Chỉ Cần Em Thôi

Translator: Mai Mai | Editor + Beta-er: Saki

Chu Phù nhớ rõ, trước đây khi cô nhắc tới Thân Thành Dương trước mặt Trần Kỵ, thái độ của anh cũng âm dương quái khí (*) như hôm nay.

(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Chu Phù muốn giải thích theo bản năng.

Rõ ràng hai người hiện giờ cũng chỉ là bạn cùng nhà, nhưng cô lại không muốn anh hiểu lầm.

“Tôi với anh ta có quan hệ huyết thống.” Tuy rằng cái quan hệ huyết thống này, cô nhớ tới liền cảm thấy ghê tởm, nhưng lại đúng là sự thật, cô giải thích, “Ba anh ta là em ruột của ba tôi, tôi gọi ba mẹ anh ta là chú thím.”

Nhắc đến chú thím kia, sắc mặt Chu Phù rõ ràng không tốt đẹp gì.

Trần Kỵ nhìn chằm chằm biểu cảm nhỏ trên mặt cô từ đầu đến cuối, một chút cũng khó thoát khỏi ánh mắt của anh: “Cô không thích người anh trai này sao?”

Chu Phù gật đầu, cô cúi đầu, ánh mắt nhìn mũi giày: “Rất đáng ghét.”

Không phải là không thích, mà là rất ghét.

Trần Kỵ bất giác nhíu mày, Chu Phù từ trước đến nay dịu dàng, cô dường như là người có tính tình tốt nhất mà anh từng gặp, anh thậm chí chưa bao giờ thấy cô có cảm xúc mãnh liệt như vậy, chưa từng nghe qua từ ngữ nặng nề như vậy từ miệng cô.

Cho dù là nói tới tên bạn trai ngốc nghếch của Tiêu Kỳ, cô cũng không có bộc lộ thái độ như vậy.

“Vì sao vậy?” Anh cảm thấy không đúng lắm.

Giải thích xong mối quan hệ, Chu Phù dường như không có ý muốn nói gì nữa. Cô trầm mặc lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt mang theo ý cười, chỉ là nụ cười này ít nhiều có vẻ có chút cố ý: “Vì ngoại hình anh ta quá xấu, anh không cảm thấy sao? Tướng mạo xấu như vậy, làm sao khiến người ta yêu thích được.”

Trần Kỵ quá hiểu tính tình của Chu Phù, anh biết đây không phải ý của cô, ngay cả nghe cũng không cần nghe, liền biết cô đang nói dối, nhưng nhìn ra được là cô không muốn nói.

Trần Kỵ cũng không muốn ép cô, mặc dù nhíu chặt mày còn chưa buông ra, nhưng vẫn khẽ nhếch khóe môi, anh theo lời cô, lạnh lùng phụ họa một câu: “Vậy thì đúng, thẩm mỹ của cô vẫn có thể cứu được.”

Cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm.

Cảm xúc của Trần Kỵ rõ ràng đã thay đổi thuần thục hơn cô, ngữ khí rất nhanh trở lại ngạo mạn thường ngày: “Dù sao mỗi ngày đối với cô là bạn cùng nhà tôi, thật khó để chấp nhận cái vẻ bề ngoài lộn xộn đó.”

Chu Phù: “…”

“Xin lỗi.” Trần Kỵ bất chợt nói một câu xin lỗi.

Chu Phù nhất thời có chút mơ hồ, giờ phút này cô đã hoàn toàn quên mất cảm giác không thoải mái khi gặp Chu Gia Thịnh, khó hiểu ngước mắt nhìn về phía anh: “Hả?”

“Làm hỏng thẩm mỹ của cô, là lỗi của tôi.” Anh nghiêm túc nói ra những lời không biết xấu hổ nhất.

Lúc này Chu Phù thật sự không nhịn được, mi mắt cong lên, thấp giọng cười ra tiếng.

Nụ cười này so với cố ý vừa rồi, mới là chân thật nhất.

Là nụ cười phát ra từ nội tâm.

Trần Kỵ hài lòng nhếch khóe môi, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”

Chu Phù mím môi im lặng không lên tiếng, nụ cười chạm đến đáy mắt.

Cô bỗng nhiên phát hiện, ngoại trừ đêm đó lúc đưa cô đến đây, anh thuận miệng nói vài câu như “ký túc xá nhân viên”, sau đó dường như không nghe anh nhắc tới nữa.

Trần Kỵ hình như rất thích dùng từ “về nhà” này.

Mà hình như cô cũng rất thích nghe.

Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu, đi theo bên cạnh anh: “Muốn tôi xách giúp anh chút gì không? Trên tay anh xách rất nhiều rồi.”

“Được rồi cô.” Người đàn ông thản nhiên nói, “Loại quy trình khách sáo này, sau này đừng nói trước mặt tôi nữa, cô có thể nói cái rắm.”

Chu Phù: “…”

Khu chung cư xanh hóa khá tốt, tỷ lệ che phủ cũng rộng, đang lúc mặt trời mọc cao, màu nắng vàng chói mắt bị những tàng cây che bớt, rải xuống trên người hai người những đốm sáng lúc sáng lúc tối.

Chu Phù tay không, liếc nhìn lưng người đi trước rộng lớn, cô luôn cảm thấy con đường về nhà này không khác gì con đường nhỏ ở sườn núi phải đi qua khi tan học về nhà ở Kim Đường.

Cùng với cảnh tượng tám năm nay cô vô số lần mơ thấy cũng giống nhau.

Bên cạnh có anh.

Chỉ cần yên tâm theo anh đi hết con đường này, có thể về đến nhà như ý nguyện.

Lúc vào cửa, Chu Phù ngửi thấy mùi thức ăn xông vào mũi.

Nghĩ đến Trần Kỵ chắc là đã về nhà một lần, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng đã làm xong.

Cũng không biết tại sao nửa chừng lại ra ngoài một chuyến.

Cô Lỗ thấy hai người cùng trở về, phấn khích xông tới vòng quanh Chu Phù.

“Kẻ không ra gì này còn rất có thể lấy lòng đấy.” Trần Kỵ thu hết thảy vào tầm mắt, lạnh lùng cười một câu, “Trước đó lúc tôi trở về, chưa từng thấy nó dính người như vậy, chỉ biết kêu gào đòi thức ăn cho mèo.”

Chu Phù ngửa đầu cười đắc ý với anh, sau đó dứt khoát ngồi xuống đất, ôm Cô Lỗ lại gần hít cả buổi.

Trần Kỵ đứng ở phía sau cô, từ trên cao nhìn xuống một lúc lâu, cuối cùng thật sự nhìn không quen bộ dạng sến súa của một người một mèo này, anh vô tình vươn tay ra, cướp Cô Lỗ từ trong lòng cô ném qua một bên, sau đó nghiêm túc nói với cô: “Đứng lên, đừng ngồi dưới đất, thói quen gì vậy, không phải hai ngày nữa là cô đến kỳ kinh nguyệt sao? Đến lúc đó đừng khóc đau với tôi.”

Lưng Chu Phù lúc này cứng đờ trong chớp mắt, biểu cảm hơi giật mình, làm sao anh…ngay cả những ngày như thế này cũng nhớ rõ như vậy.

Một lát sau, Chu Phù không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cô không biết tại sao khi nói với anh loại chuyện riêng tư này của con gái, dĩ nhiên cũng không cảm thấy có cái gì không đúng: “Hiện tại tôi…Thời gian đã không giống trước kia mà chuẩn như vậy, không quá quy luật.”

Tám năm rồi, tám năm đã trôi qua, chính cô cũng không nhớ rõ lúc trước là thời gian nào, vậy mà anh lại nhớ rõ tất cả.

“Đứng lên rửa tay rồi ăn cơm đi, tôi sẽ xào thêm rau xanh.” Trần Kỵ không nói nhiều nữa, xách đồ vào bếp.

Chu Phù rửa tay xong đi tới, chỉ thấy anh đứng trước bàn ăn động tác lưu loát rửa sạch rau xanh vừa mới mua về.

Cô tựa vào cửa im lặng nhìn một lát, sau đó bất giác đi tới bên cạnh anh.

“Tôi có thể giúp gì cho anh không?” Cô hỏi.

“Không cần.” Trần Kỵ không chút do dự mà nhất quyết từ chối, “Không phải tôi mới nói với cô là đừng làm trò này với ông đây à.”

Chu Phù liếm liếm môi, vội giải thích: “Tôi không khách sáo, bây giờ tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”

“Thật mà.” Giống như bởi vì thấy anh trầm mặc, sợ anh không tin, cô tiếp tục bổ sung, “Tôi thật sự sẽ, sẽ không làm phiền anh đâu.”

Động tác xóc chảo của Trần Kỵ dừng lại, anh vẫn không lên tiếng, giơ tay lấy một cái đĩa từ trong ngăn tủ phía trên ra, múc rau xanh vừa xào xong ra, sau đó mới cúi đầu thản nhiên nói: “Không cần cô biết, ra ngoài ăn cơm đi.”

Đến cuối cùng, Chu Phù vẫn như trước, cô chỉ được phân công gánh nặng cầm bát đũa.

Cô lấy bát đũa thìa từ trong tủ khử trùng ra, đặt ngay ngắn trên bàn ăn, cũng chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ anh là có cơm ăn.

Một lát sau, Trần Kỵ bưng đĩa thức ăn cuối cùng đi ra, cũng không vội ngồi xuống.

Anh đứng ở bên cạnh bàn, cầm bát cơm của cô, im lặng không lên tiếng gắp cho cô một núi thức ăn.

Chu Phù thấy thế, nhịn không được nói: “Hình như hơi…nhiều quá nhỉ?”

“Nhiều không?” Mí mắt anh cũng không nhấc lên.

Chu Phù gật đầu.

“Một cân năm nghìn, cô quên rồi à?” Trần Kỵ đúng lúc nhắc nhở.

Cơ bản là Chu Phù cũng không coi chuyện này là thật, chỉ nhếch miệng cười.

Trần Kỵ cụp mắt liếc cô, mặt không biến sắc nói: “À, quên nói với cô, có thưởng cũng sẽ có phạt.”

Chu Phù: “?”

“Ăn không hết trừ lương.” Anh tiện tay bưng cơm đến trước mặt cô, nói tiếp, “Giảm một cân trừ một vạn.”

Chu Phù: “??!!!”

Sao anh không nói sớm?!

Đây rồi!

Có thể tùy tiện!

Quên sao!

Chu Phù suy nghĩ, cuối cùng lại đấu tranh một chút: “Vậy tôi…không cần thưởng, được không?”

Dù sao thì cô đối với miếng thịt dài này quả thật không quá tự tin, tỷ lệ đặt cược quá lớn.

“Vậy ngại quá.” Trần Kỵ hờ hững trả lời cô, vừa ngáp vừa nói, “Không được.”

Chu Phù: “…”

“Còn nhiều không?” Anh nhìn về phía cô.

Thái độ cô gái nhỏ vô cùng nghiêm chỉnh đáp: “Không nhiều, từ từ ăn là xong.”

Đuôi lông mày Trần Kỵ nhướng lên: “Vậy thêm chút nữa nhé?”

Chu Phù nghiến răng nghiến lợi: “…Không cần đâu.”

Nhưng Trần Kỵ biết đạo lý làm việc theo từng bước một là như thế nào, anh cũng không thật sự làm khó cô, chỉ là yêu cầu cô ăn nhiều hơn một chút so với thường ngày.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm xong, Chu Phù lập tức giơ tay nói muốn tiến hành rửa bát.

Cô không thể ăn không uống không ở không, mà việc gì cũng đều để anh làm được.

Ngoài ra đợi sau khi nhận tiền lương, cô sẽ lập tức chuyển lại các loại phí ăn uống và phí sinh hoạt cho anh, những chuyện khác có thể làm thì làm, cô nên tích cực chủ động một chút.

Kết quả chỉ đổi lấy một câu từ chối và mỉa mai của Trần Kỵ: “Chưa từng nghe nói qua máy rửa bát à?”

Chu Phù: “…”

Buổi chiều lúc đi làm, Trần Kỵ hiếm khi phân công công việc cho tất cả thực tập sinh trong nhóm của cô hay thống nhất bố trí nhiệm vụ luyện tập.

Thật ra nội dung yêu cầu đều không khác mấy so với lần trước anh bố trí cho một mình cô, mỗi người được phát một bản vẽ kiến trúc công cộng cỡ nhỏ, muốn mọi người dựa theo tiêu chuẩn của bản vẽ thi công rồi vẽ ra thành một bản điện tử.

Theo lý mà nói, tất cả mọi người cũng đã nhậm chức gần nửa tháng, thực tập sinh cùng khóa gần như đều đã vẽ qua bản vẽ thi công tiêu chuẩn loại này.

Chỉ là một số người trước kia ỷ vào việc người hướng dẫn quá bận, làm việc riêng trong giờ làm không chút kiêng nể gì cả, bây giờ bất chợt bị Trần Kỵ sắp xếp công việc, ít nhiều có chút nơm nớp lo sợ.

Lúc trước Chu Phù vốn được Trần Kỵ đích thân hướng dẫn. Anh nghiêm khắc, cô cũng đã bị dạy bảo một lần.

Trước lạ sau quen, thêm vào đó sau khi cô làm lại bản vẽ, Chu Phù còn chọn ra hai bản mà lúc trước Phương Hân bảo cô thu thập và sắp xếp bản vẽ công trình kiến trúc công cộng loại nhỏ, còn vẽ thêm mấy lần.

Lúc này sau khi lấy bản vẽ được phát, toàn bộ trật tự của bản vẽ đều rất rõ ràng, liền bắt đầu rất nhanh.

Liên tiếp vài ngày, một bàn thực tập sinh không còn rảnh rỗi như mấy ngày trước, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nhìn vào máy tính, tay thao tác bàn phím chuột không ngừng.

Lão Dư cười trên nỗi đau của người khác nói một câu: “Nhìn mấy ngày trước cho mấy người còn thoải mái, hiện tại nếm được mùi vị bận rộn chưa? Anh thấy sếp còn phải tự mình ra tay.”

Trong nhóm thực tập sinh có chàng trai tên Lý Thuận vừa là người cao nhất, cũng có khuôn mặt đẹp trai nhất, ngửa đầu uống cà phê, khóc không ra nước mắt trả lời: “Đừng cười nữa đừng cười nữa, lát nữa chúng em khóc cho anh xem.”

Lão Dư chậc một tiếng: “Anh thấy Tiểu Chu rất bình tĩnh, nên thuận buồm xuôi gió.”

Lý Thuận oan ức nói: “Cô ấy đã quen với việc bị sếp giày vò rồi, làm sao chúng em có thể giống được.”

Chu Phù: “…?”

Từ này sao lại dùng kỳ lạ như vậy chứ!

Phương Hân cũng cười cười, rồi nói: “Vậy thì để Chúc Chúc trước tiên chỉ cho các em một chút. Đừng trách chị không nhắc nhở các em, sếp sửa bản vẽ khá hung dữ và không nể tình, nếu sai quá nhiều, anh ấy có thể lập tức xé bản vẽ rồi đập vào trán các em!”

Lão Dư giơ tay: “Tôi từng bị đập!”

Phương Hân: “Tôi cũng bị xé bản vẽ.”

Lý Thuận mở to mắt: “Đm, con gái cũng bị xé bản vẽ.”

Phương Hân thay Trần Kỵ nói một câu: “Làm kiến trúc thì phân biệt gì nam hay nữ chứ, cái quan niệm này của em quá cổ hủ rồi, rõ ràng từ trước tới giờ sếp không vì giới tính mà phân biệt đối xử.”

Lão Dư gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

Chu Phù nhớ lại mấy bản vẽ vẫn còn nguyên vẹn kia của mình…Có thể ngày cô sửa bản vẽ, đúng lúc vị giáo sư già của Bắc Lâm cũng ở phòng làm việc nên Trần Kỵ mới đè nén lửa giận xuống…Dù sao lúc đó cô vẽ sai, hiện tại nghĩ lại quả thật thấy rất thấp kém và đáng giận.

Nghĩ đến lúc này, cô nhịn không được tỉnh táo đáp: “Cái quy tắc kia tốt nhất nên xem lại nhiều lần, cầu thang và bậc thang phải được tính theo quy tắc, đừng trực tiếp dùng ứng dụng tianzheng cad, anh ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”

Chỉ là lời nói nhẹ nhàng này dường như không có mấy người thèm để ý, cô gái có mái tóc dài thẳng màu đen tên Đơn Đình Đình không vội ngẩng đầu lên, nói: “Ôi chao, không còn kịp rồi, cứ nhanh chóng vẽ thôi, dù sao cũng không nhiều lắm, đến lúc đó sẽ sửa. Bây giờ làm sao còn có thời gian xem quy tắc, tôi vẫn còn ba tầng mặt bằng chưa bắt đầu vẽ, dù sao chúng tôi cũng là lần đầu vẽ, chắc sếp sẽ không để ý những chi tiết nhỏ này đâu.”

“Đúng đúng đúng, nộp bản vẽ là quan trọng, có thể nộp lên rồi nói sau.”

Ngày hôm sau cuối cùng cũng đến ngày Trần Kỵ xem bản vẽ.

Mấy thực tập sinh trong phòng làm việc bận rộn như ruồi không đầu, ngây ngốc đứng trước máy in cả buổi cũng không in được tờ giấy.

Trần Kỵ lười biếng cầm ly đi ra rót cà phê, vừa vặn đi qua.

Đơn Đình Đình thấy thế, cũng không nghĩ nhiều, liền mở miệng nhờ Trần Kỵ giúp đỡ: “Sếp ơi, cái máy này dùng như thế nào ạ? Có thể dạy bọn em được không?”

Nhưng mà thậm chí ngay cả bước chân của Trần Kỵ cũng lười dừng lại, lập tức đi thẳng về phía phòng làm việc, chẳng thèm để ý mà nói một câu: “Loại việc này cũng cần tôi dạy mấy người à? Đi vệ sinh có phải cũng cần tôi dạy không?”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Vậy sao anh lại có thể dạy Chúc Chúc?

Trần Kỵ: Nếu Chu Phù không biết đi vệ sinh, tôi cũng có thể dạy cô ấy.

Chu Phù:?

Phương Hân: 《Không phân biệt giới tính》, 《Không phân biệt đối xử》, 《Đối xử bình đẳng》.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui