Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Trần Kỵ vừa dứt lời, vô số ánh mắt hâm mộ dưới bục lại nhìn về phía Chu Phù.

Chu Phù bất giác mím môi, tim đập như trống, nửa khuôn mặt nghiêng trốn ở đầu vai bạn cùng phòng, hai má nóng lên, vành tai đỏ đến mức không nhìn rõ.

Sau một lúc lâu, trong hội trường rốt cuộc một lần nữa vang lên tiếng nói trầm khàn của Trần Kỵ, sự chú ý của mọi người mới một lần nữa trở lại trên bục.

Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng dậy, dựa lưng vào ghế của mình.

Bạn cùng phòng lúc này hiển nhiên còn không bình tĩnh như cô, tiến đến bên tai Chu Phù, không đầu không đuôi nói một câu: “Nói cho tớ biết lý do đi.”

Chu Phù không hiểu: “Hả?”

Bạn cùng phòng: “Chúc Chúc, cậu có biết người theo đuổi cậu, nếu không ở trên bục mạnh mẽ tỏ vẻ mình không độc thân, sau buổi tọa đàm này có thể nhận được bao nhiêu phương thức liên lạc của các người đẹp không? Có lẽ đàn ông cũng không ít.”

Chu Phù: “…”

“Hơn nữa cho dù đã cho thấy độc thân, có lẽ ngoài kia vẫn còn rất nhiều người cứng rắn mong muốn có được mối quan hệ nào đó.” Bạn cùng phòng nắm cổ tay Chu Phù, nghĩ trăm lần cũng không ra, “Cho nên kiểu người có ngoại hình đẹp trai vô biên, có tiền có sự nghiệp còn là sếp cực phẩm một lòng theo đuổi cậu điên cuồng, cậu rốt cuộc là vì lý do gì mới có thể gánh vác đến bây giờ, còn không đồng ý ở bên nhau chứ?”

Chu Phù: “…”

Chu Phù liếm môi dưới, rất khó mở miệng giải thích rõ ràng với bạn cùng phòng, bởi vì cô mới là người cố gắng điên cuồng!

Thấy Chu Phù không lên tiếng, bạn cùng phòng suy nghĩ một chút, sau đó hạ giọng, hỏi: “Chẳng lẽ, là phương diện kia có vấn đề sao…?”

Chu Phù sửng sốt một lát, lúc phản ứng lại, gương mặt so với lúc mới bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú còn nóng bỏng hơn.

“…??!!”

Chắc chắn là không.

Tuy rằng cô và Trần Kỵ lúc trước còn thuộc về mối quan hệ bạn cùng nhà thuần khiết, nhưng qua nhiều lần cô không cẩn thận mà chiếm hời tối qua, về phương diện này Trần Kỵ hoàn toàn không cần cô lo lắng quá nhiều.

Thậm chí, tối hôm qua lúc cô nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng còn có thể cảm giác được anh đi tới đi lui trong toilet giải quyết một số chuyện nào đó, nhiều lần…

Trên bục, Trần Kỵ cuối cùng cũng nhẫn nại, hơi nghiêm túc trả lời mấy vấn đề mang tính chuyên nghiệp.

Ngoại trừ việc ban đầu đề cập đến việc tham dự buổi tọa đàm là vì đến trường thăm bạn gái, thời điểm còn lại, trên mặt dường như không có một chút tươi cười.

Vĩnh viễn là bộ dạng lạnh lùng, ngạo mạn bẩm sinh, cao quý khó mà với tới.

Nhưng ngoài ý muốn đó là, dưới bục ngồi đầy các sinh viên đều thích bộ dạng này của anh.

Một chàng trai nhận được micro để đặt câu hỏi, nhất thời căng thẳng, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra vấn đề, lại không nỡ buông tha cơ hội, liền thuận miệng hỏi: “Đàn anh, anh có thể, có thể giới thiệu một chút về công ty xây dựng Phù Trầm không…?”

Trần Kỵ nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, giọng điệu cà lơ phất phơ, khó giấu được vẻ kiêu ngạo: “Danh tiếng Phù Trầm còn cần tôi giới thiệu cho các em sao? Lúc chủ nhiệm khoa kiến trúc các em dạy chuyên ngành, không nói qua sao? Hoặc là người ở viện bên cạnh trà trộn vào nghe toạ đàm, không làm kiến trúc, hoặc là môn chuyên ngành này, em một chữ cũng chưa nghe à.”

Trả lời xong mấy câu hỏi, lúc kết thúc, Trần Kỵ vẫn tượng trưng chính thức, qua loa nói một câu: “Công ty xây dựng Phù Trầm hoan nghênh mọi người.”

Ở đây dường như đều là sinh viên khoa chính quy, mọi người nghe vậy, liền nổ tung, líu ríu bắt đầu tự giễu: “Đàn anh, chúng em không xứng, ai không biết Phù Trầm chỉ cần thạc sĩ trở lên chứ, sinh viên khoa chính quy ngay cả sơ yếu lý lịch cũng không bỏ vào được.”

Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, ngay cả lời an ủi cũng lười bịa ra: “Ba năm sau hoan nghênh mọi người.”

Dưới bục cười vang một trận.

Chu Phù cũng không tự giác cong môi dưới.

Cô gái tóc xoăn tiến lại gần, kéo Chu Phù: “A a a, người đàn ông của cậu chảnh muốn chết.”

Chu Phù bị xưng hô này làm cho đầu quả tim run lên, yếu ớt còn Trần Kỵ trong sạch: “… Còn không phải.”

Mãi cho đến khi Trần Kỵ từ trên bục đi xuống, miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh cô, nhịp tim không chịu thua kém của cô vẫn không thể khống chế mà đập điên cuồng.

Một lát sau, Chu Phù phục hồi tinh thần lại, kéo nhẹ góc áo anh xuống, hạ giọng: “Vừa rồi anh nói như vậy làm gì, em còn chưa theo đuổi kịp anh mà…”

Cô đang đề cập đến câu hỏi ban đầu.

Nghe vậy, Trần Kỵ nghiêng đầu liếc nhìn cô, cũng mặc kệ xung quanh có người nhìn sang bên này hay không, anh giơ tay tự nhiên véo má cô gái nhỏ, nghiêm túc thẳng thắn nói: “Nhắc nhở các anh em trai trong trường học một chút, mọi việc đều phải nhìn xem mình có xứng hay không, đỡ cho tôi vừa về nhà, một mình em ở trong trường, liền nhịn không được mà không ngừng tìm kiếm.”

“Dù sao tôi cũng phải bảo đảm quyền lợi hợp pháp của mình một chút.”

“…”

Lông mi Chu Phù khẽ run, nghĩ đến giờ phút này mình thật ra vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi anh, không thể bị những biểu hiện giả dối khiến người ta mê muội làm cho choáng váng, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Trần Kỵ.”

“Há.”

Chu Phù liếm môi, nói rõ ràng với anh: “Thật ra ở trường em không có anh trai em trai gì cả.”

Trần Kỵ khẽ nhướng mày, mặt không đổi sắc, giả vờ không thèm để ý: “Ồ.”

Chu Phù tiếp tục nói: “Hơn nữa em cũng chưa bao giờ gọi người khác là anh trai.”

Cô chưa từng gọi ai như vậy, cho dù là có quan hệ huyết thống, từ trước đến nay cũng chỉ gọi tên, chưa bao giờ gọi thân mật như vậy.

Trần Kỵ vẫn chỉ “Ồ” một tiếng.

Chu Phù cắn môi dưới, giữ vững tự giác mà người theo đuổi nên có, đột nhiên tiến đến bên tai anh, giọng nói yếu ớt, ít nhiều còn mang theo chút cẩn thận: “Anh trai.”

Hô hấp của người đàn ông trong nháy mắt hơi ngưng lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, cả người thậm chí không thả lỏng như lúc đứng trên bục, ngay cả sống lưng cũng không tự giác cứng đờ. Một lát sau, ánh mắt mới liếc nhìn về phía Chu Phù, hắng giọng, hết sức không được tự nhiên: “Em làm gì vậy… Em cho rằng nơi này là đâu? Ở nơi đông người, em chú ý ảnh hưởng một chút.”

Chu Phù chớp mắt, vô cùng ngoan ngoãn: “À… Được.”

Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi nhéo cằm cô, giọng nói hơi khàn: “Muốn gọi thì về nhà cho em gọi đủ.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ nói xong lời này, phần sau của buổi toạ đàm Chu Phù không có tâm tư nghe nữa, nghĩ đến dù sao kế hoạch công việc của mình cũng đã rất rõ ràng, cô dứt khoát nhỏ giọng chào hỏi bạn cùng phòng, lôi kéo Trần Kỵ rời đi trước.

Ra khỏi hội trường, hai người không có mục đích đi dưới bóng cây của trường học.

Chẳng biết tại sao, cho dù đây không phải là lần đầu tiên, Chu Phù vẫn cảm thấy hình ảnh này có chút không thể tưởng tượng nổi.

Như một giấc mơ.

Đi chưa được mấy bước, tiếng chuông điện thoại trong túi Trần Kỵ phá vỡ sự yên tĩnh trong chốc lát.

Người đàn ông tiện tay lấy ra, lười biếng liếc nhìn màn hình hiển thị, chẳng thèm để ý mà nhận điện thoại.

So với việc gọi điện thoại cho người anh em Lục Minh Bạc, thái độ nói chuyện của Trần Kỵ lúc này tốt hơn một chút: “Chào thầy Tưởng, có chuyện gì vậy ạ? Thầy nói đi.”

Chu Phù vừa nghe thái độ này liền biết, đại khái là có chuyện quan trọng nên vội im lặng, không nói chuyện với anh nữa, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh về phía trước.

“À, được rồi, chuyện nhỏ, thầy đã tự mình mở miệng rồi, em còn có thể nói gì nữa chứ? Cũng chỉ là chuyện cá nhân.” Trần Kỵ vừa đáp lời, vừa theo thói quen lôi kéo Chu Phù, đổi người vào bên trong đường, “Như vậy đi, lát nữa em gửi phương thức liên lạc của một người anh em của em cho thầy, để cô ấy liên lạc với anh ta là được, những chuyện này bình thường đều do anh ta sắp xếp, thầy thấy thế nào ạ?”

Đối phương dường như còn có không ít lời muốn nói, Chu Phù yên tĩnh đi ở bên cạnh, vô cùng chán ngửa đầu nhìn chằm chằm vào đóa hoa từ trên cây rơi xuống. Nhìn một lát, cô bất giác nhón mũi chân đưa tay đón lấy, kết quả trước khi rơi xuống trước mắt, mũi chân đau xót, không đứng vững, cánh hoa từ đầu ngón tay nhẹ nhàng bay qua.

Một giây sau, người đàn ông bên cạnh rảnh rỗi vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên, bắt lấy cánh hoa mà Chu Phù bỏ lỡ.

Người ở đầu bên kia điện thoại còn đang tiếp tục nói không ngớt, Trần Kỵ vừa cầm điện thoại, hờ hững đáp lại, vừa tự nhiên đưa cánh hoa kia tới lòng bàn tay Chu Phù.

Tim cô gái nhỏ không tự chủ mà lỡ một nhịp.

“Được, thầy để cô ấy trực tiếp nói với Lục Minh bạc là được.” Trần Kỵ nói xong, cũng không hàn huyên quá nhiều, dứt khoát cúp điện thoại, tùy ý cất điện thoại đi.

Chu Phù lúc này đang cong môi nghịch cánh hoa trong tay, thấy anh cúp điện thoại, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”

Trần Kỵ cũng không giấu cô, không coi là việc to tát nói: “Em biết giáo sư Tưởng đúng không? Chính là người lần trước khiến Lý Thuận thất tình.”

Chu Phù không nhịn được cười, gật đầu: “Ừm, lúc trước em cũng học qua lớp của thầy ấy, lúc anh ở công ty sửa bản vẽ cho em, trong phòng làm việc của anh, em cũng có nhìn thấy thầy ấy.”

Trần Kỵ thản nhiên ừ một tiếng: “Lúc trước khi tôi học chính quy ở đây, có thể trực tiếp học xong trước ba năm, thầy ấy giúp tôi không ít, tôi đã mang ơn thầy rất nhiều.”

Đó là trong tám năm hai người xa nhau, anh đã trải qua từng chút một, cho dù trước đây Chu Phù nghe được không ít từ tai người khác, lúc này thấy anh chủ động nói, vẫn nghe hết sức nghiêm túc: “Ừm.”

“Thầy ấy nói có một người quen, lúc trước lúc anh ấy nghèo túng từng tặng carbon cho thầy ấy, bây giờ con cái đã tốt nghiệp, vừa vặn cũng làm nghề của chúng ta, chỉ muốn thuận tiện đến Phù Trầm.”

Thật ra Phù Trầm từ trước đến nay mặc kệ loại đạo lý đối nhân xử thế này, Trần Kỵ cũng không có thói quen này, đổi lại là bình thường, anh không gật đầu, cho dù là ai cũng không thêm vào được.

Chẳng qua lúc trước giáo sư Tưởng quả thật đã giúp anh không ít, nếu không có sự giúp đỡ của thầy trong việc học, Trần Kỵ cũng không có khả năng mấy năm ngắn ngủi còn chưa ra khỏi trường, đứng vững gót chân trong giới kiến trúc Bắc Lâm, càng không thể thuận lợi đưa Chu Phù về bên cạnh mình nhanh như vậy.

Điểm này mặc dù anh không rõ ràng như Chu Phù nói, nhưng trong lòng đúng là vì vậy, vô cùng cảm kích giáo sư Tưởng.

“Thầy cũng rất ít khi nhờ người khác, nếu đã mở miệng với tôi, tôi chắc chắn phải gật đầu.” Đơn giản là thêm người, cũng không phải là việc lớn gì.

Chu Phù gật đầu, thuận miệng hỏi: “Đứa bé kia cũng học đại học Bắc Lâm chúng ta sao?”

Trần Kỵ đột nhiên hừ cười một tiếng, giơ tay khẽ véo gò má cô: “Người ta lớn hơn em mấy tuổi, em còn gọi cô ấy là đứa bé? Hả nhóc con.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ câu được câu không trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Không phải đại học Bắc Lâm, hình như nguyên quán là Bắc Lâm, có điều từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, học xong cao học ở Anh, nghe thầy Tưởng nói, hình như là trường trước đây tôi học ở Anh, không rõ lắm.”

Vừa rồi tâm tư của anh toàn là trêu hoa ghẹo nguyệt Chu Phù, cơ bản là không nghe kĩ, dù sao toàn bộ giao cho Lục Minh Bạc là được, không cần anh phí tâm tư.

Chu Phù mở to mắt: “Bằng cấp tốt như vậy mà còn phải đi cửa sau à?”

Trần Kỵ nhướng đuôi lông mày: “Em cho rằng Phù Trầm rất dễ vào sao?”

Suy nghĩ của cô gái đột nhiên bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, sau đó đột nhiên nhớ tới mấy câu nói cuối cùng trước khi anh xuống bục phát biểu, cùng phản ứng của mọi người dưới bục, bước chân bất giác dừng một chút, ngửa đầu nhìn anh: “Trần Kỵ.”

“Hả?”

“Cái đó… Là lúc vừa mới nghe giảng, dưới bục bọn họ đều nói Phù Trầm chỉ tuyển bằng thạc sĩ trở lên, sơ yếu lý lịch của sinh viên chính quy cũng không bỏ vào được, thật hay giả vậy anh?”

Trần Kỵ không chút suy nghĩ, thuận miệng đáp: “Đương nhiên là thật, em thấy đồng nghiệp nào trong công ty là sinh viên khoa chính quy à?”

“À, ngoại trừ Lục Minh Bạc, chuyên ngành của cậu ta.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù chột dạ liếm liếm môi, giọng nói còn nhỏ hơn cả muỗi: “Nhưng… Em còn chưa tốt nghiệp đại học chính quy…”

Bước chân Trần Kỵ đột nhiên dừng lại trong chớp mắt, sau đó rất nhanh khôi phục như thường, nghiêng đầu đánh giá cô một cái, bình tĩnh tự nhiên hỏi: “Đúng vậy, lúc trước em dùng mánh khóe gì mà vào đây nhỉ?”

Chu Phù nhướng mi, lặng lẽ mở to mắt, cô rõ ràng! Là con đường chính đáng! Dựa vào phỏng vấn! Mà đến!

Cô suy nghĩ một chút, phải thay mình làm sáng tỏ một chút: “Em không gửi sơ yếu lý lịch cho Phù Trầm, là HR chủ động gửi lời mời.”

Đúng là Phù Trầm bên kia chủ động mời, nếu không, cô cũng không có dũng khí đó, một lần nữa tới gần thế giới của anh.

Đuôi lông mày Trần Kỵ khẽ nhướng lên, hơi nhếch môi dưới: “À… Vậy ý của em là công việc bên HR xuất hiện sơ suất?”

Chu Phù ngừng nói, lông mi khẽ chớp, sao lại liên lụy đến chị gái nhỏ HR chứ?

Suy nghĩ một chút, cô vội vàng ôm lấy cánh tay anh, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Cái đó, hôm đó không phải anh nói chè đậu đỏ ở căn tin số 3 ăn ngon sao? Đi, chúng ta bây giờ cùng đi, em mời anh.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Phù: Dựa vào nỗ lực của mình để trở thành bà cố nội của sếp, có, có tính là đi đường ngang ngõ tắt không?

Chị gái nhỏ HR: Từ đầu tới cuối, tôi cũng không tham dự qua, nhưng hình như tôi lại tham gia từ đầu đến cuối, rõ ràng là tôi không gây sự với ai cả.

Lục Minh Bạc: Có vẻ như tôi cũng tham gia vào rất nhiều thứ không liên quan.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui