Editor: Saki
Nghe vậy, trong lòng Chu Phù bất giác kinh ngạc, lo lắng Đan Đình Đình nhớ lại cái gì, lại lo lắng Trần Kỵ sẽ giống như thường ngày theo thói quen xuống xe mở cửa cho cô. Cô vội vàng nở nụ cười yếu ớt với Đơn Đình Đình, không đáp lại nghi hoặc mấy giây trước của cô ấy, trong giọng nói tạm biệt mang theo chút vội vàng: “Vậy tớ đi trước đây, ngày mai gặp nhé.”
Trên xe, Trần Kỵ vừa tắt lửa, tiện tay tháo dây an toàn. Anh đang chuẩn bị xuống xe, tay vừa đặt lên nút mở cửa, còn chưa kịp ấn xuống, ánh mắt thoáng nhìn thấy hai tay Chu Phù nắm chặt dây đeo balo trước ngực, chạy chậm từ bậc thang chạy về phía cạnh xe.
Đuôi lông mày người đàn ông khẽ nhướng, động tác trên tay không tự giác dừng lại. Chỉ vài giây sau, cô gái nhỏ tới bên cạnh ghế phụ lái, tự mình mở cửa lên xe ngồi xuống, một loạt động tác hoàn thành suôn sẻ, một lúc lâu, giọng điệu thậm chí còn không bình tĩnh lại..
Trần Kỵ thuận tiện liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe, thản nhiên mở miệng: “Chạy nhanh như vậy làm gì, anh còn có thể không đợi em à?”
Không phải. “Chu Phù lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, nói thẳng, “Em sợ anh xuống xe bị bọn họ nhìn thấy.”
Trần Kỵ: “?”
Người đàn ông khó chịu nhếch khóe môi, giọng điệu hờ hững cười cô: “Ồ, ông đây không thể để người khác nhìn thấy à.”
Giữa những hàng chữ mang theo sự oán giận không tên và không rõ ràng.
“Ôi chao, không phải.” Chu Phù buồn cười, biết mình như vậy hình như không đúng lắm, thế nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, cô cố gắng giải thích, “Em ở trong công ty vốn là người nhỏ nhất, về phương diện vẽ đều cần có người dạy, có người hướng dẫn. Nếu để cho các cô ấy biết em và anh có mối quan hệ này, ai còn dám sửa bản vẽ cho em nữa…”
Trần Kỵ chẳng thèm để ý nói: “Anh không thể dạy, không thể hướng dẫn sao? Bản vẽ của em không phải đều là anh sửa à?”
Chu Phù phồng má, tự biết đuối lý gục đầu xuống.
Cô luôn cảm thấy giai đoạn hiện tại, cảm giác ở chung với các đồng nghiệp rất thoải mái. Thời cấp ba cô bị cô lập sợ hãi, trong lòng luôn lo lắng bầu không khí cân bằng ổn định như vậy, sẽ bởi vì một số nhân tố khác mà phá vỡ.
Nhưng cứ như thế, người chịu tủi thân lại là Trần Kỵ.
Nghĩ như vậy, cô còn rất ích kỉ.
Trong không khí yên tĩnh vài giây, trong lòng Chu Phù có chút áy náy, đang muốn nói gì đó phá vỡ bầu không khí trong xe, lại thấy xe chậm rãi dừng lại trước đèn đỏ, không đợi cô mở miệng, bàn tay to của người đàn ông ngồi trên ghế lái đã vươn tới, tìm đến đỉnh đầu cô, cắn răng vừa tức giận vừa bất đắc dĩ xoa loạn hai cái cho hả giận, sau đó lại vuốt mái tóc bù xù hai cái. Trong giọng nói mang theo không thể tránh được nuông chiều: “Được rồi, em tự trách cái gì, em nghĩ như thế nào anh có thể không biết à?”
Chuyện cô lo lắng, anh có thể hiểu được.
Chu Phù nghiêng đầu bình tĩnh liếc nhìn anh.
“Không phải là muốn chơi trò yêu đương vụng trộm sao?” Trần Kỵ lưu manh nhếch khóe môi, cố ý thay đổi cách nói không đứng đắn, “Nghĩ lại cũng rất kíc,h thích, muốn chơi thì chơi, ông đây chơi với em là được.”
Rõ ràng từng câu từng chữ cà lơ phất phơ, nhưng không hiểu sao lại khiến Chu Phù có loại xúc động muốn khóc.
Người đàn ông trước mắt này, dường như bất kể gặp phải chuyện gì đều luôn nghĩ đến cô đầu tiên.
Chu Phù mím môi, thừa dịp đèn đỏ dài đằng đẵng, cúi người đến bên má anh nhẹ nhàng hôn, sau đó yếu ớt dịu dàng nói: “Anh như vậy cái gì cũng theo em, khiến em cảm giác em giống như một cô gái cặn bã vậy.”
“Em không phải sao?” Người đàn ông nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, khóe môi cong lên cười nhạt, “Đã chuẩn bị chơi trò yêu đương vụng trộm rồi, chỉ hôn lần này thì tính là chuyện gì chứ?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ nghiêm túc nói: “Buổi tối bổ sung lại.”
Chu Phù: “…?”
Người đàn ông tiếp tục được voi đòi tiên: “Hơn ba lần.”
Chu Phù: “…!”
Trần Kỵ dường như có một sự coi trọng khó hiểu đối với dự án từ đường trong cổ trấn ở vùng ngoại thành này, đón Chu Phù đến khách sạn anh ở. Sau khi sắp xếp xong, anh lại lái xe đến khu đất của dự án.
Sáng sớm hôm sau lúc đưa cô đến công ty đã đổi xe.
Đã quen ngồi xe anh thường lái, bất chợt thay đổi, tuy rằng như cũ nhìn không ra là nhãn hiệu gì, nhưng Chu Phù vẫn có thể phát hiện, lên xe sau liền thuận miệng hỏi: “Hôm nay sao lại lái xe này vậy anh?”
“Dự án vùng lân cận phát triển bình thường nên khá đơn sơ, ngay cả đất xi măng cũng không trải, bùn quấn lấy đáy xe, anh bảo người ta lái đi rửa sạch rồi.” Trần Kỵ thờ ơ trả lời cô.
Chu Phù “Ồ” một tiếng, cũng không để ý.
Chỉ là liên tục vài ngày, xe đến đón cô không giống nhau, vừa đến mà đi, lại để cho Chu Gia Hân bắt được đề tài.
Trước mặt mọi người hỏi cô có phải ăn trong bát nhìn trong nồi (*) hay không, móc giấy chứng nhận kết hôn ra một cái, bên ngoài lộn xộn còn nhân tiện móc vài cái, hoặc là cưới một người lái hộ, mỗi ngày lái xe cơ quan của chủ thuê sẵn tiện đường tới đón cô, không thể có hai loại người ngủ trên một chiếc giường, vợ chồng son đều thích phùng má giả làm người mập (**).
(*) Ăn trong bát nhìn trong nồi: Nói về lòng tham.
(**) Phùng má giả làm người mập: ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.
Nếu không đổi lại là ai có thể ngày hôm trước Mercedes-Benz G-Class, ngày hôm qua Bentley, hôm nay lại là Maybach đổi qua đổi lại.
Dù sao cũng nói vô cùng khó nghe.
Chiều thứ sáu, Trần Kỵ để cho hai người lão Dư và Phương Hân dẫn đầu, chọn ra hai nhóm thiết kế, thứ hai tuần sau mang hành lý đến công ty, chuẩn bị đi công tác trong một tuần, làm điều tra nghiên cứu giai đoạn đầu cho dự án mới sắp tiếp nhận.
Chu Phù cũng ở trong chia nhóm, bởi vì trước đó Chu Gia Hân đã giao cho Phương Hân hướng dẫn, đương nhiên chia nhóm cũng được phân vào tay Phương Hân, lão Dư lo lắng Chu Phù và Chu Gia Hân cùng nhóm sẽ chịu thiệt nên chủ động thêm tên của cô vào nhóm nhỏ của mình.
Tối chủ nhật, hành lý của Chu Phù vẫn là Trần Kỵ thay cô thu dọn.
Người đàn ông tỉ mỉ có trật tự đi tới đi lui giữa phòng khách và phòng khách.
Chu Phù mặc váy ngủ thoải mái nằm sấp trên sô pha, hai chân nhấc lên lắc lư, thoải mái nhàn nhã ôm Cô Lỗ xem chương trình giải trí.
Thỉnh thoảng nhớ tới món đồ nào đó phải mang theo, cô há miệng nói với Trần Kỵ một câu, nhận được tất cả câu trả lời đều là “Không cần em nói anh cũng biết, đã sớm bỏ vào cho em rồi.”
Trần Kỵ quả thật đáng tin cậy hơn cô rất nhiều.
Sáng sớm thứ hai, Trần Kỵ mở cuộc họp cho hai nhóm thiết kế, sau khi giới thiệu sơ lược tình hình dự án thăm dò thực địa tuần trước, đại khái hiểu rõ tình hình chia nhóm và phân công của mọi người một lần, rồi thuận miệng nói: “Chờ một lát, tôi bảo tổng giám đốc Lục sắp xếp một chiếc xe khách tới đây.”
Ước chừng nửa tiếng sau, xe khách đúng hẹn tới trước cửa tòa nhà Phù Trầm.
Đoàn người đều kéo vali đi về phía thang máy, ánh mắt Chu Phù đuổi theo mọi người, cũng chuẩn bị đứng dậy, tay phải tùy ý tìm kiếm vị trí vốn để vali bên cạnh, lại bất chợt sờ vào khoảng không.
Cô cụp mắt nhìn lại theo bản năng, lúc ngước mắt lên, chỉ thấy Trần Kỵ đã mang theo vali tối hôm qua anh tự tay thu dọn, không nhanh không chậm ra khỏi phòng làm việc.
Đến đại sảnh lầu một, hai nhóm chừng hai mươi người đã tập hợp ở bên cạnh xe khách, đặt vali xuống bụng xe.
Sau khi cất vali xong, người của bộ phận thiết kế lần lượt đi lên xe.
Chu Gia Hân luôn thể hiện tính ích kỷ của mình tại mọi thời khắc, ngay từ đầu đã nói mình ngồi không quen xe khách, sẽ say xe, muốn ngồi hàng đầu, vị trí phải để cho cô ta chọn trước.
Những người còn lại đã sớm biết diễn xuất của cô ta, cũng lười so đo với Chu Gia Hân, để cô ta là người đầu tiên đi lên xe.
Sau khi Chu Gia Hân ngồi xuống, còn thuận tay đặt túi nhỏ trên người xuống chỗ trống bên cạnh, ý tứ chiếm chỗ vô cùng rõ ràng, mọi người đều biết cô ta muốn chiếm chỗ cho ai.
Vài phút sau, tài xế xe khách từ ghế lái đi xuống, nói xin lỗi với Trần Kỵ: “Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Lục nói số người và thực tế không khớp, vốn chiếc xe này chỉ dành cho mười tám người, hiện tại xe không ngồi được ạ.”
Trần Kỵ hơi nhíu mày.
Thường ngày để cho Lục Minh Bạc làm những chuyện này, từ trước đến nay anh ấy cẩn thận, không xảy ra sai lầm gì. Mặc dù không phải chuyện lớn gì, nhưng gần đây, những sai lầm nhỏ tương tự dường như anh ấy đã phạm phải không ít, Trần Kỵ ít nhiều có chút tức giận.
Nghe vậy, Chu Phù ngước mắt nhìn anh một cái, biểu cảm tức giận của Trần Kỵ thật ra còn rất dọa người.
Lúc trước ở Kim Đường, lúc cô và anh còn chưa quen, không ít lần bị khuôn mặt lạnh lùng của anh dọa sợ.
Giờ phút này lão Dư và Phương Hân đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chu Phù không tự chủ mở miệng nói với anh: “Hai người bọn họ gần đây cãi nhau chia tay, có thể trạng thái cũng không tốt lắm nên làm việc phân tâm một chút, chúng ta chỉ còn lại vài chiếc xe nhỏ là đủ rồi, hay là anh lái xe đi?”
Thấy thế, trái tim lão Dư đã vọt lên tận cổ họng.
Trước đây anh ấy cũng thấy Trần Kỵ nổi giận, biết rõ khi anh tức giận, im lặng mới là lựa chọn tốt nhất, hễ nói bất kì một câu nào đều là đâm vào họng súng.
Anh ấy cũng không ngờ vậy mà Chu Phù có lá gan lớn như vậy, đang căng thẳng trao đổi ánh mắt với Phương Hân, nghĩ nên làm thế nào mới có thể cứu cô gái ngốc này một lần, đang định bất chấp khó khăn thu hút sức lửa đốt thì lại thấy Trần Kỵ nhíu chặt mày, sau khi Chu Phù nói xong mấy câu ấm áp mềm mại kia, không hiểu sao giãn ra, sắc mặt cũng không còn đáng sợ như lúc nãy nữa.
Một giây sau, người đàn ông mím chặt môi mỏng khẽ mở, ngữ khí thản nhiên nói: “Cũng được, còn thiếu mấy người?”
Chu Phù đếm, bình tĩnh đáp: “Thêm anh là tổng cộng bốn người.”
Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Vậy thì thật tốt, chờ chút, tôi đi lái xe, mọi người đi theo xe tôi.”
Chu Phù: “Được.”
Lão Dư: “?!”
Phương Hân: “?!”
Nói xong, anh quay đầu rời đi.
Để lão Dư cùng Phương Hân sững sờ tại chỗ trơ mắt ếch.
Một lát sau, lão Dư phục hồi tinh thần lại, sau khi thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được bắt đầu nói thầm: “Shhh, tính tình sếp từ khi nào trở nên tốt như vậy chứ?”
Phương Hân phụ họa: “Vừa rồi tôi suýt chút nữa không bị hù chết.”
Lão Dư nhìn về phía Chu Phù: “Tiểu Chu là thật ngưu bức (*), nghé con mới sinh không sợ hổ, vẻ mặt của sếp vừa rồi, em không sợ một chút nào sao?”
(*) Ngưu bức (牛逼): Bày tỏ người này tương đối lợi hại, tương đối có năng lực.
“Hả?” Chu Phù chớp mắt, không biết nên trả lời như thế nào.
Ngoại trừ lúc trước hai người còn không quá quen biết, cô sẽ cảm thấy anh hơi hung dữ, sau đó lại chống lại anh, liền trở thích làm gì thì làm mà không kiêng nể gì.
Trần Kỵ xưa nay không nỡ nổi giận với cô, cho nên hiện giờ trong tiềm thức của cô đối với Trần Kỵ, dường như không có từ sợ hãi này.
Phương Hân nhịn không được cảm thán nói: “Hơn nữa tôi không ngờ, Chúc Chúc tùy tiện nói vài câu lại có thể trực tiếp tưới hết lửa giận của sếp.”
Lão Dư nói: “Có thể thấy Tiểu Chu là con gái nên ngại nổi giận nữa.”
Phương Hân chống nạnh: “Nhưng tôi cũng là nữ mà, sao sếp lại không ngại nổi giận chứ?”
Lão Dư: “Dù sao Tiểu Chu cũng là do sếp hướng dẫn, có thể coi như con gái ruột đi.
Chu Phù: “…”
Bởi vì phải lái một đoạn đường núi, trong khoảng thời gian này, Trần Kỵ thường lái chiếc Mercedes-Benz G-Class lớn có sàn xe tương đối cao, hôm nay cũng vậy.
So với siêu xe nằm bẹp trên mặt đất, không gian bên trong xe này rộng rãi hơn nhiều, ghế sau chứa được ba người dư dả.
Lão Dư thuận tay mở cửa xe, ra hiệu mời hai cô gái, Phương Hân thấy thế dẫn đầu lên xe, nhưng Chu Phù vừa lúc cúi đầu trả lời Hứa Tư Điềm nên không phát hiện động tác của lão Dư, Trần Kỵ đứng ở bên cạnh trầm giọng nói: “Lên xe đi.”
Chu Phù “Ồ” một tiếng, tầm mắt như cũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cũng không nhớ rõ trên xe còn có người khác, theo thói quen mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.
Lúc này sống lưng lão Dư cứng ngắc, sững sờ nhìn chằm chằm Chu Phù ngồi ở ghế phụ lái vài giây sau, quay đầu trao đổi ánh mắt điên cuồng với Phương Hân, nghĩ xem nên nhắc nhở như thế nào vì ghế phụ lái không cho người ngồi.
Nhưng mà còn chưa kịp, chỉ thấy Chu Phù gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại vào trong túi, sau đó động tác thoải mái cúi người xuống, từ trước khi lên xe vẫn đặt ở trong hộp đựng đồ màu đen bên chân, cô lấy túi đồ ăn vặt ra, sau khi mở ra giống như không có việc gì ăn hai miếng, động tác bất giác dừng lại.
Lão Dư: “??!!”
Phương Hân: “??!!”
Chu Phù: “…!!”
Một tiếng đi xe kế tiếp, không ai chủ động mở miệng nói chuyện nữa.
Xe đến nơi, đoàn người từ trên xe khách bước xuống.
Chu Gia Hân đen mặt, tức giận vô cùng.
Nếu sớm biết xe khách không ngồi được, những người còn lại có thể đi theo xe của Trần Kỵ, cô ta nói gì cũng phải ở lại cuối đội ngũ.
Khoảng hai mươi người tụ tập ở đại sảnh khách sạn, Trần Kỵ nhận thẻ cửa mà Lục Minh Bạc đã đặt trước tùy ý đặt xuống quầy bar, mặt không chút thay đổi nói đơn giản: “Hai hai một phòng, mọi người tự ghép lại đi.”
Phương Hân bất đắc dĩ bị Chu Gia Hân kéo vào cùng một phòng, Đơn Đình Đình thì vui vẻ ở bên Chu Phù.
Khi Chu Phù đi tới trước quầy bar đưa tay lấy thẻ phòng, mí mắt Trần Kỵ lười biếng nhấc lên, đụng phải tầm mắt của cô gái nhỏ.
Ánh mắt kia dường như có thâm ý khác, Chu Phù không khỏi luống cuống, trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu nói mà anh mới nói không lâu trước đây.
“Không phải là muốn chơi trò yêu đương vụng trộm sao? Nghĩ lại còn rất kí,ch thích, muốn chơi thì chơi, ông đây chơi với em là được.”
“…”
Đợi mọi người phân chia phòng xong, sau khi nhận xong thẻ phòng, Trần Kỵ thuận miệng nói: “Mặt trời cũng lặn rồi, mọi người ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi. Hôm nay trực tiếp tan làm đi, ngày mai lại bắt đầu làm việc. Thôn bên cạnh khu đất dự án của chúng ta là một khu nghỉ dưỡng đã được khai phá, khách sạn này cũng là một khu nghỉ dưỡng, xung quanh có không ít chỗ chơi, mọi người có thể đi dạo xung quanh và chơi theo ý muốn, tất cả chi phí công ty thanh toán, đi chơi vui vẻ nhé.”
Trần Kỵ vừa dứt lời, khiến cho một đám người không ngừng reo hò.
Động tác hai mươi người nhanh chóng kéo vali trở về phòng của mình. Sau khi cất đồ xong, ai cũng đóng cửa, hết sức phấn khởi lấy điện thoại ra tìm kiếm hướng dẫn ăn uống và vui chơi xung quanh.
Đơn Đình Đình ghé vào trên giường không ngừng lướt điện thoại, vừa tìm kiếm vừa nói với Chu Phù: “Oa, có một con phố cổ hình như không tệ lắm, cậu muốn đi không?”
Chu Phù ở bất cứ chuyện gì đều có thói quen ỷ lại vào lựa chọn và sắp xếp của Trần Kỵ, không có nhiều sở thích và chủ kiến, cho nên thuận miệng đáp: “Tớ đều được.”
Đan Đình Đình tiếp tục chọn: “Còn có suối nước nóng, chúng ta có thể đi dạo phố cổ trước, sau đó thuận tiện mua một bộ áo tắm ngâm suối nước nóng, bên kia chắc chắn có bán, đều là phục vụ dây chuyền.”
Bị cô ấy nói như vậy, Chu Phù cũng hăng hái, vội đáp: “Được.”
Nói xong, cô liền tiến tới bên giường Đơn Đình Đình, đang định đi theo cô ấy chọn một nơi muốn đi, điện thoại trong túi liền rung hai cái.
Chu Phù lấy điện thoại ra, cụp mắt nhìn, là tin nhắn của Trần Kỵ.
Cô liếm môi dưới, tùy ý mở ra.
Trần Kỵ:【Thẻ cửa của anh để quên ở quầy lễ tân dưới lầu rồi, em đi lấy giúp anh đi, đưa đến cửa phòng anh, phòng số một ở tầng cao nhất.】
Chu Phù vội vàng trả lời một chữ “Được”.
Rồi sau đó vỗ nhẹ vai Đơn Đình Đình: “Trần, sếp nói anh ấy để đồ ở quầy lễ tân, tớ đi đưa cho anh ấy một chuyến, lát nữa sẽ tới tìm cậu.”
Đơn Đình Đình gật đầu “Ừ ừ” hai tiếng, cũng không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt tìm được trong điện thoại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, dựa theo cách nói của Trần Kỵ đi đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân nhìn thấy cô, cũng không đợi cô mở miệng hỏi, liền nhiệt tình giao thẻ phòng vào trong tay cô, sau đó dẫn cô đi về phía thang máy VIP bên kia.
Chu Phù sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều, sau khi vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Sau khi cửa thang máy mở ra, đập vào mắt cô là dáng vẻ Trần Kỵ lười biếng tựa vào cửa chính chờ cô.
Chu Phù nhìn cửa phòng đã mở trước mắt, chớp chớp mắt: “Anh đây không phải có thẻ phòng rồi sao?”
Trần Kỵ mặt không đỏ tim không đập “Ừ” một tiếng.
Chu Phù: “Vậy anh còn bảo em đưa lên.”
Trần Kỵ không nhanh không chậm nói: “Tấm trên tay em là thẻ phụ, cũng có thể mở.”
Chu Phù chớp mắt: “Hả?”
Người đàn ông như cười như không hơi nhếch môi, vẻ mặt mang theo chút quyến rũ: “Cho em tới để biết trước, lỡ như buổi tối muốn yêu đương vụng trộm, cũng không đến mức không tìm được đường.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ tiện tay dắt cổ tay cô vào phòng.
Chu Phù ngửa đầu nói: “Lát nữa em muốn cùng Đình Đình đi dạo phố cổ.”
Trần Kỵ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Chơi đi, chơi thật vui.”
Chu Phù suy nghĩ một chút, còn nói: “Có thể còn phải đi ngâm suối nước nóng.”
Ánh mắt người đàn ông lập tức có chút am hiểu, lông mày khẽ nhướng: “Mặc cái gì?”
“Nói là phố cổ bên kia có bán áo tắm.” Chu Phù liếm liếm môi, liếc Trần Kỵ, liền thấy yết hầu người đàn ông rõ ràng trượt hai cái.
Trần Kỵ rời mắt, giọng nói thẳng thắn: “Em thật giỏi.”
Chu Phù nhịn cười.
“Đi nhanh lên.” Người đàn ông bất chợt ra lệnh đuổi khách.
“Hả?” Chu Phù khó hiểu.
Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, giọng nói cũng khàn hơn: “Nếu không đi thì anh cũng không chắc là em còn đi được hay không đâu.”
Chu Phù: “…”
Cuối cùng cô gái nhỏ đỏ mặt trở về phòng.
Đơn Đình Đình thấy thế, vội trêu ghẹo nói: “Mặt cậu sao lại đỏ như vậy? Biết cậu đi đưa tài liệu, không biết còn tưởng rằng chạy đi đâu yêu đương vụng trộm chứ.”
Chu Phù: “…”
“Đi thôi.” Đơn Đình Đình từ trên giường xuống, “Mau mau mau, chị Phương Hân đều đã xuất phát rồi.”
Chu Phù vội gật đầu.
Chạng vạng tối sau khi đoàn người đi dạo phố cổ xong, ăn nhịp với nhau tìm một quán lẩu ăn tối.
Lão Dư và Phương Hân phụ trách gọi món, Chu Phù ngồi ở bên cạnh, bất chợt nhớ tới Trần Kỵ cả buổi chiều cũng không gặp lại.
Cô vội vàng lặng lẽ gửi tin nhắn cho anh:【Anh ăn tối chưa?】
Bên kia rất nhanh có hồi âm, có chút quái gở:【Cô Chu còn có thể nhớ tới người như tôi, thật không dễ dàng.】
Chu Phù nhịn cười:【Bọn em đang ăn lẩu, anh muốn tới đây cùng ăn không? Ngay cửa vào phố cổ này.】
Trần Kỵ:【Không được, các em cứ ăn thật ngon, anh qua đó mất hứng.】
Chu Phù phồng má, suy nghĩ một chút lại hỏi:【Vậy anh đang làm gì vậy?】
Trần Kỵ:【Tăng ca ở khách sạn.】
Chu Phù:【Không phải anh nói hôm nay không tăng ca, ngày mai mới bắt đầu sao?】
【Đây không phải là làm việc cho bà chủ Chu sao? Anh không ra sức một chút, sao bà chủ Chu có thể nhớ tới anh chứ?】
Chu Phù sắp bị anh chọc cười:【Em thật muốn cắn chết anh.】
Trần Kỵ:【Cắn anh? Đến đây, không phải đưa thẻ phòng cho em rồi sao?】
Chu Phù:【…】
Sau bữa ăn no nê, mấy cô gái nhỏ cùng đi đến suối nước nóng.
Chu Phù thay áo tắm mới mua ở phố cổ, vừa mới ngâm trong chốc lát, trong lòng lại nhịn không được nhớ tới Trần Kỵ.
Cũng không biết anh ở trong khách sạn tăng ca có cơm ăn không.
Suy nghĩ trong chốc lát, cũng ngâm không nổi trong suối nước nóng này nữa, trước tiên nói với Đơn Đình Đình là mình hơi mệt mỏi, muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước. Sau đó cô đến phố ẩm thực đóng gói vài phần đồ ăn vặt và trái cây cho Trần Kỵ.
Trở lại khách sạn, sau khi vào thang máy, Chu Phù gửi cho Trần Kỵ một tin nhắn:【Bây giờ anh vẫn còn ở khách sạn chứ?】
Trần Kỵ:【Ừm, thế nào, muốn đến yêu đương vụng trộm à? Cửa phòng lúc nào cũng mở rộng với em.】
Chu Phù:【Đưa cho anh chút đồ ăn.】
Trần Kỵ:【Đưa cái gì ăn, anh còn rất chọn.】
Chu Phù suy nghĩ một chút, hỏi:【Vậy anh muốn ăn gì? Để em xem xung quanh đây có không.】
Trần Kỵ bên kia rất nhanh trả lời:【Em.】
Chu Phù:【…】
Đợi đến khi cửa thang máy mở ra, Trần Kỵ giống như buổi chiều, đã từ phòng ngủ bên trong đi ra, đang tựa vào cửa ra vào chờ cô.
Nhìn thấy áo tắm trong áo khoác của Chu Phù còn chưa kịp thay, ánh mắt lập tức thay đổi sắc thái.
Ánh mắt từ trên xuống dưới đảo qua người cô.
Chu Phù xấu hổ cắn môi, không khỏi xấu hổ.
Tiện tay đem đồ đạc đóng gói nhét vào tay Trần Kỵ, bỏ qua anh rồi đi vào trong phòng.
Vừa đi vừa nói: “Anh ăn trước đi, lúc em vừa mới trở về quên xin Đình Đình thẻ phòng, hiện tại không về được nên tắm ở chỗ anh trước, được không?”
Trần Kỵ cà lơ phất phơ trả lời cô: “Được chứ sao không được, tắm cho anh cũng được.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù không nhận lời lưu manh này của anh, co chạy đến trước tủ quần áo, tiện tay rút áo ra: “Vali của em cũng ở dưới lầu, cho em mượn một bộ mặc trước nhé.”
Hai tay Trần Kỵ khoanh trước ngực, tựa vào tủ quần áo tùy ý cô chọn: “Tùy tiện lấy đi.”
Hơn nửa tiếng sau, Chu Phù đi chân trần từ trong phòng tắm đi ra.
Trần Kỵ liếc nhìn, đứng dậy chặn ngang lập tức ôm cô ném lên giường, sau đó anh đi tới cửa ra vào, khom lưng thay cô cầm đôi dép lê đi ra.
Chu Phù xỏ dép lê, cứ như vậy mặc áo rộng thùng thình như váy của anh, tiến đến trước máy tính anh vừa mới còn làm việc, ghé vào bàn làm việc tùy ý nhìn, vừa nhìn vừa gác chéo chân, vừa không quên đút mấy quả trái cây vào miệng.
Bộ dạng kia lắc lư trước mặt Trần Kỵ khiến yết hầu anh không nhịn được động đậy.
Bước vài bước tới phía sau cô.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông đột nhiên đến bên tai cô: “Còn nhớ lúc trước em hỏi anh, vì sao anh thích nhìn em mặc quần áo của anh không?”
Chu Phù mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng: “Hả?”
Nhưng mà Trần Kỵ đã bắt đầu hành động, giữa những hàng chữ lộ vẻ không đứng đắn: “Bởi vì lúc muốn trêu em cũng quá thuận tiện.”
Chu Phù: “…?!”
- -----oOo------