Chỉ Cần Em Thôi

Translator: Mai Mai | Editor + Beta-er: Saki

Thật ra dựa vào khí chất Trần Kỵ để lộ ra mà nói, lạnh lùng tự phụ, ngạo mạn và hỗn không thôi, bất kể là dùng từ nào để nói thì người ngoài nhìn vào, đều không dính dáng gì đến mấy chữ “rửa tay nấu canh” (*).

(*) Rửa tay nấu canh: Nguyên văn là “Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tác canh thang”, nghĩa là thân đàn bà mở quầy rượu, vì phu quân rửa tay nấu canh.

Nhưng đây dường như mới là bộ dạng mà Chu Phù quen thuộc nhất.

Bữa sáng đầu tiên cô ăn sau khi mới đến Kim Đường là anh làm, sau này mỗi một bữa đều không thể thiếu sự chăm sóc tận tình của anh.

Anh không chỉ nói qua một lần “Không cần em làm”, cũng chưa bao giờ chỉ là lời nói ngoài miệng.

Chu Phù bị anh đẩy sang một bên, im lặng nhìn động tác thuần thục của anh tiếp nhận những thứ vốn dĩ phải do “người theo đuổi” như cô làm.

Trong lòng bất giác xúc động, lá gan cũng không khỏi lớn lên. Một lúc lâu sau, cô bất chợt mở miệng hỏi một câu: “Trần Kỵ… Em có thể, ôm anh một chút không?”

“…” Sống lưng người đàn ông cứng đờ, yết hầu trượt lên trượt xuống, ngữ khí vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, “Ôm đi.”

Ưu điểm lớn nhất của anh là cực kì hào phóng.

Mí mắt Chu Phù cong cong, bước bước nhỏ đi tới phía sau anh, hai tay mảnh khảnh cẩn thận vòng đến eo gầy gò của Trần Kỵ, sườn mặt nhẹ nhàng dán ở sau lưng rộng lớn của anh, giữa mũi lập tức có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt thuộc về anh.

Là mùi mà cô rất thích.

Cô không biết ôm anh như vậy, có ảnh hưởng đến động tác xuống bếp của anh hay không, nhưng cô không nỡ buông ra.

Trong nháy mắt rau xanh rửa sạch cho vào nồi, tiếng dầu lách tách cũng theo đó vang lên, Trần Kỵ dường như phản ứng có điều kiện, giơ một tay ra, lập tức phủ lên hai cánh tay mảnh khảnh của Chu Phù quanh eo mình.

Khi cảm giác vải bông mềm mại của chiếc áo ngủ được truyền đến làn da trên lòng bàn tay người đàn ông, anh mới đột nhiên nhớ lại, cô gái này luôn mặc quần áo dài tay, bọc hết sức kín mít, chút dầu mỡ khi cho vào nồi cũng không đến mức làm cô bị phỏng.

Nhưng đôi bàn tay hơi to vẫn nắm giữ những gì còn sót lại của cô, mu bàn tay trắng nõn lộ ra trong không khí, bao bọc chặt chẽ, che kín không một kẽ hở.

Nhưng mà những thứ này trong mắt Chu Phù giống như không có tiếng động, nhạt nhẽo, một chút đáp lại nho nhỏ.

Cô bất giác cong môi, cảm thấy mình có lẽ là người may mắn nhất trên thế giới này.

Cô cẩn thận không lên tiếng, sợ phá vỡ khoảnh khắc hạnh phúc ấm áp này, giọng nói trầm xuống của Trần Kỵ không nhanh không chậm vang lên bên tai: “Chu Phù.”

Lông mi của cô khẽ chớp: “Ừ…”

“Lần sau muốn ôm thì cứ nhanh chóng làm đi, không cần phải báo cho tôi đâu.” Trần Kỵ lười biếng nói.

Trái tim Chu Phù không khống chế được mà run rẩy, anh thật sự là một người vô cùng hào phóng.

Buổi sáng đến công ty, mấy thực tập sinh lại nhận một bộ bản vẽ phương án để luyện tập.

Có mấy lần dạy bảo lúc trước, lần này mọi người đều bắt đầu không chỉ hiểu rõ vấn đề mà tốc độ còn nhanh hơn, mỗi người một quyển sổ tay quy tắc. Trước khi bắt tay vào vẽ tranh, tất cả đều nghiêm túc làm đủ công việc.

