Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Cuối cùng Chu Phù bị Trần Kỵ ôm xuống máy bay.

Ý thức rõ ràng là tỉnh táo, cơ thể lại hoàn toàn không có một chút sức lực, chỉ có thể mặc cho Trần Kỵ sắp xếp.

Thật ra thời gian hai người thật sự ở bên nhau cũng không tính là ngắn, từ sau khi Trần Kỵ nếm qua hương vị, loại chuyện này lại càng bắt cô làm không ít.

Ở chuyện khác, mọi thứ anh đều sẽ đau lòng cô, chỉ có chuyện này tương đối ngoại lệ.

Cũng sẽ đau lòng, nhưng không nhiều.

Ví dụ như quỳ lâu nói đầu gối đau, thỉnh thoảng anh sẽ mềm lòng một chút, nói vậy lật qua nằm, cũng không cần cô phí sức, toàn bộ dựa vào anh cố gắng là tốt rồi.

Lại ví dụ như Chu Phù ngại vách tường lạnh, cấn đến xương cánh bướm khó chịu, Trần Kỵ sẽ vô cùng thân thiết mà dành ra một bàn tay to lót cho cô.

Hoặc là, cô ngại thời gian kéo dài quá lâu, yếu ớt kêu không thoải mái, Trần Kỵ liền không nói hai lời, khá chủ động cẩn thận kiểm tra cho cô, kiên nhẫn cẩn thận từ trong ra ngoài, dùng hết các phương pháp, tự mình bôi thuốc.

Nếu buổi tối tăng ca muộn, ngày hôm sau Chu Phù không thể ra khỏi giường, thân là lãnh đạo như anh sẽ vô cùng khoan dung cho cô nghỉ cả buổi sáng, không cần đến công ty, ở nhà tăng ca cũng giống như vậy.

Chu Phù dùng bốn chữ thay Trần Kỵ làm tổng kết những hành vi dịu dàng chăm sóc này.

Không bằng cầm thú.

Ở những chuyện này, cô không thể làm gì chống lại Trần Kỵ.

Thường ngày gặp phải một ít chuyện phiền toái, nếu cô bĩu môi, nhíu mày một chút, rơi hai giọt nước mắt, dường như Trần Kỵ không nói hai lời liền vội vàng muốn tự mình thay cô giải quyết tất cả.

Nhưng những chiêu đó không có tác dụng trong trường hợp cụ thể này.

Chẳng những không có tác dụng, còn dễ dàng hoàn toàn ngược lại.

Càng khóc anh càng phấn khởi.

Quả thật không phải người.

Chuyện bị anh ôm xuống máy bay, Chu Phù cảm thấy rất xấu hổ.

Cô gái nhỏ bị áo khoác dài của người đàn ông bọc kín mít, trên người không có sức lực, chỉ có miệng còn có thể nói chuyện.

Nhưng lời nói vẫn yếu như cũ, mang theo khàn khàn sau khi tăng ca quá mức: “Trần Kỵ.”

“Hả?”

“Bi/ến thái.”

“Ừm.” Người đàn ông cúi đầu cười, cơ bản là không có ý phủ nhận, lập tức thừa nhận.

Chu Phù sắp bị anh làm cho tức chết: “Em bị anh ôm xuống như vậy, phi công nhìn thấy, chắc chắn biết anh vừa làm chuyện tốt gì trên máy bay.”


“Anh đã làm chuyện tốt gì?” Âm cuối của Trần Kỵ vang lên, cười như không cười nhìn cô, “Em chắc chắn là chỉ có một mình anh làm sao?”

Chu Phù tức giận c/ắn môi dưới: “Cho nên, em bị anh liên lụy.”

Trần Kỵ rầu rĩ phát ra tiếng cười: “Đây là vợ chồng, có phúc cùng hưởng.”

Chu Phù: “…”

Cái này tính là phúc của ai chứ!

Chu Phù thốt ra: “Phúc khí này cho anh, anh có muốn không?”

Trần Kỵ không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời cô: “Anh muốn.”

Thẳng thắn không biết xấu hổ.

Chu Phù: “…”

“Tức giận như vậy à?” Khóe môi người đàn ông cong lên cười, không biết trong bụng lại kìm nén ý nghĩ xấu gì.

Môi Chu Phù mím chặt, không mặc áo khoác của anh.

Trần Kỵ liếc nhìn cô gái trong lòng, cảm thấy vẻ mặt này của cô đáng yêu muốn chết: “Sợ người khác nhìn thấy, vậy em tự xuống đi?”

Chu Phù phồng má lườm một cái.

Biết rõ! Cô không có! Sức lực!

Trần Kỵ cũng không biết xấu hổ phát huy đến đỉnh điểm, trả đũa: “Em xem, nhất định phải dựa vào anh ôm, sao lại yếu ớt như vậy chứ.”

“???”

Chu Phù: “…”

Trong không khí yên tĩnh vài giây, Chu Phù vắt hết óc, nói một câu tàn nhẫn với người đàn ông không biết xấu hổ này: “Tối nay anh, không, sau một tuần! Anh cũng đừng nghĩ ngủ ở phòng!”

Trần Kỵ nghe vậy, lông mày khẽ nhướng xuống, khóe môi nhẹ nhàng cong lên hỏi cô: “Vậy anh ngủ ở đâu?”

“Anh thích ngủ chỗ nào thì ngủ.” Dù sao đừng ngủ chung phòng với cô là được rồi, Chu Phù suy nghĩ một chút, còn liệt kê cho anh những nơi anh có thể đi, “Ngủ phòng sách, ngủ sô pha, ngủ nhà bếp, hoặc là anh trực tiếp về phòng làm việc ngủ đều được, tùy anh.”

Chỉ là không cho trở về phòng!

Trần Kỵ trầm mặc một lát.

Chu Phù cho rằng lời cô vừa nói có hiệu quả, thành công khiến anh tiến vào giai đoạn tự nghĩ lại.

Không ngờ sau khi nghĩ lại, giọng nói của người đàn ông lại tăng thêm chút chờ mong: “Cũng được, dù sao phòng sách, sô pha, nhà bếp của chúng ta đều chưa từng có, nếu em thích làm ở những nơi này, anh cũng không phải không thể bất đắc dĩ ở bên em.”


Chu Phù: “???”

Trần Kỵ “Shhh” một tiếng, dường như còn suy nghĩ sâu xa một thứ khác: “Nếu như em nhất định phải đến phòng làm việc, vậy có thể lúc em kêu phải nhỏ lại một chút, dù sao bên ngoài không chừng còn có đồng nghiệp không về nhà ăn Tết.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù lớn như vậy chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ hơn Trần Kỵ, thật vất vả sau khi vào cửa nhà, Trần Kỵ rón rén ôm cô lên giường thu xếp ổn thỏa.

Chu Phù lườm anh một cái, tức giận nói: “Đời này em cũng không muốn ngồi máy bay với anh nữa!”

Nào biết Trần Kỵ đột nhiên nhếch môi hừ cười một tiếng, trong ánh mắt liếc nhìn cô mang theo sắc thái khác, giọng nói chậm rãi kéo dài, cà lơ phất phơ, vô cùng không tốt: “Ồ… Cô gái nhà chúng ta thích chơi ở trên xe à?”

Chu Phù: “?”

“Vậy được.” Trần Kỵ bày ra dáng vẻ rất dễ nói chuyện, “Trong ga-ra nhiều cái như vậy, muốn cái gì cũng có thể thỏa mãn, đề nghị của anh là chiếc Mercedes-Benz G-Class lớn kia, rộng rãi dễ phát huy, còn chống động đất, có thể khá phù hợp nhu cầu của em.”

Chu Phù: “…!”

Bây giờ cô đổi người còn kịp không?

Sáng sớm hôm sau, Chu Phù hiếm khi không tỉnh lại trong lòng Trần Kỵ.

Cô đưa tay sờ sờ nửa ga giường kia của anh, vẫn ấm áp, chứng tỏ anh vừa mới rời khỏi giường không bao lâu.

Cô hơi nán lại một lát, liền xuống giường mang dép lê đến phòng ăn tìm đồ ăn.

Trên bàn như thường ngày đã bày đầy một bàn bữa sáng nóng hổi.

Sau khi Chu Phù nhét một miếng bánh bao hấp, cầm mấy quả dâu tây đã rửa sạch trong lòng bàn tay, vừa ăn vừa theo tiếng đi tìm Trần Kỵ.

Khi cô đến gần, điện thoại của người đàn ông vừa vặn cúp máy.

Chu Phù tiện tay nhét một quả dâu tây vào miệng anh.

“Lát nữa dẫn em đi một nơi.” Trần Kỵ thừa nước đục thả câu, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm.

Chu Phù chớp mắt: “Chỗ nào vậy anh?”

“Nhà lúc trước của em.”

Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, sau đó mới nghĩ đến trước đó không lâu anh nói mình rằng tất cả mọi thứ đều phải giành lại cho cô, tim đập nhất thời lại không tự giác tăng nhanh lên: “Bọn họ…?”

“Bọn họ” này ám chỉ gia đình chú thím cô.

Biệt thự kia là do ông bà ngoại cô để lại, trước khi cô học lớp 11 vẫn theo mẹ ở đó.


Năm ấy sau khi mẹ cô qua đời, ba cô lập tức đi nước ngoài không trở về nữa, chú thím thừa dịp đó mà vào.

Hôm nào cũng ghé qua chăm sóc cô, thật ra là vì căn biệt thự kia mà tới.

Từ sau khi bọn họ vào ở, cuộc sống của Chu Phù càng thêm khổ sở.

Thỉnh thoảng bị chú phê bình, thím gây khó dễ.

Sau khi bị Phó Kỳ Hữu theo dõi, anh họ Chu Gia Thịnh vì lấy lòng tên cặn bã kia, lại còn thường xuyên chủ động mời hắn tới nhà làm khách.

Sau đó Chu Phù thật sự nhịn không được, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Từ sau khi rời đi, cô hoàn toàn không trở về được nữa.

Gia đình kia khó dây dưa cỡ nào, cô đã được dạy dỗ qua, chủ yếu là một mình cô không có bất kì cách nào với bọn họ.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn căn nhà ông ngoại để lại bị người không biết xấu hổ chiếm đoạt.

Chu Phù nằm mơ cũng không ngờ lại có một ngày, có thể đòi lại căn nhà ấy một lần nữa.

Trần Kỵ biết cô muốn hỏi gì, lập tức nói với cô: “Mấy ngày nay bọn họ đều dọn nhà, hôm nay có lẽ thời hạn cuối cùng, dọn gần xong rồi, em muốn đi xem không?”

Chu Phù suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó lại hơi do dự: “Lỡ như gặp phải bọn họ thì làm sao bây giờ?”

“Sợ cái gì, không phải có anh à?” Giọng người đàn ông mang theo ngạo mạn trước sau như một, lại cho Chu Phù cảm giác an toàn.

Cũng đúng, có anh đi cùng, không có chuyện gì đáng sợ cả.

Trần Kỵ cùng đi, cho dù là muốn đổi thành bọn họ lo lắng gặp phải.

Khi hai người tới gần biệt thự cách đó không xa, trước cửa vườn hoa nhỏ còn có một chiếc xe tải lớn cũ nát đỗ lại.

Chu Phù bị Trần Kỵ dắt, dừng lại bên cạnh vườn hoa, cứ như vậy xa xa nhìn cả nhà họ Chu, từng người mặt mày xám xịt ra vào trong sân.

Thùng giấy rách nát không ngại bẩn ôm trước ngực, vai khiêng, không hề ngăn nắp xinh đẹp như trước có người hầu hạ, giờ phút này mọi chuyện đều phải kiên trì tự mình vận động.

Hàng hiệu trên người anh họ Chu Gia Thịnh biến mất không thấy, chú không còn âu phục giày da, thím cũng không còn mặc trang phục sang trọng lộng lẫy kia nữa.

Càng làm Chu Phù không ngờ tới đó là đi theo sau mấy người này, vậy mà còn có Chu Gia Hân hơn một tháng không gặp.

Kể từ lần trước cô ta được Trần Kỵ ra lệnh cút khỏi Phù Trầm, Chu Phù không gặp lại cô ta nữa.

Giờ phút này thấy cô ta cũng không còn là cô gái nhà giàu cao sang như thường ngày, áo bông màu đen bình thường có vẻ dày và cũ tùy ý quấn lên người, trên ống tay áo dính bụi bặm màu trắng, cô ta cũng không có thời gian chú ý và phản ứng nữa.

Chu Phù ít nhiều có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Kỵ.

Trần Kỵ bình thản nói với cô: “Mẹ của Chu Gia Hân ở nước ngoài dính vào cờ bạc, mấy năm nay thua không ít tiền. Ban đầu Chu Hàng Sơn còn có tình cảm với bà ta, bỏ ra vài lần dùng của cải bù vào thua lỗ cho bà ta, nhưng nghiện cờ bạc này dính vào sẽ rất khó bỏ.”

“Chu Hàng Sơn ở nước ngoài tự mở công ty kia, không bao lâu sau vì liên tục có người đến nhà gây rối nên buộc phải tuyên bố đóng cửa. Ban đầu lúc ở trong nước, ông ta dựa vào sự giúp đỡ của mẹ em, trình độ năng lực của mình thật ra rất hạn chế, ra nước ngoài chỉ có thể dựa vào mình, khuyết điểm bị bại lộ rất nhanh, nhiều năm như vậy cũng không đứng vững gót chân. Hơn nữa người ta là tay anh chị, đối với khuôn mặt người Hoa vốn đã xa lánh, không có sức mạnh vượt trội, chủ yếu lăn lộn ngoài đời không nổi.”

“Lần này cách tám năm sau bỗng nhiên dẫn theo Chu Gia Hân về nước, cũng là bởi vì hoàn toàn buông tha cho người mẹ của Chu Gia Hân kia, người phụ nữ đó hiện tại đang ở nước ngoài ngồi tù, vì không muốn bị bà ta trêu chọc những tay anh chị quấy rầy đó nên Chu Hàng Sơn chỉ có thể kiên trì trở về.”

“Trong khoảng thời gian về nước, cũng dẫn theo Chu Gia Hân ở lại đây.”

“Ông ta vốn không về Anh được, hiện tại đồ đạc trong nước cũng bị anh đòi lại, về sau có rất nhiều ngày khổ cực.”


Trần Kỵ nói đơn giản xong, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Phù: “Trách anh sao?”

Chu Phù chớp mắt: “Cái gì?”

“Làm cho Chu Hàng Sơn hoàn toàn nghèo túng.” Con người Chu Hàng Sơn làm hại Chu Phù chịu nhiều khổ sở như vậy, đối với ông ta, Trần Kỵ không có một chút đồng tình, thậm chí ông ta ngã càng thảm, anh càng sảng khoái hơn nữa, nhưng người này dù sao cũng là ba đẻ của Chu Phù, nếu cô không đành lòng thì cũng coi như bình thường.

Chu Phù im lặng vài giây, sau đó thản nhiên nói: “Đáng đời ông ta.”

Trần Kỵ nhếch khóe môi, bàn tay to tìm kiếm đầu cô xoa xoa hai cái: “Tốt, đầu óc Bồ Tát nhỏ nhà chúng ta cuối cùng cũng hạ phàm một lần rồi.”

“…”

Chu Phù nhịn cười ngước mắt trừng anh một cái, đẩy tay anh ra.

Một lát sau, Trần Kỵ tiếp tục nói: “Người anh phái tới nói tìm được mấy quyển album còn sót lại trong phòng ngủ trước đây của mẹ em, bên trong có không ít đều là ảnh em chụp ở nhà khi còn bé, anh đã xem qua, ngay cả những đồ dùng trong nhà giống nhau và đủ loại đồ trang trí đều tìm được và mua xong, tất cả đều ở trên đường.”

Chu Phù nhướng mi, ánh mắt đều tròn rất nhiều, vẻ mặt kinh ngạc.

Trần Kỵ véo mặt cô: “Không bao lâu nữa, anh có thể cho em một căn nhà giống như trước.”

Chu Phù kinh ngạc nói không ra lời, trong mắt ngoại trừ nổi bật bóng dáng của anh, còn có thêm một chút hâm mộ anh.

Đứng đắn qua đi, Trần Kỵ lại đổi về cà lơ phất phơ: “Thế nào? Anh trai khác cha khác mẹ của em ở Kim Đường, biểu hiện cũng được chứ?”

Chu Phù: “…”

“Em im lặng anh coi như em chấp nhận.”

Người đàn ông “Shhh” một tiếng, sau khi suy nghĩ ngắn ngủi bắt đầu yêu cầu: “Nếu biểu hiện tốt, muốn chút khen thưởng vẫn có thể chứ?”

Giọng điệu của anh không đúng lắm.

Chu Phù mơ hồ cảm thấy lời nói kế tiếp của anh chắc chắn lại không có chuyện gì tốt.

Một giây sau, khóe môi Trần Kỵ gợi lên nụ cười lưu manh, đầu lưỡi đẩy đẩy gò má, dáng vẻ buông thả vô cùng: “Vậy tối nay cùng nhau tăng ca đi?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
2. Cấm Đình
3. Phấn Hoa Lầu Xanh
4. Vụng Trộm Yêu Anh
=====================================

“Em muốn thêm ở đâu cũng được, địa điểm tùy em chọn, phòng sách, nhà bếp, sô pha, phòng làm việc, anh đều không có ý kiến, xem em thích, hả?”

Chu Phù: “…”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh —— Cấp trên của em gửi tới em lời mời tăng ca chân thành.

Trừ 1, ông chủ và em tăng ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận