Editor: PH | Beta: Ai đu chòm sao linh thú không?
“Không nhìn thấy tôi sao?” Cậu hỏi.
Chu Phù trong chốc lát chưa thích ứng kịp với việc nhìn thấy cậu ở trường học.
Cô hơi căng thẳng: “Nhìn, nhìn thấy rồi.”
“Thấy rồi?” Có lẽ là bởi vì vừa rồi mới ngủ say nên giọng nói của Trần Kỵ có chút buồn chán hiếm thấy, “Thấy rồi mà không lên tiếng?”
Chính cậu cũng không hiểu rõ tại sao mình lại vô cớ để ý đến hành vi cẩn thận giữ khoảng cách với cậu sau khi vào lớp của cô: “Giả vờ không thấy?”
“…”
“Không phải…” Chu Phù nhét cặp sách vào ngăn kéo, ngồi xuống ghế.
Sau một loạt hành động, cô phát hiện ánh mắt lười biếng của đối phương vẫn không rời khỏi người mình, còn bày ra cái dáng vẻ nếu không đợi được cô đáp lại thì sẽ không từ bỏ, nhịp tim của cô tăng nhanh một cách khó hiểu, cô mím môi, cũng không biết nên nói cái gì, cô căng thẳng, thuận miệng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“…”
Lời nói này vừa buột miệng thốt ra, cô đã cảm thấy câu hỏi này có gì đó không đúng, học sinh còn không được phép đến trường sao?
Nhưng mà, Trần Kỵ dường như bị hỏi đến nghẹn họng, nhướng mày, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây.
Sau một lúc lâu, Chu Phù mơ hồ nghe thấy tiếng cười nhạt quen thuộc vang lên bên tai.
Giọng nói của người thiếu niên kéo dài, đột nhiên nghiêm túc nói: “Đến để học, ông đây, yêu tha thiết, việc học.”
Chu Phù: “…”
Cả người cậu toát ra khí chất bất cần đời, từ đầu sợi tóc đến gót chân, tất cả đều không có một chút liên quan gì đến việc yêu thích học tập.
Chu Phù cũng không biết tiếp tục im lặng có phải không ổn hay không, đây chắc chắn là một lý do tốt, có lẽ cô nên khen cậu mấy câu cho thích hợp, cô suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy anh giỏi quá.”
Trần Kỵ: “…”
Lần đầu tiên, Trần Kỵ bị cô làm cho không nói nên lời.
Khi tiếng chuông giờ đọc sách buổi sáng vang lên, Hứa Tư Điềm không còn cách nào khác đành bước vào lớp và trở về chỗ ngồi, cô thấy cuốn bài tập mà Chu Phù tùy tiện mở ra đã hơi vượt quá ranh giới, chiếm một góc nhỏ trên bàn của Trần Kỵ, cô ấy lo lắng đưa tay ra và dịch nó lại cho cô.
Chu Phù vốn tưởng rằng cô đã đủ cẩn thận với Trần Kỵ, không ngờ có người còn sợ cậu hơn cô, nhất thời không nhịn được cười.
Bởi vì nụ cười nhạt nhẽo này, Trần Kỵ theo bản năng nghiêng đầu qua, một tay lười biếng chống cằm ở trên bàn, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Chu Phù, có chút xuất thần.
Dường như đây là lần đầu tiên cô cười như vậy trước mặt cậu.
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, má lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra.
Bài đọc buổi sáng là tiếng Anh, Chu Phù mở sách ra và nhẹ giọng theo kịp nhịp đọc to của cả lớp, phát âm của cô rất chuẩn và trôi chảy.
Trần Kỵ tay không đến đây, lúc này cậu hoàn toàn không coi mình là người ngoài, chàng trai tùy ý đưa tay lấy một cuốn sách trên bàn của Chu Phù và đặt lên mặt.
Sau đó, cùng với tiếng đọc nhẹ nhàng của cô, cậu gối đầu lên sách giáo khoa của cô mà tiếp tục ngủ bù.
Cậu ngủ cho đến khi chuông tan tiết reo nhưng vẫn không có dấu hiệu thức dậy.
Ban đầu, Lục Minh Bạc hào hứng quay lại, tưởng có thể ôn chuyện với người anh em hiếm khi đến trường của mình, nhưng cậu ấy ngay lập tức ngậm miệng lại khi nhìn thấy cảnh này.
Cậu đã từng nếm trải sự gắt gỏng khi ngủ dậy của Trần Kỵ, nếu ồn ào thì có thể sẽ mất nửa cái mạng.
Mới tan tiết được vài phút, nhiều nam sinh lớp khác lại tụ tập ngoài hành lang như hôm qua.
Lần này họ vẫn ngựa quen đường cũ, nhưng lại không để ý rằng có thêm một người đang gục đầu ngủ ở chiếc ghế trống bên cạnh Chu Phù, tốp ba tốp năm đi vào từ cửa sau rồi tất cả đều vây quanh cô.
Chu Phù khẽ nhíu mày, lấy tay bịt tai, không thèm ngẩng đầu lên, yên lặng học thuộc từ vựng.
Một nhóm người cợt nhả, hôm qua họ chưa hỏi được phương thức liên lạc, hôm nay họ muốn hỏi, họ tiếp tục nói những lời bỉ ổi mà họ chưa nói xong, ồn ào nhốn nháo, âm thanh thực sự không nhỏ.
Vài giây sau, cậu thiếu niên đang im lặng ngủ bên cạnh bất ngờ đá vào chiếc ghế trống của Lục Minh Bạc ở hàng ghế trước.
Một tiếng “ầm”, chiếc ghế lập tức đổ xuống trước mặt mọi người.
Một nhóm người vô thức im lặng.
“Mẹ nó, tất cả cút hết cho ông.”
Giọng nói của người thiếu niên không lớn, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, giọng điệu hơi khàn khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Có người hít một ngụm khí lạnh, thấp giọng nói: “Đm, là anh Kỵ!”
“Đi đi đi, chạy nhanh thôi.”
Xung quanh yên tĩnh trở lại ngay lập tức.
Chu Phù vô thức nắm chặt tay, tim đập dữ dội.
Trong nháy mắt, Trần Kỵ dường như nhận ra điều gì đó, lười biếng đứng dậy nghiêng đầu nhìn cô.
Cậu thấy mặt của cô gái hơi xanh xao nhợt nhạt, là dáng vẻ bị dọa cho sợ hãi, trông vô cùng căng thẳng.
Người thiếu niên nhìn cô hồi lâu, cũng không biết là vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hay sao, tay phải giống như bị mất kiểm soát, không hiểu sao vươn tay đến bên cạnh mặt cô, không chút kiêng dè mà nhéo mặt cô, sau đó khóe môi dưới hơi nhếch lên với độ cong cực nhỏ: “Cô căng thẳng cái rắm gì? Không có nói cô.”
“…”
Chu Phù chỉ cảm thấy nơi vừa rồi cậu véo đang nóng lên một cách khó hiểu.
Khi Lục Minh Bạc đi ăn sáng trở về, nhìn thấy chiếc ghế của mình nằm dưới đất một cách thảm hại, vẻ mặt cậu ấy ngay lập tức trở nên không vui: “Con mẹ nó đứa nào làm chuyện này?”
Người ngồi cùng bàn là Hứa Tư Điềm vội vàng ngồi xổm xuống thật cẩn thật, giúp cậu ấy đỡ chiếc ghế lên.
Cậu chàng liếc nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh Kỵ, từ biểu cảm ngang ngược quen thuộc đó, cậu ấy lập tức hiểu ra bốn chữ: “Ba cậu làm đấy.”
“Làm tốt lắm.” Đầu óc Lục Minh Bạc nhảy số rất nhanh, giọng điệu thay đổi tức thì: “Tôi đã cảm thấy chướng mắt cái ghế hư này từ lâu rồi, đáng bị đá!”
Trần Kỵ: “…”
Chu Phù: “…”
Chu Phù xem thế là đủ rồi, không ngờ cậu ấy còn có thể làm vậy, đây là điều cô không bao giờ nghĩ tới.
Thời gian nghỉ trưa ở trường trung học Kim Đường tương đối ngắn, phần lớn học sinh không về nhà ăn cơm, hầu như họ đều tập trung ở căng tin hoặc quán ăn vặt gần trường để ăn trưa.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Hứa Tư Điềm ở bàn trước liền xoay người lại, nhỏ giọng hỏi Chu Phù: “Buổi trưa cậu đi nhà ăn hay là đi ăn ở bên ngoài?”
“Hả?”
“Cơm trưa.”
Chu Phù cũng không biết: “Tớ sao cũng được.”
Hứa Tư Điềm: “Vậy chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm nhé?”
Chu Phù vô thức liếc nhìn người bạn cùng bàn mới vẫn đang ngủ bên cạnh.
Sau khi đến Kim Đường, hầu như bữa nào cô cũng ăn cơm với Trần Kỵ, nhưng nghĩ đây là ở trường, chắc là cậu cũng không muốn có quá nhiều quan hệ không cần thiết với mình nên liền gật đầu: “Được.”
Hai người cùng nhau đến phố ăn vặt ở cổng sau trường.
Mới tan học, học sinh trên đường này đông đến nỗi con kiến chui không lọt, hai người bọn họ đến hơi muộn, rất nhiều cửa hàng đã xếp hàng dài gần như không còn chỗ ngồi.
Đi tới đi lui hai lần, cuối cùng Hứa Tư Điềm cũng tìm được một tiệm còn chỗ trống, cô ấy vội vàng nắm lấy tay Chu Phù chen vào: “Tiệm này được không?”
“Được.”
Thời tiết khô nóng, ai cũng chẳng màng đến chuyện ăn uống, chỉ muốn tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống nghỉ ngơi cho nhanh.
Hứa Tư Điềm gọi mì sa tế.
Đến lượt Chu Phù, cô nghiêm túc nhìn thực đơn trên tường, phần lớn đều là mấy món cô chưa từng ăn, nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cô chỉ gọi một suất mì nước lèo, rồi dặn dò riêng: “Có thể đừng làm cay không? Tôi ăn không được.”
“Không thành vấn đề.” Ông chủ vui vẻ đồng ý.
Số người trong cửa hàng lần lượt tăng lên, có lẽ họ quá bận rộn nên rất dễ quên, khi bát mì của Chu Phù được mang đến, có một lớp sa tế đỏ rực ở trên.
Động tác nhận lấy bát của Chu Phù dừng lại một lát.
Ông chủ hình như mới nhớ ra, vỗ vỗ trán: “Ây da, xem này, tôi vội quá nên quên mất, xin lỗi cô gái, tôi vừa thuận tay bỏ sa tế vào nhưng cũng không có bỏ nhiều lắm, hay là cô chấp nhận ăn đi nhé? Tôi thực sự xin lỗi.”
Thái độ của ông chủ không tệ, từ trước đến nay Chu Phù luôn là người tốt tính da mặt mỏng, không thích làm khó người khác nên xấu hổ nói thêm: “Được.”
Cô hơi nhíu mày, chậm rãi di chuyển tô mì trong veo với sa tế nổi lềnh bềnh đến trước mặt mình.
Mới vừa ăn một miếng nhỏ, một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, không chút khách sáo giật lấy bát mì ngay trước mắt cô.
Chu Phù theo bản năng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lười biếng của Trần Kỵ, giọng điệu của người thiếu niên vẫn mang theo chút kiêu ngạo: “Đói chết mất, tôi ăn trước, cô không để bụng chứ? Bạn, cùng, bàn, mới?”
Từ “bạn cùng bàn mới” kéo dài ra, mặt Chu Phù đột nhiên nóng lên, cô vô thức gật đầu.
Sau khi Trần Kỵ rời đi, Hứa Tư Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, lo lắng đè nén âm lượng: “Làm tớ sợ chết khiếp, đột nhiên lại đến đây.”
Chu Phù nghe vậy thì hỏi: “Cậu sợ anh ấy à?”
Mặc dù bản thân cô cũng hơi sợ.
“Ai mà không sợ cậu ấy? Lục Minh Bạc hung dữ như vậy mà còn hoà nhã với cậu ấy, cậu mới chuyển đến đây nên không biết, Trần Kỵ nổi tiếng ở chỗ chúng ta lắm đấy.
Cậu ấy lạnh lùng với tất cả mọi người.
Có rất nhiều cô gái thích cậu ấy lắm, nhưng không ai dám tiếp cận, và tớ cũng chưa thấy cậu ấy nói chuyện với ai.”
“Học cùng lớp thời gian với nhau lâu như vậy, hôm nay là lần tớ nghe thấy cậu ấy nói nhiều nhất.”
Chu Phù hơi rũ lông mi.
Trần Kỵ thản nhiên bưng tô mì sang bàn khác, vẻ mặt tỉnh bơ đi đến trước mặt ông chủ: “Mì thịt bò, cho thêm thịt bò.”
Sau đó, cậu lại nhàn nhạt bổ sung một câu: “Đừng làm cay.”
Một lúc sau, một bát mì lại được đặt trước mặt Chu Phù, thịt bò đầy tràn cả tô, không có sa tế.
“Oa, vẫn là mì thịt bò, thịt bò rất nhiều, lời rồi lời rồi, vừa hay cậu không ăn cay.” Hứa Tư Điềm cúi đầu ăn mì của mình, đột nhiên lại tò mò: “Này, sao Trần Kỵ biết rằng cậu không ăn được đồ cay?”
“Hả?” Chu Phù đột nhiên có chút lo lắng, đưa cho cô ấy một ít thịt bò: “Có lẽ anh ấy đã nghe thấy những gì tớ nói vừa rồi…”
Hứa Tư Điềm không nghĩ nhiều, cũng không tìm hiểu sâu, chỉ thản nhiên lẩm bẩm: “Nhưng vừa rồi cậu ấy còn chưa đến mà…”
Cách đó vài bàn không xa, giọng nói của Lục Minh Bạc truyền đến: “Anh Kỵ, không phải anh đã đồng ý đến chỗ cũ ăn cá nướng sao? Sao anh lại vào cửa hàng nhỏ…”
Giọng nói của Trần Kỵ vẫn trầm như mọi khi: “Thích ăn thì ăn.”
Chu Phù cắn miếng thịt bò tươi và mềm, trái tim đột nhiên đập dữ dội.
Trong vài tuần, Trần Kỵ phá lệ, ngày nào cũng đến trường đúng giờ.
Mặc dù cậu đến đây cũng không phải tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật, hầu hết thời gian chỉ uể oải cầm giấy ghi chép và vẽ những bức phác thảo mà Chu Phù không thể hiểu được.
Nhưng mà sau khi cậu đi học trở lại, đám con trai lớp khác cũng không dám quấy rầy cô nữa.
Cũng không cần phải đến.
Suy cho cùng, người có vẻ ngoài điển trai và gia cảnh như Trần Kỵ ngồi cùng bàn với cô, bất cứ ai có mắt đều biết rằng bản thân không có cơ hội chiến thắng cậu.
Những ngày dần vào thu, sau nhiều cơn mưa rào, đợt lạnh ập đến ồ ạt.
Thân thể Chu Phù từ nhỏ đã yếu ớt, là một người bệnh liên tục, khi thời tiết nóng thì không sao, khi nhiệt độ giảm xuống một chút thì bệnh cũ như viêm mũi và ho khan sẽ tìm đến.
Nó khiến mũi cô đỏ và hốc mắt cũng hồng hồng.
Trông thật đáng thương.
Bà Tô Tú Thanh dựa theo đơn thuốc mà mẹ cô đưa, bà đến tiệm mua thuốc đem về sắc cho cô uống.
Buổi tối hôm đó, hai người lần lượt đi học về, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.
Chu Phù đã ngửi thấy mùi này từ khi còn nhỏ, thật sự quen thuộc, đã thành thói quen từ lâu.
Trần Kỵ bất giác cau mày: “Mùi gì vậy?”
Tô Tú Thanh nhấc nắp niêu lên, nhìn hơi, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại: “Thuốc của Phù Phù, ăn xong nhớ uống.”
Trần Kỵ nhớ lại lúc ở trường, cô cầm khăn giấy, dáng vẻ hắt xì đến đỏ cả mắt, nhất thời không hiểu nổi bộ đồng phục học sinh ngắn tay mỏng manh trên người cô, liền vươn tay ra, hình như có chút tức giận, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói của cậu lạnh lùng giễu cợt: “Cơ thể của cô như vậy, thời tiết như thế này mà cô chỉ mặc cái này?”
“Cảm thấy thuốc bắc uống quá ngon?”
Chu Phù: “…”
Dù sao cô cũng sớm chiều ở bên cậu gần hai tháng, Chu Phù cũng có chút hiểu tính tình của cậu, bây giờ cô không còn sợ cậu như trước.
Chẳng sợ thái độ lạnh như băng của cậu.
Cô nghĩ nghĩ, có chút không phục, nhìn Trần Kỵ cũng mặc áo ngắn tay, phồng má lẩm bẩm: “Không phải anh cũng…”
“Cô có thấy tôi hắt xì một lần nào không?” Chàng trai cao lớn, từ trên cao nhìn xuống, lười biếng liếc cô một cái: “Có thể, thân thể không tốt, nhưng lá gan không nhỏ.”
“…”
Nếu là hai tháng trước, cậu nói với cô hai câu, có lẽ là cô sẽ sợ đến phát khóc, nhưng bây giờ đều dám cãi lại.
“Lên lầu tìm đồng phục mùa đông đi.” Trần Kỵ không cho cô cơ hội từ chối.
“Ừm…”
Dưới lầu, Tô Tú Thanh từ trong bếp đi ra, vỗ Trần Kỵ: “Con hung dữ với Phù Phù?”
“Con cũng không dám hung dữ với cô ấy.” Chàng trai chậm rãi nói: “Bà à, bà nên nói đạo lý, đó là giáo dục nhẹ nhàng.”
Bước chân đi lên lầu của Chu Phù dừng một chút, nhẹ nhàng cái rắm, hung dữ muốn chết.
Buổi tối, Chu Phù ngoan ngoãn lôi bộ đồng phục mùa đông của trường trung học Kim Đường ra khỏi tủ.
Ngay sau khi mang về, Tô Tú Thanh đã giặt và sấy khô cho cô cả đồng phục mùa đông và mùa hè, bây giờ lấy ra lại có một mùi thơm thoang thoảng.
Chu Phù ôm đồng phục học sinh ngồi ở trên giường, không khỏi trầm tư, thời gian trôi qua thật nhanh, khi đến nơi vẫn là giữa hè, mơ mơ màng màng mà cô đã sống ở Kim Đường gần hai tháng.
Những bỡ ngỡ, bất an lúc đầu dường như cũng dần tan biến, cô cũng phần nào nhớ bố mẹ, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lâu lắm rồi họ không gọi điện thoại dù chỉ một lần.
Một lúc sau, Chu Phù bắt đầu mặc thử đồng phục học sinh.
Lúc trước, cô đột ngột chuyển từ trường khác vào giữa chừng, đồng phục tạm thời của trường không còn nhiều kích cỡ để lựa chọn.
Cô mặc cảm thấy bị rộng.
Cô vốn đã nhỏ nhắn, nhưng mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình lên thì người cô lại càng nhỏ bé hơn.
Chu Phù đứng trước gương và nhìn mình, không hiểu sao cảm thấy rằng Trần Kỵ sẽ cười vì bộ dạng này.
Quả nhiên Trần Kỵ không làm cô thất vọng, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô chạy ra mở cửa.
Mùi thuốc bắc quen thuộc đập ngay vào mặt.
Chàng trai trẻ lười biếng đứng trước cửa, trên tay bưng bát thuốc, nhàn nhạt nói: “Bà kêu cô uống.”
“Ừm.” Cô đưa tay ra đón lấy.
Trần Kỵ khoanh tay trước ngực, không chút để ý mà dựa vào tường, không có dấu hiệu sẽ rời đi.
Chu Phù ngước mắt lên: “Sao vậy?”
Trần Kỵ: “Uống tại chỗ.”
“…”
Hai tháng ở chung, Trần Kỵ cũng đã hiểu rõ tính cách của cô.
Cô thích ngọt muốn chết, một chút đắng cũng không chịu nổi, bây giờ cô rất nghe lời, biết đâu được sau khi đóng cửa sẽ lén đổ thuốc.
Chu Phù hiển nhiên hiểu ý của cậu, chột dạ nói: “Anh không có một chút lòng tin nào người với người sao?”
“Không có, uống đi.”
“…”
Cô gái cuối cùng cũng cau mày, căng thẳng bịt mũi bắt đầu uống.
Trần Kỵ nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng ánh mắt chàng trai dừng ở bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình của cô, cậu khẽ cười nhạt.
“?”
Tuy rằng cậu chưa nói lời nào, nhưng Chu Phù đã cảm thấy có chút bị sỉ nhục.
Vài phút sau, Trần Kỵ lại chậm rãi bưng một ly sữa bò đi lên, thấp giọng cảm thán: “Vẫn là không thể cai sữa.”
“…”
Sáng sớm hôm sau, Chu Phù mặc đồng phục học sinh và đi xuống lầu.
Vừa nhìn thấy Trần Kỵ, bước chân cô đã khựng lại.
Người thiếu niên không bao giờ thích mặc đồng phục học sinh lại lần đầu tiên phá lệ mà mặc chúng.
Còn là kiểu áo dài tay mùa đông như cô.
Hai người mặt đối mặt ăn sáng xong, cùng nhau đứng dậy đi học.
Sau khi ra khỏi cửa, Trần Kỵ theo thói quen đưa tay về phía cô với gương mặt vô cảm, Chu Phù cũng đưa cặp sách của cô cho cậu như thường lệ để cậu mang nó.
Hành động của hai bên rất tự nhiên.
Đi được hai bước, Trần Kỵ mới nhớ ra sáng nay Chu Phù vừa xuống lầu liền có gì đó không đúng, đúng lúc nhắc nhở cô: “Sáng nay lúc xuống lầu cô đã nhìn chằm chằm ông đây.”
“…”
Biểu cảm của Chu Phù mất đi sự tự nhiên, cô bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Lý do.”
“Nhất định phải nói sao?”
“Cô nghĩ sao?”
Chu Phù cụp mắt, ngoáy ngoáy đầu ngón tay, giọng cực kỳ yếu ớt: “Tôi chỉ cảm thấy…anh mặc đồng phục học sinh nhìn rất đẹp.”
Không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, Trần Kỵ nhướng mày, khoé môi thoáng cong lên trong giây lát khiến người ta không thể phát hiện.
Một lúc sau, Chu Phù nói thêm: “Đồng phục học sinh trông rất đẹp.”
Nghe vậy, chàng trai trẻ quay lại với giọng điệu kiêu ngạo: “Phải xem là ai mặc, cô nhìn Lục Minh Bạc xem.”
Chu Phù không thể kìm được mà bật cười thành tiếng.
Như thường lệ, Trần Kỵ ngủ gật trong hai tiết học liên tiếp và không thức dậy giữa các tiết.
Cậu cao, thân hình cũng rất lớn, khi nằm xuống bàn, chỗ ngồi và bức tường phía sau không có nhiều khe hở.
Chu Phù ngồi ở ghế bên trong, cô muốn đi ra ngoài nhất định phải gọi cậu dậy, cho nên cô chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó.
Khi tiết học thứ hai sắp kết thúc, cô gái mơ hồ cảm thấy bụng mình có gì đó không ổn, đau nhói.
Cô tự giác uống mấy ngụm nước nóng, bình giữ nhiệt nhanh chóng cạn, nhưng cô vẫn không thoải mái.
Nhìn thiếu niên nằm sấp ngủ bên cạnh, cô do dự một lúc, cuối cùng căng thẳng đánh thức cậu dậy.
Trần Kỵ khó chịu không kiên nhẫn đứng dậy, khi cậu cau mày nhìn sang bên cạnh, phần lớn sự tức giận sắp bộc phát không hiểu sao lại biến mất, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng khàn khàn: “Làm sao?”
Chu Phù cầm bình giữ nhiệt đứng lên: “Anh nghỉ đi, tôi đi lấy nước nóng.”
Mí mắt của Trần Kỵ mới nâng lên một nửa, trông cậu vẫn không vui khi bị đánh thức: “Sao lại rắc rối như vậy.”
Mặc dù lạnh lùng cười nhạo cô nhưng chàng trai vẫn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vươn tay cầm lấy bình giữ nhiệt của cô một cách tự nhiên, chuẩn bị đi lấy nước giùm cô.
Chàng trai trẻ từ trên cao nhìn xuống, khi chạm mắt nhau, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn trên khuôn mặt của cô gái.
Đôi mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Cô làm sao vậy?” Cậu hỏi.
Chu Phù nhất thời không phản ứng lại, cô chỉ đứng đó, yếu ớt đáp: “Đau bụng.”
Lời vừa dứt, hai người gần như phản ứng cùng một lúc.
Chu Phù cứng đờ người, không dám nhúc nhích.
Người thiếu niên mặt không đổi sắc, lặng lẽ dời tầm mắt về phía sau cô.
Cậu nhìn thấy một mảng nhỏ màu đỏ sẫm chảy ra từ vạt áo đồng phục học sinh mùa đông dài đến đùi của cô.
Trần Kỵ: “…”
“Anh đừng nhìn…” Cô gái xấu hổ đến muốn chết đi, mắt trông mong nhìn cậu: “Làm sao bây giờ…”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ- Người qua đường đơn thuần: Này hỏi một chút, nhìn tôi giống người có kinh nghiệm trong chuyện này lắm à?
Chu Phù: …
(Hôm nay là ngày anh Kỵ cảm thấy nhọc lòng nhất: D.