Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Nhưng khi Trì Dữu thích Trần Hướng Bắc, Trần Hướng Bắc lại không biết trân trọng.
 
Cả hai người họ đều bỏ lỡ tình yêu trọn vẹn, chân thành nhất của cô khi bản thân ở thời khắc thuận lợi nhất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
 
Trì Dữu chợt mở to mắt nhìn Trần Hướng Bắc, đứng yên như trời trồng.
 
Cả hai đều không nhận ra lúc này nước mì trong nồi đã sôi, đến khi nước bắn lên, Trì Dữu kêu lên một tiếng, tay bị giọt nước canh nóng hổi bắn trúng thì mới chợt hoàn hồn.
 
Trần Hướng Bắc vội vàng tắt bếp. Mặc dù anh ta đang ở ngay bên cạnh cô nhưng lại không thể làm gì cho cô, bởi lẽ Sầm Lý vốn đang đứng ở cửa đang chạy tới trước một bước, nhanh chóng nắm lấy bàn tay sưng đỏ của cô để kéo cô sang vòi dội nước.
 
Trì Dữu ngơ ngác nhìn người đàn ông đang dội nước lạnh lên tay mình.
 
“Phải bôi thuốc thôi.” Sầm Lý lên tiếng.
 
Mẹ của anh là bác sĩ nên thường chuẩn bị sẵn nhiều loại thuốc không cần kê đơn ở nhà.
 
Sầm Lý nhanh chóng tìm ra hộp y tế trong nhà thế nhưng anh không bôi thuốc cho cô ngay tại phòng khách mà lại kéo cô về phòng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay lúc Trần Hướng Bắc sắp sửa bước vào, Sầm Lý đóng cửa phòng và khóa trái mà không chút do dự.
 
Trần Hướng Bắc bị khóa ở ngoài gõ cửa phòng, gào lên: “Này! Họ Sầm! Cậu làm cái trò gì đấy!”
 
Sắc mặt của Sầm Lý vừa tái nhợt vừa lạnh lẽo, anh không thèm quan tâm đến hành động của Trần Hướng Bắc. Trì Dữu chẳng biết tại sao anh lại nhốt Trần Hướng Bắc ở ngoài, do dự không biết có nên ra mở cửa cho anh ta không.
 
Thấy cô định đi mở cửa, Sầm Lý sa sầm nét mặt, chịu đựng sự uể oải đang bủa vây khắp cơ thể mà ôm cô vào lòng.
 
Anh đưa tay ôm vai Trì Dữu, cất giọng thì thầm vào tai cô: “Đừng mở cửa.”
 
Hồi nãy đứng ở cửa nhà bếp nghe cuộc đối thoại giữa cô và Trần Hướng Bắc, anh tưởng như bản thân đã trở về lúc đứng ở nơi cách sân thể dục trong trường họ không xa nhìn cô hát cho Trần Hướng Bắc nghe khi xưa vậy.
 
Sầm Lý vô cùng sợ hãi, sợ rằng cô sẽ thốt ra hai từ nuối tiếc với Trần Hướng Bắc.
 
Thật ra anh không quan tâm Trần Hướng Bắc đã nói gì với cô, anh chỉ quan tâm câu trả lời của cô mà thôi.
 
May mà cô không làm vậy.
 
Do đó anh mới còn cơ hội, mới có thể một lần nữa nắm lấy tay cô một cách hèn hạ, bằng cách lợi dụng những kỷ niệm đẹp đẽ thời cấp ba còn đọng lại trong lòng cô.
 
Anh là người sẽ rung động trước một người đã từng yêu mình một cách nghiêm túc, cẩn thận như vậy nhưng anh sẽ không đáp lại bằng thứ tương tự như là tình yêu.
 
Sầm Lý biết mình rất khó để phải lòng một người nào, anh cũng chưa bao giờ muốn ép bản thân yêu đương với ai.
 
Nếu như nói bài viết chân thành ngày hôm ấy của Trì Dữu là khúc nhạc dạo làm anh cảm động thì sự sáng sủa và rạng ngời trước sau như một, không bao giờ thay đổi suốt những năm qua của cô chính là điều khiến anh bắt đầu để ý tới cô.
 
Và lý do làm anh động lòng trước cô thật ra phần nhiều bắt đầu trong vòng một tháng sống chung với cô.
 
Còn lâu anh mới được một phần so với những điều tốt đẹp về anh mà cô đã vẽ ra trong tâm trí, còn cô thì vẫn luôn là người con gái tuyệt vời trong lòng anh.
 
“Anh biết mình nói những lời này quá đột ngột, giống như việc anh đã thổ lộ với em vào ngày chúng ta đi team building vậy nhưng anh mong lần này em sẽ tin lời anh nói là thật.”
 
“Em đã bảo rằng, nếu chúng ta có thể gặp nhau một lần nữa, em muốn làm quen với anh với tư cách là người xa lạ. Anh sẵn sàng phối hợp với em nhưng anh xin lỗi.”
 
“Người đã gửi tin nhắn riêng mời em đến Phong Thụ Lý làm việc trước đây chính là anh.”
 
Trì Dữu lại cứng đờ người.
 
“Anh vẫn nhớ em lúc học cấp ba, nhớ em học lớp 128, nhớ em vẽ rất đẹp, cũng nhớ khoảnh khắc ở trong phòng dụng cụ kia.”
 
Cảm xúc yêu thương sâu đậm mà anh đè nén thật chặt ở trong lòng bấy lâu nay bỗng chốc dâng trào như cơn sóng thần, nhấn chìm cả con tim anh. Người con trai ấy nghẹn ngào nói: “Mặc dù anh trả lời quá muộn nhưng có lẽ em không biết, mấy năm nay anh cũng luôn chờ ngày gặp lại em.”
 
“Thế nên em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? Đừng quay lại với người bạn học chung thời đại học đó của em mà.”
 
.
 
Trì Dữu không lên xe Trần Hướng Bắc để về nhà.
 
Dường như Trần Hướng Bắc cũng biết mình nên cho cô thời gian để suy nghĩ, anh ta chỉ dặn dò cô đi về nhớ chú ý cẩn thận, khi nào về đến nhà an toàn thì hãy nhắn tin báo bình an cho anh ta rồi lái xe đi về trước.
 
Sau khi bôi thuốc trị bỏng cho cô, Sầm Lý sợ cô quên mua thuốc nên đưa thuốc có sẵn ở nhà cho cô, bảo cô mang về dùng.
 
Trì Dữu siết chặt túi thuốc suốt dọc đường trở về bệnh viện.
 
Vốn dĩ cô định tìm gặp bác sĩ Khương để báo lại với bà rằng mình đã mang đồ đến rồi nhưng Sầm Lý vẫn chưa ăn, lúc này bác sĩ Khương cũng chưa bắt tay vào cuộc phẫu thuật.
 
Phía bệnh viện tạm thời cũng không có việc gấp cần cô hỗ trợ, Trì Thiến thấy sắc mặt cô không ổn lắm, tưởng cô đi đi về về nhiều mệt nên bảo cô về nhà nghỉ ngơi.
 
Cô đáp “ừm” rồi về nhà.
 
Lúc về đến nhà thì trời đã tối. Trì Dữu quên bẵng cả việc mở đèn, ngồi thẫn thờ trong phòng khách. Trong bóng tối, điện thoại rung lên làm cô giật mình, lấy điện thoại ra xem, đó là tin nhắn đến từ hai số điện thoại không được đặt tên.
 
Cả hai tin nhắn đều hỏi cô đã về đến nhà chưa.
 
Cô quên báo bình an cho họ mất rồi.
 
Trì Dữu đều trả lời “về rồi” cho hai số điện thoại, họ trả lời cô ngay lập tức.
 
Tin nhắn của một số điện thoại là: “Học kỳ tiếp theo tốt nghiệp xong tôi sẽ về nước luôn, không ở nước ngoài nữa.”
 
Số điện thoại còn lại là: “Nhớ bôi thuốc đấy.”
 
Trì Dữu bĩu môi thầm nghĩ trong bụng, hai cái người này đúng là ăn ý thật, đều chọn thổ lộ lòng mình trong cùng một ngày, không hiểu sao cô lại thấy mình giống như đang bắt cá hai tay vậy.
 
Trì Dữu gãi đầu, định gọi điện thoại cho Trần Hướng Bắc để nói chuyện rõ ràng với anh ta, song cô chưa kịp gọi thì đã nhận được một cuộc điện thoại trước.
 
Lần này là từ một số điện thoại có tên.
 
Trì Dữu nghe máy: “Alo, anh rể ạ?”
 
Giọng nói của Vu Ngang truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: “Anh đây, chị em có ở nhà không? Anh sắp đến nhà em rồi này.”
 
Trì Dữu sửng sốt: “Sao ạ?”
 
Vu Ngang giải thích: “Anh đến Đồng Châu rồi.”
 
Trì Dữu càng ngây người hơn nữa: “Sao anh biết bọn em về Đồng Châu?”
 
“Đồng nghiệp của em nói cho anh biết, Mạnh Tuyền ấy.” Vu Ngang thở dài: “Nếu không nhờ cô ấy, anh còn tưởng hai chị em em đã bốc hơi khỏi thế gian, suýt chút nữa đã báo cảnh sát rồi đấy.”
 
Trì Dữu bào chữa cho mình: “... Chị em dặn em không được nói cho anh biết đấy ạ.”
 
“Anh biết, anh không trách em đâu.. Chị em không nói địa chỉ bệnh viện của bác cho anh biết nên anh đành ghé qua nhà em trước. Em có đang ở nhà không? Anh đến rồi đây, nếu em có ở nhà thì xuống mở cửa cho anh với.”
 
Trì Dữu bảo mình đang ở nhà rồi cầm điện thoại vội vàng xuống nhà, đón Vu Ngang đi lên.
 
Sau khi dẫn Vu Ngang lên lầu, cô tìm đôi dép cho anh ấy thay.
 
Rõ ràng Vu Ngang đã có sự chuẩn bị rồi mới đến đây, trên tay anh ấy vẫn còn đang cầm hành lý.
 
“Chị em đâu rồi? Cô ấy vắng nhà à?”
 
“Chị ấy đang ở bệnh viện ạ. Hôm nay chị ấy trực đêm, hay chúng ta cùng đi đến đó nhé? Em sẽ dẫn anh đi tìm chị ấy.” Trì Dữu ngỏ ý.
 
Vu Ngang nhìn đồng hồ, thở dài: “Giờ này thì muộn quá, chắc chị em nghỉ ngơi rồi, thôi để ngày mai nhé. Anh đã đặt phòng ở khách sạn gần đây rồi, anh ngồi một lát rồi đi ngay.”
 
Trì Dữu hỏi: “Ơ? Anh không ngủ trong phòng chị em hả?”
 
“...” Vu Ngang lắc đầu: “Cô ấy còn giận anh mà, thế sao được.”
 
Trì Dữu hơi hoang mang: “... Ủa em tưởng là anh giận chị ấy chứ? Anh còn bảo thời gian này hai người đừng liên lạc với nhau mà.”
 
Vu Ngang tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nếu anh giận được chị em thật thì đã không hỏi thăm đồng nghiệp của em, còn chạy tới tận Đồng Châu mà không báo trước tiếng nói rồi.”
 
Trì Dữu gãi đầu, cười gượng: “Anh đừng lo, thể nào ngày mai chị em cũng bất ngờ lắm cho mà xem.”
 
Vu Ngang cũng cười: “Mong là bất ngờ thôi chứ đừng đến nỗi bật ngửa.”
 
“Thế anh rể ngồi đi, em đi rót nước cho anh.”
 
Trì Dữu đặt điện thoại lên bàn trà rồi xoay người đi rót nước cho Vu Ngang.
 
Giữa lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông, Vu Ngang nhắc nhở: “Bé ơi, có người gọi em kìa.”
 
“Ai gọi thế ạ?”
 
Trì Dữu đang lục lọi tìm lá trà trong tủ bếp, thuận miệng hỏi.
 
“Không có tên, số lạ.”
 
“Thế anh bắt máy giúp em với.” Trì Dữu bảo: “Nếu là lừa đảo hoặc đa cấp thì anh cứ cúp máy cho em.”
 
“Ừ.”
 
Vu Ngang bắt máy nhưng đây không phải cuộc gọi lừa đảo hay đa cấp.
 
Anh ấy vừa nghe đã nhận ra đây là giọng của Sầm Lý, mặc dù khá trầm và khàn nhưng chất giọng của anh rất dễ nhận biết.
 
Sầm Lý cũng nhận ra giọng Vu Ngang, ngập ngừng gọi anh ấy là anh rể.
 
Anh gọi anh rể theo Trì Dữu. Sau ngày Vu Ngang cầu hôn, cô đã bảo anh cũng gọi như vậy vì gọi luật sư Vu thì quá xa lạ.
 
“Là anh.” Vu Ngang trả lời: “Sao cậu lại gọi bằng số lạ? Em vợ còn tưởng người gọi là đa cấp cơ.”
 
“Do cô ấy đang giận em.” Sầm Lý chỉ đáp qua loa, sau đó anh hỏi tiếp: “Anh cũng đến Đồng Châu sao?”
 
Vu Ngang nắm bắt được từ mấu chốt ngay, nhướng mày: “Cậu cũng đang ở Đồng Châu à?”
 
Sầm Lý: “Vâng.”
 
Nghĩ đến câu mà anh vừa nói, Vu Ngang suy đoán: “Đến đây để làm lành với em vợ đúng không?”
 
Sầm Lý cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Đúng vậy.”
 
Vu Ngang bật cười.
 
“Trùng hợp thật, anh cũng vậy.” Vu Ngang đưa ra lời mời: “Hay chúng ta hợp tác đi?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui