"Họ Sầm kia, mẹ nhà cậu chứ, cậu là học sinh tiểu học đấy à?"
Trần Hướng Bắc gần như bị anh chọc giận đến mức bật cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt của Sầm Lý cũng rất tệ, anh bị Trần Hướng Bắc với dáng vẻ hùng hổ doạ người chặn lại ở cửa phòng. Đã vậy, Trần Hướng Bắc này còn giận dữ hỏi anh như thế khiến anh phải cau mày, nghiêng đầu qua một bên, che miệng bắt đầu ho khù khụ.
Ngày Trì Dữu từ thành phố Thâm Quyến đến đây đã thấy anh ho khan, tính đến nay đã nhiều ngày lắm rồi, tại sao anh vẫn còn chưa khỏi cơ chứ?
Trì Dữu vội vàng nói: "Anh mau nằm xuống trước đi, để em đi lấy nước cho."
Không thèm để ý tới Trần Hướng Bắc, cô đặt cháo tạm sang một bên, sau đó kéo Sầm Lý về giường nằm trước.
Trần Hướng Bắc chỉ biết đứng cạnh, trơ mắt nhìn Trì Dữu chăm sóc cho Sầm Lý. Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng vì tên họ Sầm kia đúng là đang bị bệnh nặng thật nên anh ta mới không bước tới ngăn cản.
Trì Dữu đứng trước máy lọc nước để lấy nước cho Sầm Lý, lúc này Trần Hướng Bắc mới đi tới, nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi: "Em sẽ không tin cậu ta đâu, đúng không? Tôi thật sự chỉ muốn đi lấy nước giúp cậu ta thôi."
Vừa rồi anh ta còn mắng Sầm Lý là học sinh tiểu học, kết quả bây giờ chính bản thân anh ta cũng như một học sinh tiểu học, nóng lòng muốn minh oan cho bản thân, để cô tin tưởng mình.
"Tôi biết." Trì Dữu đáp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Hướng Bắc nói với giọng điệu không được tốt cho lắm: "Em thì biết cái gì?"
Trì Dữu ngẩng đầu lên, không nhìn bình lọc nước nữa.
"Tôi biết anh muốn lấy nước giúp anh ấy, tôi cũng biết Sầm Lý cố ý nói với tôi như vậy."
Trần Hướng Bắc ngạc nhiên, anh ta cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại: "Vậy tại sao em không nói với cậu ta?"
"Anh ấy còn đang ốm, tôi nói anh ấy thế nào được?" Trì Dữu bất đắc dĩ nói: "Vốn dĩ anh ấy đang ở nhà một mình, kết quả là cả hai chúng ta lại cùng đến khiến anh ấy không thể nghỉ ngơi được nữa."
Im lặng vài giây, Trần Hướng Bắc đột nhiên hỏi cô: "Vậy nếu hôm nay người bị ốm là tôi, cậu ta đến quấy rầy không cho tôi nghỉ ngơi, liệu em có trách cậu ta hay không?"
Trì Dữu còn chưa kịp trả lời, anh ta đột nhiên có chút cáu kỉnh ngắt lời cô, còn trưng ra vẻ mặt hết sức lạnh lùng: "Quên đi, cậu ta là ánh trăng sáng mà em thầm mến biết bao nhiêu năm, còn tôi là cái thá gì chứ."
Vẻ mặt của Trì Dữu lập tức thay đổi.
"... Sao anh biết chuyện đó?"
Bởi vì trong lòng đang không thoải mái nên Trần Hướng Bắc mới lỡ miệng nói ra câu ấy, biết mình lỡ lời, anh ta lập tức ngậm chặt miệng không nói nữa.
Từ trước đến giờ Trì Dữu chưa bao giờ kể với anh ta về chuyện thời cấp Ba của cô và Sầm Lý. Anh ta hoàn toàn không biết một tí gì về chuyện này mãi cho đến khi anh ta vô tình nhìn thấy bình luận của cô dưới một bài viết về mối tình thầm kín hồi đại học, lúc ấy anh ta mới biết.
Thấy Trần Hướng Bắc không trả lời mình, Trì Dữu lại hỏi thêm lần nữa, lần này giọng điệu của cô đã nghiêm túc hơn vừa rồi một chút.
Trần Hướng Bắc biết bản thân không thế giấu cô được nữa đành nói nguyên nhân cho cô biết.
Anh ta có chút lo lắng, sợ Trì Dữu sẽ tức giận bèn nhìn chằm chằm vào cô hòng tìm ra chút manh mối nhưng Trì Dữu chỉ cau mày im lặng, sau đó thở dài.
"Sau này đúng là không nên đăng bất cứ thứ gì lên mạng nữa."
Cô chán nản nhìn Trần Hướng Bắc, hỏi: "Nếu anh đã thấy nó rồi, vậy anh có còn nhớ những gì tôi đã viết ngày đó không?"
Trần Hướng Bắc ngạc nhiên, sau đó lắc đầu đáp: "Thứ mà em viết, sao lại hỏi tôi làm gì?"
"Viết ngày còn học năm nhất đại học, tính đến nay cũng đã lâu lắm rồi, tôi nào có còn nhớ gì nữa. Với cả ngày ấy tôi đã xóa luôn nó đi rồi, cũng không chụp màn hình lưu lại."
Tự mình viết mà đến bản thân mình còn không nhớ rõ, đúng thật là vô tâm vô tư.
Trần Hướng Bắc không ngờ tới chuyện này, anh ta hơi kinh ngạc, hỏi lại: "Em xóa rồi à? Sao lại xóa?"
Trì Dữu nói như thật: "Bởi vì lúc đó tôi rất tức giận, cảm thấy bản thân mình bị chơi xỏ nên mới xóa."
Trần Hướng Bắc nghe vậy cũng có thể đoán ra được phần nào, có lẽ là Sầm Lý đã làm sai chuyện gì đó khiến Trì Dữu giận dữ nên cô mới xóa nó đi.
Bởi vì bản thân anh ta cũng đã từng lĩnh hội cái sự tàn nhẫn này của cô. Lúc trước vì chuyện ra nước ngoài mà họ nảy sinh mâu thuẫn. Khi ấy, cái tính kiêu ngạo trong người anh ta trỗi dậy, trong cơn tức giận anh ta đã nói lời chia tay với cô. Nhìn thấy mắt cô đỏ hoe vì lời nói chia tay của mình, thấy cô không còn tươi cười như lúc bình thường nữa, điều đó khiến lòng hư vinh của đàn ông trong người anh ta được thỏa mãn ngay lúc ấy.
Nhưng chưa được mấy ngày anh ta đã thấy hối hận, lại bắt đầu đi tìm cô nhưng khi đó mọi chuyện đã quá muộn màng.
Rõ ràng người nói chia tay là anh ta nhưng người có thể chia tay một cách dứt khoát lại là cô. Cô chặn tất cả các thông tin liên lạc của anh, cấm tất cả bạn bè có ý định lên tiếng nói tốt cho anh ta, nếu ai vẫn cố ý làm trái lời cô thì cũng sẽ bị chặn như anh ta.
Cô đối xử với anh ta tàn nhẫn là vậy, còn đối với cái tay họ Sầm kia thì sao?
Trần Hướng Bắc hỏi Trì Dữu: "Vậy bây giờ thì sao? Em hối hận vì đã xóa nó đi à?"
"Tôi không biết, bây giờ anh ấy ốm nặng như thế cũng có liên quan đến tôi. Tuy rằng, hôm nay tôi đến đây là vì mẹ anh ấy gọi tôi đến nhưng bản thân tôi biết rất rõ, nếu như tôi không muốn đến thì chẳng có một ai có thể bắt ép được tôi." Trì Dữu nói.
Quen biết nhau đã lâu nên Trần Hướng Bắc hiểu rất rõ về oan gia nhỏ này.
Từ trước đến giờ Trì Dữu luôn là một người rất thẳng thắn, đã bỏ là phải cắt bỏ hoàn toàn, bỏ một cách thoải mái. Một khi cô còn do dự về điều gì hoặc về ai đó, điều đó có nghĩa là điều đó và người đó có ý nghĩa đặc biệt với cô.
Cô có thể từ chối Trần Hướng Bắc một cách thẳng thắn không chút do dự, nhưng lại không thể mặc kệ, không quan tâm đến Sầm Lý.
Cô không nói hối hận nhưng cũng chẳng đành lòng.
Lấy nước xong, Trì Dữu đang định đưa cho Sầm Lý thì Trần Hướng Bắc đột nhiên giành lấy cốc nước trong tay cô.
"Để tôi đưa cho cậu ta, cháo cũng để tôi mang vào cho. Hai người còn chưa làm lành, em đừng vào phòng của cậu ta."
Trì Dữu cảm thấy hơi ngạc nhiên khi thấy anh ta chủ động mang cháo, đưa nước cho Sầm Lý. Nhưng khi thấy vẻ mặt thờ ơ của anh ta, cô lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Cô cảm thấy bản thân mình đã nói hết sức rõ ràng với Trần Hướng Bắc rồi.
Lúc trước, rõ ràng người nói chia tay là anh ta.
Sau đó cô từ chối, không muốn quay lại thì có gì là sai sao?
Trì Dữu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Trần Hướng Bắc, thật ra anh không cần phải làm thế đâu, giữa hai chúng ta cũng đã chẳng còn…"
"Tôi cảm thấy cần phải làm thế thì chính là cần phải làm thế." Trần Hướng Bắc lên tiếng ngắt lời cô.
"..."
…
"Uống nước hay là ăn cháo?"
Trần Hướng Bắc gõ cánh cửa phòng khép hờ, hỏi Sầm Lý đang nằm ở trên giường.
Sầm Lý thấy người bước vào là anh ta bèn ngồi dậy, dựa vào đâu giường, không hề nhúc nhích, chỉ hỏi: "Em ấy đâu?"
Trần Hướng Bắc đáp với vẻ đương nhiên: "Ở bên ngoài, con gái mà vào phòng của đàn ông, nhất là phòng của người yêu cũ thì không thích hợp."
Nói xong anh ta đặt mông ngồi xuống giường của Sầm Lý.
Sầm Lý không lên tiếng, anh nhìn khoảng giường bị Trần Hướng Bắc ngồi lên, sắc mặt tái nhợt lộ ra dáng vẻ không còn gì để nói.
"Mắc chứng ưa sạch sẽ à?" Trần Hướng Bắc cố ý chọc tức anh: "Vậy thì ngại quá, đợi lát nữa tôi đi rồi cậu có thể đổi một bộ ga trải giường mới."
Sau đó, anh ta đặt cháo xuống trước mặt Sầm Lý.
"Ăn đi."
Giọng điệu của anh ta khá là gượng gạo, hiển nhiên là không quen hầu hạ người khác.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn là để oan gia nhỏ vào đây để phục vụ cái tên này.
"Cảm ơn, bây giờ tôi không muốn ăn, cậu cứ để đó đi lát nữa tôi sẽ ăn."
Sầm Lý chỉ uống nước, uống xong anh vươn tay với lấy chiếc laptop màu bạc của mình nằm ở góc giường, dáng vẻ giống như chuẩn bị làm việc.
Trần Hướng Bắc hơi ngạc nhiên: "Cơ thể cậu làm bằng gì thế, đã ốm rồi mà còn làm việc à?"
Sầm Lý ậm ừ lấy lệ, ánh mắt anh vẫn dán vào màn hình laptop.
Trần Hướng Bắc không nói gì.
Ban đầu anh ta còn cho rằng cái chiếc AMG kia của Sầm Lý là do ba mẹ anh mua cho nhưng mãi cho đến hôm nay anh ta mới biết mẹ của Sầm Lý là bác sĩ, trong nhà không có chút dấu vết gì của ba anh. Lúc này, Trần Hướng Bắc mới đoán rằng chiếc xe đó có lẽ là do Sầm Lý tự mua.
Anh ta có rất nhiều xe thể thao nhưng toàn bộ xe của anh ta đều được mua bằng tiền của ba mẹ.
Trần Hướng Bắc âm thầm đánh giá gương mặt điển trai đang tái nhợt của Sầm Lý, nhìn dáng vẻ đang ốm nhưng vẫn cố gắng làm việc của anh, anh ta nghĩ thầm cái tên ánh trăng sáng này của bạn gái cũ của anh ta thật sự là chẳng có chỗ nào giống với anh ta hết.
Sầm Lý không rảnh để quan tâm đến anh ta, Trần Hướng Bắc tò mò bèn ghé sát lại nhìn màn hình máy tính của anh.
Tuy không tiện lợi như máy tính để bàn nhưng cấu hình laptop của Sầm Lý cực cao, dù có mở mấy chục trang trên thanh công cụ, nó vẫn chạy hết sức mượt mà.
Lần nhìn thoáng qua này khiến Trần Hướng Bắc sửng sốt.
Đó chẳng phải là Day Break sao?
Nhưng chẳng mấy chốc anh ta đã nhớ ra việc Trì Dữu đang làm việc ở Phong Thụ Lý, như vậy chắc chắn Sầm Lý cũng làm việc ở đó.
Từ lúc mới lên đại học Trần Hướng Bắc đã bắt đầu chơi trò chơi này, sau đó còn được cấp cho danh hiệu người chơi lâu năm thân thiết.
Trước đây không lâu Day Break mới cho ra phiên bản mới, phản hồi của người chơi cho phiên bản này như tuyết rụng ngày đông, chẳng trách Sầm Lý dù đang ốm cũng vẫn cố làm việc.
Trần Hướng Bắc do dự vài giây, rồi quyết định hỏi: "Trong cái trò chơi Day Break này, cậu phụ trách mảng nào?"
Sầm Lý lời ít ý nhiều đáp: "Kỹ thuật." Sau đó còn hỏi ngược lại Trần Hướng Bắc một câu: "Cậu cũng chơi à?"
"Chơi chứ, tôi đã chơi trò này từ khi nó mới ra mắt." Trần Hướng Bắc đáp.
Sầm Lý nhìn anh ta vài giây, bình tĩnh hỏi: "Với phiên bản cập nhật mới của mùa này, cậu cảm thấy thế nào? Có đề xuất gì từ phía người chơi không?"
Trần Hướng Bắc hơi nhếch môi, cười bảo.
"Sao nào? Cậu còn muốn lợi dụng cả tình địch để nghiên cứu công việc nữa à?"
Sầm Lý hờ hững đáp: "Tôi chỉ đang tham khảo ý kiến của người chơi thôi, nếu cậu không muốn trả lời thì không cần phải trả lời."
"Tôi trả lời chứ, có lần nào mấy người hỏi ý kiến của người chơi mà tôi không điền đâu. Nói thẳng trước mặt cậu thế này, tôi còn đỡ phải tốn công gõ chữ ấy chứ." Trần Hướng Bắc hỏi với vẻ nghi ngờ: "Thế nhưng tôi nói với một kỹ thuật viên như cậu liệu có ích gì không? Cậu có quyền quyết định hả?"
Sầm Lý bình tĩnh ừm một tiếng, rồi bảo: "Có, cậu cứ nói đi."
Trần Hướng Bắc không ngờ bản thân có thể nói chuyện với Sầm Lý về một đề tài không có liên quan gì đến Trì Dữu. Nhất là khi anh ta nói xong ý kiến của mình, Sầm Lý còn gật đầu bảo: "Cảm ơn cậu, ý kiến của một người chơi lâu năm rất quan trọng đối với một trò chơi, nếu như cậu không ngại có thể cho tôi biết số tài khoản trò chơi của cậu, tôi sẽ tặng cậu vài mã giảm giá."
"Không cần, tôi không thiếu chút tiền ấy." Trần Hướng Bắc thuận miệng nói: "Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn thôi thì chỉ cần đưa cho tôi chữ ký của nhân vật trò chơi CV của các cậu là được. Tôi đang ở nước ngoài, thế nên rất khó lấy được nó."
"Tôi có mấy tấm bưu thiếp có chữ ký trong ngăn kéo." Sầm Lý dùng ánh mắt chỉ về phía bàn làm việc bảo: "Nếu cậu không chê thì lấy đi."
Trần Hướng Bắc không ngờ anh có thật, ngạc nhiên hỏi lại: "Thật hả?"
"Ừ."
Trần Hướng Bắc cũng không muốn khách sáo với tình địch, anh ta bèn đi về phía bàn làm việc.