Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Chế độ ngày nghỉ của Phù Trầm từ trước đến nay theo chủ nghĩa nhân đạo, đặc biệt là trong dịp Tết này, so với các xí nghiệp tư nhân hận không thể kéo dài nhân viên tới giờ cơm tất niên mới thả người đi, thời gian nghỉ của Phù Trầm quả thật làm cho các đồng nghiệp trong nghề ganh tị đến rơi lệ.

Gần tới giao thừa hơn mười ngày liền tránh giờ cao điểm trở về, lập tức cho nghỉ, còn nhân tiện giúp các nhân viên đặt vé máy bay về quê, công ty thanh toán toàn bộ.

Trần Kỵ cảm thấy đối với mỗi gia đình mà nói, tiền kiếm không hết, đoàn tụ mới là quan trọng nhất.

Huống hồ nhân viên có thể vững vàng ở lại, cho dù nghỉ sớm hơn nữa, tiền cũng kiếm được nhiều hơn so với đồng nghiệp ở công ty khác.

Sáng sớm ngày nghỉ đầu tiên, Chu Phù mơ mơ màng màng từ trong giấc mộng hơi tỉnh lại.

Lúc này không phải ngủ không yên ổn, mà là bị khát nước đánh thức, chỉ trách đêm qua mất quá nhiều nước.

Khi tỉnh lại, mắt nhắm không mở ra được, cơ thể cũng hơi nhúc nhích.

Chỉ nhúc nhích một chút liền phát hiện ra mình vẫn bị kẻ đầu têu kia giam cầm thật chặt ở trong ngực ấm áp, không thể nhúc nhích được.

Tư thế có lẽ không khác nhiều so với đêm qua trước khi cô mê man ngủ thiếp đi.

Thậm chí…

Anh vẫn chưa ra ngoài!

Cô gái nhỏ trong lòng có động tĩnh, cho dù động tĩnh này nhỏ hơn nữa, Trần Kỵ cũng có thể nhạy bén phát hiện ra.

Nửa khuôn mặt người đàn ông ghé vào sâu trong cổ cô, hít sâu một hơi, sau khi ngửi sảng khoái hơi buông lỏng sức lực ôm ở bên eo Chu Phù, cơ thể vẫn duy trì tư thế ôm cô vào lòng, cánh tay dài tìm kiếm phía sau tủ đầu giường, đưa ly giữ nhiệt đến trước mặt Chu Phù, hiểu ngầm đút tới bên miệng cô.

Thậm chí không cần cô nói ra miệng, anh cũng biết cô lúc này tỉnh lại rốt cuộc muốn làm gì, có nhu cầu gì.

Cho nên mỗi đêm hâm nóng một ly nước ở đầu giường, cũng là thói quen sau này anh và cô ngủ chung với nhau.

Đối với chuyện chăm sóc Chu Phù, Trần Kỵ luôn thích làm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Miệng ly ấm áp đụng tới bên môi Chu Phù, cô gái nhỏ mơ hồ lẩm bẩm một câu: “Anh buông em ra đi, em ngồi dậy uống.”

Giọng Trần Kỵ mang theo chút khàn khàn lúc mới tỉnh: “Có ống hút.”

Cho nên nằm cũng có thể uống, anh không nỡ buông người ra.

Chu Phù lúc này cũng không có bao nhiêu sức lực, đang muốn vươn một tay cầm lấy ly uống của mình, không cần anh đút, nhưng mà mới di chuyển một chút, cô bỗng nhiên cảm giác được sự tồn tại đặc biệt của anh.

Trong nháy mắt, đỏ ửng từ cổ trắng nõn của Chu Phù leo thẳng tới vành tai, cuối cùng cả khuôn mặt cô hồng nhạt đến mức không nhìn thấy được, cả người đều nóng bừng.

Giọng nói của cô gái nhỏ thay đổi, xấu hổ yếu ớt: “Anh… Ra ngoài đi…”

Con người của Trần Kỵ từ sau khi dẫn cô vào thế giới người lớn, trên con đường đùa giỡn lưu manh không biết xấu hổ này đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Anh nghe vậy, đến gần hơn một chút, đôi môi mỏng hơi lạnh dán sát vào vành tai mềm mại nóng bỏng của cô, giọng nói trầm xuống, tiếng nói lẫn lộn vui vẻ, mơ hồ còn mang theo chút ý cười châm biếm: “Đợi lát nữa… Để anh ở lại một lát đi…”

“!” Chu Phù cũng sắp bị anh làm cho xấu hổ muốn chết, đó là nơi có thể không có việc gì liền đợi sao!

“Trần Kỵ!” Ngay cả cách xưng hô thân mật như A Kỵ, cô cũng không gọi nữa, lập tức thay bằng tên thường gọi nhất trước đây, nhưng lại không giống với hương vị trước đây, chỉ đơn thuần khác với cách xưng hô “A Kỵ” này.

Bình thường khi gọi tên người ta, nó có nghĩa là nghiêm túc.

Chu Phù gọi người xong, rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của anh dường như sâu sắc hơn.

Cô gái nhỏ kinh ngạc cắn môi, nhất thời không dám nhúc nhích nữa.

Sợ rằng sau khi anh ở lại cả đêm, lập tức bắt lấy cô và tiếp tục làm.

Cô hơi đè nén cảm xúc vừa xấu hổ vừa khô khốc xuống, biết người đàn ông này ưa nhẹ không ưa nặng, lập tức lại đổi giọng: “A Kỵ, anh ra ngoài trước đi, em hơi đau…”

Tuy rằng ngữ khí và lời nói tỏ vẻ đáng thương này chính cô nghe cũng nổi da gà, nhưng hết lần này tới lần khác ở chỗ Trần Kỵ rất có tác dụng.

Cả đời này Trần Kỵ dường như bị thu hút bởi bộ dạng làm nũng của Chu Phù nhất.

Từ nhỏ đến lớn đều vậy.

Từ nhỏ đến lớn anh đều hung dữ, không có người khác dám làm nũng ở trước mặt anh, nhưng Chu Phù dám, còn lần nào cũng thành công.

Mặc dù năm đó trên mặt anh luôn là dáng vẻ ghét bỏ và kháng cự, nhưng ngoài miệng luôn mắng cô yếu ớt, trên hành vi vẫn nhịn không được mà thuận ý của cô.

Càng đừng nói đến bây giờ, hai người đã thiết lập mối quan hệ lâu như vậy.

Trong chuyện cưng chiều cô, anh đã sớm không cần phải giấu diếm và ngượng nghịu như trước nữa.

Vừa nghe thấy cô uất ức nhắc tới như vậy, trong lòng Trần Kỵ từ trước đến nay lạnh lùng cứng rắn liền trong nháy mắt mềm nhũn hơn phân nửa, giọng nói ân cần theo đó mà đến: “Em đau chỗ nào?”

“…” Người này! Biết rõ còn cố hỏi!

Chu Phù mím chặt môi không lên tiếng, Trần Kỵ cúi đầu cười nhạt một tiếng, thỏa hiệp nói: “Được được được, đợi đủ rồi thì anh liền ra ngoài.”

“Sao yếu ớt như vậy chứ, chỗ này đau quá.” Cằm người đàn ông đặt trên đỉnh đầu cô, lúc nói chuyện, cô còn có thể rõ ràng cảm giác được yết hầu của anh rung rung.

“…”

Cuối cùng Chu Phù cũng có thể uống được vài hớp nước.

Cô cũng không tự lấy ly nữa, uống xong nửa ly mà Trần Kỵ đang bưng cho cô, Chu Phù huých khuỷu tay vào ngực anh, còn chưa mở miệng nói chuyện, anh đã hiểu được ý của cô.

Cánh tay dài giơ lên, sau khi đặt cái ly trở lại đầu giường, sức lực một lần nữa trở lại bên eo cô gái nhỏ.

Chu Phù mới bị anh bắt nạt một lát, lúc này mắt có thể mở ra, ý thức cũng rõ ràng hơn rất nhiều, ở trong lòng Trần Kỵ xoay người chuyển phương hướng, mặt đối mặt dán vào trong lòng anh. Sau đó cằm chống ở trong ngực anh, ngửa đầu nhỏ ra sau, ngước mắt liếc nhìn khuôn mặt ngủ không chút thay đổi của anh.

Cô biết anh không ngủ, chỉ nhắm hai mắt lại.

Yên lặng liếc nhìn một lát, đầu ngón tay xanh nhạt mịn màng của cô gái nhỏ chậm rãi thò ra từ lồng ngực anh, đi một mạch đến yết hầu anh dừng lại.

Chu Phù gãi gãi, yết hầu người đàn ông phối hợp lăn lên lăn xuống, cô cong môi, cảm thấy chơi vui, lại gãi gãi.

Cho dù lúc này Trần Kỵ còn đang buồn ngủ, cũng không để ý cô có đang nháo mình hay không, cứ để cô giày vò.

Chỗ hơi nhô lên kia còn để lại mấy dấu vết màu hồng nhạt.

Cô là người để lại tối qua.

Trong trí nhớ, lần đầu tiên cô để lại thứ này trên người anh, lúc bị anh bắt được, cô xấu hổ không ít một phen.

Đổi lại là cô, trên người bị anh làm ra chút dấu vết xấu hổ, đến ban ngày vẫn phải ngượng ngùng che giấu.

Mà Trần Kỵ thì ngược lại, bắt cô phải nhớ lại, cà lơ phất phơ nâng cằm, cho cô xem xương quai xanh có nhiều vết hồng nhạt trên cổ, nói cho cô biết mỗi chỗ đều ở lại trong hoàn cảnh như thế nào.

“Lúc hôn nơi này, em gọi anh là anh trai.”

“Cái này thì sao, sau khi em hôn thì nói để anh làm trọng điểm. Rõ ràng đều có chứng cứ, anh tốt bụng thuận theo ý em, sau đó lại rơi nước mắt chơi xấu trách anh bắt nạt người khác, không đau lòng em.”

Chu Phù: “…”

Cô cũng không muốn nhớ rõ chi tiết như vậy, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Việc này càng nghĩ hai má liền khống chế không được càng nóng bỏng.

Đầu ngón tay cô gái nhỏ vội vàng di chuyển vị trí lên trên, sau đó liền đi tới cằm anh.

Đêm qua hai người cùng nhau “tăng ca” đến khuya, sáng nay Trần Kỵ còn chưa rời khỏi giường, cũng chưa kịp rửa mặt, kết quả là trên cằm anh hơi xuất hiện râu màu đen.

Ngược lại thoạt nhìn càng đàn ông một chút, vô cùng nam tính.

Chu Phù nhịn không được dùng đầu ngón tay vẽ một vòng nhỏ lên trên.

Sau một lúc lâu, hơi thở đều đều của Trần Kỵ rốt cuộc bị cô chọc cho bắt đầu nặng nề.

Bàn tay to chụp lấy cổ tay cô thăm dò trước mặt mình rồi kéo ra, sau đó lại vùi vào cổ cô gái nhỏ, cằm vừa mới được cô vu/ốt ve chống lên cổ mềm mại của cô. Sau khi cọ nhẹ hai cái, Chu Phù nhịn không được nở nụ cười: “Em hơi đau.”

Giọng Trần Kỵ nặng nề: “Hơi đau một chút, em mới có thể thoải mái hơn.”

Ký ức thoáng chốc bị lời này của anh kéo về đêm qua.

Những hành động phóng túng lại không tuân theo chuẩn mực của anh, mỗi một lần đều xấu hổ.

Chu Phù suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng hỏi anh: “Trần Kỵ.”

“Hả?”

“Có phải anh gạt em không?”

“Cái gì?”

“Lúc trước anh nói với em rằng anh chưa từng xem phim, em cảm thấy anh nhất định là gạt em.”

Người đàn ông ngẩng đầu lên từ cổ cô, lười biếng nhấc mí mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười không chút để ý: “Nói như thế nào?”

“Anh chưa xem qua làm sao có thể nhiều như vậy… Nhiều kiểu thế?” Lần đầu tiên bắt đầu vô cùng thành thạo, lập tức bắt nạt người ta đến khóc.

Trần Kỵ cụp đuôi mắt xuống, ngón tay thon dài lập tức nhéo cằm cô, giọng điệu kiêu ngạo và ngạo mạn: “Thứ này, còn cần xem phim mới có thể biết sao? Em xem thường ai đây?”

“Em đã từng nghe qua từ vô sự tự thông (*) chưa?” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, nụ cười hiện lên trong đáy mắt mang theo chút cà lơ phất phơ, “Em nũng nịu rê/n rỉ hai tiếng với anh, so với phim gì cũng có tác dụng hơn.”

(*) Vô sự tự thông: Không thầy cũng tự hiểu được.

Chu Phù: “…”

Cô không nên thảo luận chuyện này với anh, cuối cùng chịu thiệt sẽ chỉ là cô.

Đề tài này không thể tiếp tục trò chuyện, ít nhất không thể lấy tư thế như bây giờ trò chuyện tiếp, nếu không sáng nay có thể lại bị anh lôi kéo thêm mấy lần.

Chu Phù giãy dụa, muốn chui ra khỏi lòng anh.

Trần Kỵ không có ý định buông tay, cô có lăn qua lăn lại cũng uổng phí sức lực.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của anh: “Bình thường ngày làm việc gọi em rời giường em có thể ăn vạ hơn nửa tiếng, hôm nay nghỉ không cần dậy sớm thì dậy thật sớm.”

Chu Phù không nhịn được phản bác anh: “Vậy tối hôm qua đã nghỉ rồi, không phải anh còn muốn kéo em tăng ca sao?”

Vừa thêm là cả đêm, đến bây giờ cả người đều đau nhức.

Trần Kỵ nghe vậy cười nhẹ ra tiếng: “Không thích tăng ca à?”

Chu Phù: “…”

Ai thích cái này chứ.

Thấy cô không lên tiếng, Trần Kỵ còn nói: “Anh thấy em tăng ca, cũng rất hưng phấn không phải sao?”

Chu Phù: “…!!”

Trần Kỵ tiếp tục bắt nạt cô: “Hay là, em không hài lòng với nội dung tăng ca nhỉ?”

Chu Phù: “?”

“Vậy cũng không đúng.” Trần Kỵ nghiêm túc suy nghĩ, “Vậy tối hôm qua giữa chừng, bỗng nhiên lương tâm anh phát hiện quan tâm cấp dưới, lúc nói không muốn tăng ca thì không thêm, sao em còn không muốn?”

“Còn quấn quýt lấy anh.”

“Nhất định muốn anh tiếp tục thêm.”

“Anh nói không nỡ để em tăng ca, em còn rơi nước mắt.”

Chu Phù: “…??”

Đó là anh cố ý dừng bắt nạt cô, được không! Kiểu lớp này làm gì có thêm một nửa nói không thêm là không thêm chứ!

Được, trong đề tài này, Trần Kỵ luôn có thể cho cô vô số ngạc nhiên.

Chu Phù tự biết mình nói không lại anh, vội nghĩ cách chuyển đề tài: “Năm nay ăn tết, anh muốn đi đâu thế?”

Người đàn ông nhướng mày: “Cái gì gọi là anh muốn đi đâu? Em muốn ở đâu, chúng ta sẽ cùng ở đó.”

“Ồ… ” Trong lòng Chu Phù ấm áp, ăn ngay nói thật, “Em đã nhiều năm không đón năm mới, cho nên em cũng không biết phải sống ở đâu.”

“Muốn về Kim Đường ăn Tết không?” Trần Kỵ hỏi.

Chu Phù mở to mắt, trong ánh mắt rõ ràng tràn đầy chờ mong: “Có thể không anh?”

Trần Kỵ cười một tiếng: “Sao lại không thể? Ở chỗ anh, không có chuyện gì em không thể cả.”

“Em muốn về Kim Đường ăn Tết.” Chu Phù chắc chắn đáp, cũng dùng chữ “Về”.

Trần Kỵ mỉm cười: “Được, vậy về Kim Đường ăn Tết nhé.”

Cô nói cô đã rất nhiều năm không đón năm mới, thật ra thì anh cũng không phải.

Nghe được câu trả lời của Trần Kỵ, Chu Phù đã bắt đầu nhảy nhót chờ mong.

Trần Kỵ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nhưng trước khi về có một chuyện, anh dẫn em đi làm trước.”

“Chuyện gì vậy anh?”

“Lúc trước anh bảo đoàn luật sư Phù Trầm tìm những đồng nghiệp thành thạo về kế thừa di sản, bắt tay điều tra vấn đề kế thừa tài sản năm đó sau khi mẹ em và ông bà ngoại em đi rồi để lại.” Ngón tay Trần Kỵ vân vê sợi tóc của cô, “Bên ba em và chú thím động tay động chân không ít.”

Ánh mắt Chu Phù ảm đạm: “Em biết mẹ em chắc chắn sẽ không lập tức đi mà không suy nghĩ cho em, nhưng lúc ấy em cũng không biết nên làm như thế nào mới được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chiếm lấy.”

“Yên tâm, anh có thể đòi lại tất cả cho em.” Bàn tay to của Trần Kỵ khẽ vuốt đỉnh đầu cô, “Thủ tục mẹ em và ông bà ngoại để lại rất chu toàn. Hơn nửa đời người, ba em xem như làm việc không công cho em, lúc này ông ấy cần phải lột một lớp da xuống.”

“Tuy nói cô gái nhỏ giàu có nhà chúng ta đời này đã không thiếu nhiều thứ như vậy.” Trần Kỵ dừng một chút, Chu Phù nhịn không được cười trừng mắt liếc anh một cái, người đàn ông tiếp tục nói, “Nhưng những thứ nên là của em, người khác đừng nghĩ chia đi một tí. Cho dù em khinh thường muốn, ném cũng phải cướp về cho em ném chơi.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Kỵ: Người cần bị xử lý thậm chí không nên nghĩ đến việc chạy trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui