Chỉ Cần Em Thôi

Translator: Mai Mai | Beta-er: Saki

Chu Phù mở to mắt, mấy giây trước còn nghi ngờ là mình xuất hiện ảo giác.

Cô nhìn chằm chằm cà vạt đeo lỏng lẻo giữa cổ của Trần Kỵ, vô thức nắm lòng bàn tay lại.

Nhịp tim không kiểm soát mà đập càng nhanh, hô hấp trong nháy mắt cũng trở nên hỗn loạn.

Có lẽ điều này trong mắt anh, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ hết sức bình thường, có thể thuận miệng nhờ cô giúp đỡ, cũng có thể nhờ người khác.

Nhưng Chu Phù vẫn không nhịn được mà bắt đầu căng thẳng.

Cô chưa từng giúp người khác làm qua loại việc xem như rất thân mật này, càng đừng nói người đứng trước mặt cô lại là Trần Kỵ.

Đây là hình ảnh trước đây cô không dám tưởng tượng.

Chu Phù im lặng sững sờ tại chỗ, Trần Kỵ nghiêng người cụp mắt nhìn cô.

Thật ra trong thời gian chờ đợi này, anh hoàn toàn có thể tự về phòng thay đồ soi gương để giải quyết.

Nhưng hết lần này tới lần khác anh cũng không muốn di chuyển một bước, cứ như vậy im lặng không lên tiếng, đợi bạn cùng nhà là cô tới giúp.

Chu Phù phục hồi tinh thần lại, do dự đi hai bước đến trước mặt anh, sau khi ngước mắt nhìn thẳng vào tầm mắt của anh, cô lại ngay lập tức nhìn chỗ khác, trong ánh mắt mang theo chút né tránh.

Trần Kỵ lúc này có chút ngạc nhiên, vô cùng kiên nhẫn.

Mặc cho động tác của cô rất chậm, nhưng anh cũng không có ý muốn thúc giục.

Chu Phù mím môi dưới, tim đập mạnh, ngay cả động tác đưa tay cũng không lưu loát.

Cho dù bây giờ cô cũng cao 1m65, Trần Kỵ vẫn cao hơn cô không ít, Chu Phù đi đến đứng trước mặt anh, cố gắng ngẩng đầu nhìn anh, xấu hổ nói: “Tôi…có thể sẽ không làm được chuyện này…”

Khóe môi người đàn ông khẽ giật giật, đuôi lông mày nhướng lên một chút, mang theo chút thăm dò: “Chưa từng làm cho người khác à?”

Chu Phù lắc đầu: “Hay là…anh tự làm đi?”

“Đưa tay ra.” Trần Kỵ tự động bỏ qua đề nghị cuối cùng của cô, giọng điệu không đứng đắn lắm, “Tôi miễn cưỡng dạy cô.”

“…”

Chu Phù chớp mắt, “Ừ” một tiếng, nhưng cũng vô thức nghe lời làm theo.

Cô gái nhỏ do dự nhón mũi chân lên, vươn hai tay ra, cẩn thận cài nơ lên.

Trần Kỵ thấy thế, không nhanh không chậm cúi người xuống một chút, sau đó, đôi tay hơi thô ráp vì quanh năm gọt gỗ đột nhiên đặt lên mu bàn tay của cô.

Lông mi Chu Phù khẽ run, căng thẳng đến mức không biết làm sao.

Cô thậm chí cảm thấy, ở khoảng cách như vậy, Trần Kỵ có lẽ cũng có thể nghe thấy nhịp tim của cô bây giờ đập không thua kém gì tiếng sấm.


“Nhìn một chút đi, đừng thất thần.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng.

Chu Phù không được tự nhiên mà gật đầu: “Được…”

Sau đó dưới sự hướng dẫn của anh, Chu Phù khó khăn giúp anh thắt lại cà vạt không hiểu sao lại lỏng lẻo này.

Cô gái nhỏ như cũ duy trì tư thế đứng nhón mũi chân, hai tay vẫn chưa kịp thu về từ trên cà vạt anh, sức nặng nửa người bất giác đều để cho anh gánh vác, cô im lặng hai giây, đột nhiên phản ứng lại mở miệng: “Anh không phải…thấy được chưa?”

Trần Kỵ: “…”

Anh không lên tiếng, đang định tìm đề tài gì khác để kéo sự chú ý của cô về, tay áo dài làm bằng voan của Chu Phù vì giữ tư thế giơ hai tay lên trong thời gian dài, nhất thời trượt xuống khuỷu tay hơi cong.

Cô gái nhỏ từ trước đến nay luôn ấm áp, không có gì thay đổi lớn về mặt cảm xúc, mặt mày bỗng nhiên hiện lên một tia bối rối khó hiểu, cô dường như theo phản xạ có điều kiện thu hai tay lại, sau đó cúi đầu xuống, động tác lưu loát nắm chặt tay áo kéo về chỗ cổ tay một lần nữa.

Cả người đều có vẻ vô cùng mất tự nhiên.

Trần Kỵ hiếm khi thấy bộ dạng này của cô, anh bất giác nhíu mày lại, lần đầu tiên thấy cô phản ứng như vậy dường như vẫn là ngày đầu tiên cô đến phỏng vấn ở Phù Trầm, khi đứng ở quầy lễ tân điền vào mẫu phỏng vấn.

Lúc ấy, anh vừa vặn đi ngang qua phía sau cô.

Mà hôm đó, trên người cô mặc quần áo vừa vặn giống hệt bộ hôm nay.

Trần Kỵ đột nhiên bắt đầu nhớ lại, trong khoảng thời gian gặp lại cô, dường như chưa thấy cô mặc qua áo ngắn tay.

Cô gái này rõ ràng rất sợ nóng.

Khoảng thời gian năm ấy cô mới tới Kim Đường này, đang là giữa hè.

Tám năm trước, khi thị hiếu trên đảo nhỏ còn rất bảo thủ, cách ăn mặc của cô theo anh thấy, đã thuộc loại rất kiệm vải.

Ngay cả áo ngủ cũng thích mặc váy ngắn không tay.

Trong phòng học ở trường trung học Kim Đường không có điều hòa, sau khi ăn cơm trưa lúc giờ giải lao nằm sấp ngủ, cô thường ngủ không yên vì nóng, Trần Kỵ còn phải ở bên cạnh dùng sách giáo khoa thỉnh thoảng quạt gió cho cô.

Mà hôm nay, ánh mắt anh bất giác đánh giá người từ trên xuống dưới, áo dài tay và quần dài kín đáo.

Trần Kỵ bất chợt mở miệng hỏi một câu: “Trời mùa hè, trong nhà có điều hòa, bên ngoài nóng lắm, cô mặc nhiều như thế làm gì?”

Nghe vậy, vẻ mặt Chu Phù rõ ràng không được tự nhiên lắm: “Tôi không nóng.”

“Đi thôi, đi làm muộn rồi…” Cô nói xong, ánh mắt không dám nhìn anh nữa, khom lưng mang giày rồi mở cửa đi ra ngoài, thậm chí không dừng lại chờ anh đi cùng.

Cuối cùng Chu Phù cũng tự đến công ty.

Căn nhà của Trần Kỵ ở cách tòa nhà Phù Trầm không xa, quả thật giống như các đồng nghiệp nói lúc trước, đi bộ chỉ cần khoảng năm phút.

Lúc đến công ty, người của bộ phận thiết kế đã đến hơn phân nửa, Chu Phù có chút kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên sau khi cô đến Phù Trầm lại đến muộn hơn những người khác ngoại trừ Trần Kỵ.


Tuy rằng trong bộ phận thiết kế từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện đến muộn, nhưng dù sao cô cũng mới đến, vẫn còn là thực tập sinh chưa chính thức, đương nhiên không thể so sánh với những người thành công lớn hay lớp người đi trước, ít nhiều có chút chột dạ, cô vội chạy vài bước nhỏ đến trước chỗ ngồi của mình.

Lúc này Phương Hân cũng đã đến một lúc, đang ngồi trước máy tính uống cà phê.

“Chào buổi sáng chị Phương Hân.” Chu Phù cười chào hỏi.

Đợi cô cất túi rồi ngồi xuống, Phương Hân đặt cà phê trong tay xuống, nghiêng đầu duỗi lưng một cái, nháy mắt mấy cái với Chu Phù: “Chúc Chúc, chị cảm thấy hôm nay khí sắc em rất tốt.”

Chu Phù sững người: “Có sao ạ?”

“Thấy rất có tinh thần, lúc trước cảm giác em bần thần, cảm xúc vẫn rất bình thản, lúc căng thẳng bình thản, lúc cười cũng bình thản, giống như luôn có tâm sự, vẻ mặt đều đờ đẫn, đối với chuyện gì cũng không có hứng thú quá lớn, cũng rất ít có chuyện gì có thể khiến em chú ý.” Phương Hân gật đầu, “Nhưng hôm nay không giống như thế.”

“Chị không thể nói rõ được, nhưng chính là cảm giác đó.”

Lão Dư ở bên cạnh vừa mới nộp bản vẽ xong, đang trốn việc xếp bài nhện cũng nghe thấy nhìn qua nói: “Thật sự đúng thế, tôi cũng cảm thấy vậy.”

Chu Phù liếm môi dưới: “Có thể…tối qua em ngủ tương đối tốt.”

Đây cũng là sự thật, đêm qua cô quả thật ngủ ngon hơn rất nhiều so với mỗi đêm trong mấy năm qua.

Cho dù ngủ muộn, cho dù xảy ra rất nhiều chuyện lộn xộn, nhưng cả đêm đều rất an tâm.

Đầu bên kia bàn dài, mấy thực tập sinh trốn việc nghe được bên này đang nói chuyện phiếm, cũng lập tức gia nhập khiến náo nhiệt hẳn lên.

Trong đó có một cô gái có mái tóc đen dài và thẳng cười trêu trọc: “Nếu cho tôi trải nghiệm cảm giác ngồi xe sang trọng một lần, tôi cũng sẽ rạng rỡ hơn!”

Phương Hân nghe thấy thế có chút không hiểu, hiếu kì hỏi: “Có ý gì thế?”

Lão Dư đánh xong một ván bài, dựa lưng vào ghế, chẳng thèm để ý nói một câu: “Haiz, cũng không có gì, tối qua Tiểu Chu được sếp lái xe chở về.”

Phương Hân mở to hai mắt: “Sao tôi không biết?”

“Cô có thể biết cái rắm gì.” Lão Dư nở nụ cười nói, “Cô uống say đến mức không còn biết gì, vừa uống vừa khóc, suýt chút nữa nôn lên người Tiểu Chu, sau đó người nhà cô đến đón về, cô không có một chút ấn tượng nào sao?”

Phương Hân lắc đầu, không muốn thừa nhận việc mất mặt như vậy, sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Phù, trên mặt tràn đầy hâm mộ: “Sớm biết như vậy thì chị sẽ không uống nhiều như thế, cũng không để người nhà đến đón về, chị cũng muốn trải nghiệm cảm giác được xe sang trọng ngàn vạn đưa về nhà một lần! Đừng nói là rạng rỡ, chị nhất định kích động cả đêm không ngủ!”

“Chúc Chúc, mau nói cho chị, là cảm giác gì, để chị mở mang tầm mắt chút.”

Chu Phù há miệng, cũng không biết nên nói như thế nào, cô thậm chí không biết chiếc xe của Trần Kỵ lại đắt như vậy, cơ bản là tối qua cô không có tâm tư gì nhìn xe…

Chu Phù còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào cho tốt thì lão Dư thuận miệng nhanh chóng nói: “Tôi cũng từng ngồi rồi, cô hỏi tôi này, cô không biết đâu, chiếc xe kia đừng nói là ở Bắc Lâm, trong nước cũng không có mấy chiếc. Ngày đó tôi tăng ca vừa hay sếp cũng tăng ca, sau khi xong việc đi về cùng lúc, tôi đang muốn bắt taxi thì sếp nói anh ấy đưa tôi về, tôi theo anh ấy đến bãi đỗ xe, lúc nhìn thấy tôi bị dọa nhảy dựng lên. Ngầu thật, cuộc đời này tôi chỉ nhìn thấy chiếc xe này trên tin tức, vậy mà vận cứt chó gì lại còn có thể cho tôi ngồi lên nó một lần.”

Cả đời này chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe này trên tin tức…

Chu Phù không hiểu sao cảm thấy câu nói này dường như có chút quen tai.

Ngay cả nhớ lại tối qua lúc Trần Kỵ chạy chiếc xe xám bạc kia, cô dường như cảm thấy quen mắt mà không có lý do.


“Nhưng cân nặng của tôi hơn hai trăm cân, phải ngồi ở phía sau xe sang trọng có chút hơi tủi thân.” Lão Dư nói xong cũng nhịn không được nở nụ cười, “Nhưng tốc độ của chiếc xe này thật sự rất trâu bò, lúc đó hai ba giờ sáng, trên đường không có bóng người cũng không có xe, sếp lập tức chạy xe một đường, hai chữ thôi, sảng khoái.”

Phương Hân nghe đến say sưa, hỏi: “Vậy sao anh không ngồi ghế phụ lái? Ghế phụ lái không phải rộng hơn chút sao?”

“Tôi cũng muốn.” Lão Dư chậc chậc hai tiếng nói, “Nhưng sếp không cho.”

Nghe vậy, Chu Phù không nhịn được ngước mắt nhìn sang.

“Lúc đầu khi lên xe, tôi mở cửa ghế phụ lái trước, kết quả là sếp lập tức nói ngồi phía sau đi.” Lão Dư vừa nói, vừa học theo ngữ khí kiêu ngạo quen thuộc đó của Trần Kỵ, “Tôi nói như vậy không được, ngồi ở phía sau chẳng phải coi anh ấy là tài xế sao.”

“Kết quả các người đoán xem sếp nói cái gì?” Biểu cảm Lão Dư rõ ràng mập mờ, “Sếp không chút xấu hổ nói, ghế phụ lái chỉ cho bạn gái ngồi, đàn ông ngồi cũng không được.”

Phương Hân: “Đm, không dám tưởng tượng loại câu nói này lại có thể nói ra từ miệng người như sếp.”

Lão Dư lắc đầu, đồng cảm nói: “Vậy cô không hiểu nỗi khổ của chúng tôi sao? Gia giáo nghiêm khắc, hết cách rồi.”

Chu Phù: “…”

Cô hiện tại bắt đầu có chút hoài nghi, tối qua có phải là mình uống hai ly rượu nên sinh ra ảo giác không.

Làm sao cô nhớ được, hình như là mình ngồi ở ghế phụ lái…hay là Trần Kỵ mở miệng muốn cô ngồi ở phía trước…

Mười một giờ sáng trôi qua, lão Dư lướt nhanh về phía phòng làm việc của Trần Kỵ, thuận miệng nói thầm một câu: “Shhh, sao hôm nay sao sếp vẫn chưa tới nhỉ?”

“Sao vậy, anh tìm anh ấy có chuyện gì à?” Phương Hân cũng không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi.

“Lại nhận hai bản vẽ để vẽ, có chỗ vẫn chưa rõ, muốn tìm anh ấy xin chỉ bảo.” Lão Dư hoạt động gân cốt.

Phương Hân: “Vậy để buổi chiều xem, buổi sáng trước kia cho đến bây giờ sếp đều không đến, anh quên rồi à?”

Lão Dư: “Cũng phải, mấy ngày nay ngày nào anh ấy cũng ở đây, hôm nay bất chợt vắng mặt, tôi thật sự có chút không quen.”

Chu Phù nghe thấy không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Sáng nay anh ấy đến cục quy hoạch.”

Lão Dư: “À, vậy à.”

Còn Phương Hân thì thuận miệng hỏi một câu: “Sao em biết?”

“Buổi sáng anh ấy ——” Chu Phù còn chưa nói xong, đột nhiên im lặng, sau khi kịp phản ứng thì tim đập nhanh, cô căng thẳng liếm liếm môi, không giỏi nói dối, “Hôm, tối, tối hôm qua lúc trở về, em vừa vặn nghe anh ấy nói một câu…”

Cũng may không có ai phát hiện ra sự khác thường của cô, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tới gần giờ cơm trưa, Wechat Chu Phù đột nhiên xuất hiện lời mời kết bạn.

Thông tin xác minh chỉ có một dấu chấm đơn giản.

Nhưng vừa thấy con mèo trên ảnh đại diện kia tối hôm qua chui vào trong lòng cô ngủ cả đêm, cô liền biết đối phương là ai.

Chu Phù vội vàng chấp nhận.

Rất nhanh, Trần Kỵ gửi một tin nhắn qua, nói một câu mình là ai cũng lười, lập tức vào chủ đề: “Xuống lầu, về nhà ăn cơm trưa.”

Chu Phù nhìn đồng hồ theo bản năng, gần như đúng giờ tan tầm.

Thời buổi này ông chủ thúc giục nhân viên tan tầm để ăn cơm, đoán chừng Trần Kỵ là người đầu tiên.


Cô lưu bản vẽ vừa rồi theo thói quen, sau đó tắt máy tính, sau khi chào hỏi Phương Hân và lão Dư, cô liền đeo túi vội vàng xuống lầu.

Nhưng điều khiến cô không ngờ tới là, cô mới đi ra tòa nhà Phù Trầm không bao lâu, phía sau có người mở miệng gọi tên cô.

“Chu Phù?” Giọng nói của người nọ mang theo chút chần chừ.

Chu Phù quay đầu lại theo bản năng, trong nháy mắt tầm mắt nhìn về khuôn mặt của Chu Gia Thịnh, cô nhíu mày theo phản xạ có điều kiện.

Cô không lên tiếng, nhưng mà đối phương đã bước vài bước đi tới trước mặt cô.

“Vậy mà thật đúng là cô.” Biểu cảm trên mặt Chu Gia Thịnh mang theo chút kiêu ngạo, khiến người ta vô cùng chán ghét, “Tôi hỏi cô xảy ra chuyện gì vậy? Ba mẹ tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn, cô cũng không nhận, cũng không trả lời một cái nào vậy?”

Chu Phù nghiêm mặt, cũng không có ý muốn ôn chuyện với anh ta: “Anh có chuyện gì không?”

“Cô nói chuyện với ai đấy? Thái độ gì đây!” Chu Gia Thịnh khó chịu chậc một tiếng, quay đầu quan sát tòa nhà Phù Trầm, “Không ngờ nghỉ hè cô không về nhà, là làm việc ở đây sao?”

“Tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Chu Phù cũng không muốn cho anh ta biết quá nhiều.

“Cô lừa ai vậy?” Chu Gia Thịnh cười nhạo, “Cuối cùng cũng tìm được cô, tôi nhắc nhở cô, lần này ba mẹ tôi tìm cho cô chỗ xem mắt rất đáng tin cậy, cô đừng giống như kẻ vô ơn bội nghĩa, mặt mũi không biết xấu hổ.”

Chu Phù không muốn phản ứng, quay đầu muốn đi, Chu Gia Thịnh vốn còn định nói thêm hai câu nữa, chỉ là không khéo điện thoại vừa vặn vang lên.

Anh ta lấy ra nhìn màn hình hiển thị, vội vàng ân cần nhận máy, nhất thời cũng không để ý đến Chu Phù.

Chu Phù vội vàng bước đi nhưng không tới hai bước, cô nhận ra cổ tay bỗng nhiên bị người khác nắm chặt.

Cô vốn cho rằng là Chu Gia Thịnh đuổi theo, nhíu mày vừa định hô lên, trong nháy mắt ngước mắt lại đụng phải đôi mắt sâu không thấy đáy của Trần Kỵ.

Cô gái nhỏ thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại ở đây?”

“Ra ngoài mua chút đồ.” Anh thản nhiên nói.

Chu Phù cúi đầu nhìn, thấy người đàn ông cầm đầy trái cây và rau dưa.

Trần Kỵ nghiêng đầu, nhìn về phía sau cô, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Vậy người đàn ông kia là ai?”

“A?” Chu Phù nhướng mi, sau đó lại cúi đầu xuống, thanh âm có chút nhỏ, “Là anh trai tôi…”

Tuy rằng cô cũng không muốn thừa nhận.

Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông đen đi không ít, nói chuyện mang theo chút khó chịu: “Chu Phù, cô có chút lương tâm không.”

“Hả?”

“Tôi vội vàng từ cục quy hoạch về nhà nấu cơm cho cô, còn cô thì hay rồi.” Anh dừng một chút, ánh mắt không rõ ý tứ, “Lại kiếm thêm cho tôi một anh trai nữa sao?”

“Sao cô có nhiều anh trai như vậy chứ?”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Xem mắt sắp tới rồi, đăng ký kết hôn còn có thể xa sao!

Trần Kỵ: Tốt nhất là cô làm nhanh lên cho tôi.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận