Editor: PH | Beta: Ai đu chòm sao linh thú không?
Vì một số lý do không rõ, sau khi cô biết rằng Trần Kỵ đã về và sẽ không ra ngoài nữa, Chu Phù liền cảm thấy buồn ngủ.
Thật là một đêm bất ngờ, cô ngủ rất say, mở mắt ra đã là hừng đông.
Cô theo thói quen nằm trên giường một lúc, khi tắm rửa rồi thay quần áo xong đi xuống lầu, trên bàn ăn đã bày sẵn mấy đĩa nhỏ.
Trần Kỵ lười biếng đi ra từ trong bếp, trên tay còn bưng hai bát cháo trắng bốc khói nghi ngút.
Thấy vậy, Chu Phù vội chạy chậm từ trên cầu thang xuống dưới, đến bên cạnh cậu: “Tôi sẽ giúp anh.”
“Tránh ra.” Giọng điệu lạnh nhạt của người thiếu niên không có chút thay đổi nào.
Chu Phù biết điều mà ngậm miệng lại, tự giác đi tới trước bàn ăn, ngoan ngoãn chờ cơm.
Các món ăn kèm khá phong phú, bao gồm trứng bắc thảo trộn sốt dầu giấm, rau xào, trứng ốp la và một đĩa bánh quẩy cắt miếng nhỏ để bên cạnh.
Chu Phù chưa bao giờ thấy cách ăn bánh quẩy với cháo.
Trước đây ở Bắc Lâm, hầu hết các dì ở nhà đều chuẩn bị bữa sáng kiểu phương Tây, vì vậy hiện tại cô cảm thấy khá mới mẻ.
Khi Trần Kỵ ngồi xuống, Chu Phù đã cẩn thận sắp xếp đôi đũa cho cậu.
Chàng trai nhàn nhạt liếc nhẹ cô một cái, cũng không nói gì, bắt đầu ăn luôn.
Cách cậu ăn vẫn như trước, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Chu Phù lặng lẽ liếc nhìn, thất thần một lúc lâu.
Một lúc sau, Trần Kỵ đột nhiên nói: “Muốn đến muộn sao?”
“Hả?” Chu Phù phản ứng lại, vội xấu hổ mà rời mắt, “Không có…”
Giọng điệu của Trần Kỵ vẫn lạnh lùng như cũ: “Nhìn tôi có thể no sao?”
“…”
Cô chỉ cảm thấy hai má có chút nóng bừng, đáp bừa: “Cháo, cháo hơi nóng…”
Khi cô ăn sáng xong, Trần Kỵ đã hút được nửa điếu thuốc ở ngoài sân.
Cô đeo cặp sách lên lưng đi theo ra ngoài, hai tay ngoan ngoãn nắm chặt quai ba lô, tóc mái hình chữ Bát (*) mềm mại buông xuống trước phần trán nhẵn nhụi, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa sau lưng, buộc hờ kiểu công chúa, trông cô như một học sinh ngoan.
(*) Chữ Bát: 八
So với cô, người thiếu niên đứng lơ đãng bên cạnh có vẻ rất côn đồ.
Thân trên mặc áo thun đen, không mặc đồng phục học sinh, cũng không thấy cặp sách, hai tay trống không, nhìn không giống như dáng vẻ muốn đi học.
Trường trung học Kim Đường cách nhà cũ của Tô Tú Thanh không xa, nhưng có một ngọn đồi nhỏ ở giữa, vì vậy phải đi một đoạn ngắn đường núi.
Đây là một việc khó khăn đối với một người như Chu Phù, người hoàn toàn không có kỹ năng vận động.
Trần Kỵ có sải chân dài và thể lực cũng tốt, cậu đã quen với việc đi một mình, mới đi hai bước đã kéo dài khoảng cách, một lúc sau cậu còn phải dừng lại, quay lại tìm người.
Đi đường núi vài phút đã quay lại năm lần.
Cuối cùng, cậu đã bị dáng vẻ yếu ớt của cô làm cho mất kiên nhẫn, mặt cậu tối sầm đi đến gần giật lấy cặp sách của cô vào tay, sau đó đưa cho cô một chiếc quai đeo cặp, lạnh lùng và kiên quyết nói: “Nắm lấy.”
Chu Phù gần như bị cậu kéo đi, nhờ có cậu cho mượn lực mà cô cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi đi đến con đường hơi thoai thoải, cô buông tay ra, nhưng Trần Kỵ không trả lại cặp sách cho cô, cậu vẫn xách cặp cho cô, bước chân cũng không biết từ khi nào mà chậm lại rất nhiều.
Hai bên đường núi tràn đầy sức sống, cây cối hoa lá tươi tốt.
Người thiếu niên thỉnh thoảng giơ tay chặn những cành cây nhô ra giữa đường, rồi sau đó dễ như trở bàn tay mà hái vài quả dại xuống.
Cuối cùng, nó được đưa tới trước mặt Chu Phù một cách hững hờ.
Chu Phù hơi sửng sốt một lúc, không đưa tay ra trong một lúc lâu.
Trần Kỵ khẽ rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn cô, giọng nói nặng nề: “Ngại dơ sao?”
“Không phải…” Cô buột miệng trả lời cậu.
Tuy nhiên, cậu dường như không nghe thấy, liền rút tay về, lười biếng dùng góc áo lau quả dại qua lại hai lần, rồi lại đưa cho cô, giọng điệu vẫn như cũ: “Õng ẹo.”
Đi ra khỏi ngọn đồi nhỏ, giương mắt liền có thể nhìn thấy cổng trường trung học Kim Đường màu vàng cách đó không xa.
Các học sinh trong bộ đồng phục màu xanh và trắng đi vào khuôn viên trường theo từng nhóm, âm thanh êm dịu đọng lại bên tai.
Chu Phù bước nhanh hơn, nhưng cậu con trai bên cạnh cô lặng lẽ dừng lại.
Khi phát hiện, cô quay đầu nhìn cậu: “Anh, không đi sao?”
“Đừng quản tôi.” Cậu quay người bỏ đi, chỉ còn lại bóng lưng, “Tôi còn phải đưa cô đến chỗ ngồi sao?”
“…”
Như lời mẹ đã nói qua điện thoại, bà đã sắp xếp ổn thoả mọi việc nhập học, Chu Phù đến trường được một lúc thì giáo viên chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc đã đến đón cô để làm thủ tục nhập học.
Sau khi nhận sách giáo khoa và đồng phục học sinh, Liêu Vĩ Phúc đã đưa cô vào lớp học mới.
Chu Phù không giỏi giao tiếp, tính tình cũng không hướng ngoại lắm, thực ra cô khá sợ những trường hợp như này.
Theo yêu cầu của chủ nhiệm lớp, khi đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân, cô bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, hai má nóng bừng.
Cô nói thật ngắn và giọng nói cũng nhỏ.
Nhưng dù vậy, chỉ với gương mặt cực kỳ xuất chúng đó, tiếng vỗ tay huýt sáo không ngớt phía dưới vẫn vang lên hỗn loạn.
“Được rồi, được rồi, tất cả trật tự, đây là lớp học, cư xư cho phù hợp chút.” Liêu Vĩ Phúc ổn định lớp một chút, sau đó nói với Chu Phù, “Lớp tạm thời không còn chỗ trống, em chịu khó một chút nhé.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra giữa kỳ, chúng ta sẽ căn cứ vào thứ hạng mà điều chỉnh.”
Chu Phù nhìn về hướng ngón tay của Liêu Vĩ Phúc chỉ, ở hàng cuối cùng của tổ bốn có hai chỗ trống cạnh cửa sổ.
Là góc lớp, lần đầu đến môi trường mới lạ nhưng thật ra cô rất thích vị trí này.
Có rất nhiều bài kiểm tra trống trên bàn cạnh lối đi, Chu Phù vô thức bước vào.
Tiếng đọc sách buổi sáng thưa thớt vang lên trong lớp.
Khi cô vừa ngồi xuống, nữ sinh ở bàn trước lập tức quay người lại gần cô: “Xin chào, tớ tên là Hứa Tư Điềm.”
“Tớ tên Chu Phù.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Tớ biết, cậu vừa mới giới thiệu bản thân.” Hứa Tư Điềm nhìn cô chằm chằm, nhịn không được mà cảm thán, “Trông cậu thật đẹp.”
“Cảm ơn, cậu cũng rất đẹp.”
Chu Phù cảm thấy hơi ngại ngùng, nói xong, cô tùy tiện đặt tất cả sách giáo khoa vừa nhận được lên chiếc bàn trống bên cạnh.
Cô còn chưa kịp rút tay, Hứa Tư Điềm đã thận trọng thấp giọng nhắc nhở cô: “Bên cạnh cậu còn có người, cậu đừng chiếm chỗ cậu ấy.”
Chu Phù nghe vậy vội vàng lấy lại tất cả sách giáo khoa, cô nhíu mi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy tại sao cậu ấy không đến?”
“Cậu ấy không hay đi học.” Hứa Tư Điềm dường như đã quen với việc này, cô ấy lo lắng về việc đánh thức người bạn cùng bàn Lục Minh Bạc đang nằm sấp ngủ, âm lượng của cô ấy vẫn còn nhỏ: “Cậu ấy vốn dĩ lớn hơn chúng ta hai tuổi, nhưng dường như trong nhà có chuyện gì đó nên cậu ấy học trễ hai năm.
Vì vậy mới được phân đến lớp của chúng ta.”
Chu Phù gật đầu, thấy bàn phía trước, cô do dự muốn nói lại thôi, lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đối phương có vẻ hơi rụt rè, lắc đầu, chỉ dặn dò: “Lỡ như cậu ấy đến, tuyệt đối đừng dây dưa với cậu ấy.”
Chu Phù rất nghe lời: “Được.”
Xem ra người bạn cùng bàn mới chưa từng gặp này chắc là một kẻ xấu, không thể chọc tới.
Không biết vì sao, trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt ngỗ ngược của Trần Kỵ.
20 phút tự học buổi sáng sớm kết thúc, tiếng chuông vang lên không lâu, rất nhiều người đột nhiên đổ xô ra ngoài hành lang lớp học.
Hầu hết đều là con trai, người nào cũng thò đầu vào lớp như tìm kiếm gì đó, hào hứng nói: “Lớp 10-8 phải không?”
“Đúng vậy.” Bạn cùng lớp bên cửa sổ trả lời.
“Có ai trong lớp cậu tên là Chu — — gì đó không?”
“Ồ, các cậu đang tìm hoa khôi của lớp phải không?” Bạn học nghe vậy vội vàng gọi vào trong lớp: “Chu Chi Tình, có người đang tìm cậu ở bên ngoài.”
Tiếng hét lập tức thu hút không ít sự chú ý của các học sinh trong lớp.
Cô gái tên Chu Chi Tình, được hai ba cô bạn vây quanh, tiếp lời nhau: “Quả nhiên là hoa khôi của lớp, Chi Tình, có rất nhiều chàng trai đến tìm cậu đó.”
“Mau đi, mau đi.”
Chu Chi Tình cố gắng hết sức duy trì biểu cảm thờ ơ, giọng điệu còn cố ý mang theo chút ảo não: “Ôi chao, tớ đều không quen biết…”
“Ai bảo cậu đẹp thế này, đám nam sinh trong trường đều muốn đến gặp cậu.”
Cô ấy vẫn ngượng ngùng xoắn xít lên, nhưng khóe môi lại không nhịn được cong lên một chút, cuối cùng bị hai chị em nửa đẩy nửa kéo đến bên cửa sổ.
Chỉ là khi người bên ngoài nhìn thấy cô ấy, họ buột miệng: “Không, không phải cậu ấy, Chu cái gì ấy? Hì – hai chữ thôi, hôm nay lớp cậu có một bạn xinh đẹp chuyển đến từ Bắc Lâm đang ngồi ở đâu vậy?”
“À, ý cậu là Chu Phù? Bàn cuối cùng tổ bốn.” Bạn cùng lớp cạnh cửa sổ trả lời.
Khi một nhóm nam sinh nghe thấy những lời đó, họ đã lướt qua Chu Chi Tình mà không chút do dự.
Khuôn mặt của người sau lập tức tối sầm lại.
Những cô bạn vây quanh cũng có chút ngượng ngùng, đi theo hướng nam sinh rời đi, nhìn về phía Chu Phù đang ở một góc, chua chát nói: “Cậu ấy thích thể hiện quá mức.
Đến trường học mà lại mặc váy chứ không mặc đồng phục.”
“Tớ cảm thấy vẫn là Chi Tình đẹp hơn.”
“Điều đó là chắc chắn, ngay cả Trần Kỵ cũng chủ động nói chuyện với Chi Tình, có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy, cậu ấy đã nói chuyện với ai?”
Vẻ mặt áy náy của Chu Chi Tình có chút đắc ý: “Ấy, đừng nói bậy bạ.”
…
Khi chạng vạng tan học, Lục Minh Bạc vươn vai và đứng dậy khỏi bàn học.
Việc đầu tiên cậu ấy làm sau khi thức dậy là chạy đến chỗ của Chu Chi Tình, nịnh nọt hỏi: “Hoa khôi lớp, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn thịt nướng nhé?”
Chu Chi Tình vì chuyện lúc sáng mà tâm trạng không tốt, cho nên cô thu dọn cặp sách với khuôn mặt đờ đẫn và phớt lờ cậu ta.
Lục Minh Bạc đã theo đuổi cô ta một khoảng thời gian, lại biết cách gãi đúng chỗ ngứa, vì vậy cậu vội vàng nói thêm: “A Kỵ cũng đến, chúng ta hãy đi cùng nhau nhé? Nhiều người thì càng náo nhiệt hơn.”
Động tác của Chu Chi Tình dừng một chút, một lúc sau mới nhướng mày: “Được, dù sao ba mẹ tôi cũng không về ăn cơm.”
Thấy cô đồng ý, Lục Minh Bạc nhanh chóng trốn ra ngoài hành lang và gọi điện cho Trần Kỵ.
Cậu gần như phải quỳ xuống và gọi Trần Kỵ là ba, phải mất một lúc lâu cậu ấy mới hẹn được Trần Kỵ.
Địa điểm chính là quán rượu tối hôm qua, rất gần trường trung học Kim Đường, từ trường đi bộ mấy phút đã tới.
Khi họ đến, bên trong không có khách hàng nào, chứ đừng nói đến Trần Kỵ.
Lục Minh Bạc quen thuộc mà kéo ông chủ bắt đầu gọi món, còn Chu Chi Tình dẫn mấy cô bạn, chẳng biết cố ý hay vô ý, đứng ở cửa quán nhìn xung quanh.
Tiếng động cơ xe máy gầm rú từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên ngoài quán rượu.
Chu Chi Tình hai mắt đột nhiên sáng lên, hứng thú tăng lên rất nhiều so với lúc nãy.
Ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi Trần Kỵ kể từ khi cậu bước vào cửa.
Lục Minh Bạc đã nhìn thấy, nhưng giả vờ không quan tâm, và vẫy tay cợt nhả với Trần Kỵ.
Khoảnh khắc người sau liếc nhìn về phía bàn, lông mày Trần Kỵ nhíu lại, cậu ngồi xuống không nói một lời.
Không khí của cả bữa ăn đều do Lục Minh Bạc khuấy động.
Đầu tiên, như thường lệ, cậu ấy phàn nàn về giáo viên có quá nhiều nội quy, không được ngủ trong lớp và bắt cậu phải nộp bài tập về nhà.
“Vẫn là A Kỵ hay, không muốn đi học thì không đi.”
“Vậy thì phải có tài sản như anh Kỵ nha.”
Cuối cùng, chủ đề chẳng biết tại sao lại chuyển sang Chu Phù mới chuyển đến.
Vừa gặm xiên thịt, Lục Minh Bạc vừa nói với Trần Kỵ: “A Kỵ, hôm nay anh không đến nên không biết, thầy giáo đã sắp xếp cho anh một người bạn cùng bàn mới đó.”
Trần Kỵ khẽ cau mày, châm một điếu thuốc và không quan tâm đến bạn cùng bàn mới.
“Nghe nói từ Bắc Lâm đến đây, chà, em đang thắc mắc, điều kiện của Bắc Lâm tốt như vậy, tại sao lại đến chỗ của chúng ta.”
Khi Trần Kỵ đang nhấn nút cái bật lửa, cậu hơi ngừng lại một chút.
“Cậu ấy cũng là một người đẹp.” Lục Minh Bạc tiếp tục: “Anh không biết đâu sau khi hết giờ tự học sáng nay, tất cả con trai ở trường mình đã vây quanh chỗ ngồi của cậu ấy để chụp ảnh, đùa giỡn, các cô gái khác thì la hét, làm cho em không thể ngủ được.”
Trần Kỵ siết chặt hàm răng, khuôn mặt tối đi rất nhiều.
Các cô bạn thấy Lục Minh Bạc khen Chu Phù nhiều như vậy, lại lo Chu Chi Tình sẽ khó chịu nên vội phàn nàn: “Cô bạn đó chơi nổi quá, đến trường cũng không mặc đồng phục, lại mặc váy để trở nên đặc biệt, sợ con trai không tới tìm cậu ấy à.”
Ngay khi vừa dứt lời, Trần Kỵ cả buổi không nói tới hai câu, đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh lùng trào phúng: “Cậu ấy mới chuyển đến đây, cô bảo cậu ấy mặc đồng phục học sinh thế nào?”
Ngay lập tức, tất cả đều im lặng.
“Đi trước.” Trần Kỵ chào Lục Minh Bạc, đứng dậy và bước ra khỏi cửa.
Thấy vậy, Lục Minh Bạc vội vàng đuổi theo cậu ra ngoài: “A Kỵ, sao anh lại bỏ đi?”
“Phiền.” Trần Kỵ cau mày.
“Ôi, là tại em, em biết anh ghét những cô gái này, nhưng em chỉ thích vẻ ngoài của Chu Chi Tình thôi…Không gọi anh, cậu ấy sẽ không đi chơi với em…” Lục Minh Bạc lúng túng nói.
Cậu ấy gãi đầu, “Nếu em nói với anh rằng cậu ấy sẽ đến, anh nhất định sẽ không đến…”
Lục Minh Bạc bắt đầu hứa với một thái độ chân thành: “Em nhất định sẽ không tái phạm nữa.”
“Được.” Trần Kỵ vỗ lưng cậu, nhưng không để ý lắm: “Cậu vào đi, tôi về nhà ăn cơm.”
Trần Kỵ cũng không hiểu tại sao giờ phút này cậu chỉ muốn về nhà.
Khi về đến nhà, cậu thấy Tô Tú Thanh một mình trong sân, vì vậy cậu bất giác nhìn vào trong nhà.
Thấy vậy, bà lão thuận miệng nói: “Phù Phù vẫn chưa về.”
Yết hầu của người thiếu niên giật giật, cậu khó chịu nói: “Con không có tìm cô ấy.”
Sau đó, chàng trai xem giờ trên điện thoại, đi ra ngoài và vô tình đến ngọn đồi mà cậu phải đi qua để đến trường trung học.
Sau hai phút đi lên, cuối cùng cậu nhìn thấy Chu Phù đang cúi đầu, cậu chậm rãi đi về phía cô.
Cậu liền tăng tốc, thấy cô không để ý đến mình, sắc mặt lạnh lùng, chàng trai cầm lấy chiếc cặp nặng hơn lúc sáng rất nhiều.
Trái tim Chu Phù thắt lại, và cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn lên và thấy đó là Trần Kỵ.
Chàng trai cười lạnh một tiếng: “Được lắm, ngày đầu tiên chuyển đến trường mới đã ở bên ngoài chơi không muốn về nhà?”
“Hả?”
Chu Phù sửng sốt, rồi vội giải thích: “Tôi không…không nhớ rõ phải đi đường nào…”
“Mù đường.”
“…”
Chu Phù suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng hỏi: “Anh tới đón tôi sao?”
Chàng trai mím môi mỏng thành một đường, một lúc sau cậu lạnh lùng nói: “Vậy thì cô thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là vô tình đi qua thôi.”
“…”
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, Chu Phù không nằm trên giường như ngày hôm qua.
Chỉ là cô không ngờ rằng Trần Kỵ vẫn còn dậy sớm hơn cô rất nhiều.
Sau khi cô nhanh chóng thay đồng phục học sinh và đi xuống nhà, cháo và các món ăn phụ đã được sắp xếp ngay ngắn trên bàn ăn giống như sáng hôm qua.
Khác biệt là có thêm một chậu nước, trên mặt nước có mấy viên đá nổi, bên trong có một tô cháo trắng đang chưng cho nguội.
Chu Phù ngoan ngoãn đi tới trước bàn ngồi xuống, liền thấy Trần Kỵ bưng bát cháo từ trong nước lạnh ra, đặt ở trước mặt cô.
Cô vẫn không nói một lời vô nghĩa nào trong suốt thời gian đó.
Chu Phù có chút nghi hoặc: “Đây là…?”
Trần Kỵ không ngẩng đầu, thanh âm lười biếng: “Không phải nói là nóng sao?”
Nghe vậy, cô gái liền múc một thìa cho vào miệng.
So với cháo nóng hổi hôm qua, cháo hôm nay ngon hơn.
Có lẽ là do không nóng, Chu Phù rõ ràng ăn nhanh hơn rất nhiều, khi bát nhỏ đã được dọn xong, Trần Kỵ vẫn chưa ăn hết.
Cô đeo cặp sách lên lưng, ngoan ngoãn nói với cậu: “Tôi biết đường, hôm nay không phiền anh đưa.”
Nói xong, còn không đợi Trần Kỵ quay lại, cô đứng dậy và đi ra khỏi cửa.
Không có Trần Kỵ kéo đi, Chu Phù đi lại rất khó khăn, mất nhiều thời gian trên đường và suýt nữa thì đến trường muộn.
Cô đã nghĩ rằng chuông sắp reo, và đường đến lớp vô cùng yên tĩnh.
Thật bất ngờ, càng vào lớp, hành lang càng náo nhiệt.
Từng đợt nữ sinh cứ đổ xô đến cửa sổ lớp 8.
Thỉnh thoảng, họ thì thầm: “Anh ấy đến trường thật sao?”
“Thật đấy, chị em bọn tớ đã đến rồi.”
“Ngủ trên bàn thật đẹp trai.”
Chu Phù hơi sững sờ, cô chưa kịp vào lớp, Hứa Tư Điềm đã lo lắng ngăn cô lại và nói với cô: “Bạn cùng bàn của cậu thực sự đến rồi,cậu hãy cẩn thận đó.”
Cô theo thói quen nhìn về phía bên kia của chiếc ghế.
Chu Phù nhìn thấy chàng thiếu niên đang ăn sáng dưới cùng một mái nhà với cô nửa giờ trước, nằm trên ghế bên cạnh cô để chợp mắt.
“…?”
Chu Phù trở nên lo lắng vô cớ.
Cô chậm rãi đi đến lối đi bên cạnh cậu, chần chừ mãi không dám đánh thức cậu, cẩn thận nghiêng người đi vào chỗ của Trần Kỵ qua khe hở sau lưng.
Tuy nhiên, vừa ngồi xuống, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
Cái người gọi là “bạn cùng bàn mới” thản nhiên ngồi dậy, uể oải liếc nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên vươn ngón trỏ gõ hai cái vào bàn cô, giọng nói có chút lạnh lùng: “Không nhìn thấy tôi à?”.