Hiệu suất vẽ của Chu Phù rất cao, một buổi sáng trôi qua, bản vẽ mặt bằng hai tầng đã được hoàn thành sơ lược.

Thời gian nộp bản vẽ là vài ngày sau nên không vội. Cách giờ ăn cơm trưa còn nửa tiếng nữa, tất cả mọi người buông bàn phím và chuột xuống, lắc lắc cổ và xoa xoa bả vai, vừa thả lỏng, vừa cầm điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài.

Chu Phù tiện tay lưu bản vẽ lại, cũng lấy điện thoại ra tùy ý xem tin nhắn.

Kể từ sau lần liên lạc lại với Hứa Tư Điềm, hai người mỗi ngày đều giống như trước kia lúc còn ở Kim Đường, có nói cũng không hết chuyện.

Cô và Hứa Tư Điềm không có nhiều bí mật, lúc trước ở trường trung học Kim Đường, hai người thường chia sẻ một ít tâm tư tình cảm nhỏ, cho nên chuyện hai ngày nay Chu Phù theo đuổi Trần Kỵ, Hứa Tư Điềm cũng biết.

Cho cô lời khuyên ngoài Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương, còn có lượng lớn cư dân mạng không biết tên trên diễn đàn, lại thêm Hứa Tư Điềm.

Thân Thành Dương và Lăng Lộ Vũ xem như cãi nhau từ nhỏ đến khi trưởng thành, nhưng dù vậy, sau đó từ bạn bè biến thành người yêu trong một khoảng thời gian ngắn, cũng dùng không ít những thủ đoạn bình thường mà con trai theo đuổi. Thân Thành Dương là người không thiếu tiền, liều mạng tặng hoa như không cần tiền, Lăng Lộ Vũ cho dù bình thường nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng suy cho cùng cô ấy vẫn dính những chiêu đó.

Theo như cô ấy nói là, không có người nào khi nhận được hoa tươi mà không vui cả.

Chu Phù âm thầm ghi nhớ, tuy nhiên do tình hình kinh tế hiện nay của cô không khả quan lắm, cô phải tiết kiệm được bảy, tám nghìn học phí trước khi khai giảng tháng chín, không thể quá xa xỉ. Về phần Trần Kỵ cho cô những thứ kia, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng đến.

Vì vậy nhìn sơ qua, tạm thời chỉ có đề nghị của Hứa Tư Điềm là có thể thoáng tiếp thu một chút.

Chu Phù nhìn chằm chằm mấy lời tỏ tình mà Hứa Tư Điềm gửi tới, bên tai có chút nóng lên.

Cô không cách nào tưởng tượng biểu cảm của Trần Kỵ khi nghe những lời này sẽ như thế nào.

Đổi lại là bình thường, lấy bất cứ từ nào trong mấy câu đó ra, Chu Phù đều cảm thấy khó có thể mở miệng.

Nhưng Hứa Tư Điềm nói lúc trước Lục Minh Bạc theo đuổi cô ấy là nói như vậy, hai người đã ở bên nhau, chứng minh là một trường hợp thành công.

Chu Phù nhẫn nhịn xấu hổ đến tê dại da đầu, cô hạ quyết tâm, nhấn vào hộp trò chuyện Wechat của Trần Kỵ.

Đề tài gọn gàng dứt khoát và không được tự nhiên.

Chu Phù:【Anh đoán xem em đang làm gì?】

Trần Kỵ bên kia rất nhanh trả lời:【Vẽ.】

Rất tốt, câu trả lời này gần như vừa vặn trùng khớp khuôn mẫu lời tỏ tình mà Chu Phù vừa mới viết xong.

Cô thực hiện được mà cong môi dưới, rất nhanh lại gửi một tin nhắn qua:【Ừm ừm, vậy anh đoán xem, em đang vẽ cái gì.】

Trần Kỵ:【…?】

Trong phòng làm việc, người đàn ông lười biếng tựa vào ghế giám đốc mềm mại rộng rãi, nhìn cuộc đối thoại kì lạ trên màn hình điện thoại, đuôi lông mày hơi nhướng lên, mơ hồ phát hiện ra có cái gì đó không đúng.

Nhưng anh ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc cô gái nhỏ này giữa trưa muốn làm cái gì, vì vậy nghiêm túc đáp:【Bản vẽ ba tầng của trung tâm hoạt động dành cho người cao tuổi trong cộng đồng R&F.】

Đây là nhiệm vụ anh vừa giao vào buổi sáng.

Chu Phù:【…】

Chu Phù nắm chặt lòng bàn tay, mạnh mẽ nhịn cảm giác buồn nôn đến muốn ói khó chịu xuống, chậm rãi gõ đoạn khiến cô cũng không nhịn được mà mặt đỏ tới mang tai:【Không phải… Em đang vẽ bản kế hoạch cho cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp trong tương lai của chúng ta…】

Trần Kỵ:【…】

Giao diện trò chuyện yên tĩnh vài giây, cả hai đều không gửi nửa chữ.

Chu Phù nhìn câu nói quê mùa đến không thể quê mùa hơn kia liền diễu võ dương oai dừng lại trên màn hình, trong lòng chỉ còn lại hai chữ hối hận.

Vừa muốn gửi gói biểu cảm đi, mấy lời tỏ tình đó chắc chắn gửi trong lúc có chút bệnh, Trần Kỵ bên kia lại gửi tin nhắn tới.

Trần Kỵ:【Em rảnh rỗi nhỉ, xem ra là tôi sắp xếp nhiệm vụ vẽ bản vẽ không đủ nhiều.】

Chu Phù:【Đó không phải vì chuyện này…】

Trần Kỵ giờ phút này ra dáng ông chủ, bắt đầu kiểm tra công việc:【Ba tầng mặt bằng vẽ được mấy tầng rồi?】

Chu Phù lúc này mới giật mình nhận ra vừa rồi là tự bê đá đập chân mình, chỉ có thể thành thật đáp:【Hai tầng…】

Trần Kỵ:【Được, in bản vẽ ra giấy A2, mang đến phòng làm việc của tôi, bây giờ lập tức sửa cho em.】

Chu Phù:【…】

Trần Kỵ:【Ngược lại tôi muốn nhìn xem, bản kế hoạch em vẽ cho cuộc sống tương lai của chúng ta tốt đẹp và hạnh phúc đến mức nào.】

Chu Phù:【…】

Một bàn các thực tập sinh cùng khóa nhìn Chu Phù đau buồn đứng dậy in bản vẽ, sôi nổi tỏ vẻ tò mò và đồng tình: “Sao lại yêu cầu sửa bản vẽ nhanh như vậy? Chúng tôi cũng phải lập tức nộp cho sếp xem sao?”

Chu Phù lắc đầu, khóc không ra nước mắt nói: “Mọi người không cần đâu.”

Dù sao bọn họ không có phát điên, vẽ cho Trần Kỵ bản kế hoạch cho cuộc sống hạnh phúc trong tương lai…

Lý Thuận “A” một tiếng: “Vậy cô có chuyện gì thế?”

Lúc này Chu Phù đã không cười nổi nữa: “Tôi chỉ… Vừa hay có chút vấn đề…”

Không phải bản vẽ có vấn đề, mà là não hơi có vấn đề.

Trong phòng làm việc, người đàn ông cầm bút đỏ, không lên tiếng mà khoanh tròn bản vẽ Chu Phù vừa mới mang vào.

Cũng không mở miệng mắng, chỉ sau một lúc lâu, lạnh nhạt nói: “Vấn đề vẫn còn không ít.”

Chu Phù: “À… Em sẽ sửa lại cho tốt.”

Trần Kỵ lười biếng nhấc mí mắt, tiện tay gấp bản vẽ lại trước mặt cô, khẽ nhếch môi dưới: “Xem ra, bản kế hoạch cuộc sống hạnh phúc trong tương lai này vẫn phải để ông đây đích thân vẽ mới được.”

Chu Phù: “…”

Người đàn ông liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô gái nhỏ trước mặt như làm việc sai bị bắt, nhịn không được hừ cười một tiếng: “Rốt cuộc con mẹ nó em học những thứ lừa dối đường ngang ngõ tắt này từ đâu vậy?”

Chu Phù mím môi, cũng không có ý định bán đứng Hứa Tư Điềm.

Trần Kỵ gần như không cần suy nghĩ: “Hứa Tư Điềm dạy em?”

Chu Phù: “…”

Sao anh cái gì cũng biết.

“Em không cần nói tôi cũng biết, tên ngốc Lục Minh Bạc đó cũng chỉ biết mỗi chiêu này.” Dù sao tám năm trước, cùng một chiêu này, Lục Minh Bạc cũng dạy cho anh, chỉ là không được chấp nhận.

Trần Kỵ nhịn không cười nữa, xem như nể mặt cô.

Chu Phù phồng má, cảm thấy chỗ này không nên ở lâu: “Vậy em đi trước nha?”

Cô xoay người muốn rời đi.

“Chờ một chút.” Giọng nói trầm trầm của người đàn ông từ phía sau truyền đến.

Chu Phù nghe tiếng quay đầu lại, thấy tay anh chỉ lên bản vẽ trên bàn mà anh vừa mới sửa qua, “Bản kế hoạch cuộc sống hạnh phúc không mang đi sao? Định để cho tôi tiếp tục thưởng thức à?”

Chu Phù: “…”

Rất tốt, cô lại cố gắng hoàn thành một lần bị trừ tiền.

Chu Phù không hiểu, rốt cuộc ở chỗ Trần Kỵ, ngoại trừ hôn môi ra, còn có cái gì tăng tiền nữa?

Sau khi sửa bản vẽ xong, cũng đến giờ tan làm, Trần Kỵ về nhà làm cơm trưa cho cô trước.

Chu Phù thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu, trên đường về nhà đi ngang qua một cửa hàng bán hoa.

Giờ phút này là giờ cơm trưa nên trong tiệm hoa cũng không có quá nhiều người, Chu Phù đứng ở trước cửa yên lặng quan sát một hồi, chủ tiệm thấy vậy, vội vàng từ bên trong đi ra chào hỏi: “Cô gái nhỏ, không đi vào xem một chút sao? Rất nhiều hoa vừa mới nhập sáng nay, vừa tươi vừa đẹp.”

Chu Phù ít nhiều có chút rung động.

Mấy năm nay, cô bị áp lực cuộc sống vội vã, đã lâu lắm rồi không được thưởng thức những thứ tao nhã này.

Không chịu nổi sự nhiệt tình của chủ tiệm, Chu Phù vẫn không nhịn được mà bị kéo vào.

Chủ tiệm mỉm cười: “Là chuẩn bị tặng bạn trai sao?”

Chu Phù suy nghĩ, lắc đầu: “Không phải…”

Không hẳn, dù sao cô vẫn còn đang trong giai đoạn theo đuổi, Trần Kỵ vẫn chưa mở miệng đồng ý.

Hai người không phải là người yêu, nhưng… Là vợ chồng.

Cô mở miệng nói: “Tặng cho chồng của tôi.”

Chủ tiệm gật đầu, động tác lưu loát đề cử cho cô mấy bó hoa vừa mới gói xong.

“Đây là những mẫu mà những người yêu nhau hay vợ chồng đều thích tặng, bao bì cũng đẹp, lấy ra nhìn cũng rất trang trọng, chồng cô hẳn cũng sẽ thích.”

Chu Phù cụp mắt cẩn thận nghiên cứu một lượt, nhìn thì đẹp, nhưng đều đã cắt tỉa cành, lá và rễ cây, nở không được mấy ngày, hơn nữa đóng gói quá mức, giá cả rất đắt đỏ.

Bây giờ cô cũng không có khả năng tùy ý tiêu xài phung phí, suy nghĩ một chút, hỏi: “Có… Chậu cây cảnh nhỏ không?”

Chủ tiệm sửng sốt, nhưng tố chất nghề nghiệp tốt cho phép nên biểu cảm rất nhanh khôi phục: “Có có.”

Nói xong, vội vàng dẫn Chu Phù đi giới thiệu một vòng.

Chu Phù đối với hoa cảnh cũng không hiểu rõ lắm, cuối cùng dựa vào mắt, cô chọn một cái chậu có đất, giá cả cũng mua trong phạm vi năng lực của mình.

Lớn bằng bàn tay, vừa vặn ở trong lòng bàn tay.

Đến lúc mang theo chậu cây cảnh nhỏ về đến nhà, bữa trưa của Trần Kỵ đã chuẩn bị không còn nhiều lắm, vừa mở cửa là mùi thức ăn phả vào mặt.

Lúc Chu Phù khom lưng mang dép lê, tiện tay đặt chậu cây cảnh nhỏ xuống đất, Cô Lỗ tò mò đuổi theo, nhìn tới nhìn lui xung quanh chậu cây cảnh nhỏ.

Trần Kỵ nghe thấy tiếng lười biếng đi ra: “Tôi còn cho rằng bậc thầy bản kế hoạch đi lạc đường rồi.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù không so đo với anh, cô bưng chậu cây cảnh nhỏ đến trước bàn ăn, đặt phía trước mặt Trần Kỵ như một bảo vật quý giá, cong môi: “Em vừa mới mua trên đường, tặng cho anh.”

Đôi mắt cô gái lóe sáng, chớp chớp, giống như đang chờ mong phản hồi của anh: “Anh thích không?”

Người đàn ông thờ ơ liếc mắt, không được tự nhiên hừ cười một tiếng: “Cũng được, được hơn so với bản kế hoạch.”

Chu Phù thật sự không nhịn được, tức giận nói: “Thật muốn cắn chết anh.”

Trần Kỵ lưu manh nhếch môi dưới, lông mày khẽ nhướng: “Thật sao? Có bản lĩnh thì cắn đi.”

Bên tai Chu Phù đột nhiên đỏ lên, lời này sao nghe kì lạ như vậy chứ.

Ăn cơm xong, hai người ăn ý không trở về phòng của mình, mỗi người một đầu nằm trên sô pha, yên tĩnh ngủ trưa.

Dù sao Chu Phù cũng là cấp dưới, không thể đến muộn về sớm như anh, cho nên buổi chiều lúc đi làm cũng không chờ anh.

Sau khi tỉnh dậy rửa mặt qua loa rồi đeo ba lô trên lưng đi đến công ty trước.

Sau khi vào cửa, Chu Phù vẫn như thường ngày, vòng qua phía sau Đơn Đình Đình, sau đó ngồi vào vị trí của mình.

Đơn Đình Đình lúc này ngủ trưa cũng vừa vặn tỉnh, duỗi eo lười biếng ngồi dậy, thấy Chu Phù đang lấy ba lô từ trên người xuống, thuận miệng hỏi: “Chúc Chúc, vừa rồi là cô đi qua phía sau tôi à?”

Chu Phù tùy ý gật đầu: “Ừ, sao vậy?”

Đơn Đình Đình xoa cổ: “Không có gì, tôi còn tưởng là sếp chứ, mà này cô dùng nước hoa nhãn hiệu gì vậy?”

Chu Phù nhướng mi: “Hả?”

Đơn Đình Đình nói: “Tôi luôn cảm thấy mùi trên người cô với sếp giống như đúc. Tôi vừa mới ngủ trưa, cô từ phía sau tôi lướt qua, ngửi mùi này, tôi còn cho rằng sếp đến, làm tôi sợ tới mức giật mình, phản xạ có điều kiện lập tức tỉnh.”

Ánh mắt Phương Hân liếc qua, cũng gật đầu: “Chị cũng cảm thấy mùi giống hệt nhau.”

Không hiểu sao Chu Phù có chút căng thẳng, lắp bắp nói: “Em không dùng nước hoa, nhưng, có thể đúng lúc dùng cùng một loại dầu gội, sữa tắm…”

Không phải có khả năng, mà vốn dĩ là, từ sau khi cô sống ở nhà Trần Kỵ, hai người đều sử dụng những thứ giống nhau từ đầu đến chân.

“Là vậy à.” Phương Hân thuận miệng nói, “Nhãn hiệu gì vậy? Còn rất dễ ngửi, hôm khác chị sẽ đổi bộ khác cho người nhà chị.”

Chu Phù há to miệng, lập tức không nói nên lời, hầu hết đồ đạc trong nhà đều do Trần Kỵ trực tiếp đặt mua, cơ bản là không cần cô quan tâm, cô chỉ lặng lẽ dùng, không cần chú ý những thứ khác, nhất thời lúc này hỏi cô nhãn hiệu, cô thật sự không trả lời được.

Đang muốn nói trở về xem lại rồi giới thiệu cho các cô ấy, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, sự chú ý của đám người đột nhiên bị Trần Kỵ đi ngoài cửa vào thu hút.

Bộ dạng của người đàn ông lúc này và lúc rời đi buổi sáng không có gì thay đổi, chỉ là trên tay có thêm một chậu cây cảnh nhỏ.

Chu Phù nhìn chăm chú, là chậu cây cảnh nhỏ mà cô mua buổi trưa tặng anh.

Lúc ấy thấy anh thiếu hứng thú, dường như cũng không thích nhiều, cũng không biết tại sao còn mang đến công ty.

Lão Dư dũng cảm, mắt thấy Trần Kỵ đi tới trước mặt, liền thuận miệng hỏi một câu: “Sếp, sao anh lại mang một chậu cây cảnh nhỏ đến vậy?”

Trần Kỵ khẽ hất cằm, giống như không chút để ý, ngữ khí lại mang theo chút ngạo mạn: “À, cũng không có gì, vợ tôi tặng.”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng ồn ào trong phòng làm việc nổi lên bốn phía.

Chu Phù căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu, vành tai cô đỏ lên.

Mấy phút sau, lão Dư đột nhiên nói đm: “Sếp nghìn năm nay không đăng bài gì, nay lại còn đăng bài trên vòng bạn bè.”

Một đám người nghe thấy vậy liền sôi nổi lấy điện thoại mở vòng bạn bè ra.

Chu Phù cũng im lặng không lên tiếng mở avatar của Trần Kỵ ra, theo đám đông vào xem bài viết của anh.

Chỉ thấy trên trang từ trước đến nay sạch sẽ cái gì cũng không đăng, bỗng nhiên có thêm một bức ảnh, bức ảnh này có lẽ vừa mới chụp.

Chậu cây cảnh nhỏ cô tặng, được Trần Kỵ đặt ngay giữa bàn làm việc.

Bài viết mới vừa đăng, phía dưới tạm thời vẫn chưa có bình luận nào.

Đang định thoát ra, Trần Kỵ bỗng nhiên gửi tin nhắn cho cô.

Chu Phù mở ra xem, thấy anh nói:【Em thật giỏi, chọn chậu cây cảnh nhỏ cũng chọn loại phù hợp với khí chất của em như vậy.】

Chu Phù không hiểu:【?】

Trần Kỵ tiếp tục nói:【Buổi trưa tôi lên mạng tra một chút, hoa này còn có biệt danh, em biết là gì không?】

Chu Phù:【Là gì?】

Trần Kỵ nghiêm túc nói:【Hoa cảnh giới đậu hũ nhỏ, gọi tắt là hoa giới Chu Phù.】

Chu Phù:【…?】

Trần Kỵ:【Đừng thấy nó là một chậu cây cảnh nhỏ, rất không dễ nuôi, yếu ớt khó chăm sóc như em vậy.】

Chu Phù phồng má, cô nào biết:【Em chỉ thấy nó đẹp thôi…】

Trần Kỵ:【Ừ, cho nên mới nói hoa giới Chu Phù.】

Chu Phù chớp mắt, nhịp tim không tự chủ lỡ một nhịp.

Hai người câu nói câu không trò chuyện cả buổi. Lúc thoát ra, bài viết trên vòng bạn bè Trần Kỵ đã có không ít like và bình luận, hầu hết là người trong công ty Phù Trầm, có một số người bởi vì nguyên nhân công việc mà có thêm bạn nên Chu Phù đều có thể thấy được.

Bên dưới có một người thường thích trồng hoa nuôi cỏ, đối với phương diện này có chút nghiên cứu, bình luận:【Sếp, hoa này rất khó trồng, mặc dù là chậu cây cảnh nhỏ, nhưng chăm sóc không dễ dàng gì.】

Trần Kỵ không phản ứng gì khác, ngược lại chọn bình luận này trả lời một câu:【Vậy không còn cách nào khác, vợ tặng, dù khó trồng cũng phải chăm sóc thật tốt.】

Chu Phù cầm điện thoại, bất giác cắn môi dưới.

Buổi tối ăn cơm tắm rửa xong, Trần Kỵ lười biếng nằm xuống sô pha, cầm điều khiển từ xa vô cùng buồn chán đổi phim, chỉ là đổi tới đổi lui đều thiếu hứng thú.

Vừa muốn tắt màn hình, lấy điện thoại ra chơi game, cả người Chu Phù đầy mùi thơm vừa mới tắm xong đi ra, chạy chậm tới bên cạnh anh ngồi xuống.

Hứa Tư Điềm nói, điều quan trọng thứ hai khi muốn theo đuổi một người là phải không ngừng tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh ấy.

Chu Phù suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý, vì thế sau khi tắm rửa xong tranh thủ thời gian chạy ra.

Thấy Trần Kỵ đang chọn phim, cô vội nói: “Anh muốn xem phim không? Vừa lúc em cũng muốn xem.”

Người đàn ông im lặng cất điện thoại vào túi, cầm điều khiển từ xa tiếp tục chọn.

Chu Phù thuận miệng hỏi: “Anh định xem phim gì?”

Trần Kỵ vốn không có mục đích, lúc này mặt không đổi sắc nói: “Phim ma.”

Chu Phù nuốt nước miếng, siết chặt lòng bàn tay gật đầu: “Trùng hợp quá, vừa lúc em cũng muốn xem.”

Cô muốn xem cái rắm, cô nhát gan muốn chết.

Trần Kỵ “Ừ” một tiếng, tiện tay chọn phim thoạt nhìn kinh khủng nhất.

Trang bìa đẫm máu kia cũng đã khiến Chu Phù không nhịn được mà căng thẳng, nhưng vì theo đuổi người khác, cô vẫn phải giả vờ bình tĩnh.

Cô gái nhỏ ôm hai chân, rúc đầu vào sô pha.

Khi mặt quỷ đánh vào màn hình lần thứ ba, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nghiêng đầu nói với Trần Kỵ: “Anh lạnh không? Em đi lấy cho anh một cái chăn nhé.”

Nói xong, cô đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà trở về phòng ngủ.

Rất nhanh, cô cầm một cái chăn len rộng thùng thình đi ra, giữ tư thế theo đuổi người khác thì phải chăm sóc người khác thật tốt, dốc lòng cẩn thận đắp chăn cho Trần Kỵ.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ kéo mép chăn len ra, che nửa bên mắt của mình.

Có cái gì đó che chắn, cảm giác an toàn trong nháy mắt tăng lên gấp đôi.

Chỉ là mắt không thấy, vẫn không ngăn cản được lỗ tai có thể nghe.

Trần Kỵ mở âm thanh xung quanh, cho dù Chu Phù không nhìn thấy, cô vẫn như cũ cảm thấy những thứ lấm la lấm lét kia dường như đang bay bên cạnh mình.

Thường xuyên qua lại, cũng không biết tại sao, chiếc chăn vốn dành cho anh dần dần bị Chu Phù chiếm lấy một nửa.

Cơ bản là cô gái nhỏ lúc này cũng không để ý xấu hổ gì cả, cả người liên tục chui vào trong chăn.

Trần Kỵ bình tĩnh dựa vào sô pha, mắt thấy nhóc con trong chăn càng ngày dựa càng gần, không lên tiếng dùng điều khiển từ xa bật âm thanh lên mức tối đa.

Trong nháy mắt âm thanh quỷ dị tràn ngập toàn bộ phòng khách, Chu Phù lại dịch lên người anh một chút theo bản năng, cũng không biết đụng vào đâu, yết hầu Trần Kỵ trượt lên trượt xuống, giọng nói nặng nề, vô cùng khàn: “Chu Phù.”

“… Hả?”

“Em chú ý một chút.” Anh nói.

Lúc này Chu Phù cũng không có cách nào suy nghĩ: “Cái gì?”

Giọng điệu Trần Kỵ cà lơ phất phơ, vừa ngáp vừa nói: “Em lại đập mạnh một chút ở phía trên xem, có tin ông lập tức làm em ở đây hay không?”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Hahahaha, anh Kỵ nói cái gì vậy? Nghe không hiểu.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui