Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Trong lòng Chu Phù lúc này được an ủi hơn, nhưng cô cũng không muốn làm người đặc biệt ở công ty, sau khi thản nhiên cười trả lời “Được” với anh, cô vẫn nằm sấp trên bàn làm việc, không có ý định đến phòng nghỉ của anh.

Bên tai, suy đoán của mọi người đối với “Chu Gia Hân sẽ không phải là vợ sếp trong truyền thuyết kia” vẫn đang tiếp tục.

Thậm chí bởi vì sau khi có câu “Ảnh chứng minh thư của em gái cấp hai” kia của lão Dư làm bằng chứng, rất nhiều chuyện thoạt nhìn thái quá, dường như đều có giải thích hợp lý.

Đơn Đình Đình hỏi: “Vậy sao em cảm thấy thái độ của sếp đối với cô ấy còn rất kém?”

Lão Dư nói: “Để tránh nghi ngờ, dù sao sếp cũng nổi tiếng đối xử bình đẳng, ngoài mặt hung dữ với cô ấy một chút, đó là cho chúng ta mặt mũi và lời giải thích, trở về không biết dỗ như thế nào.”

“Nói cũng phải.” Phương Hân để điện thoại xuống, lấy bịt mắt ra đeo lên mắt, thuận miệng nói với lão Dư: “Anh còn nhớ rõ năm ngoái hay năm trước, bộ phận thiết kế của chúng ta không phải có một người bị sếp sa thải sao, nghe HR bên kia nói, người nọ lúc phỏng vấn năng lực trình độ thật ra rất mạnh, ai có thể ngờ đến sau khi vào công ty lại khó làm như vậy, tính cách nhân phẩm đều rất kém cỏi, sếp đã không cho anh ta ở đây cả tuần, liền trực tiếp để cho anh ta rời đi, tuần này Gia Hân cũng tới gần nửa tháng rồi.”

“Nói là nể mặt giáo sư Tưởng, vậy giáo sư Tưởng nào có mặt mũi lớn như vậy chứ? Hiểu sếp đều biết, anh ấy chưa bao giờ thích làm đạo lý đối nhân xử thế, công ty xã giao nhiều như vậy cũng không thấy anh ấy nể mặt ai một lần, tất cả đều là tổng giám đốc Lục ứng phó.”

“Còn không phải sao, Chu Gia Hân là độc nhất vô nhị.”

“Không phải đều nói sếp năm đó dựa theo năm học bình thường mà nói, khoa chính quy còn chưa tốt nghiệp, liền vội vã muốn đi Anh sao? Đoán chừng chính là vì cô gái này nên mới đi ra ngoài?”

“Đúng vậy, nghe nói lúc đó giáo sư Tưởng đã giúp đỡ anh ấy không ít, sao giáo sư Tưởng lại muốn giúp sếp, chắc là vì có quan hệ này, cô gái đó là con gái bạn thân của giáo sư Tưởng.”

Lão Dư thở dài: “Nói cho cùng, còn cần bọn họ xứng đôi như vậy, loại người như sếp sẽ không tìm các cô gái bình thường, bằng không thì chênh lệch quá lớn, nói chuyện phiếm, ăn cơm hay cuộc sống hàng ngày đều không hợp nhau, một người cảm thấy tiền không sao cả, một người cảm thấy tiết kiệm được chút để tiêu xài, đến cuối cùng cả hai đều mệt mỏi. Khi tôi có mối tình đầu, tôi muốn tích góp tiền mua nhà cưới cô ấy, thật vất vả tích góp đủ tiền đặt cọc, nhưng lúc ấy cũng chỉ mua nổi nhà có diện tích nhỏ, cô gái nhà người ta đã quen sống ở nhà sang trọng, cha mẹ cũng không nỡ để cô ấy và tôi chen chúc trong hai căn phòng nhỏ bảy tám mươi mét vuông, không có cách nào khác, cuối cùng đành phải chia tay, cũng không thể để cho người ta sống tốt rồi cùng chúng tôi trải qua cuộc sống khổ cực, bị chúng tôi kéo chân sau này liên lụy đúng không.”

Trò chuyện một hồi đến cuối cùng, mọi người dường như đều ngầm thừa nhận lý lẽ như vậy.

Tiếng nói dần dần nhạt đi, cả phòng làm việc đều nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Không ai chú ý tới động tác của Chu Phù đang im lặng nằm trên bàn, động tác vội vàng ngồi dậy, sau đó lặng lẽ đi về phía phòng làm việc riêng của Trần Kỵ.

Sau khi tìm được phòng nghỉ, cô cẩn thận đẩy cửa vào, rồi sau đó không quan tâm mà giữ nguyên quần áo nằm xuống giường, cả người cuộn mình trong chăn, hai tay ôm gối mà anh đã ngủ vào trong lòng, sức lực ôm càng chặt.

Trần Kỵ trước kia đã từng ở trong phòng nghỉ không ít lần, bên trong tràn ngập mùi hương đặc biệt của đàn ông, mùi hương nhàn nhạt mà cô quen thuộc nhất, lưu luyến nhất.

Gối càng sâu.

Chu Phù vốn không muốn làm người đặc biệt trong công ty, nhưng mà vừa rồi nghe mọi người nói một câu, tôi một câu mà trò chuyện, đủ loại tin đồn xen kẽ ở trong đó, ngay cả cô cũng có liên quan, cũng cảm thấy càng nghe càng hợp lý, càng không phân biệt được thật giả.

Trong lòng khó chịu không có lý do, muốn cùng Trần Kỵ trò chuyện, lại cảm thấy khó hiểu bởi vì những chuyện nhỏ này mà quấy rầy anh nghỉ ngơi, không khỏi quá mức tùy hứng trẻ con.

Không tự chủ được liền đi tới nơi này.

Mặc cho cả người bị mùi hương của anh bao bọc, ấm ức dường như có thể nhạt nhẽo tiêu giảm đi một nửa.

Chu Phù không nhớ rõ mình đi vào giấc ngủ như thế nào, chỉ biết là mơ mơ màng màng tỉnh lại là lúc điện thoại tùy ý để ở một bên đang không ngừng rung lên.

Vốn tưởng rằng ngủ quên, lỡ giờ làm việc buổi chiều nên Phương Hân gọi điện thoại tới thúc giục.

Nào ngờ lấy điện thoại ra xem, tay chân cô lạnh một nửa.

Trong hộp thư ngắn có thêm mấy tin nhắn không có ghi chú số và không biết.

Chu Phù đối với loại tin nhắn này vô cùng kháng cự, đã rất lâu không có thói quen xem tin nhắn, ngay cả người liên lạc nhận hàng lúc mua trên mạng cũng chỉ để lại số điện thoại của Trần Kỵ, giờ phút này trên giao diện điện thoại không hiểu sao bị spam vài tin nhắn, ngay cả đoán cũng không cần đoán, liền đại khái biết đối phương là ai.

Đang do dự có nên nhanh chóng xóa bỏ hay không, một dãy số không rõ trực tiếp gọi điện thoại vào, sống lưng Chu Phù không khống chế được cứng đờ, ấn cúp máy theo bản năng.

Tim đập bất an bắt đầu tăng tốc, bối rối một lát, cô kiên trì mở tin nhắn ra.

Mấy giọng nói phía trước, cô chỉ cần liếc mắt một cái liền biết là ai gửi tới.

Có chú có thím, còn có anh họ Chu Gia Thịnh lúc trước bị Trần Kỵ dọa đến sợ hãi mấy tháng cũng không dám tìm tới cửa.

Có lẽ là do Trần Kỵ đã thực hiện một số động thái trước đó, ngữ khí hôm nay của bọn họ ở trong tin nhắn so với trước kia thoáng tốt hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ là giọng điệu.

Sau khi xem nội dung qua loa vài lần, cô bất giác nhíu mày thật sâu.

Trong khoảng thời gian sau khi ở bên nhau với Trần Kỵ, cô sống dưới sự che chở và chăm sóc của anh, đã rất lâu không có chuyện gì phiền lòng, trên mặt cũng đã rất lâu không xuất hiện biểu cảm như vậy.

Có thể là vài tháng trong nhà kính, cô sống thật sự có chút thích thú, thế cho nên suýt chút nữa cũng nhanh quên rằng có chút người và chuyện cô không muốn nhắc tới, thật ra vẫn chân thật tồn tại trong cuộc sống, trong sinh mệnh của cô.

【Chúc Chúc à, lúc trước ba và chị con về nước.】

【Chu Phù, ba con nói muốn gặp con.】

【Chúc Chúc à, ba con nói không liên lạc được với con, gửi tin nhắn cho con con cũng không trả lời, gọi điện thoại cũng bị con cúp máy, chuyện kia cũng đã qua lâu như vậy, nói thế nào thì ông ấy cũng là ba con, hai cha con nhiều năm như vậy chưa gặp mặt, con không nhớ ông ấy sao?】

【Lúc nhỏ không phải con rất dính lấy ba con à?】

【Mẹ con đã đi nhiều năm như vậy, trên đời này, con cũng chỉ có một người cha ruột như ông ấy, trên người con còn chảy máu của ông ấy, trốn tránh không gặp thật không tốt đâu.】

Mặt Chu Phù không chút thay đổi xem hết tin nhắn kia một lượt, nội dung không khác biệt lắm, đều đang khuyên cô đi gặp người kia, từ sau khi mẹ cô gặp chuyện không may, gần tám năm cô không gặp qua ba.

Cô nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

Cho đến khi mở tin nhắn cuối cùng, đáy mắt Chu Phù vẫn không khống chế được.

Giọng nói của đối phương vừa quen thuộc vừa xa lạ.

【Chúc Chúc à, là ba đây, ba đã về Bắc Lâm hai ngày nay rồi, ba muốn gặp con, con xem có tiện không? Ba nghe nói con đã bắt đầu làm việc, nếu thời gian làm việc không thuận tiện, giờ cơm trưa ba đến gần công ty con chờ con, con bớt chút thời gian ra ngoài ăn bữa cơm với ba nhé, con thấy được không?】

Cô cũng không nhớ rõ lần trước gọi ông là ba là khi nào.

Trong ấn tượng của cô, từ ba này, từ sau khi mẹ cô qua đời cũng đã chết theo.

Tám năm trước cô từ Kim Đường trở lại Bắc Lâm, một mình ôm tro cốt của mẹ tay chân luống cuống, người được gọi là cha ruột này sớm đã đưa vợ con ông yêu di dân sang Anh.

Lúc ông đi, thậm chí không nghĩ tới muốn nhìn một cô con gái này.

Tám năm không quan tâm.

Chu Phù biết bây giờ ông đã có gia đình hạnh phúc và sự nghiệp mỹ mãn, lại trở về tìm mình là vì cái gì.

Cô vốn không muốn gặp ông, chỉ là trong lòng thật sự có quá nhiều nghi hoặc và ấm ức, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại lại cho ông.

Chu Hàng Sơn định địa điểm gặp mặt ở một nhà hàng đồ ngọt gần toà nhà Phù Trầm.

Lúc này đã qua giờ cơm, trong nhà hàng không có bao nhiêu người, Chu Phù đứng ở cửa xa xa nhìn vào bên trong, trong phạm vi tầm mắt chỉ có duy nhất một cái bàn có người.

Tám năm không gặp, người cha Chu Hàng Sơn trẻ tuổi trong trí nhớ của cô, cũng đã cong lưng, cúi đầu trước năm tháng.

Cho dù diện mạo quần áo vẫn khéo léo như cũ, cũng không ngăn cản được tơ bạc ở hai bên tóc mai hơi nhô lên.

Nụ cười có nhiều nếp nhăn, không thể trùng lặp với tinh thần hăng hái trước đây.

Khi Chu Phù tới trước bàn, trên bàn đã bày đầy bánh ngọt.

Lòng bàn tay Chu Phù nhịn không được nắm chặt ống tay áo, tính tình cô từ nhỏ đến lớn rất ham ngọt, trên dưới nhà họ Chu không ai không biết cũng không ai không hiểu.

Cô nhớ rõ trước kia khi mẹ còn sống, ở phương diện này quản lý cô vô cùng nghiêm ngặt, nước ngọt đồ uống kem ly nghĩ cũng không cần nghĩ, đồ ngọt đồ ăn vặt cũng cố gắng có thể kiểm soát liền kiểm soát, mỗi ngày cho phép ăn vô cùng có hạn.

Lúc ấy Chu Phù còn nhỏ tuổi, thèm ăn, biết làm nũng với ba có tác dụng, liền luôn lặng lẽ quấn lấy Chu Hàng Sơn nói lời dễ nghe.

Năm ấy Chu Hàng Sơn đối với Chu Phù coi như có kiên nhẫn, con gái cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh ông hát ca nhảy múa, ông liền mềm lòng đi mua trộm đồ ngọt đồ ăn vặt cho cô.

Thỉnh thoảng bị mẹ bắt được, hai người liền cúi đầu dựa vào tường chịu phạt.

Lúc ấy Chu Phù chưa bao giờ nghĩ tới, sau đó lại phát sinh nhiều chuyện thái quá như vậy, mà hai cha con nhìn như gần gũi lại cũng sẽ cho tới hôm nay, xấu hổ khi quen biết mà không nói gì.

Cô yên lặng nhìn chằm chằm một bàn đồ ngọt, suy nghĩ dần dần bay xa.

Cuối cùng là bị thanh âm của chị gái nhỏ nhân viên phục vụ kéo về.

Chị gái nhỏ đang lịch sự nhiệt tình giới thiệu đồ uống cho hai người: “Thưa ông, tất cả các món tráng miệng đều đã lên đầy đủ, xin hỏi ông và cô gái này muốn dùng nước gì ạ?”

Chu Phù cảm thấy không sao cả, vốn định nói một câu “Tôi sao cũng được”.

Nhưng mà Chu Hàng Sơn khi nghe được dương chi cam lộ, nhíu mày theo bản năng, sau đó nghiêm túc ngước mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ dò hỏi: “Trong dương chi cam lộ này có phải còn có xoài không?”

Chị gái nhỏ phục vụ nhanh chóng gật đầu, tươi cười tối đa: “Đúng vậy ạ.”

Chu Hàng Sơn nghe vậy, lập tức lắc đầu: “Vậy tôi quên, đổi cái khác đi, con gái tôi dị ứng xoài, không uống được cái này.”

Lòng bàn tay Chu Phù siết chặt, bị đầu ngón tay đâm đến mơ hồ đau đớn.

Cô không dị ứng với xoài.

Cho nên con gái của Chu Hàng Sơn cũng không phải là cô, là người được ông đưa ra nước ngoài sinh sống, cô vỏn vẹn chỉ gặp mặt chị gái có một lần.

Ánh mắt Chu Phù nhạt đi, khóe môi tự giễu.

“Ông tìm tôi có chuyện gì không?” Chu Phù không có ý hàn huyên, lập tức đi vào chủ đề.

“Ba nghe chú thím con nói, bây giờ con đã bắt đầu đi làm rồi sao? Là chuyện tốt, Chúc Chúc của chúng ta trưởng thành, cũng sẽ tự chăm sóc mình.” Ngữ khí Chu Hàng Sơn nói chuyện cố gắng gần gũi, nhưng vẫn có vẻ xa lạ.

Chu Phù che đậy những danh xưng mà cô nghe như bài xích sinh lý theo bản năng, nhíu mày không mở miệng.

“Nghe anh con nói, con đang đi làm ở công ty xây dựng Phù Trầm à?” Chu Hàng Sơn thăm dò hỏi một câu.

Chu Phù không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

“Con vào công ty chắc cũng gần nửa năm rồi nhỉ? Ở chung bên trong thế nào? Đồng nghiệp và lãnh đạo những người này thì sao, mọi người đều tốt chứ?”

Chu Phù không chút suy nghĩ, thốt lên: “Rất tốt, tốt hơn so với người nhà họ Chu một chút.”

Chu Hàng Sơn không đáp lại lời nói cay độc của cô, ông rời mắt, tiện tay cầm lấy nước trà trên bàn uống hai hớp, sau đó gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

“Là như vậy, là Gia Hân, à, chính là chị của con, con bé gần đây cũng về nước đến Phù Trầm đi làm, không biết hai người các con đã gặp mặt chưa?” Sau một hồi hàn huyên ngắn ngủi, rốt cuộc Chu Hàng Sơn cũng đi vào chủ đề, “Tính tình của chị gái con bị người trong nhà chiều hư, khá tùy hứng, ba sợ chị ấy ở công ty đắc tội với người khác, bị người ta gây khó dễ. Ba cũng đã nhiều năm không trở về, người quen biết phần lớn cũng đều lui, vừa vặn con và chị ấy cùng một công ty, con lại vào lâu như vậy, sau này nếu chị con ở công ty gặp phải chuyện gì, con xem có thể giúp đỡ chăm sóc hay không. Mấy năm nay chị ấy vẫn luôn sống ở nước ngoài, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế và quy tắc trong nước, con hiểu chuyện hơn chị con nhiều, dù sao cũng là chị em ruột, Chúc Chúc con xem xem, có được không?”

Chỉ mấy câu nói ngắn ngủn đã làm cho Chu Phù rất lâu không cách nào phục hồi tinh thần lại.

Cô sớm nên phản ứng lại, Chu Gia Thịnh, Chu Gia Hân, hai người nhà họ Chu chân chính, ngay cả tên tuổi cũng giống nhau.

Khó trách lúc trước, mấy lần cô đều cảm thấy vẻ mặt Chu Gia Hân giống như đã từng quen biết.

Khó trách Chu Gia Hân mới vừa tới công ty vài phút đã biết cô còn chưa tốt nghiệp khoa chính quy.

Cô ta luôn biết danh tính của mình.

Thì ra cô gái trong miệng các đồng nghiệp xứng đôi với Trần Kỵ như vậy, lại chính là một cô con gái khác của cha cô.

Các cô có cùng một người cha, đã từng trải qua cuộc sống giống nhau, thậm chí từ tiểu học đã học đàn dương cầm, ở trong mắt người ngoài sống như công chúa khiến người ta hâm mộ.

Nhưng mà chênh lệch tám năm.

Chu Gia Hân ở trong miệng mọi người trở thành dệt hoa trên gấm của Trần Kỵ.

Mà cô, lại chỉ có thể là một người liên lụy và cản trở.

Buổi tối khi về đến nhà, Trần Kỵ đã làm xong một bàn thức ăn.

Chu Phù đẩy cửa bước vào, mùi thơm phả vào mặt.

Cô Lỗ như thường lệ từ trong phòng chạy như bay về phía cô, vòng quanh Chu Phù thân mật cọ xát không ngừng.

Trần Kỵ nghe thấy tiếng động, cũng rảnh rỗi từ bên trong đi ra, theo thói quen đưa tay thay cô nhận lấy túi xách và áo khoác vừa mới cởi ra, sau đó bàn tay to khẽ nhéo cằm cô, nói: “Mau rửa tay rồi qua đây ăn cơm.”

Nói xong, ánh mắt người đàn ông còn chưa nỡ rời khỏi người cô, quan sát từ trên xuống dưới, sau đó nhếch môi hừ cười một tiếng: “Sao anh lại cảm thấy anh không tự mình đút cho em ăn, em đã tự giày vò mình gầy đi trông thấy rồi?”

Chu Phù mím môi nâng mi nhìn anh, tâm tình không cao: “Nào có.”

Trần Kỵ không tranh cãi với cô, chỉ dắt người đến trước bồn rửa tay, thay cô pha nước ấm: “Rửa tay rồi ăn cơm, muốn anh giúp em rửa không?”

Chu Phù phồng má: “Để em tự làm.”

Sau bữa cơm tối, Trần Kỵ nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn xong, ánh mắt bắt đầu tìm Chu Phù theo bản năng.

Trên sô pha không thấy bóng dáng quen thuộc, cho rằng cô ở phòng ngủ, kết quả hai bên phòng ngủ đều tìm một lần, vẫn không tìm được người.

Trần Kỵ nhịn không được nhíu mày, trong lòng hoảng hốt.

Cuối cùng nhìn thấy cầu thang dẫn lên lầu nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, người đàn ông vội vàng ba bước cũng làm hai bước, lên lầu hai.

Diện tích tầng một của căn nhà này cũng đã rất lớn, phạm vi sinh hoạt bình thường của hai người không rộng, lầu hai bình thường không ai đi lên, Cô Lỗ cũng sẽ nhảy lên nhảy xuống.

Chu Phù cũng có lần tìm không thấy Cô Lỗ, mới bị tiếng kêu dẫn lên lầu một lần.

So với lầu một, lầu hai liền có vẻ tương đối trống trải, chỉ có một chiếc đàn dương cầm tam giác màu trắng sữa lẻ loi đặt ở giữa phòng khách.

Lúc Trần Kỵ đi lên lầu, đập vào mắt chính là bộ dạng Chu Phù im lặng ngồi trước đàn dương cầm.

Không biết tại sao, trong lòng anh không khỏi thắt lại.

Chu Phù nghe được thanh âm anh lên lầu, quay đầu ngước mắt nhìn về phía anh, trong vẻ mặt mang theo ý tứ hỏi thăm: “Em có thể, đàn một lần không?”

Trần Kỵ khẽ nhướng mày, lười biếng đi lên phía trước, lập tức áp sát cô ngồi xuống bên cạnh cô, ngữ khí vô cùng nuông chiều: “Được, trong nhà này còn có cái gì mà em không thể động chứ? Ngay cả ông đây em cũng tùy tiện sờ.”

Dường như chỉ cần cô mở miệng với anh, thì không có gì là không được.

Chu Phù: “…”

Cô cẩn thận mở nắp ra, mười ngón tay nặn thành nắm đấm nhỏ, sau khi do dự mở phím đàn ra, lại căng thẳng luống cuống nắm chặt lại lần nữa.

Cô mím môi, sau khi hít sâu một hơi, ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn về phía Trần Kỵ: “Đã lâu không chạm vào, em có thể… Đã sớm không còn nữa rồi…”

Bàn tay to của Trần Kỵ đang nắm lấy ngón tay thon dài xanh nhạt của cô, bất giác khen một câu: “Sao ngay cả ngón tay cũng đẹp vậy.”

Chu Phù: “…”

“Muốn nghe nhạc gì?” Người đàn ông bất chợt hỏi.

Chu Phù kinh ngạc mở mắt: “Anh biết đánh đàn dương cầm sao? Anh cũng học qua à?”

“Biết cái rắm, ông đây cũng chỉ biết đàn một bài, em chọn bài đi.” Nói xong, Trần Kỵ đã đặt tay lên phím đàn.

Chu Phù thản nhiên cong môi dưới, hết sức phối hợp nói một chuỗi tiếng Anh: “The truth that you leave.”

Trước kia, mỗi lần tâm tình cô không tốt hoặc tâm tình rất tốt, đều chỉ thích nghe một bài hát này.

Nhưng so với những bài hát nổi tiếng thế giới, bài hát này có vẻ tương đối ít được chú ý hơn.

Cô không ôm hy vọng Trần Kỵ biết, nhưng vẫn thành thật báo tên bài hát.

Nào ngờ người đàn ông hơi hất cằm, đầu lưỡi đẩy đẩy gò má, kéo khóe môi ngạo mạn nói: “Này không khéo sao, ông đây cũng chỉ biết một bài này.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Kỵ: Không dựa vào vận khí, hoàn toàn dựa vào thực lực.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui