Chỉ Cần Em Thôi


Editor: Saki
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên dừng một chút, tiếng ồn ào xung quanh dường như bị ngăn cách giữa hai người, hai bên chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
Cách đó không xa dưới tàn cây cổ thụ, thân hình người đàn ông cao với bả vai rộng lớn, mái tóc màu đen rời rạc dính lên trán, một tay giơ điện thoại dán bên tai, đường cong cánh tay có vẻ vô cùng lưu loát mạnh mẽ, nửa người ẩn dưới đèn đường mờ nhạt.

Rõ ràng anh chỉ tùy ý mặc một chiếc áo T – shirt đen thuần tầm thường nhất không hề chú ý, nhưng vẫn không cần làm gì cả, chỉ lười biếng đứng ở đó cũng khiến cho cô gái qua đường xung quanh không ngừng nhìn lại.
Rõ ràng đã thoát khỏi trường học, sớm trở thành con cưng của trời cao không thể với tới trong nghề, nhưng sự kiêu ngạo bẩm sinh khó thuần phục lại vẫn giống như thiếu niên nhiều năm trước.
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, bình tĩnh liếc nhìn bệ cửa sổ ký túc xá Chu Phù.

Trong mắt dường như cũng giống như trước, chỉ có một mình cô.
Trầm mặc một lúc lâu, anh hừ cười một tiếng, hờ hững mỉa mai cô: “Nhớ cái rắm, ông đây thật vất vả mới tiễn em đi, mới có thể trải qua vài ngày yên tĩnh, em thật đúng là có thể dát vàng lên mặt mình.”
Lúc này Chu Phù một chữ cũng không tin, bình tĩnh “Ồ” một tiếng, nửa người ghé vào bệ cửa sổ.

Cô nhìn về phía người đàn ông cách mình không xa rồi vẫy tay, giống như đang tạm biệt, “Vậy anh đi tản bộ tiếp đi, em sẽ không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của anh nữa.”
Cô gái nhỏ nói xong, muốn cúp điện thoại.

Sau một lúc, thanh âm trầm thấp của người đàn ông từ đầu kia điện thoại truyền tới: “Cho em những gì có thể, còn không xuống à?”
Đạt được mục đích, Chu Phù không khống chế được mà cong cong mí mắt, liếm liếm môi, vẻ mặt viết hai chữ “thành công”, cũng không trêu chọc anh nữa.

Sau khi hết sức ngoan ngoãn trả lời anh một câu “Dạ”, cô xoay người tắt đèn trên bàn mình rồi chẳng ngó ngàng gì mà chạy xuống lầu ký túc xá.
Cô đi vòng quanh cầu thang, bước chân không ngừng, tính tình luôn luôn dịu dàng cũng có lúc gấp gáp không nhịn được như vậy.
Trong nháy mắt cô chạy chậm đến trước cửa ký túc xá, bóng dáng cao lớn rảnh rỗi đang chờ dưới tàn cây cổ thụ của Trần Kỵ đập vào tầm mắt cô.
Khung cảnh này, bốn năm đại học cô đã ảo tưởng vô số lần.
Cô cũng từng đi học về ký túc xá vào mỗi tối, lặng lẽ hâm mộ từng cặp đôi nhỏ thân thiết ôm ấp dưới tàn cây.

Cô cũng từng hi vọng xa vời, nếu lúc trước không xảy ra nhiều chuyện rối loạn như vậy, cô cũng chưa từng nói qua lời khó nghe với Trần Kỵ, như vậy có phải anh cũng có thể giống như những người con trai đó, lười biếng nhẫn nại chờ cô ở dưới lầu không.
Khi đó cô cũng thật không ngờ, cho dù là chuyện đã xảy ra trong tám năm qua vẫn không có bất kì thay đổi nào, vẫn tồn tại giữa hai người, vẫn từng xảy ra một cách thiết thực.

Kết quả là, Trần Kỵ vẫn nguyện ý xuất hiện dưới tàn cây này.
Ánh mắt Chu Phù không rời một tấc dính trên người anh, rõ ràng mới vừa xuống lầu bước chân rất nhanh.

Giờ phút này cũng sắp đến trước mặt anh, cô cũng không tự giác được giật mình tại chỗ, chóp mũi vô cùng chua xót.
Cách đó không xa, lông mày của người đàn ông nhướng lên, thấy cô chậm chạp không tiến lên, anh dứt khoát đi thẳng tới chỗ cô.
Lúc đi về phía trước, mùi thơm ngát vừa tắm rửa xong của cô gái nhỏ trong nháy mắt phả vào mặt.
Trần Kỵ hít sâu một hơi, ánh mắt bất giác đánh giá trên người cô, lúc này đầu lười đẩy đầy gò má, bàn tay to đột nhiên nâng lên nhẹ nhàng nắm lấy cằm mềm mại của cô, ánh mắt ảm đạm không rõ: “Ai dạy em trực tiếp mặc áo ngủ xuống lầu?”
Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng, cô “A” một tiếng, sau đó cúi đầu theo bản năng, nhìn thấy cả người mình mặc áo ngủ màu vàng ấm áp.

Lúc này mới nhớ tới vừa mới tắm rửa xong, khi nhìn thấy anh ở dưới lầu chờ, cô chỉ lo phấn khởi, không nghĩ ngợi gì liền nóng não vọt xuống.
Chu Phù xấu hổ mím môi dưới.
Trần Kỵ lạnh lùng nói: “Đi lên thay quần áo rồi đi xuống, lát nữa em không định ra ngoài à?”
“Dạ.” Chu Phù gật đầu, đang định nghe lời xoay người trở về, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Cô ngước mắt nhìn anh, thuận miệng dặn dò, “Vậy anh chờ em một chút.”
Hai tay Trần Kỵ miễn cưỡng đút vào túi quần, nếp nhăn mí mắt sâu.

Anh rảnh rỗi gật đầu, lưu manh cười khẽ một tiếng: “Yên tâm đi, tới cũng tới rồi, chạy không được dâu.”
Chu Phù cong môi dưới, lo lắng anh chờ quá lâu nên vội vàng chạy lên trên.
Từ trước đến nay ngữ khí Trần Kỵ lạnh nhạt.

Thấy thế, âm lượng hiếm khi lớn hơn một chút, giống như không yên tâm lắm: “Đừng chạy vội như vậy, lát nữa lại ngã.”
“Em biết rồi.”
Lúc xuống dưới, Chu Phù như thường ngày, cô mặc jumpsuit không tay.
Trần Kỵ liếc mắt: “Cũng không thấy nóng à.”
Chu Phù không lên tiếng, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng chuyển đề tài: “Sao anh không về?”
“Nhìn đường.” Trên con đường nhỏ trong sân trường, không ít sinh viên cùng đạp xe đạp đi tới trước mặt.

Trần Kỵ gần như theo thói quen nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cô, một tay kéo người từ ngoài đường vào bên trong.

Sau khi đổi vị trí với cô từ ngoài vào trong, mới chẳng thèm để ý đáp lại cô, “Về rồi.”
Đã trở về, lại trở về.
Rõ ràng là trong một thời gian dài, căn nhà kia đều chỉ có một mình anh ở, theo lý thuyết đó mới là trạng thái sinh hoạt quen thuộc nhất của anh.
Nhưng ai có thể ngờ đến Chu Phù mới dọn đến chưa đầy hai tháng, hôm nay bất chợt dọn đi.

Anh về đến nhà, vừa vào cửa, không có ánh sáng trong nhà, cũng không có cô mang dép lê đi tới đi lui khắp nơi, thỉnh thoảng ôm Cô Lỗ lẩm bẩm nói chuyện, cô đơn và vắng vẻ một chút liền tràn ngập cả căn nhà.
Nhà không giống nhà, anh cũng không có nhiều tâm tình để tiếp tục ngây ngốc.

Cuối cùng ngay cả cửa cũng không vào, anh không hiểu sao trở lại trên xe rồi lái xe ra ngoài không mục đích, lái rồi lại một lần nữa về tới dưới lầu ký túc xá của cô.
Sắc mặt Trần Kỵ không đổi hắng giọng: “Đến trường các em có chút việc, tiện đường nên đi ngang qua dưới lầu ký túc xá của em.

Vốn cũng không có ý định gọi cho em, như vậy không đúng lúc lắm, em tự gọi điện thoại tới mà?”
Chu Phù vào tai trái ra tai phải, coi như không nghe thấy.
“Cũng tốt.” Trần Kỵ rảnh rỗi cụp mắt liếc cô, cười như không cười nhếch môi dưới, “Bằng không có vài người, ngoài miệng nói theo đuổi người khác, hôn cũng cho em hôn, ôm cũng cho em ôm, chiếm hời không ít, kết quả mới theo đuổi vài ngày, người đã không thấy tăm hơi.”
Chu Phù liếm môi dưới, vô cùng tự nhiên liền tìm đúng chỗ: “…”
“Xét thấy tiền án bỏ trốn của em tương đối nghiêm trọng.” Trần Kỵ mang theo chút u oán đưa tay véo má cô: “Còn tôi cũng không thể không nhắc nhở em, chiếm hời của tôi cũng không phải chiếm không công.”
Theo đuổi vài ngày liền chạy, nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu đã bắt đầu, anh sẽ không có khả năng buông tha cô.
Cơ bản là Chu Phù không có tâm tư nghe những lời nói dối của anh.

Toàn bộ tâm tư đều đặt bên cạnh ống quần buông xuống, thỉnh thoảng lau qua bàn tay nhỏ bé của cô.
Chu Phù quan sát kĩ các cặp đôi bình thường xung quanh trường học, không phải ai cũng thế, nhưng ít nhất người ta đều thân mật nắm tay như vậy.
Quan hệ giữa cô và Trần Kỵ tuy rằng tương đối phức tạp, nhưng chuyện nắm tay này dường như không phải là một vấn đề lớn gì.
Bây giờ cô là người chủ động theo đuổi.

Người được theo đuổi đã đưa tới cửa rồi, vậy thì không có lý do gì mà buông tha.

Chỉ là việc này quả thật còn rất thẹn thùng, nhưng mà nghĩ đến hai người hôn nhau cũng đã hôn không chỉ một lần, cũng quả thật như lời Trần Kỵ nói, hôn đều hôn một cái, ôm cũng đã ôm rồi.

Vậy còn nắm tay nhỏ bé gì đó thì sao, anh hào phóng như vậy, hẳn là cũng không có lý do gì từ chối nhỉ.
Một mình cô bối rối thật lâu, Chu Phù đột nhiên mở miệng với người đàn ông bên cạnh: “Trần Kỵ.”
“Hả.” Ngữ điệu của anh vẫn lười biếng như cũ.
“Không phải anh nói ưu điểm lớn nhất của anh là làm người hào phóng sao?” Ánh mắt Chu Phù mang theo chút chờ mong.
Người đàn ông nhướng mày: “Làm sao?”
Chu Phù há miệng, mới vừa rồi cô còn cảm thấy tràn đầy dũng khí.

Lúc này lời nói đến bên miệng, lại không hiểu sao dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lại căng thẳng: “Vậy… Hay là… Anh đưa tay của anh cho em mượn nắm một chút đi?”
“Cũng, cũng không phải nói nhất định phải nắm, đó là… Anh nhìn xem bọn họ đều nắm, nếu như chúng ta không nắm, sẽ lộ ra chúng ta…”
Chu Phù nói được một nửa, thật sự tìm không ra lý do dư thừa, ánh mắt không được tự nhiên rời đi.

Sau đó cô cúi đầu, tay không tự giác thò ra sau cổ gãi gãi, cả người bất giác nóng lên.
Không được tự nhiên muốn chết.
Rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, không làm được loại chuyện chủ động này.
“Lộ ra chúng ta thế nào?” Trần Kỵ buồn cười.
Chu Phù chớp mắt, rốt cuộc cũng nghĩ ra một lời giải thích hợp lý: “Có vẻ như chúng ta giống cha con, dù sao em vẫn là sinh viên, còn anh đã ra ngoài xã hội, thoạt nhìn hai chúng ta thì ít nhiều vẫn có chút khác biệt…”
“…” Trần Kỵ suýt chút nữa không bị cô làm cho tức chết, cười nhẹ một câu, “Rốt cuộc em có người anh trai em trai nào trong trường à, cái này là chê anh già rồi.”
Anh cũng chỉ lớn hơn cô có hai tuổi!
Cô gái nhỏ há miệng: “Cũng không phải…”
Người đàn ông từ trên cao nhìn cô, thu hết những phản ứng nhỏ nhặt của cô vào đáy mắt, cuối cùng khóe môi vẫn khẽ nhếch lên.
Giây lát sau, Chu Phù chỉ cảm thấy cổ tay còn đặt sau gáy của mình đột nhiên bị một trận ấm áp bao trùm.

Bởi vì người đàn ông trước đây đã thường xuyên cầm gỗ mài giũa lâu năm nên lòng bàn tay hơi nổi lên vết chai tay, tiếp xúc có vẻ sần sùi, nhưng hết lần này tới lần khác là cảm giác như vậy, làm cho trong lòng Chu Phù nhịn không được run rẩy một trận.
Cô căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, mặc cho Trần Kỵ kéo tay mình đến bên cạnh người, sau đó nghe anh hừ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Tay em nắm chặt như vậy, muốn tôi nắm như thế nào?”
“Thả lỏng một chút.” Giọng anh thẳng thắn quyến rũ.
Chu Phù a một tiếng, không tự chủ liền nghe lời buông lỏng bàn tay ra.
Bàn tay to của người đàn ông tách ngón tay xanh xao của cô ra, cử chỉ tự nhiên đan mười ngón tay vào nhau, trong nháy mắt ham muốn chiếm hữu hoàn toàn tăng thêm.
Chu Phù vốn tưởng rằng chỉ là vô cùng đơn giản nắm tay, thật không ngờ anh lại có thể hào phóng đến nước này, lập tức giải quyết vấn đề trong một lần.
Cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay làm cho cô bất giác rụt tay lại, nhưng dường như Trần Kỵ cũng không có ý định cho cô cơ hội hối hận, bàn tay to lớn nắm chặt cô hơn một chút, không ngừng dắt người đi bên cạnh mình.
Chu Phù căng thẳng đến mức tim đập nhanh hơn, nói chuyện cũng không kịp suy nghĩ, giọng nói mang theo chút mềm mại: “Trần Kỵ, anh, nhẹ một chút…”
Người đàn ông nghe thấy thế uể oải cúi đầu, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy hàm dưới, cà lơ phất phơ nói: “Không phải chê tôi già sao? Ông đây còn chưa dùng sức, em muốn tôi nhẹ như thế nào?”
Chu Phù: “…?”
Lời này sao càng ngày càng phát triển theo hướng kì lạ vậy.
Chỉ là cảm giác nắm tay anh quả thật còn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Mười ngón tay đan vào nhau trong chốc lát, Chu Phù liền kéo cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh một cách tự nhiên.
Trần Kỵ không từ chối cũng không lên tiếng, vẫn để cô dùng sức nặng nửa người của mình phủ lên người anh.
Hai người không khác gì bất kì cặp đôi trẻ tuổi bình thường trong sân trường, cùng nhau đi qua con đường lớn trong rừng rụng đầy lá cây.

Rõ ràng nhiều năm chưa từng gặp mặt ở trường, câu được câu không trò chuyện, rồi lại không có chút ngăn cách nào.
Chu Phù: “Giáo viên chuyên ngành của tụi em mỗi lần lên lớp đều nhắc đến anh.”
“Lý Sinh à? “Trần Kỵ có chút ấn tượng.
“Ừm ừm.”
“Thầy ấy đã dạy em được hai năm.”
“Chè đậu đỏ ở căn tin số 3 của trường ăn rất ngon, rất giống mùi vị của Kim Đường bên kia, anh đã ăn chưa?”
“Ừ, mỗi lần học xong môn chuyên ngành tôi đều đi.” Trần Kỵ đáp.
Đôi mắt Chu Phù sáng ngời: “Em cũng vậy.”
Kiến trúc có phòng học chuyên ngành riêng, vị trí ngay bên cạnh căn tin số 3.
“Bình thường em thích ngồi ở vị trí bên trái cửa sổ màu hồng phấn gần hồ cá chép ăn chè đậu đỏ, vừa ăn vừa có thể vừa nhìn ra bên ngoài.” Chu Phù tiếp tục nói.
Trần Kỵ nói: “Ừ, tôi cũng vậy.”
Chu Phù kinh ngạc nhướng mi nhìn anh, đầu tiên là phát hiện trùng hợp mừng rỡ, sau đó ánh mắt lại đột nhiên ảm đạm, rõ ràng trùng hợp như vậy, nhưng mấy năm nay lại chưa bao giờ cùng nhau đến.
Trần Kỵ giống như phát hiện ra tâm trạng của cô, bàn tay to xoa lên đỉnh đầu cô, làm rối tung sợi tóc của cô, thản nhiên nói: “Mấy ngày nữa cùng đi ăn nhé.”
Chu Phù nở nụ cười: “Được.”
Hai người vừa nói vừa đi đến phố ăn vặt ở cửa hông trường học, các cặp đôi đại học Bắc Lâm bình thường đều thích đến đó.
Mặc dù hai người bọn họ giờ phút này danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng vẫn ăn ý cùng một mục tiêu.
Chuyện này hai người ở thời đại học cũng chưa từng làm qua, hiện giờ vừa vặn có cơ hội bổ sung.
Đi chưa được bao lâu, trước mặt gặp phải giáo viên chuyên ngành Lý Sinh mà Chu Phù vừa nhắc tới.
Cái nhìn đầu tiên của đối phương khi thấy Trần Kỵ trước tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức nở nụ cười.
Ở khoa kiến trúc đại học Bắc Lâm, bất kể Trần Kỵ ở trong miệng giáo viên nào, đó đều là sự tồn tại của học trò cưng.
“Chào thầy Lý ạ.” Chu Phù còn chưa tốt nghiệp, vẫn là sinh viên dưới tay người ta, nụ cười liền lộ ra có chút sợ sệt.
“Chào thầy Lý ạ.” Trần Kỵ hiếm khi khiêm tốn nói theo một câu.
Lý Sinh mở to mắt, trong ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng cũng không giấu được: “Khách quý Trần Kỵ, cơn gió nào thổi em về Bắc Lâm của chúng ta thế.

Hai năm trước hiệu trưởng gọi điện thoại bảo em trở về mở buổi tọa đàm truyền thụ kinh nghiệm cho các em khoá sau, em đều không có thời gian tới.”
Trần Kỵ nhếch môi, cho dù là đối mặt với thầy giáo trước kia, trong xương cốt vẫn lộ ra vẻ ngạo mạn bẩm sinh: “Hai năm đó em ở Anh.”
Chu Phù đột nhiên ngừng cười, cô bỗng nhiên nhớ tới Hứa Tư Điềm đã nói với cô  nguyên nhân Trần Kỵ đi nước Anh.
Lý Sinh thích Trần Kỵ từ đáy lòng, ông tùy ý gật đầu, cũng chỉ quay lại chuyện này: “Sao hôm nay em lại tới đây thế?”
Trần Kỵ nắm tay Chu Phù không buông ra, anh lười biếng hất cằm về phía Chu Phù, lúc này những lời cao ngạo vừa nói với Chu Phù đã không còn nữa: “Em đến thăm cô ấy, thuận tiện dẫn cô ấy ra ngoài dạo chơi rồi ăn chút gì đó.”
Sự chú ý của Lý Sinh rốt cuộc cũng rơi vào trên người Chu Phù, vẻ mặt ông tràn đầy kinh ngạc: “Hai đứa… Quen nhau sao? Bạn gái em à?”
Ông nhìn về phía Trần Kỵ.
Mà vẻ mặt người phía sau thẳng thắn, lập tức giới thiệu: “Không phải bạn gái, là vợ của em.”
Hai má Chu Phù lúc này nóng lên.
Dù sao ở trước mặt thầy giáo nói đến chuyện còn chưa tốt nghiệp đã đăng ký kết hôn, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Sau đó Lý Sinh kinh ngạc, lắc đầu cười: “Vậy không phải trùng hợp sao, môn chuyên ngành của hai vợ chồng các em đều do thầy dạy.”
Trần Kỵ rất nể tình gật đầu: “Thật trùng hợp ạ.”
Anh nghiêng đầu nhìn Chu Phù, lại nhìn về phía Lý Sinh lần nữa: “Cho nên xin thầy Lý quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút ạ.”
“Con bé vốn là sinh viên của tôi, còn nói cái gì quan tâm hay không quan tâm.” Lý Sinh cười, “Tính tình Chu Phù dịu dàng, thầy vốn còn lo lắng con bé ra ngoài thực tập dễ dàng bị bắt nạt.

Xem ra lần này không cần phải lo lắng rồi, có người đứng đầu kiến trúc Phù Trầm như em dẫn dắt, thầy làm giáo viên cũng phải hâm mộ.”
Chu Phù mím môi, ngượng ngùng né tránh phía sau Trần Kỵ.
“Rất tốt.” Lý Sinh nhìn về phía Chu Phù, “Sớm quyết định chuyện này cũng tốt, cũng không biết em có biết lúc trước thằng nhóc này còn ở Bắc Lâm liều mạng như thế nào hay không.

Kiến trúc vốn đã mệt mỏi, sinh viên  bình thường gặm thứ gì đó bốn, năm năm cũng chưa chắc có thể gặm được hết, thằng bé mất một năm rưỡi để học xong, sau đó liền xin đi Anh.”
Lý Sinh chậc chậc hai tiếng, cảm thán nói: “Thằng nhóc này liều mạng thật đấy.

Lúc ấy tôi rất buồn bực, tuổi còn trẻ, cũng không biết đang theo đuổi cái gì, giống như là vô cùng sốt ruột muốn ra trường để tiến vào xã hội.

Bây giờ sự nghiệp đã ổn định, hoãn lại để lập gia đình cũng rất tốt, sau này vợ chồng son có thể sống tốt.”
Anh nhìn Chu Phù: “Có người nhà của em ở đây, em không cần phải lo lắng gì cả.”
Chu Phù bất giác nhìn về phía Trần Kỵ.
Thật ra nhất định phải tính, Trần Kỵ mới lớn hơn cô hai tuổi.

Nếu dựa theo quỹ đạo cuộc sống bình thường mà nói, cũng là ở tuổi đang học thạc sĩ trong trường đại học.
Chỉ là mấy năm nay cô nghe không ít câu chuyện về anh từ miệng người khác.
Tướng mạo tốt, gia thế tốt, rõ ràng có điều kiện được trời ưu ái có thể tùy ý, trên phương diện học tập lại còn liều mạng muốn chết.
Người bên ngoài cũng không biết nguyên nhân trong đó, chỉ cảm thán một câu sếp và người bình thường chung quy là không giống nhau.
Mà bây giờ Chu Phù cũng mới biết được, đại khái là bởi vì câu nói kia của cô cố ý muốn đẩy anh ra xa mình.
Để cho anh dù là liều mạng, cũng muốn tranh thủ tất cả thời gian để nhanh chóng trở thành người mà bất kể cô muốn cuộc sống như thế nào, anh đều có thể cho, sau đó xuất hiện ở trước mặt cô một lần nữa.
Chu Phù cúi đầu, hốc mắt không nhịn được đỏ lên.
Đều tại câu nói kia của cô, mấy năm nay chắc anh cũng rất vất vả.
Sau khi nói lời tạm biệt với thầy giáo, cô bĩu môi.

Trần Kỵ lại chẳng thèm để ý đến những chuyện đó, bàn tay to thò tới vai cô, kéo người vào lòng mình.

Sau đó ngón tay nắm lấy vành tai mềm mại của cô, vân vê, thuận miệng hỏi: “Có đi dạo phố sinh viên bên ngoài chưa?”
Chu Phù lắc đầu: “Không có.”
Cơ bản là thời gian sau giờ học đại học của cô đều dùng để đi làm thêm kiếm tiền, không có thời gian cũng không có tiền đến đây giải trí.
Trần Kỵ nói: “Tôi cũng chưa từng đi dạo.

Lúc trước bạn cùng phòng của tôi thường bị bạn gái kéo đến, đi dạo không em?”
Chu Phù: “Được.”
Trần Kỵ nắm tay cô một lần nữa, động tác thuần thục như đã luyện tập vô số lần.
Hai người cùng đi trên đường phố đông đúc, xung quanh bày rất nhiều quán nhỏ.
Bởi vì có nhiều cặp đôi là sinh viên, cả con phố có thể chơi trò gì cũng phức tạp, bầu không khí có chút tương tự lúc trước cô còn ở Kim Đường, Trần Kỵ dẫn cô đi khu vui chơi đó.
Đi dạo một hồi, lúc trước bởi vì mấy câu nói kia của thầy giáo mà tâm tình nặng nề cũng dần dần có chuyển biến tốt đẹp.
Phần lớn người tiêu dùng trong khu vực này hướng tới những sinh viên chưa ra khỏi xã hội mà chưa tự kiếm tiền, cho nên giá cả rõ ràng thấp hơn không ít so với căn nhà trung tâm tấc đất tấc vàng của Trần Kỵ.
Chu Phù đi dạo thoải mái hơn rất nhiều, thỉnh thoảng có thứ cô muốn mua cũng dám mở miệng hỏi giá.

Tuy rằng kết quả là Trần Kỵ lấy điện thoại ra, một xu cũng không nỡ để cho cô tiêu.
Một tay Chu Phù cầm ly lẩu Oden, một tay cầm mấy xiên thịt, bất chợt cô ngửi thấy trong tóc mới gội có chút mùi khói dầu trước quầy nướng, thuận miệng hỏi anh một câu: “Buổi tối anh còn về nhà không?”
Trần Kỵ liếm môi dưới: “Không về, mấy giờ rồi.”
Chu Phù cắn một viên, nhướng mi nhìn anh: “Vậy buổi tối anh ở đâu?”
“Khách sạn.” Trần Kỵ khẽ nhướng mày, cà lơ phất phơ hỏi, “Sao, muốn cùng nhau?”
Chu Phù cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có nghĩ bậy, em chỉ muốn mượn chỗ anh ở để tắm rửa hay gì đó thôi, vừa rồi nhiễm phải mùi khói dầu…”
Ký túc xá có nhiều người, hơn nữa Tiêu Kỳ lại không thích cô.

Đêm hôm khuya khoắt cô trở về tắm rửa, sợ là sẽ bị ghét bỏ chết.
Trần Kỵ nghe vậy, khóe môi cong lên: “Ừm, không nghĩ bậy, không phải là hoàn thành giấc mơ khi còn nhỏ của em sao, tôi hiểu mà.”
Anh hiểu mà, nhưng Chu Phù không hiểu: “Cái gì?”
Trần Kỵ hơi nâng cằm, lưu manh nói: “Tôi  chỉ nhớ rõ có một số người thành phố đã có suy nghĩ bậy bạ từ nhỏ.

Vài năm trước cô ấy còn nói muốn thuê nhà với anh, hiện tại rốt cuộc là cô ấy thực hiện được.”
Chu Phù: “…”
Trong đầu Chu Phù bất chợt lướt qua hai câu.
“Tuổi còn nhỏ, suy nghĩ còn rất bậy bạ.”
“Ở độ tuổi này, em vẫn rất ngây thơ.”
“…”
Chu Phù trừng mắt nhìn anh, hai má nóng bừng, sau đó tiếp tục đi dạo.
Đi qua một gian hàng thủ công mỹ nghệ, Chu Phù bất giác dừng bước.
Chủ tiệm nhìn như một ông lão chừng sáu mươi tuổi, trên mặt tuy đầy nếp nhăn nhưng đôi tay lại rất tinh xảo.
Từng dây leo bình thường không có gì lạ bị mười ngón tay linh hoạt của ông quấn tới quấn lui, nhẹ nhàng đan thành đủ loại vật nhỏ trong cuộc sống.
Chu Phù tò mò nhìn một lát, sau đó tiện tay cầm lấy thành phẩm bày trên sạp.
Một đôi giày sandal đan bằng mây tre.
Chu Phù cẩn thận nhìn nó, phối hợp với váy dài có lẽ sẽ không tệ.
Nhìn trái nhìn phải vô cùng rung động.

Vì quan tâm đến chủ tiệm tuổi tác cao, muốn xem xét việc buôn bán nên thuận miệng hỏi giá cả.
Không ngờ loại chế phẩm thủ công này giá cả cũng không cao ngay cả khi muốn mua.
Cô đang muốn dùng điện thoại quét mã thì điện thoại nhấp nháy báo động hết pin khẩn cấp, không đợi cô trả tiền liền tự động tắt nguồn.
Trần Kỵ đứng bên cạnh, mặt không chút thay đổi, cũng không có ý muốn ra tay hỗ trợ.
Rõ ràng mới vừa rồi bất kể cô mua cái gì, cho dù cô muốn tự trả tiền thì anh đều vô cùng tự giác mà cướp để trả trước.
Chỉ là lần này thì không.
Chu Phù càng nhìn càng thích đôi giày kia, cô suy nghĩ rồi kéo góc áo Trần Kỵ xuống: “Điện thoại của em hết pin rồi, anh giúp em trả tiền trước đi.”
Người đàn ông lắc đầu, thờ ơ.
Chu Phù nhướng mi liếc anh, cảm thấy có chút kì lạ.
Nhưng mà số tiền khoảng một trăm tệ, lúc bình thường, anh còn chẳng thèm để ý tới.
Bình thường không được cô đồng ý, anh chắc chắn sẽ chuyển tiền mua đồ ăn vặt cho cô, đều không chỉ có ba con số.
Chẳng qua những thứ này cũng không phải lý do tiêu tiền của cô, suy nghĩ một lúc, Chu Phù nhỏ giọng nói: “Anh giúp em trả trước một chút, em trở về chắc chắn sẽ trả lại anh.”
Người đàn ông cụp mắt, ánh mắt đảo qua cô, bất đắc dĩ hỏi: “Nhất định muốn?”
Chu Phù cẩn thận gật đầu.
Chỉ thấy Trần Kỵ cầm điện thoại đi tới trước một quầy bán trà sữa khác, tùy ý mua hai ly đồ uống, sau đó gọi Chu Phù lại đây: “Tôi đã chuyển cho ông chủ này vài trăm, ông chủ có thể cho cô ấy mượn.”
Chu Phù trừng mắt nhìn, không hiểu anh làm điều thừa thãi này rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng vẫn làm theo lời anh nói.
Cuối cùng cô cũng mua được đôi giày đó, Chu Phù cười xách túi trong tay.

Cô suy nghĩ một lúc, vẫn ngẩng đầu nói tiếng cảm ơn Trần Kỵ.
Nào ngờ người đàn ông nhíu mày, thản nhiên nói: “Ông chủ tiệm trà sữa cho em mượn tiền, không liên quan tới anh.”
Chu Phù thật sự không hiểu nổi ý gì: “?”
Tiền kia rõ ràng là Trần Kỵ chuyển cho tiệm trà sữa.
Giây lát, anh khẽ thở dài một hơi, giơ tay nhéo gương mặt cô: “Em có biết Kim Đường có một cách nói, đó là tặng giày cho người khác có nghĩa là tiễn đối phương ở bên cạnh mình đi không?”
Trước đây anh rất bướng bỉnh khó thuần phục, nhất định sẽ không tin những lời khuyên can phổ biến của lễ nghi lỗi thời.
Nhưng mà nguyện vọng của anh trong lễ pháo hoa giao thừa ở Kim Đường đã thật sự đưa Chu Phù về bên cạnh anh một lần nữa.
Từ đó về sau, anh tin tưởng mà không nghi ngờ.
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui