Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Sầm Lý bỗng nhớ bản thân chưa nói với anh ta là mình để ở ngăn kéo nào, anh đang định nói thì Trần Hướng Bắc đã mở ngăn kéo trên cùng ra.
 
Vẻ mặt của Sầm Lý hơi tái đi, sắc mặt của Trần Hướng Bắc cũng tối sầm lại, anh ta nhìn thấy tấm ảnh thời trung học trong ngăn kéo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với người mà mình đang quan tâm, dẫu có lẫn trong cả một đám người cũng có thể nhìn thấy ngay, dù cho đó chỉ là một tấm ảnh.
 
Trần Hướng Bắc vừa nhìn đã thấy Trì Dữu xuất hiện trong tấm ảnh chụp chung thời cấp Ba này.
 
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy oan gia nhỏ mặc đồng phục, khi ấy cô còn chưa biết trang điểm, ăn mặc xinh đẹp như ngày học đại học, so ra thì còn mập mạp hơn hồi học đại học một chút. Trên gương mặt trắng nõn, hơi trịa của cô vẫn còn mang nét trẻ con, chỉ có nụ cười rạng rỡ là không hề thay đổi, khóe miệng cô cười toe toét, hàng lông mày và mắt cong hết cả lên.
 
Trong tấm ảnh này không có Sầm Lý, bởi vì bức ảnh được chụp với bối cảnh của phòng vẽ tranh thời cấp Ba, ngay cả dòng chữ viết trên cùng trong tấm ảnh cũng là ảnh chụp chung của nhóm bao nhiêu lớp mỹ thuật.
 
Đúng là Trì Dữu học mỹ thuật nhưng chắc chắn Sầm Lý không học mỹ thuật.
 
Trần Hướng Bắc nhấc tấm ảnh này lên, tấm ảnh bị che ở phía bên dưới tấm ảnh này mới là ảnh tốt nghiệp cấp Ba của Sầm Lý.
 
Đúng như những gì Trì Dữu nói, tên này giống hệt nhân vật nam chính trong truyện tranh dành cho thiếu nữ.
 
Ngoại trừ ảnh, bên trong ngăn kéo còn có tranh. Trần Hướng Bắc nhận ra được đó là một bức tranh Trì Dữu từng đăng trên tài khoản vẽ tranh của mình, một bức tranh vẽ cảnh hoàng hôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngoài ra trong ngăn kéo còn có một cái hộp sắt hình vuông, bên trong đó có những gì, Trần Hướng Bắc không xem nên không biết.
 
Vô tình nhìn thấy mấy tấm ảnh này là anh ta đã mạo phạm chủ nhân của chúng lắm rồi, anh ta nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
 
"Chuyện cấp Ba cô ấy thầm mến cậu, cậu có biết không?" Trần Hướng Bắc đưa lưng về phía Sầm Lý, hỏi anh.
 
Sầm Lý đáp: "Biết."
 
"Thế những thứ này là sao?" Trần Hướng Bắc quay người lại nhìn anh: "Từ ngày mới lên đại học cậu đã bắt đầu theo dõi cô ấy rồi đúng không? Sau khi tốt nghiệp đại học tôi và cô ấy chia tay, sau đó cô ấy tới thành phố Thâm Quyến làm việc, hơn nữa còn vừa khéo làm cùng một công ty với cậu, những chuyện đó chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ?"
 
Trần Hướng Bắc không muốn hỏi một tý nào, nhưng lại không thể không hỏi: "Những chuyện đó đều do cậu sắp đặt cả sao?"
 
"Hoàn toàn không hẳn là vậy, tôi chỉ cho em ấy một cơ hội phỏng vấn thôi, còn có đến làm việc hay không đó là lựa chọn của em ấy." Giọng nói của Sầm Lý đã khàn nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.
 
Trần Hướng Bắc cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đó đâm vào, anh ta lạnh lùng ha một tiếng.
 
"Họ Sầm kia, con mẹ nó chứ, thế mà cậu dám đợi thật."
 
Sắc mặt anh ta âm trầm, thậm chí đến cả ngăn kéo cũng không đóng lại giúp người ta đã giơ tay xách cháo, mở cửa phòng vội vã đi ra ngoài.
 
Sầm Lý gắng gượng đứng từ trên giường dậy, bước tới chỗ bàn làm việc, đóng lại ngăn kéo vừa bị mở ra.
 
Trước khi đóng lại, anh thoáng nhìn qua tấm ảnh chụp chung của lớp mỹ thuật. Ánh mắt anh dừng lại trên người Trì Dữu trong tấm ảnh, anh thấy đôi mắt mình đau nhói.
 
Đúng là anh biết mọi chuyện quá muộn, nếu không anh đã chẳng lãng phí thời gian cho đến tận bây giờ.
 
Nếu như ngày ấy cô không nói thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được ba năm học cấp Ba kia anh đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ ở nơi ấy.
 

 
Lúc Sầm Lý mới chuyển đến đó học, thật ra anh chỉ quen với các bạn học trong lớp mình.
 
Lần đầu tiên anh đứng nói chuyện với nữ sinh lớp khác là khi có nữ sinh đến lớp học để tìm bài kiểm tra vật lý.
 
Nhưng khi đó Sầm Lý vẫn chưa để ý mấy đến cô nữ sinh này, anh chỉ biết là cô nữ sinh này học ở lớp bên và học cùng một thầy dạy vật lý với anh.
 
Có một lần nọ anh đi ngang qua hành lang lớp 128, lúc đó cửa của lớp 128 đang mở cửa, bên trong rất ồn ào, nữ sinh đang đứng trên bục giảng để diễn thuyết, nói là diễn thuyết thật ra lại giống diễn hài độc tấu hơn.
 
Nữ sinh ấy khiến các bạn học khác ngồi bên dưới bật cười khanh khách mà ngay cả chính bản thân cô cũng cười tít mắt.
 
Sầm Lý chỉ dừng lại ở đó vài phút ngắn ngủi nhưng chỉ mấy phút ấy thôi anh đã bị lây nhiễm cái bầu không khí rộn rã trong lớp 128, bị nữ sinh kia chọc cười, anh đứng ngoài hành lang lớp họ cười khẽ.
 
Sau đó anh đã tình cờ bắt gặp nữ sinh kia mấy lần nhưng lần nào cô cũng nhìn thẳng về phía trước hoặc cúi đầu đi lướt qua bên cạnh anh, chẳng nhìn ra một chút dáng vẻ hoạt bát nào như khi cô đứng trên bục giảng.
 
Lần anh nhìn thấy cô một cách rõ ràng nhất là ở trong phòng thiết bị.
 
Trong khoảng thời gian ấy mẹ Sầm Lý bận công tác ở bệnh viện, anh nhận được cuộc gọi từ ba anh rất nhiều lần, lần nào ông ta cũng nói bóng nói gió muốn anh trở về thành phố Yến.
 
Lúc đó anh còn tưởng rằng ba anh gọi anh về là vì không nỡ xa anh, thế nên ban đầu anh còn mừng rỡ khi nhận được điện thoại của ông ta.
 
Mãi đến sau này anh mới biết, hóa ra là vì người vợ mới mà ba anh cưới về không thể mang thai, không thể sinh cho ba anh một đứa con khác.
 
Ba anh là quan chức, cuộc hôn nhân đầu tiên đã tan rã một cách không hề êm ấm, nếu như cuộc hôn nhân thứ hai cũng vội vã kết thúc sẽ ảnh hưởng đến hình tượng chính trị của ông ta, thế nên ông ta mới nhớ đến đứa con đang ở Đồng Châu xa xôi là anh.
 
Rõ ràng lúc trước khi anh chọn ở cùng mẹ, ông ta còn chửi ầm lên, nói nếu như anh dám đi cùng mẹ, sau này ông ta sẽ coi như không có đứa con trai là anh nữa.
 
Ông ta còn nói là nếu không có một người ba như ông ta thì đứa con trai như anh cũng chẳng là cái thá gì.
 
Không thèm để ý đến những lời uy hiếp của ba mình, Sầm Lý kiên định lựa chọn đi theo mẹ.
 
Sau khi tới Đồng Châu, anh mới thấy cuộc sống không đơn giản như anh vẫn nghĩ.
 
Mọi áp lực của gia đình đơn thân đổ dồn hết lên đầu mẹ, Sầm Lý không muốn tạo thêm gánh nặng cho mẹ mình, chỉ có âm thầm cố gắng học hành, cũng vì thế mà sự giao lưu giữa hai mẹ con cũng ít đi.
 
Anh bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm trước ánh mắt mong mỏi của các thầy cô và mẹ mình.
 
Nhưng anh không có cách nào để trốn tránh, cũng không tìm được ai để trút bầu tâm sự.
 
Anh cần được thư giãn.
 
Lúc đến siêu thị mua thuốc lá, thật ra Sầm Lý cũng để ý thấy mấy nam sinh cùng trường lén nhìn mình.
 
Nhưng anh coi như không biết.
 
Anh biết hút thuốc là không tốt, thế nên anh mong có ai đó tóm lấy mình, mong có người nào đó đến nói với mình, hút thuốc là không tốt.
 
Anh hút thuốc trong phòng để thiết bị một mình chừng mấy ngày, cuối cùng cũng bị người ta phát hiện ra.
 
Hôm ấy, lúc chập tối, khi vừa tan học, dưới bóng hoàng hôn, anh và nữ sinh kia, hai người đơn độc cùng ở trong phòng thiết bị trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
 
Hình như nữ sinh kia rất sợ anh, cô đứng cách anh một đoạn, mãi mà không chịu đến gần.
 
Thế nhưng cô vẫn lên tiếng nhắc nhở anh rằng hút thuốc không tốt, còn bảo anh rằng có rất nhiều cách khác để thư giãn, giải tỏa áp lực.
 
Tuy Sầm Lý biết hút thuốc chẳng có tác dụng gì nhưng anh cũng không thèm để ý. Bởi cái mà anh cần lúc này là có người phát hiện ra anh, sau đó trò chuyện với anh, nói với anh rằng  hút thuốc không tốt, chỉ vậy thôi là được.
 
Nhưng nữ sinh kia chỉ xuất hiện đúng một lần, sau đó cô không tới phòng thiết bị nữa.
 
Mãi đến tận khi anh nhìn thấy bức tranh nọ được treo trên bảng thông báo của trường học.
 
Cảnh hoàng hôn đó, cảnh phòng học đó, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi anh đã nhận ra được chủ nhân của bức tranh ấy.
 
Bức tranh ấy là do nữ sinh kia vẽ.
 
Bởi vì ngày ấy họ đã cũng ngắm hoàng hôn.
 
Tên của bức tranh này là Bí Mật, đó cũng là lần đầu tiên Sầm Lý cảm thấy hiếu kỳ với một ai đó, thế nên anh đã bước đến và xem phần chữ ký của cô gái trên bức tranh.
 
Trước đó lúc tình cờ đi thoáng qua nhau trên hành lang, anh đã nghe bạn của cô gọi tên cô, phản ứng đầu tiên của anh khi nghe cái tên ấy là Xi Vưu cưỡi gấu trúc.*
 
*Xi Vưu cưỡi gấu trúc là một truyền thuyết ở Trung Quốc. Tương truyền, vào ngày xưa, Xi Vưu nuôi hai con gấu trúc khổng lồ, một con được huấn luyện bài bản, có thể nhảy có thể đánh trận được là con vật chiến đấu cực lợi hại; và một con gấu trúc khác chỉ biết ăn và ngủ, làm nũng và đặc biệt đáng yêu. Lúc đi đánh trận, Xi Vưu cưỡi nhầm con nhưng lại chủ quan cho nên bị gấu trúc cản trở, không thể nhúc nhích. Hoàng đế vui mừng khôn xiết, nghĩ thầm: gấu trúc là vật được phái đến để giúp đỡ, hứa ban vinh hoa phú quý cho nó. Sau đó, lập tức giết chết Xi Vưu. Xi Vưu trước khi chết đã dùng hết sức lực, vung hai quyền đập vào mắt gấu trúc, gấu trúc từ đó trở thành quầng thâm. Sau đó Xi Vưu rưng rưng nhắm mắt lại. Mà gấu trúc được Hoàng Đế ưu ái, tôn làm quốc bảo!
 
Hóa ra tên của cô lại là từ Trì này, từ Dữu này.
 
Cô rất giỏi, có thể vẽ được cảnh hoàng hôn vô cùng tầm thường trong mắt anh trở nên vô cùng đẹp đẽ.
 
Cứ thế trong trí nhớ của anh đã in dấu bóng dáng mờ nhạt của cô, cái tên của cô và cả bức tranh mà cô vẽ nữa.
 
Sau khi tốt nghiệp trung học, Sầm Lý lên học đại học. Lúc rời khỏi Đồng Châu, ấn tượng dành cho trường THPT số 1 Đồng Châu của anh, ngoại trừ dành cho các thầy giáo trong lớp mình và những bạn học kia, còn có một phần ấn tượng mờ nhạt dành cho nữ sinh có cái tên Trì Dữu kia. Tất cả đã được niêm phong trong ký ức thời cấp Ba của anh.
 
Sau khi vào đại học Sầm Lý bắt đầu học cai thuốc, không còn thuốc lá, anh cần một cách khác để giải tỏa áp lực.
 
Chẳng mấy chốc Sầm Lý đã tìm ra cách ấy, đó là trò chơi.
 
Chơi trò chơi nhiều, anh cũng bắt đầu có ý tưởng của riêng mình. Lúc học đại học năm ba năm ấy, ý tưởng trò chơi của anh đã giành chiến thắng trong cuộc thi, được hai đàn anh đã tốt nghiệp cùng trường vừa ý. Họ đã mời anh xem anh có nguyện ý gia nhập với họ sau khi tốt nghiệp hay không.
 
Đương nhiên anh tình nguyện biến thứ mình thích thành công việc nhưng chuyện này lại bị ba anh biết được.
 
Sầm Lý không muốn đi trên con đường của ba mình, ngày nào cũng phải mặc âu phục cứng ngắc, ngoài miệng thì nói mấy lời đường hoàng, hoa mỹ. Thế nhưng ở phía sau hình tượng chính trị hoàn mỹ ấy lại là một người ba cố chấp và một người chồng gia trưởng trong gia đình, khiến anh và mẹ anh cảm thấy bức bối, ngột ngạt.
 
Anh đã chống lại ba mình một thời gian, đổi lấy là việc ba anh tức tối chạy đến trường học, trách mọc, dạy dỗ anh một trận nặng nề ở ngay trước mặt bạn cùng phòng.
 
Vừa mất mặt, xấu hổ, vừa bất đắc dĩ nhưng anh chỉ có thể im lặng chịu trận, bị răn dạy đến mức sắc mặt trắng bệch.
 
Khoảng thời gian ấy, đến phòng ngủ anh cũng không muốn bước ra. Có lẽ là vì muốn giúp anh nhặt lại sự tự tin, vào một ngày nọ Vương Khải Ninh đột nhiên gửi cho anh một đường link.
 
Đó là bài viết với chủ đề, động lực nào khiến bạn có thể từ bỏ một người mà mình đã thầm mến từ lâu?
 
Bên dưới có rất nhiều bình luận nhưng cái mà Vương Khải Ninh muốn anh xem là bình luận của Từ Như Nguyệt.
 
Từ trước đến giờ tài khoản của Từ Như Nguyệt luôn công khai, lúc bình luận cũng không dùng tài khoản nặc danh, thế nên chẳng mấy chốc đã bị người ta nhận ra.
 
Sầm Lý thấy vô cùng phiền phức, định xóa đi.
 
Ai dè đúng lúc ấy anh lại nhìn thấy một bình luận khác, có lẽ là vì trong bình luận này có một vài biểu tượng cảm xúc khiến người ta chú ý.
 
Ban đầu anh chỉ tình cờ nhìn qua thôi, mãi cho đến khi anh nhận ra, dường như chủ nhân của bình luận ẩn danh này đang ám chỉ mình.
 
Sau khi đọc một lượt câu trả lời từ đầu tới cuối, Sầm Lý sững sờ một lúc lâu, mặc dù cơ thể anh đang bình thường nhưng trong lòng đang dậy sóng như dời sông lấp biển.
 
Phần bình luận dài nhưng hết sức chân thành này dần dần trùng khớp với nữ sinh có khả năng hội họa nọ trong ký ức của anh.
 
Xưa nay anh không ngờ, những cái nhấc tay tưởng chừng chẳng đáng là gì của mình lại khiến một cô gái phải suy nghĩ sâu sắc đến như vậy. Anh từng gặp rất nhiều sự mến mộ không đúng mực nhưng hóa ra anh lại bỏ qua một phần mến mộ mà trước đây anh chưa từng phát hiện ra, sự mến mộ ấy lại có thể cẩn thận và dịu dàng đến vậy.
 
Trong ký ức của anh, nữ sinh kia là một người rất thích cười.
 
Phát hiện muộn màng này giống như một tia sáng không hề chói mắt bất chợt ập đến, lọt vào lòng anh trong khoảng thời gian năm ba đại học, khi mà anh cảm thấy hoang mang nhất.
 
Anh không thể bình tĩnh nổi, bắt đầu liên tục lục tìm kiếm ký ức về Trì Dữu, cố gắng lôi ra dấu vết của cô từ những ký ức ngày cấp Ba đã dần mờ nhạt. Nhưng càng cố nhớ lại anh càng vô thức phát hiện ra, lúc đó anh đã bỏ qua biết bao nhiêu thứ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui