Editor: Saki
Đuôi mắt Chu Phù rũ xuống, không nói gì.
Trần Kỵ lại tiếp tục kéo dài giọng: “Hay là ngay cả tắm rửa cũng muốn anh giúp em?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ lưu manh hừ cười một tiếng, vừa ngáp vừa nói: “Ngược lại cũng không phải không được, việc này cũng phải bàn bạc đấy.”
Chu Phù: “…”
Cuối cùng cô vẫn đẩy người đàn ông không đứng đắn này ra ngoài cửa, đang muốn tiện tay đóng cửa lại, Trần Kỵ dùng lòng bàn tay chặn lại một chút.
Chu Phù nhướng mi khó hiểu: “Sao vậy anh?”
“Lúc tắm đừng đóng cửa quá chặt, dễ gặp chuyện không may, em nên để lại một khe hở, cũng không thể ngâm mình quá lâu, tầm hai mươi phút là được, nếu lâu quá anh phải vào vớt em ra.” Đây không phải là chuyện thường tình, nhưng mỗi năm có không ít người chết đuối vì tắm.
Chu Phù cong môi cười nhạt, nghe lời đáp lại anh một tiếng được.
Ở bất cứ phương diện nào, anh luôn suy nghĩ chu toàn hơn cô.
Trần Kỵ thay cô điều chỉnh nhiệt độ nước vừa vặn, cô tháo bỏ tất cả phòng bị mà chìm vào trong đó, chỉ cảm thấy đã thoát khỏi được phần nào sự bất an và sợ hãi, cả người đều tỉnh táo không ít.
Cô im lặng ngâm mình trong nước ấm, thỉnh thoảng tập trung thổi một nắm bọt mềm mại trên mặt nước chơi, cố gắng không nghĩ tới những chuyện phiền lòng trong nước.
Cửa phòng tắm không hoàn toàn đóng lại, cô hơi khép mắt lại, dựa vào đệm mát xa trên vách bồn tắm phía sau, bên tai còn có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng vang bên ngoài truyền đến.
Là giọng nói trầm khàn của Trần Kỵ.
Nghe thấy làm cho người ta an tâm không ít.
Có lẽ anh rất bận, sau khi đặt cô xuống và rời khỏi phòng tắm, những cuộc điện thoại nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.
Khi thì dùng tiếng Anh giao tiếp, khi thì đổi tiếng Quảng Đông, còn có ngôn ngữ Chu Phù nghe không hiểu cũng không phân biệt được.
Cho tới bây giờ cô không phát hiện, thì ra Trần Kỵ ngay cả ngôn ngữ cũng nắm giữ đủ loại.
Nhưng nghĩ đến cũng bình thường, cô từ trước đã biết Trần Kỵ là mẫu người cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể làm được rất tốt.
Cuộc điện thoại cuối cùng chắc là Lục Minh Bạc, trong tiếng phổ thông xen lẫn một ít từ ngữ đặc biệt của Kim Đường, giọng nói cũng có chút không khách khí: “Thư à? Chắc tôi sẽ không về nước ngay bây giờ đâu.”
“Ừ, Chu Phù đã tới, trước hết không vội về, sau đó tôi sẽ dẫn cô ấy đi chơi ở đây vài ngày.”
“Được, cậu bỏ vào là được, đến lúc đó tôi sẽ nhận.”
Từng câu từng chữ không có lời trước lời sau, đứt quãng, cũng không ghép lại được câu chuyện cụ thể nào.
Chờ sau khi Lục Minh Bạc cúp điện thoại, anh lại tiếp tục bắt đầu cuộc điện thoại tiếp theo, vẫn là ngôn ngữ nghe không hiểu, vừa nói còn vừa đi về phía cửa phòng tắm.
Cuối cùng gõ nhẹ hai cái trên cửa, cũng mặc kệ còn đang nói chuyện với bên đối diện, lập tức suy nghĩ nhắc nhở cô: “Không còn nhiều thời gian nữa.”
Biết anh canh giữ ở xung quanh mình cách đó không xa, mười đến hai mươi phút này dường như trôi qua rất nhanh.
Nghe tiếng, Chu Phù dịu dàng đáp một tiếng được, sau đó từ trong bồn tắm đi ra, dùng vòi hoa sen rửa lại một lần nữa, đưa tay lấy áo choàng tắm nhỏ treo trên tường, bên cạnh áo choàng tắm rộng thùng thình của người đàn ông, sau khi mặc vào thì mở cửa đi ra ngoài.
Trần Kỵ đã chờ ở bên cạnh, cầm trong tay bộ đồ ngủ nữ.
Phong cách tương tự như cô mặc ở nhà trong nước, thậm chí ngay cả kích thước lớn nhỏ cũng không khác biệt.
Đang xoắn xuýt muốn hỏi anh tại sao nơi này có thể có áo ngủ kiểu nữ như vậy, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại của Trần Kỵ lại vang lên.
Anh liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, vừa nhíu mày không kiên nhẫn nhận lấy, vừa đưa tay ôm lấy cằm cô gãi nhẹ hai cái, so với phương pháp trấn an Cô Lỗ thường ngày ở nhà không khác nhiều lắm.
Đại khái là cách Bắc Lâm xa, khoảng cách tấm ảnh kia kí,ch thích, cũng đã qua hơn mười giờ, lúc này lại có anh ở bên cạnh, Chu Phù an tâm rất nhiều, lý trí cũng dần dần một lần nữa trở lại trong đầu.
Thấy anh bận rộn như vậy, cô sợ làm lỡ anh nên cũng không muốn giữ anh lại.
Chờ sau khi Trần Kỵ kết thúc cuộc điện thoại, Chu Phù chủ động vòng qua eo anh, ôm người dính dính, hít một hơi thật sâu lưu luyến mùi hương trên người anh một lát. Sau đó buông người ra, lý trí nói: “Anh đi làm việc đi, em ngủ một mình là được rồi.”
Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Có ý gì, hầu hạ thoải mái thì đuổi anh đi?”
Chu Phù mím môi trừng mắt nhìn anh.
Trần Kỵ tiếp tục lắm mồm: “Phục vụ được một nửa, đột nhiên trả lại hóa đơn? Tuổi còn nhỏ, sao lại chơi cặn bã như vậy chứ?”
Chu Phù nhịn không được cười.
Đầu lưỡi Trần Kỵ không vui đẩy đẩy gò má, không hiểu sao lại chua xót: “Hay là ngay cả ở Anh, em cũng có anh trai mưa thế?”
Chu Phù: “…”
“Em sợ làm lỡ công việc của anh…” Cô biết mình không giúp được gì cho anh, vậy chỉ có thể cố gắng đừng gây phiền toái cho anh nữa, làm lỡ anh, kéo chân sau anh, “Anh đi làm việc đi, thật đấy, em có thể ngủ một mình, không cần anh ở bên em đâu.”
Sợ anh không đồng ý, cô lại tiếp tục nói: “Sớm làm xong công việc, thời gian còn lại dẫn em đi chơi hai ngày được không? Em cũng đã lâu không tới Anh, trên cơ bản đã không có ấn tượng gì.”
Trần Kỵ bị cô giày vò đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể nói “Được.”
Trong khoảng thời gian này Trần Kỵ quả thật bận rộn quá mức. Trước đây số lần anh đến Anh hàng năm không ít, gần nửa năm nay bởi vì muốn ở trong nước cùng Chu Phù, không nỡ cũng không yên tâm rời khỏi cô quá lâu, cho nên bên này dồn nén không ít chuyện chưa xử lý, đại đa số phải kết thúc trước Giáng Sinh.
Đêm trước Giáng sinh lại là sinh nhật của cô, vốn định làm xong việc sẽ về nước đón cô, hôm nay mặc dù cô đã tới, nhưng thời gian nên ở bên cũng không thể thiếu, cho nên thời gian để anh xử lý công việc lại càng ít.
Anh dẫn Chu Phù lên giường, sắp xếp xong cho cô gái nhỏ, Trần Kỵ cúi người hôn nhẹ lên trán của cô, bình tĩnh nói: “Vậy anh ra ngoài một lát, một mình em ngoan một chút.”
Chu Phù gật đầu, buồn cười nói: “Em cũng không phải ba tuổi mà.”
“Anh thấy em còn không bằng ba tuổi đấy.”
“…”
Sau khi người đàn ông đi rồi, Chu Phù trở mình, nằm nghiêng, đưa tay ôm cái gối trống bên cạnh vào lòng.
Gần nửa tháng nay, có lẽ Trần Kỵ đều ngủ trên giường này, giữa gối và chăn tràn đầy mùi hương mát lạnh của anh, khiến Chu Phù rất thích.
Cô ở trong chăn thoải mái lăn lộn một lát, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì điện thoại tùy ý đặt ở đầu giường sạc pin đột nhiên không ngừng rung lên.
Vốn đang buồn ngủ, tim cô gái nhỏ không khống chế được tăng tốc, cô nhắm chặt mắt lại theo bản năng, che cả người ở trong chăn, cố gắng không chú ý từng trận rung lên từ đầu giường truyền đến.
Nhưng mà trốn tránh dường như không có tác dụng gì.
Đối phương giống như biết được cô đang trốn, không ngừng không ngừng gửi tin nhắn đến.
Thật lâu sau, Chu Phù hít sâu một hơi, từ trên giường ngồi dậy, bàn tay do dự thò ra đầu giường cũng không ngừng run rẩy.
Cô cắn chặt răng mở tin nhắn ra.
Avatar đàn violon vẫn không ngừng gửi lời mời kết bạn.
Tin nhắn lần lượt được gửi đến như ném bom.
Cô im lặng liếc nhìn con số màu đỏ không ngừng tăng lên kia.
Không dám mở ra.
Một giây sau, trên biểu tượng Wechat bất chợt xuất hiện thêm một chấm đỏ.
Cô nhấn vào theo bản năng, vốn tưởng rằng vẫn là Phó Kỳ Hữu xin kết bạn, không ngờ là lớp trưởng gửi tin nhắn tới.
Lông mày Chu Phù nhịn không được nhíu càng sâu, mơ hồ cảm thấy tin nhắn anh ấy gửi tới có lẽ bản thân không muốn nhìn thấy.
Do dự hồi lâu, cô mở tin nhắn ra.
Đập vào mắt chính là hai chữ:
【Xin lỗi.】
Giống như trước khi anh ấy chuyển trường rời khỏi Bắc Lâm, cuối cùng nói với cô mấy chữ kia.
Năm ấy, ở trường tư, có rất nhiều học sinh không dựa vào gia thế hiển hách để được vào trường mà dựa vào điểm cao, lớp trưởng là một trong số đó.
Học sinh nhà nghèo ở trường chuyên nhiều như hạt gạo, còn trường tư lại cực kì hiếm thấy.
Nhưng so với việc làm đuôi phượng ở trường chuyên thì tiền thưởng làm đầu gà ở trường tư có thể cứu mẹ anh ấy khỏi nước sôi lửa bỏng.
Mẹ cần số tiền này chữa bệnh, lớp trưởng đành phải từ bỏ danh ngạch trúng tuyển vào trường chuyên để vào trường tư.
Nhưng những học sinh như vậy đi vào trường học với bầu không khí đó, cuộc sống đương nhiên sẽ không dễ chịu.
Bị bắt nạt là chuyện như cơm bữa.
Ban đầu chúng chỉ là trò đùa trẻ con, anh ấy có thể nhịn thì nhịn. Sau đó Chu Phù từ Kim Đường trở về, đám người này dời mục tiêu đi, anh ấy có được một chút bình yên.
Nhưng trải qua thời gian dài, thành tích trượt dốc rất nhiều, bệnh của mẹ dần dần chuyển biến tốt đẹp, điều kiện trong nhà hơi dư dả, hiểu rõ tình huống này của anh ấy, cũng không đành lòng cho anh ấy học trường tư, uyết định chuyển trường cho anh ấy, về quê tập trung vào việc tiếp tục học.
Sự việc Chu Phù bị bắt nạt anh ấy biết được, là cùng một đám người bắt nạt anh ấy trước đây, thậm chí trong trường học cũng không có ai dám phản kháng bọn họ, anh ấy cũng không dám.
Chỉ là nén giận lâu, cho dù là con mèo bệnh cũng muốn cắn ngược lại.
Tới gần ngày chuyển trường trước một tuần, cuối cùng anh cũng trút được cơn giận bấy lâu nay, lần đầu đứng ra thay Chu Phù.
Chu Phù móc ra một phần trong năm trăm tệ mà Lăng Lộ Vũ cho cô mượn, mua cho anh ấy một ít thuốc, sau đó nhắc nhở anh ấy đừng thay mình làm chuyện như vậy.
Nửa năm Phó Kỳ Hữu bắt nạt anh ấy, cô vừa vặn ở Kim Đường cũng không biết, cho nên lại bổ sung một câu: “Bị bọn Phó Kỳ Hữu quấn lấy rất khó thoát thân.”
Lớp trưởng cười giơ lên vé xe sắp về quê, không có vấn đề nói: “Không sao, cuối tuần này tớ sẽ chuyển trường về quê, trời cao hoàng đế xa (*), Phó Kỳ Hữu có trâu bò đến đâu cũng có thể làm gì được tớ chứ.”
(*) Trời cao hoàng đế xa, nguyên văn “天高皇帝远”, Hán Việt “thiên cao hoàng đế viễn”, ý nói kẻ có quyền lực ảnh hưởng tới mình không ở gần nên không cần phải lo sợ.
Chu Phù thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Ngày hôm sau hai người gặp nhau ở bến xe, Chu Phù mua vé xe từ Bắc Lâm đi Kim Đường. Vốn tưởng rằng lớp trưởng phải về quê, cô liền dùng chút tiền cuối cùng còn lại sau khi mua vé, mua cho anh ấy chút đồ ăn vặt, để anh ấy ở trên đường đỡ thèm lót dạ, nhưng mà cô không biết đó là lớp trưởng tới trả vé.
Rốt cuộc anh ấy đã đánh giá thấp sự ác liệt của đám người Phó Kỳ Hữu.
Sau ngày đó, trường tư bỗng nhiên nói cho anh ấy biết thủ tục chuyển trường không được đầy đủ, cần bổ sung ở Bắc Lâm, sau đó về quê mới có thể thuận lợi nhập học.
Anh ấy sốt ruột đến trả vé xe, không ngờ buổi tối hôm đó liền bị đám người Phó Kỳ Hữu kia đưa tới khu nghỉ dưỡng riêng.
Rõ ràng chỉ còn vài phút nữa là Chu Phù có thể đáp chuyến xe Bắc Lâm đi Kim Đường.
Nhưng điện thoại của lớp trưởng bỗng nhiên gửi tới vài đoạn video nhỏ, cô biết là Phó Kỳ Hữu giở trò, nhưng cô không thể không trở về.
Cô lặng lẽ đem đồng hồ quay video mà Lăng Lộ Vũ lấy về từ chỗ Thân Thành Dương treo lên trước ngực, bất chấp khó khăn đi đến biệt thự của Phó Kỳ Hữu.
Ngày đó, cô chưa kịp quay về Kim Đường, nhưng cô vẫn gặp được Trần Kỵ.
Cô đã nói những điều tồi tệ nhất với anh.
Cô từng để anh một mình ở đảo Kim Đường vào mùa đông.
Mà đêm đó, cô lại một lần nữa để anh dưới cơn mưa đầu xuân ở Bắc Lâm.
Cách vài ngày, cô lặng lẽ liên lạc với lớp trưởng, nói cho anh ấy biết mình đã chụp được chứng cứ, chỉ có báo cảnh sát, tương lai của bọn họ mới có hy vọng.
Chỉ là ngày cảnh sát đến bệnh viện hỏi thăm tình huống, trên mặt lớp trưởng tái nhợt lộ ra nụ cười nhìn như không sao cả, nói với bọn họ: “Bạn học chung lớp đùa giỡn, con trai đánh tới đánh lui rất bình thường, bình thường tôi cũng đánh bọn họ, đều là trò đùa trẻ con. Ngày đó đùa vui, mọi người đều bị thương, không chỉ có tôi, cằm phải của Phó Kỳ Hữu bị tôi đánh trật khớp.”
Bất kể cảnh sát nói như thế nào, lớp trưởng khăng khăng chỉ đùa giỡn, không muốn báo cảnh sát.
Mãi cho đến mấy phút trước khi về quê, anh ấy gửi tin nhắn tới cho Chu Phù: “Xin lỗi, tớ không có cách nào cả, tớ chỉ muốn nhanh chóng về quê học tập cho tốt, cha mẹ tớ chịu không nổi tớ giày vò như vậy.”
Chu Phù vừa xem tin nhắn, vừa ôm vết thương trên cánh tay trả lời: “Không sao, là tớ hại cậu rồi.”
Sau đêm đó, suốt hai năm, cô không dám quay về Bắc Lâm nữa.
Mà hôm nay, cô lại nhận được hai chữ giống nhau.
【Xin lỗi.】
【Tớ và người nhà vừa mới sắp xếp ổn thỏa ở Bắc Lâm, vợ tớ tháng trước vừa sinh con, còn đang ở cữ, chịu không nổi bất cứ kí,ch thích gì, tớ cũng không có cách nào.】
Lúc này Chu Phù mới suy nghĩ cẩn thận, tại sao ngay cả số Wechat và địa chỉ khu chung cư mà Chu Gia Thịnh cũng không biết, Phó Kỳ Hữu có thể biết.
Tay cô căng thẳng không khống chế được run rẩy, nhưng vẫn cố gắng cầm điện thoại nhắn tin cho anh ấy: “Phó Kỳ Hữu rốt cuộc đã làm gì anh? Bất kể là chuyện gì, báo cảnh sát đi, chỉ có báo cảnh sát mới có đường ra.”
Một giây sau khi tin nhắn được gửi đi, trên khung chat xuất hiện dấu chấm than màu đỏ chói mắt.
Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, phòng ngự nào đó trong lòng dường như đang dần sụp đổ.
Cô căng da đầu bấm vào tin nhắn.
Không dám mở một video nhỏ, chỉ mở tin nhắn của anh họ Chu Gia Thịnh ra trước.
【Chu Phù, thằng đàn ông của cô rất trâu bò, lúc trước ông đây đến công ty cô tìm cô, bị đàn em dưới tay thằng đàn ông của cô trở tay lôi vào cục cảnh sát, để cho ba mẹ tôi cầu xin một hồi lâu, làm hại ông đây một thời gian dài không thể ra ngoài, làm tôi còn chưa tính, Phó Kỳ Hữu mà nó cũng dám động.】
【Phó Kỳ Hữu mới về nước chưa được hai ngày, đến công ty cô náo loạn một hồi, cũng lập tức bị lôi đến cục cảnh sát. Hai ngày nay vừa mới thả ra, suýt chút nữa ngay cả tôi cũng đánh. Con mẹ nó cô nhìn xem thằng đàn ông của cô làm chuyện tốt đi, hắn nói hắn không có khả năng buông tha cô đâu, cô cứ chờ đi, ngay cả thằng đàn ông có bản lĩnh cao cường nhà cô cũng cẩn thận một chút.】
Chu Phù cắn chặt ngón trỏ, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng rồi mới mở video ra.
Bên trong là video lớp trưởng bị đánh.
Có tám năm trước, cũng có gần đây nhất.
Ngoài ra, còn có không ít video quay được trước cửa tòa nhà Phù Trầm cùng với video ngồi xổm trước cửa khu chung cư.
Cơ bản là cô không biết dĩ nhiên Phó Kỳ Hữu đã đi tìm Trần Kỵ.
Rõ ràng là cô gây ra tai họa, sao kết quả vẫn liên lụy tới Trần Kỵ chứ.
Trong video nhỏ, tiếng lớp trưởng bị đánh không ngừng vang vọng bên tai.
Chu Phù một mình rúc ở trên giường, luôn cảm thấy hình ảnh trong đầu không hiểu sao trở nên mơ hồ, người bị đánh từ lớp trưởng biến thành Trần Kỵ.
Nước mắt phút chốc tràn mi, xẹt qua hai má, rơi xuống trên chăn.
Cô cắn chặt ngón tay, cho dù dùng sức nữa cũng không cảm thấy đau đớn.
Có lẽ bọn họ nói đúng, người như Chu Gia Hân mới xứng đôi nhất với Trần Kỵ.
Cô ta có khuôn mặt xinh đẹp, gia thế hoàn mỹ, cô ta có thể dệt hoa trên gấm cho Trần Kỵ.
Mà cô cái gì cũng không có, cả người ngoại trừ vết sẹo là vô số phiền toái và tai họa vĩnh viễn không có điểm dừng.
Người tốt như Trần Kỵ, rốt cuộc dựa vào cái gì phải bị người như cô liên lụy chứ.
Dưới lầu ngoài sân mơ hồ truyền đến tiếng xe hơi dừng lại.
Chu Phù lúc này tắt điện thoại, tay chân luống cuống lau khô nước mắt.
Lo lắng anh nhìn ra, cô cố ý xuống giường bước vào toilet, nhắm mắt lại dùng nước rửa mặt.
Đang tắm, Trần Kỵ đã từ dưới lầu đi lên, đến phía sau cô.
Gương trong toilet chiếu rọi tầm vóc cao lớn của Trần Kỵ, người đàn ông khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa vào khung cửa, nhìn cô khom lưng rửa mặt trước bồn rửa tay.
Đợi cô gái nhỏ đứng thẳng dậy, còn chưa kịp lau đi vết nước trên mặt, Trần Kỵ đã nhịn không được tiến lên, từ phía sau ôm cô vào trong ngực.
Cơ thể Chu Phù cứng đờ, ra khỏi lòng anh theo bản năng, dịch sang bên cạnh hai bước.
Trần Kỵ khẽ nhướng mày, ánh mắt đánh giá trên mặt cô, hỏi: “Sao mắt em lại đỏ thế?”
“Nước vào thôi.” Ngữ điệu của cô không còn yếu ớt như thường ngày khi đối mặt với anh nữa.
Âm thanh nghiêm túc.
Trần Kỵ nhíu mày theo bản năng, luôn cảm thấy chuyến này anh trở về, cô gái nhỏ này dường như có gì đó không đúng lắm.
“Sao em mới ngủ được một lúc vậy?” Anh thuận miệng hỏi.
Chu Phù bối rối không biết nên mở miệng với anh như thế nào.
“Lại đói bụng à?” Anh tiếp tục suy đoán, “May mà ông đây về kịp lúc, lại đi làm chút đồ ăn cho em đây.”
Người đàn ông nói xong, đang muốn xoay người rời đi, Chu Phù đột nhiên mở miệng gọi anh lại.
“Trần Kỵ.”
“Hả.” Giọng nói người đàn ông lười biếng.
“Nếu không thì chúng ta ly hôn đi? Em cảm thấy hình như chúng ta vẫn có chút không phù hợp.”
Bước chân Trần Kỵ khựng lại trong chớp mắt, ánh mắt trong nháy mắt ảm đạm một chút, con ngươi đen kịt, sắc mặt trầm đến đáng sợ.
Một giây sau, anh làm như không nghe thấy gì, thuận miệng hỏi cô: “Em muốn ăn gì? mấy ngày nay anh không ăn ở nhà nên đồ ăn không nhiều lắm, trong tủ lạnh hình như có sủi cảo và mì hoành thánh, còn có chút ——”
“Trần Kỵ, anh đừng như vậy, em nói thật.” Cô nhẹ giọng mở miệng cắt ngang lời của anh.
Người đàn ông cuối cùng vẫn bình tĩnh xoay người lại, cố gắng đè nén nóng nảy, nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu bình thản nhất có thể: “Chu Phù, em có biết trò đùa ly hôn này không thể nói bậy không?”
“Chúng ta không phù hợp, còn ai có thể phù hợp với em?”
“Anh trai khác cha khác mẹ của em? Hay là lớp trưởng anh hùng cứu mỹ nhân gì đó?”
“Bọn họ có thể bảo vệ và hầu hạ em giống như anh không?”
Chu Phù cố gắng duy trì vẻ mặt không chút thay đổi, đầu ngón tay đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay: “Cứ như vậy đi.”
“Cứ như vậy đi?” Trần Kỵ nhướng mày, nhếch môi cười nhạo một tiếng, lần đầu tiên dùng giọng điệu không mang theo vui đùa nói một câu, “Chu Phù, em có lương tâm chút đi.”
Sau khi một thời gian dài gặp lại như vậy, Trần Kỵ luôn xuất hiện với tư thái trầm ổn luôn bày mưu nghĩ kế, mà hôm nay là lần đầu tiên anh không có cách nào suy nghĩ kỹ bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên mất đi lý trí.
“Anh nghĩ mãi mà không rõ em rốt cuộc muốn làm gì.”
Người đàn ông tiện tay lấy chìa khóa xe vừa mới ném lên bàn, lạnh như băng để lại một câu “Anh không muốn cãi nhau với em, tự em bình tĩnh trước đã.” Sau đó, bình tĩnh rời khỏi biệt thự.
Sau khi xe hơi dưới lầu khởi động, âm thanh dần dần đi xa.
Chu Phù ngồi trên mặt tường gạch men trơn bóng lạnh lẽo trong toilet, bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu r,ên.
Cảnh tượng đáng sợ lần lượt tái hiện trước mắt.
Cô không biết làm sao trở lại giường, ôm thật chặt chăn còn lưu lại mùi hương của anh.
Không ngừng tự nói với mình, ngủ một giấc là tốt rồi, ngủ rồi thì chuyện gì cũng không nhớ ra.
Bên ngoài biệt thự, Trần Kỵ đen mặt lái xe vòng quanh vườn hoa bên ngoài vài vòng.
Một lát sau, điện thoại của Lục Minh Bạc đột nhiên gọi vào.
Trần Kỵ treo hai lần, cuối cùng vẫn không chống cự được sự kiên trì của anh ấy, liền bắt máy.
“Không có việc gì thì đừng gọi cho ông đây.” Anh nói xong, đang định cúp điện thoại lần nữa.
Chợt nghe thấy Lục Minh Bạc ở đầu dây bên kia chột dạ kêu: “Anh, thùng quà kia vận chuyển nhầm chỗ rồi…”
Trần Kỵ mím chặt môi, không lên tiếng.
Lục Minh Bạc tiếp tục nói: “Em không đưa nhầm địa chỉ, ông nước ngoài này tệ thật đấy!”
Trần Kỵ lười nghe anh ấy nói nhảm, cau mày hỏi thẳng: “Đưa đến đâu rồi?”
“Một điểm tập trung ở vùng ngoại thành, chỗ anh lái xe qua, phỏng chừng hơn một tiếng là tới.”
“Từ Kim Đường mang thư đến cho em cũng bỏ vào trong rồi…”
Trần Kỵ siết chặt hàm răng: “Biết rồi.”
Người đàn ông đánh tay lái, dựa theo địa chỉ Lục Minh Bạc gửi tới, đen mặt lái xe đi tới.
Tức chết anh, người trong nhà không hiểu sao nói ly hôn với anh, anh còn phải hấp tấp lái xe đến vùng ngoại thành lấy quà sinh nhật cho cô.
Sau khi xe chạy được hơn mười phút, trong lòng Trần Kỵ đã không khống chế được suy nghĩ, một mình Chu Phù ở nhà rốt cuộc đang làm gì.
Vừa tức giận cô thốt ra hai chữ ly hôn, vừa bắt đầu nhớ lại thái độ vừa rồi của mình có phải quá mức lạnh lùng cứng rắn hay không, có thể dọa đến cô, hại cô ấm ức hay không.
Nghĩ lại lại cảm thấy người ta đều muốn ly hôn với mình, thái độ của anh thế nào, sợ rằng cô cũng không quá để ý.
Một lát sau, Trần Kỵ vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Chu Phù.
Đầu dây bên kia không ai nhận, có lẽ vẫn còn tức giận.
Đầu lưỡi người đàn ông đẩy đẩy gò má, mặt không chút thay đổi gọi điện thoại cho trợ lý ở Anh: “Cậu đưa đồ ăn cho cô ấy đi”
“Đưa đến nhà tôi đi.”
“Đúng, đồ Trung Quốc, quên đi, đồ Trung Quốc và đồ Tây đều chuẩn bị một chút, cô gái này miệng kén chọn, chuẩn bị nhiều một chút, có thể ăn thêm hai miếng tôi cũng cảm ơn trời đất rồi.”
“Thuận tiện nhìn xem cô ấy đang làm gì, nếu đang khóc thì cậu lập tức nói với tôi.”
Trong biệt thự, Chu Phù một mình lẻ loi ở trên giường, muốn khép mình lại đi vào giấc ngủ lại chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền không ngừng hiện lên cảnh tượng dây đàn violon cắt trên cánh tay.
Ban đầu là cắt vào tay cô.
Sau đó chậm rãi cắt vào tay Trần Kỵ.
Cô mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cầm lấy điện thoại, hai mắt lờ đờ xỏ dép lê xuống lầu, sau đó lập tức đi ra ngoài phòng.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Trần Kỵ cuối cùng cũng đến địa điểm mà Lục Minh Bạc nói, sau khi chuyển một thùng quà lên xe, lại cầm xấp phong thư trong tay ngồi trở lại ghế lái.
Hơi thở vừa rồi trên đường đã hao hết toàn bộ, lúc này tâm tư anh đặt toàn bộ trên người Chu Phù, lòng chỉ muốn về, có gì phải so đo với cô chứ, không cần thiết. Người đàn ông ngay cả thư cũng không chờ được xem, tiện tay đặt sang một bên, chỉ muốn lập tức chạy về nhà.
Trên đường đi, Lục Minh Bạc lại gọi điện thoại tới.
Mặt Trần Kỵ không đổi sắc nhận điện thoại.
Lục Minh Bạc lúc này ngữ khí so với vừa rồi đứng đắn không ít, thậm chí mang theo chút nghiêm túc: “Anh, cái tên Phó Kỳ Hữu này, anh đã nghe qua ở chỗ chị dâu chưa?”
Lông mày Trần Kỵ lúc này bất giác nhíu lại: “Không có.”
Nhưng nghe rất quen.
Nhớ lại hồi lâu hồi lâu, anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Mấy năm trước hình như bị tôi đánh.”
Không nhớ rõ là năm nào, lúc ấy anh đã thi vào Bắc Lâm.
Cuối tuần theo thói quen đi dạo quanh khu vực trường tư, đã từng tình cờ nghe được qua miệng Phó Kỳ Hữu, sau khi miệng đầy ngôn ngữ bẩn thỉu, trong miệng mơ hồ xuất hiện hai chữ Chu Phù.
Lúc ấy Trần Kỵ cũng mới lớn hơn một chút tuổi, còn lâu mới trưởng thành chững chạc như bây giờ, anh cũng không quan tâm đối phương nói là Chu Phù nào, bắt đầu nhào vô đánh một trận.
Lúc ấy bên cạnh Phó Kỳ Hữu có tám chín người đi theo, thấy thế cùng tiến lên, cuối cùng vẫn không đánh thắng Trần Kỵ.
Lúc mỗi người vỡ đầu chảy máu, Trần Kỵ không hề bị thương chút nào.
Từ trước đến nay Phó Kỳ Hữu ăn nói ngang ngược mất hết mặt mũi, đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn mang cả người bị thương về đến nhà, tỏ vẻ mình là người đáng thương mà tố cáo với ba hắn.
Đức tính này của Phó Kỳ Hữu được người trong nhà dung túng cưng chiều từ nhỏ đến lớn nuôi dưỡng ra.
Ba hắn vừa nghe xong, lập tức dẫn người muốn báo cảnh sát.
Đó cũng là lần đầu tiên Trần Kỵ bị mời phụ huynh. Trước kia ở Kim Đường, cho dù chuyện lớn hơn nữa cũng không tới lượt ba anh là Lục Thiên Sơn ra mặt.
Trần Kỵ không cho.
Khi hai cha con chạm mặt ở trước mặt cục cảnh sát, Trần Kỵ phản ứng cũng lười phản ứng ông.
Lục Thiên Sơn thì vô cùng để ý, dù sao có thể có cơ hội thay con trai ra mặt, mặc kệ là chuyện gì, ông đều rất cảm thấy vinh hạnh.
Ba của Phó Kỳ Hữu là Phó Vương Thành ở Bắc Lâm vốn là con nhà giàu với gia thế hiển hách có tiếng, đến đời Phó Kỳ Hữu này đã là giàu ba đời.
Cho nên giơ tay nhấc chân đều lộ ra một sức mạnh đã định trước.
Thêm nữa lúc này là con trai của ông ta trọng thương, ông ta nói gì cũng phải đòi lại công bằng.
Thấy tư thế này của ba mình, cằm phải Phó Kỳ cũng ngửa cực cao.
Nào ngờ đợi đến khi hai cha con Trần Kỵ vào cửa, Phó Vương Thành lập tức thay đổi sắc mặt.
Lúc tiếng “Tổng giám đốc Lục” cung kính kia thốt ra, tròng mắt phải Phó Kỳ Hữu trừng thẳng, thiếu chút nữa không bị dọa tè ra quần.
Cuối cùng ngược lại Phó Vương Thành cúi đầu khom lưng cầu xin giải quyết riêng.
Từ ngày đó về sau, Phó Kỳ Hữu liền bị cha hắn lập tức đóng gói đưa ra nước ngoài, mấy năm cũng không trở lại.
Lục Minh Bạc nghe vậy, nói: “Ngày đó em xử lý người đến Phù Trầm gây sự là Phó Kỳ Hữu. Em vốn cảm thấy không phải chuyện lớn gì nên không đáng nói với anh, nhưng trong khoảng thời gian này điều tra mới phát hiện, người này vài năm trước hình như có chút xích mích với chị dâu.”
“Nghe nói lúc đi học từng bắt nạt chị dâu, là bạo lực học đường.”
Trần Kỵ lúc này siết chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt, ngay cả một sợi tóc anh cũng không nỡ đụng vào, th,ô tục cũng không nỡ để cho cô nghe, con mẹ nó vậy mà lúc anh không biết, cô bị người khác bắt nạt.
Lục Minh Bạc còn nói: “Tháng chín này mới về nước, chưa tới hai ngày đã tới Phù Trầm chúng ta gây sự, thời gian trước không phải bị em đưa vào nhốt sao? Hai ngày nay hình như là thả ra rồi.”
Trần Kỵ mơ hồ đoán được sự khác thường vừa rồi của Chu Phù rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Anh bất giác đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ, giờ phút này thầm nghĩ mau chóng về nhà.
Nhưng mà trời dường như không toại nguyện lòng người, dọc theo đường đi trở về, đường tắc nghẽn vô cùng.
Thì ra kẹt xe không chỉ là độc quyền của Bắc Lâm.
Trần Kỵ bị ép xen lẫn trong dòng xe cộ, nghiêng đầu nhìn thấy mấy phong thư trên ghế phụ lái.
Đó là Chu Phù mấy năm trước viết cho hắn.
Ông lão đưa thư qua đời, tích góp từng tí một ở trong nhà, một phong thư anh cũng không nhận được kịp thời.
Mấy phong thư ban đầu còn viết địa chỉ chi tiết, sau đó đại khái là bởi vì chậm chạp không nhận được hồi âm, cho rằng anh không nhận được hay là lười xem, mấy phong thư sau đó, trên phong thư ngay cả địa chỉ và người nhận thư cũng không có.
Nhưng bởi vì góc dưới bên phải thủy chung vẽ một khối vuông nhỏ, hơn nữa kiểu dáng phong thư cũng thống nhất rất khác biệt, cháu trai của ông lão đưa thư đã gộp mấy lá thư này lại với nhau, cùng nhau đưa cho anh.
Xe vẫn như cũ kẹt ở nửa đường, Trần Kỵ dứt khoát mở thư ra xem.
Ban đầu viết mấy phong thư có địa chỉ và người nhận, Chu Phù vẫn nghiêm túc viết thư cho anh.
Sau đó mấy phong thư, dường như cho là anh nhìn không thấy nên thành hốc cây (*) của cô, cô không thể nào an ủi tâm hồn.
(*) Hốc cây, một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến một nền tảng trên Internet chứa đựng những bí mật và vấn đề riêng tư.
Từ này xuất phát từ câu chuyện cổ tích “The Emperor Has Donkey Ears”, dùng để chỉ một nơi mà bạn có thể nói ra những bí mật của mình mà không lo bị lộ ra ngoài. Vì hốc cây không có chức năng nói nên sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật. (Baidu)
Bên trong kể ra nỗi đau khổ chân thật nhất của cô năm đó.
Trái tim Trần Kỵ lúc này đau đớn như dao cắt đứt.
Sau đó trong những lá thư không viết cho người nhận, cô không chỉ một lần nói với anh, A Kỵ, tôi đau quá, anh cứu tôi đi, được không.
Mà anh lại không hề hay biết.
Xe chạy như bay trên đường, nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng người đàn ông, trong nháy mắt trợ lý gọi điện thoại tới đã đạt đến đỉnh điểm.
“Sếp, trong nhà không có ai cả.”
Không có ai ở nhà cả.
Người này không quen cuộc sống nơi đây, một cô gái nhỏ như cô rốt cuộc có thể đi đâu.
Trần Kỵ vẫn như cũ không tin trở về nhà một chuyến, khi nhìn thấy căn nhà trống rỗng, trong đầu người đàn ông hiếm thấy cũng trống rỗng theo.
Ngay cả dép lê cô cũng không thay, một mình lẻ loi biến mất trong thành phố xa lạ này.
Nước Anh mưa liên miên không dứt, hạt mưa to như hạt đậu phát ra ác liệt xối vào mui xe, bắn tung tóe ra sợi nước dày đặc như lông tơ.
Trần Kỵ lái xe, không ngừng đi vòng quanh biệt thự.
Mưa càng lúc càng dữ dội, tầm nhìn trong không khí rất thấp.
Tốc độ xe của Trần Kỵ chậm nhất, sợ bỏ lỡ bất cứ nơi nào có thể phát hiện Chu Phù.
Cuối cùng ở trên bậc thang trước cửa một tiệm thuốc hai mươi bốn giờ, thấy được hai mắt Chu Phù lờ đờ đang ngồi sững sờ.
Vài giây sau, chiếc ô lớn màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
Cho dù vị trí của cô thật ra cũng không dầm mưa nhiều lắm.
Cho dù sau người Trần Kỵ đã bị nước mưa xối cho ướt đẫm.
Chiếc ô lớn màu đen kia vẫn che kín trên bầu trời Chu Phù.
Cho dù người đàn ông trên người bị dao găm cũng sẽ không nhíu mày, hốc mắt lại không khống chế được chua xót.
Anh giơ ô, cử chỉ nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Chu Phù, giọng nói khàn khàn đến kịch liệt, giống như đang ức chế cảm xúc muốn thở ra nào đó, cố gắng làm cho thái độ nghe dịu dàng một chút: “Em có biết em sắp hù chết anh rồi không.”
Lông mi Chu Phù khẽ run, không ngước mắt lên.
“Một mình em chạy ra ngoài làm cái gì, hả?”
Nghe vậy, Chu Phù giấu bình thuốc trên tay ra phía sau theo bản năng.
Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, không thể từ chối vươn tay ra lấy.
Chu Phù cắn môi, trong ánh mắt mang theo chút hoảng loạn, nói năng lộn xộn giải thích: “Em ngủ không được… Trần Kỵ, em ngủ không được, cho nên…”
Cho nên chạy ra ngoài mua thuốc ngủ.
Chỉ cần ngủ thiếp đi, những hình ảnh khủng khiếp kia sẽ không tồn tại nữa.
Trần Kỵ nhìn từ trên bình thuốc, là một loại thuốc ngủ như melatonin, một tay anh vặn nắp bình, sau khi nhận ra nắp còn chưa được mở ra, anh nghĩ lại mà sợ liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngữ khí anh nghiêm túc nói: “Chu Phù, em có nghĩ tới nếu như em mất đi, anh phải làm sao bây giờ không?”
Cô gái nhỏ cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi xuống, nhưng hiệu quả dường như không tốt, cô gái nhỏ khẽ lắc đầu, như đang lẩm bẩm: “Không sao, nhà em, nhà em đã sớm không còn ai để ý đến em nữa, ai cũng không cần em cả. Nếu em không còn, cũng không ai đến truy cứu trách nhiệm của anh, không ai biết đâu, anh yên tâm ——”
Nếu cô biến mất, những phiền phức và tai nạn mà cô mang đến chắc cũng không còn tồn tại nữa.
“Chu Phù!”
Trái tim Trần Kỵ đau như thắt lại: “Sao em dám có suy nghĩ này?”
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc: “Chu Phù, em nhớ kĩ, nếu em không còn nữa, ông đây không cần suy nghĩ, nhất định sẽ đi theo em.”
Anh đưa tay véo má cô, ngữ khí hơi chậm lại một chút: “Anh sợ trên đường Hoàng Tuyền không ai có thể hầu hạ em, cho nên em suy nghĩ lại một chút, có muốn sống thật tốt hay không.”
Nước mắt Chu Phù từng giọt từng giọt không khống chế được đập vào bàn tay to đang vuốt ve gương mặt của Trần Kỵ.
Cô khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Em sẽ hại anh, em không có thứ gì tốt có thể cho anh, em giống như, cũng không có gì cho anh vậy.”
“Ông đây cần em làm cái gì, hả?” Trần Kỵ nhếch môi cười nhạt, trong nụ cười cất giấu chua xót, “Em biết không, em cũng không cần làm cái gì cả, anh chỉ cần mỗi ngày mở mắt có thể nhìn thấy em, sẽ cảm thấy cuộc sống còn có hy vọng và ý nghĩa.”
“Em có thể cho anh một gia đình, Chu Phù.”
Cô gái nhỏ vẫn cắn môi như cũ: “Em chỉ liên lụy đến anh, nếu anh ở bên Chu Gia Hân thì sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
“Anh cần sao?” Người đàn ông khẽ nắm cằm cô, “Nhìn ai vậy?”
“Ngay cả ba em cũng không cần em nữa, Trần Kỵ, tất cả những gì tốt đẹp đều là của chị ấy, anh tốt nhất, cho nên đến cuối cùng, anh cũng sẽ là của chị ấy thôi.”
Trần Kỵ thậm chí không hiểu tại sao việc này lại liên quan đến Chu Gia Hân, nhưng nếu cô đã nói như vậy, anh cũng phải chắc chắn nói cho cô biết: “Tất cả những thứ không quan trọng đều là của cô ta, anh tốt nhất, cho nên anh sẽ chỉ là của em.”
Nhưng mà vấn đề giữa bọn họ không chỉ có một mình Chu Gia Hân, còn có Phó Kỳ Hữu đáng sợ, cô chết cũng không thể kéo anh xuống nước: “Em sẽ chỉ làm cho cuộc sống của anh hỗn loạn thôi.”
“Không có em, cuộc sống của anh mới là một mớ hỗn độn.” Giống như biết suy nghĩ trong lòng cô, Trần Kỵ nói xong, lại tiếp tục nói, “Tại sao không nói với anh?”
Chu Phù sửng sốt, lúc ngước mắt lên, trên lông mi còn dính hơi nước: “Hả?”
“Phó Kỳ Hữu.”
Cô gái nhỏ đột nhiên siết chặt lòng bàn tay.
Trần Kỵ nắm lấy cổ tay cô, rồi sau đó bao bọc lấy nắm đấm nhỏ của cô trong lòng bàn tay mình: “Ba của người này thấy anh đều phải cúi đầu khom lưng, nếu ông đây muốn đánh hắn, cha hắn có thể tự mình trói hắn lại, nhân tiện đóng cửa lại cho anh, em có gì phải sợ chứ?”
Chu Phù không thể tin há miệng: “Anh, làm sao anh biết?”
“Lục Minh Bạc tra chút gì đó, còn nữa.” Anh dừng một chút, “Thư của em, anh vừa mới đọc hết rồi.”
Uất ức dường như bùng nổ trong nháy mắt, cô gái nhỏ bĩu môi, mặt mày đỏ rực.
Trần Kỵ vừa giơ ô, vừa đưa tay ôm người vào lòng mình: “Ngốc.”
Cô gái nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở từ trong ngực anh truyền ra, thở không ra hơi: “Hình như em chưa từng hỏi anh, trước đây anh có thích em không?”
Người đàn ông nhịn không được kéo khóe môi xuống: “Anh không thích em mà anh nuôi em ở bên cạnh, hôn em, ôm em, muốn làm em, anh có bệnh sao?”
“Đúng, ông đây quả thật có bệnh, nhưng trùng hợp, bệnh này chỉ có em trị được. Làm sao bây giờ Chu Phù, ngay cả mỗi một lần hô hấp của em cũng đều là thuốc của anh.”
Chu Phù hít mũi: “Vậy đến bây giờ, anh còn thích em không…”
“Đến chết đều thích.”
“Chuyện thích em, tám năm chưa từng dừng lại.”
Bàn tay thô ráp của Trần Kỵ khẽ lau đi nước mắt đang chảy của cô: “Đời này anh không cần nhiều lắm, anh chỉ cần em.”
“Nếu em muốn đối xử tốt với anh một chút thì tác thành cho anh, được không?”
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng gật đầu.
Trái tim thắt chặt của người đàn ông hơi buông lỏng, cụp mắt nhìn bình thuốc trong tay, thản nhiên nói: “Thuốc này anh tịch thu.”
Chu Phù phồng má, nhỏ giọng nói thầm: “Em không ngủ được…”
“Ông đây có rất nhiều cách làm cho em ngủ.”
“…”
“Đói bụng chưa?” Anh để ý nhất vẫn là phải dưỡng tốt thân thể cô.
Sau khi nỗi sợ hãi biến mất, cảm giác đói khát liền nhanh chóng kéo tới, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Đói bụng rồi.”
“Muốn ăn ở ngoài hay là ——”
“Muốn ăn đồ anh làm… Đã lâu rồi em không được ăn đồ anh làm.” Cô vô thức bĩu môi, dáng vẻ yếu ớt đã nhanh chóng trở lại.
Trần Kỵ nhìn thẳng, lưu manh nhếch môi nở nụ cười, đồng ý vô điều kiệu bất cứ yêu cầu nào của cô: “Được.”
“Đứng lên, đi siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu nấu ăn mang về nhà làm, trong nhà không có gì cả.”
Chu Phù gật đầu, trong nháy mắt cố gắng đứng lên, xấu hổ ngước mắt nhìn anh.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chân tê rần rồi…”
Người đàn ông quay đầu liếm môi, lười biếng cười, tiện tay cởi áo khoác ướt đẫm nước mưa ném sang một bên, sau lưng xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đây, ông đây cõng.”
Chu Phù cong cong mặt mày, rón rén dán lên lưng hắn, một bên tay xách áo khoác hắn vừa cởi ra, một bên tay siết chặt cổ hắn.
Một tay Trần Kỵ che dù, tay kia nâng cô, ước lượng người khiến Chu Phù bật cười.
Rồi sau đó nghe anh nói: “Tự ôm chặt anh, rơi xuống đất anh cũng không nhặt đâu.”
Chu Phù nhéo lỗ tai anh: “Có rất nhiều người nhặt!”
“Anh muốn xem ai dám nhặt cô gái của anh.”
Trên đường đi về phía đầu kia xe, Chu Phù trầm mặc một hồi, nghĩ đến những lời khó nghe lúc trước khi anh đến Bắc Lâm tìm mình, cô tiến đến bên tai Trần Kỵ, khẽ nói: “Trần Kỵ.”
“Hả?”
“Em muốn nói cho anh biết, em không phải thật sự muốn ở biệt thự gì, em chưa từng có ý nghĩ này, em không phải vì muốn có cuộc sống tốt đẹp mới theo đuổi anh, lúc ấy cũng không phải cố ý gửi sơ yếu lý lịch cho Phù Trầm, cố ý tiếp cận anh.”
Người đàn ông thờ ơ “Ừ” một tiếng, sau đó thản nhiên mở miệng: “Nhưng anh là vì muốn em có cuộc sống tốt nhất nên mới cố gắng.”
“Cố gắng thi hạng nhất là vì muốn ngồi cùng bàn với em, cố gắng thi đậu đại học Bắc Lâm là vì em cảm thấy đại học Bắc Lâm tốt, cố gắng kiếm được nhiều tiền hơn, trở thành người tài giỏi, đều là vì em có thể vĩnh viễn trở thành công chúa nhỏ cao quý không thể với tới trước kia.”
“Không phải vì em, anh không thể ra khỏi Kim Đường, cũng không thể có ngày hôm nay.”
“Cho dù em chỉ muốn sống tốt, anh cũng hy vọng lựa chọn đầu tiên của em là anh.”
“À đúng rồi.” Nụ cười của người đàn ông bỗng nhiên có chút xấu xa, “Anh biết em không cố ý gửi sơ yếu lý lịch cho Phù Trầm, bởi vì lời mời phỏng vấn của em không phải do HR phát, là ông đây tự mình gửi.”
Trong nháy mắt đó, Chu Phù không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, trái tim đập thật nhanh.
Lúc tới siêu thị, chân Chu Phù đã không còn tê nữa, có thể tự đi bộ.
Trần Kỵ đẩy xe tới, nghiêng đầu nói với Chu Phù: “Trong nhà không có đồ ăn vặt dự trữ, em tự chọn đi, muốn mua cái gì thì lấy, đừng khách khí nhăn nhó như tiêu tiền của người ngoài, hãy là chính em.”
Làm cái người ăn vặt không muốn sống kia.
Chu Phù: “…”
Lúc này Chu Phù quả nhiên không khách khí với anh nữa, cô nhào tới trước giá đồ ăn vặt vui vẻ cầm lấy.
Trong lúc đó Trần Kỵ không biết quẹo vào đâu mua thứ gì, rời đi hai phút, lúc trở về một chiếc xe đã chất đầy.
Người đàn ông cảm thấy có chút buồn cười, lại không nhịn được, trong nụ cười tất cả đều là nuông chiều.
Lúc sắp tính tiền, Trần Kỵ tiện tay lấy ví tiền ra nhét vào tay Chu Phù: “Siêu thị rách nát của người nước ngoài này lạc hậu quá, không có cách nào trả bằng điện thoại được.”
Chu Phù gật đầu, đang định mở ví ra thì động tác đột nhiên dừng lại.
Sau một lúc lâu, cô nín thở ngay thẳng mở ví tiền ra.
Điều khiến cô tuyệt đối không ngờ tới đó là tấm ảnh lọt vào mắt kia, là tấm ảnh chứng minh thư in trên giấy A4.
Nhìn kĩ thì có chút quen mắt.
Chu Phù sửng sốt hai giây, khi kịp phản ứng thì máu cả người dường như cũng bắt đầu nóng lên.
Là đêm đầu tiên cô mới tới Kim Đường, đến cửa hàng in ảnh chụp trên tài liệu nhập học.
Là ảnh chụp giấy tờ lúc học trung học cơ sở.
Khó trách xem qua đều nói trong ví tiền Trần Kỵ kẹp ảnh chụp em gái cấp hai.
Cô nhịn không được quay đầu nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông nhếch môi, khẽ nhướng mày, cười có chút lưu manh.
“Sao anh lại có tấm ảnh này thế?” Đôi mắt cô gái sáng ngời.
Trần Kỵ không nhanh không chậm nói: “Đêm đó không phải in hai ảnh à?”
Chu Phù suy nghĩ một chút, nói: “Ảnh còn lại không phải anh nói bị bẩn rồi sao?”
Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, nụ cười vô cùng lưu manh: “Lừa em chứ sao.”
Chu Phù: “…”
Đến khi về đến nhà thì đã khuya.
Sau khi Trần Kỵ chia đồ ăn vặt cho cô, liền mang theo nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp.
Đêm nay Chu Phù trở nên vô cùng dính người, giống như cái đuôi nhỏ, theo vào theo ra.
Thấy anh vào bếp, cô cũng đi theo.
Dính dính dính ở phía sau anh ôm anh, cũng mặc kệ có làm chậm trễ anh làm việc hay không.
Một lát sau, Chu Phù từ bên cạnh anh thò ra cái đầu nhỏ đến, mềm mại hỏi: “Tối nay chúng ta ăn gì vậy anh?”
Trần Kỵ không chút do dự thốt ra: “Ăn đậu hũ.”
Tim Chu Phù đập thình thịch.
Lỗ tai bất giác bắt đầu nóng lên.
Đêm nay Trần Kỵ thật sự mua đậu hũ, thậm chí còn thay đổi nhiều cách ăn, khẩu vị ăn lại độc đáo, Chu Phù ăn một hơi không ít.
Trần Kỵ nhếch miệng cười: “Dùng đậu hũ cho đậu hũ ăn no.”
Sau đó, anh có thể ăn đậu hũ.
Chu Phù: “…”
Một bữa cơm chán ngấy ăn gần một tiếng, Trần Kỵ gọi Chu Phù đi tắm rồi ngủ.
Trong lúc đó, giọng nói yếu ớt của Chu Phù từ trong phòng tắm truyền ra.
Trần Kỵ vốn đang nằm trên ghế sô pha nhỏ cách đó không xa trông coi, nghe thấy tiếng động, lười biếng đứng dậy đi tới cạnh cửa phòng tắm: “Làm sao vậy?”
“Em quên lấy quần áo…”
Trần Kỵ thuận miệng trêu chọc cô: “Mặc cái rắm, trần truồ.ng ra ngoài là được, hai chúng ta ai với ai chứ, tình cảm qua lại bao nhiêu năm rồi.”
Chu Phù: “…”
Nói tới nói lui, Trần Kỵ vẫn ngoan ngoãn đi vào tủ quần áo thay cô cầm một bộ áo ngủ mới đi ra, lúc đi được nửa đường, bước chân trì trệ, bỗng nhiên nhớ lại, anh mới vừa rồi rõ ràng tự tay thay cô mặc áo ngủ vào trong phòng tắm.
Yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, sau đó vẫn bình tĩnh đi tới trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ hai cái: “Mở cửa.”
“Mở một cái khe.”
Chu Phù nghe lời làm theo, bàn tay mềm mại ướt sũng từ bên trong thò ra, còn mang theo chút nước.
Ánh mắt Trần Kỵ ảm đạm, hô hấp cũng không nhịn được hơi ngưng lại.
Anh đưa quần áo vào, đang muốn rụt tay lại, cánh tay rắn chắc có lực bị bàn tay ướt sũng của Chu Phù nắm chặt.
Giọng người đàn ông lúc này khàn khàn đến không thể nghe được: “Chu Phù.”
“Dạ.”
“Anh phải nhắc nhở em một câu thích hợp.”
“Hả?”
“Nếu như bây giờ anh trực tiếp đẩy cửa đi vào làm em, đó cũng là hợp pháp…”
Chu Phù giữ chặt tay anh như cũ không buông ra, một lúc lâu sau, mềm mại đáp lại anh một tiếng: “Ừm…”
- -----oOo------