Chỉ Cần Cục Cưng Không Cần Cha

Duyên Hạo thấy nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên con ngươi hình như cũng có chút dao động, hiểu rằng mình đã nắm được điểm yếu của tiện nhân kia, không khỏi thỏa mãn " ha ha " cười to, một lúc lâu sau mới lên tiếng:" Thiết kỵ Đại Sở thiêu hủy hành cung Chính Dương, Lệ phi tự sát, cũng may nhờ có trẫm đúng lúc đuổi tới cứu thoát, như thế nào? Ngự muội cái này có phải hay không nên cảm tạ trẫm đã đến kịp lúc cứu ngươi?"

Lệ phi được ngươi cứu thoát, bây giờ sống hay chết có gì khác nhau sao? Nhưng mà ở lại Thanh Sơn cũng là ý không tồi, tạ ơn? Hừ, Tát Vân La khinh thường hừ một tiếng, cái loại cầm thú như ngươi, chính là phải thiến. Tên thối tha đáng chết này.

Uy hiếp? Hừ, Tát Vân La đứng lên, đi đến trước mặt của Duyên Hạo, đối với hắn cười một cách quyến rũ, lập tức nói:" Ta nghĩ là ngươi cần phải biết, tại đây --" Tát Vân La khoanh tay bưng lấy bụng mình, lại nhìn Duyên Hạo tiếp tục cười phong tình nói:"Ta cảm thấy mình có đủ năng lực. Ngươi là muốn chết? Hay là muốn sống? Ta có chín chín tám mốt loại phương pháp, ngươi hy vọng ta dùng loại thứ mấy để làm chuyện này?"

Đầu tiên bị nụ cười mê hoặc của Tát Vân La làm cho sửng sốt, lại nghe xong lời nói của nàng, Duyên Hạo thiếu chút nữa té xuống đất, tiện nhân này thế nhưng lại dám uy hiếp mình!

Tiện nhân này, Duyên Hạo hận không thể đến hung hăng tát cho nàng mấy cái, rồi đem nàng ném trên giường tra tấn cho hết sức, cuối cùng ném tới quân đội để phục vụ quân kĩ......

Nhưng bởi vì giang sơn rộng lớn, Duyên Hạo vẫn là tỉnh táo lại, trước kia là đánh chết hắn cũng không tin vào lời nói của tiện nhân này, nhưng hiện tại, chỉ cần nhìn đến ánh mắt của nàng, Duyên Hạo tin chắc rằng chỉ có ở lòng dạ của đàn bà đã có chồng, tiện nhân này tuyệt đối nói được làm được. Hơn nữa, nàng cùng nam nhân kia sống chung một chỗ liên tục trong vài ngày, có đứa nhỏ cũng không phải là vấn đề gì kỳ lạ, không thể bởi vì mình nhất thời sơ suất mà thất bại trong gang tấc.

Duyên Hạo ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt không chút thay đổi của Tát Vân La, biết tạm thời không thể xoa dịu quan hệ, liền buồn bực hô:"Người đâu, mang công chúa đi vào tắm rửa thay quần áo!"

Một cung nữ đi tới khom người đến bên cạnh Tát Vân La, nhỏ giọng nói:" Công chúa, xin mời!"

Tát Vân La liếc mắt nhìn lại, bất mãn với Diên Hạo nhưng chỉ hừ một tiếng, rất không nể mặt liền quay đầu mà đi để lại cho Diên Hạo sự buồn bực không cách nào bộc phát.

Tát Vân La tắm rửa xong đổi sang một bộ y phục màu sắc nhẹ nhàng phân phó cung nữ lấy một cái gương lại soi, nàng thật sự muốn nhìn xem công chúa Vân La đến cuối cùng là cái bộ dạng như thế nào, không chỉ tên Đại Ngụy có t*ng trùng to lớn chỉ yêu thích nam nhân động sắc tâm, ngay cả ánh mắt của Duyên Hạo xem ra cũng là mê đắm hận không thể nuốt vào trong bụng, thậm chí Thiết kỵ Đại Sở cũng không biết vì sao lại chạy vào hành cung để bắt người cướp của.

Hai cung nữ mang một cái gương đến nâng lên ở trước mặt nàng, Tát Vân La mới phát hiện thì ra là gương đồng, cứ nghĩ là người cổ đại dùng gương đồng để soi thì sẽ mơ hồ không thể thấy rõ bóng người trong đó, không ngờ xem ra cũng rất dễ dàng nhìn rõ.

Quay lại nhìn người ở trong gương đồng chỉ thấy người này tóc đen như vân, lông mày nhàn nhạt tựa xuân sơn, da thịt mềm mại như tuyết trắng sáng tựa hồng ngọc, môi anh đào đỏ rực, xinh đẹp từng chút một, đặc biệt là đôi mắt hoa đào phong lưu kia, long lanh trong suốt, không cười dung mạo cũng đã rạng rỡ sẵn, xinh đẹp đến lay động lòng người, xoay người nhìn lại mấy lần, đúng là xinh đẹp ở mọi nơi lộng lẫy khắp mọi phía. Mỹ nhân a!

Khuôn mặt này đừng nói là nam nhân ngay cả nữ nhân nhìn thấy sợ rằng cũng phải ngây ngốc hoảng sợ.

Tát Vân La tự xưng là thấy nhiều hiểu rộng gặp qua soái ca mỹ nhân đến mức đếm không hết, kiếp trước mình là một Thái Tử có dung mạo xinh đẹp, nhưng cùng với khuôn mặt trước mắt này rõ ràng là không cùng cấp bậc. Đột nhiên nghĩ đến một điều, ngay cả mình cũng không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng. NND, chẳng lẽ đây chính là hồ ly tinh trong truyền thuyết, là nhân vật cực phẩm sao? Trách không được thu hút nhiều cầm thú đến như vậy! Tát Vân La ta kiếp trước dù gì cũng là đệ nhất nữ nhân tàn bạo thật là xằng bậy, tốt thôi nếu các ngươi không đụng đến ta tuyệt đối ta sẽ không làm hại đến các ngươi!

Tát Vân La trong lòng buồn bực không khỏi nhíu mày. Lông mày người trong gương cũng chau lại, Tát Vân La trong quá khứ không chỉ là một người lãnh khốc và uy nghiêm, ngược lại còn có một loại tính tình làm cho người khác không khỏi rung động, tư tưởng của nàng rất là sạch sẽ.

Hình tượng khốc nữ một đời của ta a! Tát Vân La bực tức híp ánh mắt lại, dáng vẻ bóng người trong gương nhất thời tăng thêm ba phần quyến rũ. Tát La Vân trong lòng tức giận đưa tay giựt lấy gương đồng trên tay hai cung nữ, hầm hừ không thèm nhìn tới vung tay một cái liền ném ra ngoài. Phá gương xong, trong lòng vẫn cực kì khó chịu!

Chỉ nghe "Ba" một tiếng lập tức có tiếng hét thảm thiết vang lên, tiếp theo truyền đến tiếng quát giận dữ của cầm thú:" Ai? Người nào không muốn sống nữa?! Cư nhiên dám dùng ám khí mưu hại trẫm?!"

Cung nữ bên trong vô cùng hoảng sợ ngay lập tức run rẩy quỳ rụp xuống mặt đất, Tát Vân La đầu tiên là sửng sốt sau đó hiểu rõ, không nhịn được " ha ha " cười to, ông trời có mắt! Ông trời có mắt, đánh chết tên cầm thú ngươi đi!

Tát Vân La cười đến mức run rẩy hết cả người chợt thấy mành được vén lên, vội vàng im lặng sau đó chỉ thấy Duyên Hạo che mặt nổi giận đùng đùng tiêu soái đi vào, đi theo phía sau là Đại Ngụy thượng khanh Hoa Dương.

Tất nhiên là tên cầm thú vừa mới bị gương đồng Tát Vân La ném đi đập trúng khuôn mặt, gương mặt ngày thường trắng nõn nà nay bên má có chút hồng, có chút xanh, còn có chút đen, giống như là mở cửa hàng bán thuốc màu, năm màu rõ ràng.

Đánh chết cái tên cầm thú ngươi! Tát Vân La đứng ở nơi đó cố hết sức nhịn cười, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương, thản nhiên đem ánh mắt nhìn lên trên màn che kiên quyết không đi dạo ở cửa hàng thuốc màu trên mặt tên cầm thú nữa nếu không kiềm chế được cười ra tiếng nhất định chọc giận tên cầm thú này lúc đó là bản thân mình chịu thiệt.

"Là ai cả gan dám mưu hại trẫm? Là hai người các ngươi?" Duyên Hạo tức giận lỗ mũi liền phát ra hai tiếng hừ hừ, tự ý ngồi lên một bên trên ải tháp liếc mắt một cái nhìn đến hai cung nữ đang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng quát:" Các ngươi thật to gan!"

"Hoàng thượng tha mạng, không phải nô tỳ, không phải nô tỳ......" Hai cung nữ hoảng sợ liên tục dập đầu kêu oan.

"Trong đây chỉ có các ngươi cùng công chúa, không phải các ngươi còn có thể......" Duyên Hạo nói được một nửa xong dừng lại nhìn bộ dáng run rẩy bị dọa của hai cung nữ kia, e rằng cũng không có cái can đảm đó, vậy chỉ có thể là...... Duyên Hạo xoa mặt, nhìn về phía Tát Vân La đang ra vẻ không có chuyện gì, lại là tiện nhân này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui