Một mình anh lái đến đây đấy hả?"
 
"Ừ."
 
Sau khi trả lời xong, Sầm Lý lại không kìm được mà nghiêng đầu ho hai tiếng.
 
Chỉ nghĩ bằng đầu gối thôi thì cũng biết chắc chắn là Sầm Lý đã dầm mưa nên bị cảm lạnh rồi, Trì Dữu nói: "Anh mau tới bệnh viện khám đi."
 
Trì Dữu nói xong thì nghĩ lại hình như cô cũng đang định đến bệnh viện một chuyến.
 
Hay là hai người họ đi cùng nhau nhỉ?
 
Nhưng nhìn tình trạng của anh thì có lẽ anh không thể lái xe được.
 
Thôi thì đừng làm phiền anh vậy.
 
"Ờm… Em phải đi rồi." Trì Dữu cố ý tránh khỏi tay của Sầm Lý: "Chị của em còn đang đợi em."
 
Sầm Lý hỏi: “Em muốn đi đâu? Nếu tiện đường thì em có thể đưa anh đến bệnh viện một chuyến không?”
 
Sầm Lý còn chưa đợi Trì Dữu từ chối là anh đã bổ sung: “Lâu lắm rồi anh không về Đồng Châu, anh không nhớ được đường nữa.”
 
Trì Dữu bĩu môi.
 
Sao anh có thể nói dối mà không chớp mắt như vậy cơ chứ? Không nhớ đường? Anh lừa ai chứ?
 
“Không nhớ đường mà anh có thể chạy thẳng một mạch tới nhà em à?”
 
“Anh chạy theo hướng dẫn chỉ đường đấy.”
 
Trì Dữu nói hùa theo lời anh: “Thế thì anh cũng có thể tới bệnh viện bằng hướng dẫn chỉ đường mà.”
 
“Đầu anh hơi choáng, anh không lái xe được.”
 
Vừa rồi Sầm Lý còn nói muốn lái xe đưa cô về, thế mà bây giờ lại bảo không lái xe được nữa. Đúng là biết thừa nước đục thả câu ghê.
 
Trì Dữu nói: “Vậy anh có thể để xe lại đây rồi gọi taxi tới bệnh viện là được mà.”
 
“Xe anh là biển xe ở nơi khác, đỗ xe vi phạm ở khu chung cư của em thì có thể sẽ bị người ta gọi xe tải kéo đi đó.”
 
Trì Dữu: “…”
 
Hình như đúng là trước kia đã từng xảy ra chuyện như vậy thật. Hơn nữa vốn dĩ vị trí đỗ xe ở khu chung cư của cô đã nhỏ rồi, người sống ở đây muốn đỗ xe còn phải giành vị trí đỗ xe chứ huống chi chiếc xe mang biển số xe tỉnh khác của Sầm Lý.
 
Đã dầm mưa cảm lạnh rồi mà đầu óc vẫn còn linh hoạt phết, đã thế còn biết lấy cớ các kiểu, đúng là học bá có khác.
 
Thôi, dù sao cũng tiện đường, vừa hay cô cũng đang muốn đến bệnh viện.
 
Trì Dữu nói: "Thôi được rồi, đúng lúc em cũng muốn đến bệnh viện, em có thể tiện đường lái xe giúp anh. Nhưng mà, em nói trước là kỹ thuật lái xe của em không được tốt lắm đâu nha, nếu lỡ mà có va chạm ở đâu thì đừng trách em.”
 
Sầm Lý gật đầu: “Được, cảm ơn em.”
 

 
Xe mắc tiền đúng là rất dễ lái. Cảm giác thao tác rất mượt mà rồi mà gầm xe còn rất vững. Trì Dữu đạp chân ga một phát, vừa nghe tiếng nổ máy của động cơ một cái, miễn bàn đến chuyện trông ngầu như nào.
 
Chẳng trách ai cũng thích siêu xe.
 
Trì Dữu sợ mình bất cẩn thận để xe trầy xước nên cô lái cực kỳ cẩn thận, đến nỗi chỉ quay đầu một chút thôi mà cô cũng không dám làm.
 
Sầm Lý ngồi ở trên ghế lái phụ, ánh mắt anh nhìn cô đầy trìu mến và sâu sắc. Anh im lặng nhìn góc nghiêng của Trì Dữu một cách hết sức chăm chú.
 
Trước kia đều là Trì Dữu nhìn Sầm Lý, bây giờ lại đổi ngược lại Sầm Lý nhìn Trì Dữu.
 
Chẳng lẽ dáng vẻ lái xe của cô trông rất ngầu hay sao?
 
Không thể nào. Bây giờ tay cô đã cứng đờ cả ra, cô sợ không nắm chắc tay lái thì sẽ xảy ra chuyện., chứ không hề có cái vẻ thoải mái như lúc Sầm Lý lái xe.
 
Trì Dữu bị Sầm Lý nhìn đến mức cả người cảm thấy mất tự nhiên, cô chỉ đành ra lệnh cho anh bằng giọng điệu cứng rắn: “Anh đừng có nhìn em.”
 
Trì Dữu im lặng vài giây rồi lại bổ sung: “Anh cũng đừng nói gì hết, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến việc em lái xe.”
 
Sầm Lý nghe lời nói một câu "Được". Anh không nhìn cô nữa, nhắm hai mắt tựa vào ghế. Bầu không khí yên tĩnh trong xe chỉ còn tiếng hít thở khó khăn, đầy nặng nề vì cảm lạnh của anh.
 
Mưa ở thành phố Thâm Quyến rất to, hầu hết mọi chuyến bay đều đã ngừng lại. Buổi sáng anh còn đang ở công ty, buổi tối đã đến Đồng Châu, nói cách khác anh đã chạy một ngày dài trên đường cao tốc.
 
Anh dầm mưa chỉ vì muốn tới đây giải thích với cô thêm một lần nữa sao?
 
Gì vậy chứ? Đóng phim thần tượng đấy à? Anh vượt ngàn dặm xa xôi đến… Chỉ để theo đuổi cô sao?
 
Trì Dữu nổi hết da gà lên.
 
-
 
Sau khi đến bệnh viện, Sầm Lý tới phòng khám bệnh bên kia khám còn Trì Dữu thì đến khu nội trú.
 
Trì Thiến thúc giục trong điện thoại, Trì Dữu bận bịu đưa áo quần thay đổi cho ba Trì, thật sự là cô không có thời gian để quan tâm đến Sầm Lý nữa.
 
“Nếu anh không biết đường tới phòng khám bệnh thì cứ hỏi người khác nha, em không đưa anh sang đó được.”
 
Nhưng có nói cũng vô dụng. Khi Trì Dữu vừa xoay người muốn đi thì Sầm Lý lại giữ cô thêm một lần nữa.
 
Anh còn đang định nói gì đó thì đột nhiên bị ho khan vài tiếng.
 
Sao người đàn ông này không nghe lời thế nhỉ?
 
Trì Dữu hít sâu một hơi, giọng điệu vô tình trở nên khó chịu hơn một chút: “Sầm Lý, em không quan tâm bây giờ anh bị cảm khó chịu đến chừng nào. Hôm nay chính anh là người đã chọn việc chạy về đây từ thành phố Thâm Quyến xa xôi chứ không phải là em ép anh, lời giải thích của anh em cũng đã nghiêm túc lắng nghe hết rồi. Bây giờ em muốn đến khu nội trú để thăm ba em cho nên xin anh đừng lãng phí thời gian của em nữa.”
 
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông hiện lên vẻ buồn bã, anh nghe lời, buông tay cô ra rồi sau đó lại đột nhiên nói thêm một câu: “Vậy là em biết đường để đi đến khu nội trú hả?”
 
Trì Dữu nhíu mày.
 
“Ba em nằm viện ở đây, sao em có thể không biết đường được?”
 
“… Anh mau đi khám bệnh đi, không trị bệnh nhẹ coi chừng có ngày trở thành bệnh nặng đó.”
 
Nói xong câu này là Trì Dữu không quan tâm đến Sầm Lý nữa, cô xoay người đi về hướng khu nội trú.
 
Cô đã đưa anh đến bệnh viện rồi, còn lại quá trình khám bệnh lấy thuốc gì đó thì ắt hẳn là một người đàn ông đã trưởng thành như anh không cần người khác phải giúp nữa.
 

 
Sau khi vào phòng bệnh của ba Trì, Trì Dữu đưa cái túi đựng áo quần để thay cho Trì Thiến.
 
Trì Thiến trách móc: “Sao em qua đây trễ thế?”
 
Dù thế nào đi chăng nữa thì Trì Dữu cũng không thể nói cho Trì Thiến nghe chuyện hôm nay Sầm Lý lái xe tới đây tìm cô giống như trong phim thần tượng được. Trì Dữu đành phải nói: “Em gặp chút chuyện trên đường.”
 
Còn về việc gặp chuyện gì thì Trì Dữu không nói. Trì Thiến "ờ" một tiếng, cô ấy cũng không tò mò hỏi tiếp nữa. Cô ấy chỉ nói là đã mua cơm tối cho Trì Dữu rồi, bảo cô mau đi ăn đi.
 
Mùi ở bệnh viện khá khó chịu nên Trì Dữu đành phải ngồi ăn cơm hộp trên chiếc ghế đặt bên ngoài phòng bệnh.
 
Trì Dữu miệng thì nhai cơm chứ trong lòng lại đan nghĩ thầm đến dáng vẻ vừa rồi của bản thân khi ở trước mặt Sầm Lý coi bộ cũng khá ngầu đấy chứ.
 
Tuy lời cô nói có hơi nặng nhưng điều này cũng đã chứng minh rằng cô không còn là cái người khi ở trước mặt Sầm Lý thì lúc nào cũng sợ trước sợ sau như lúc trước nữa.
 
Trong lòng Trì Dữu thầm tán dương biểu hiện của bản thân nhưng khi cô vừa ngẩng đầu thì lại thấy cái người lúc này đáng ra nên ở phòng khám bệnh là Sầm Lý.
 
Sao anh lại tới khu nội trú thế kia?
 
Chỉ bị cảm thôi mà? Có cần phải tới khu nội trú không?
 
Rõ ràng là Sầm Lý đã nhìn thấy cô, anh lập tức đi về phía cô.
 
Trì Dữu cầm hộp cơm, cô vô thức mà khép hai chân lại, bả vai cũng trở nên căng cứng.
 
Khi hơi thở lạnh lẽo kia tới gần, giây phút đó tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, theo bản năng, cô cảm thấy căng thẳng .
 
Mới giây trước cô còn đang cảm thán mình rất ngầu thế mà qua một giây lại bị đánh trở lại nguyên hình.
 
Đúng là chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả Trì Dữu à.
 
Trì Dữu cảm thấy giận chính bản thân mình, cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ bất lực.
 
“Có phải bình thường anh làm thám tử tư ngầm không? Biết nhà em ở đâu thì thôi đi, khu nội trú lớn như vậy mà anh cũng biết ba em nằm ở tầng nào nữa hả?”
 
Sầm Lý có chút giật mình, anh hé miệng nhưng Trì Dữu vẫn không cho anh cơ hội nói. Trì Dữu gãi đầu, cô lại nói tiếp: “Thôi được rồi, dẫu sao thì anh cũng đã lặn lội từ xa đến đây thì em cũng nói thẳng với anh luôn một thể vậy. Dù sao thì bây giờ em cũng chẳng còn gì có thể giấu giếm hay mất thể hiện khi ở trước mặt anh nữa rồi.”
 
Nếu cái bí mật mà vốn dĩ được chôn vùi sâu trong lòng thiếu nữ, điều bí mật nhất trong tất cả mọi loại bí mật kia đã bị anh biết rồi thì cô cũng chẳng cần lo lắng gì về nó nữa, đã lỡ rồi thì cho loét luôn vậy.
 
Dù sao thì thứ mà cô rành nhất chính là lấy sự tự giễu để che lấp đi sự gượng gạo mà.
 
Trì Dữu nhìn dáng vẻ người đẹp bị bệnh của anh, cô thầm nghĩ lại, dù sao anh cũng là nam thần nên cuối cùng Trì Dữu cũng không đành lòng. Cô vỗ vào vị trí trống bên cạnh mình, muốn mời anh ngồi xuống.
 
“Ngồi đi. Anh còn đang bị cảm, đừng đứng nữa.”
 
Mắt của Sầm Lý sáng lên. Anh "ừ" một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
 
"Sầm Lý, hồi cấp ba em đã từng thích thầm anh. Từ lớp mười đến lớp mười hai, học ba năm cấp ba, em cũng yêu thầm anh hết ba năm."
 
Tuy rằng Sầm Lý đã biết chuyện này nhưng khi nghe cô thẳng thắn nói ra những lời này trước mặt mình thì Sầm Lý vẫn có cảm giác nghèn nghẹn.
 
Cơn cảm lạnh khiến đầu của anh trở nên choáng váng, tần suất tim đập cũng nhanh hơn bình thường, đã vậy cô còn đột nhiên bộc bạch khiến anh cảm thấy lúng túng, không biết làm thế nào cho phải.
 
Anh nghiêng đầu qua nhìn cô nhưng Trì Dữu không nhìn anh. Cô nhìn chằm chằm bức tường trắng ở trước mặt, góc nghiêng xinh đẹp lộ ra vẻ thản nhiên.
 
“Thật ra hôm đi team building em đã nghe những lời anh mà nói với Vương Khải Ninh rồi. Em cứ tưởng anh không nhớ em nữa chứ. Nói thật, cho dù lúc ấy anh nói thích em chỉ vì anh chơi trò chơi thua thì em vẫn cảm thấy chuyện đó giống như là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống ấy chứ.”
 
“Thật ra suy nghĩ lúc đó của em có chút khốn nạn, bởi vì lúc ấy em cảm thấy dù sao thì em cũng muốn từ chức về quê, dù sao thì việc anh tỏ tình với em chỉ là vì anh thua game cho nên em phải tận hưởng một tháng này. Anh cứ hoàn thành lệnh phạt của anh, còn em thì cứ bù đắp sự tiếc nuối của em.”
 
Giọng điệu của cô bình tĩnh, hết sức trong trẻo. Còn về suy nghĩ khốn nạn mà cô tự đánh giá thì Sầm Lý cũng không mở miệng chỉ trích hay sửa lại gì cả. Anh chỉ giải thích bằng chất giọng khàn đặc: “Anh nói thích em không phải bởi vì trò chơi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui