Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Lục Minh Bạc tự rót rượu, một chai rỗng liền lập tức thay một chai khác.

Trần Kỵ coi như không nhìn thấy, bình tĩnh gọi hai đĩa tôm hùm đất mà Chu Phù thích ăn, kiên nhẫn cẩn thận lột vỏ cho cô.

Chu Phù hiếm khi tham gia bữa tiệc, chưa từng thấy qua cách uống này của Lục Minh Bạc, cô lo lắng xảy ra án mạng, nhất thời thất thần, không chú ý tới thịt tôm Trần Kỵ đưa tới bên miệng cô.

“Mặc kệ cậu ta, cậu ta nên vậy.” Trần Kỵ lười biếng nhìn theo tầm mắt cô, rất nhanh lại rời mắt, đút tôm chấm nước sốt vào miệng Chu Phù, “Há miệng.”

Chu Phù bất giác nghe lời làm theo.

“Tất cả xã giao mấy năm nay của Phù Trầm đều là cậu ta ra mặt, có thể uống đến chết, cũng không chết được đâu.” Trần Kỵ thuận miệng nói, “Mạng của thằng nhóc này quá tốt, để cho cậu ta chịu chút đau khổ nhớ lâu cũng tốt.”

Chu Phù vừa nghĩ tới Hứa Tư Điềm gần sang năm mới ở trong phòng bệnh ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, lòng dạ cũng hơi cứng rắn, trong ánh mắt nhìn về phía Lục Minh Bạc cũng thiếu đi chút đồng tình.

Mãi cho đến trước khi hai người đi, Trần Kỵ mới nói một câu về tình hình gần đây của Hứa Tư Điềm cho Lục Minh Bạc nghe.

Lục Minh Bạc vừa nghe liền nhíu mày, cầm lấy áo khoác liền muốn đi, vừa đứng dậy vừa nghiến chặt răng: “Sao cô ấy không nói với em sớm…”

Trần Kỵ nghe vậy cười anh ấy một câu: “Sớm nói với cậu có ích lợi gì, cậu quan tâm sao?”

Lục Minh Bạc bị dỗi không lên tiếng, bước chân rời đi vô cùng lo lắng.

Chu Phù nhìn theo hướng Lục Minh Bạc biến mất, trong ánh mắt mang theo lo lắng: “Có phải cậu ấy muốn đi Bắc Lâm tìm Điềm Điềm không anh?”

Trần Kỵ “Ừm” một tiếng: “Nếu không đi sẽ hết thuốc chữa.”

Chu Phù có chút bối rối, một mặt hy vọng Lục Minh Bạc có thể bù đắp lại toàn bộ nợ Hứa Tư Điềm trước kia, một mặt lại lo lắng Hứa Tư Điềm thật vất vả mới hạ quyết tâm rời xa anh ấy, giờ phút này bỗng nhiên lại bị anh ấy tìm tới cửa, sẽ không vui, ngữ khí của cô hơi chần chừ: “Vậy Hứa Tư Điềm bên đó…”

“Em yên tâm đi, việc cấp bách bây giờ là giúp Hứa Tư Điềm giải quyết tốt chuyện của ba cô ấy.” Trần Kỵ thanh toán xong, nắm tay cô đi về nhà, vừa đi vừa nói: “Thằng nhóc này ở Bắc Lâm nhiều năm như vậy, tích góp từng tí một nhiều phương pháp, còn có cơ sở tình cảm với Hứa Tư Điềm, hiện tại trong lòng lại mang theo áy náy, thay vì phái một người không liên quan thay cô ấy làm việc, còn không bằng để Lục Minh Bạc tự mình đi một chuyến, cậu ta đi nhất định có thể làm được chu toàn nhất.”

Trong việc xử lý những chuyện này, Trần Kỵ vẫn rất tin tưởng năng lực của Lục Minh Bạc, huống hồ hiện tại muốn giúp chính là ba cô dâu tương lai của Lục Minh Bạc, anh ấy nói như thế nào cũng sẽ cố gắng biểu hiện tốt một chút.

Buổi tối trở về nhà, sau khi hai người tắm rửa xong, Trần Kỵ vẫn giống như tối hôm qua, kiên nhẫn cầm máy sấy tóc thay Chu Phù sấy tóc.

Chu Phù cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ngồi hưởng thụ, rảnh rỗi liền tiếp tục ôm điện thoại chơi.

Chỉ chốc lát sau, Đơn Đình Đình gửi tin nhắn tới, giữa những hàng chữ khó nén vui sướng.

【Chúc Chúc, cậu đoán tối hôm qua lúc tớ với ba mẹ tớ đi đến nhà hàng ăn cơm tất niên đã nhìn thấy ai?】

Điều kiện gia đình Đơn Đình Đình không tệ, ngày thường cả nhà đều dựa vào người giúp việc chăm sóc, đến khoảng thời gian ăn Tết này, dì giúp việc đều nghỉ phép về nhà, cho nên cơm tất niên hàng năm đều giải quyết ở khách sạn bên ngoài.

Chu Phù tiện tay trả lời:【Ai vậy?】

Đơn Đình Đình:【Chu Gia Hân!】

Hôm nay nhìn lại cái tên này, Chu Phù đã có thể mặt không đổi sắc, nội tâm không hề gợn sóng.

Đơn Đình Đình tiếp tục gửi tin nhắn:【Cậu đoán cô ta đang làm gì?】

Chu Phù:【Ăn cơm tất niên à?】

Vào giờ này giao thừa, gặp nhau ở nhà hàng khách sạn, cô rất khó nghĩ ra chuyện khác.

Đơn Đình Đình nói:【Nói ra cậu có thể cũng không tin, người bưng đĩa cho bàn chúng tớ lại là cô ta!】

Chu Phù hơi giật mình mở mắt, Chu Gia Hân sẽ lưu lạc đến nước này, ngược lại cô thật không ngờ.

Trong công ty cũng không có ai biết mối quan hệ cùng cha khác mẹ giữa Chu Phù và Chu Gia Hân, Đơn Đình Đình đoán cô nhất định giật mình, còn phổ cập khoa học cho cô:【Nghe Lý Thuận nói, nhà Chu Gia Hân không biết xảy ra chuyện gì. Dù sao cha mẹ cũng không có tiền, nghe nói mẹ cô ta ở Anh còn bị bắt, công ty của ba cô ta cũng không biết nguyên nhân gì không có, cho nên cô ta liền từ công chúa nhỏ trước đó biến thành người bình thường rồi, giống như ngay cả chỗ ở cũng từ biệt thự lớn đổi thành phòng trọ nhỏ, gần sang năm mới còn phải chạy ra ngoài đi làm kiếm sống.】

Chu Phù vẫn có chút khó hiểu:【Bằng cấp của cô ta không phải cũng được sao? Cho dù không thể vào Phù Trầm, các viện thiết kế khác hẳn là cũng có thể vào chứ?】

Đơn Đình Đình:【Người bị Phù Trầm đuổi ra ngoài, trong nghề ai dám tiếp nhận chứ, ít nhất ở Bắc Lâm, nghề kiến trúc này cô ta đừng nghĩ, huống hồ bằng cấp thay đổi giữa chừng của cô ta cũng chỉ bình thường thôi. Ban đầu chúng tớ cho rằng cô ta học cùng trường với sếp nên mới cảm thấy lợi hại, sau đó mới biết được không phải là một chuyện.】

Chu Phù lại hỏi:【Vậy trước đó không phải cô ta từng học violon sao?】

Đơn Đình Đình:【Muốn đi con đường nghệ thuật tao nhã này, dù thế nào cũng phải có bối cảnh trong nhà, có điều kiện mở đường, người bình thường muốn đi cũng quá khó khăn, huống hồ cô ta học cũng không giỏi, ở nước ngoài cũng chưa biểu diễn qua mấy lần, không lấy ra được.】

Tiếng máy sấy dần dần dừng lại, Trần Kỵ lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy em?”

Chu Phù ngửa đầu nhìn anh một cái, nói qua một lần đề tài vừa rồi lúc trò chuyện đơn giản cùng Đơn Đình Đình với anh.

Trần Kỵ chẳng thèm để ý hỏi: “Đồng tình không?”

Chu Phù lắc đầu, chỉ cụp mắt nói thầm một câu: “Em chỉ đang suy nghĩ, lúc trước nếu không quen biết anh, có phải em cũng bưng chén đĩa rửa chén cả đời không.”

“Có gì so sánh được chứ?” Trần Kỵ vươn tay véo má cô, “Trình độ học vấn của em vững chắc hơn nhiều so với mạ vàng giả của cô ta. Từ đại học Bắc Lâm ra, cho dù không có anh, cũng không có khả năng đi bưng đĩa ——”

Trần Kỵ đột nhiên im bặt, một lúc lâu sau khẽ nhíu mày: “Em bưng đĩa rửa chén?”

Chu Phù há miệng, ý thức được mình đã nói ra những điều không nên nói, vội vàng cười ha ha: “Ôi chao, chỉ có tiệm thịt viên kia thôi, không phải anh đã sớm biết rồi sao… Thật ra thì cũng không có gì đâu, ông chủ cũng không bảo em làm gì, anh đã bí mật chào hỏi rồi mà…”

Trần Kỵ liếc cô, ánh mắt sắc bén, khiến Chu Phù không nhịn được hoảng hốt.

“Không đúng.” Trần Kỵ đưa tay khẽ nắm cằm cô, để cô nhìn về phía mình,” Ông chủ kia anh đã chào hỏi rồi, chỉ bảo em gọi đồ ăn thu ngân, không thể để em bưng đĩa xuống nước rửa chén được.,”

Chu Phù mím môi không lên tiếng.

Sắc mặt Trần Kỵ hơi trầm xuống: “Hai năm tạm nghỉ học, rốt cuộc em trốn đi đâu, đang làm những gì vậy?”

Chu Phù biết không lừa được anh, cũng không muốn nói dối nữa, chỉ nói: “Đều đã qua rồi.”

“Em không nói rõ ràng với anh, chỗ này của anh vĩnh viễn không qua được.” Ngón tay thon dài của người đàn ông vỗ ngực mình hai cái.

Chu Phù khẽ thở dài một hơi: “Vậy ngày mai, anh đưa em đến khu vui chơi mà chúng ta đã từng đến, được không?”

Trần Kỵ nghiến chặt hàm răng, mặc dù không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn theo thói quen: “Được.”

Đêm hôm đó, Trần Kỵ hiếm khi cho Chu Phù nghỉ, không yêu cầu tăng ca nữa, chỉ ngoan ngoãn vòng qua phía sau cô, ôm chặt người vào lòng mình.

Từng nụ hôn rơi vào gò má, vành tai cô gái nhỏ, sạch sẽ và dịu dàng, không trộn lẫn một chút tình dụ/c, chỉ mang theo sự thương tiếc và đau lòng.

Ngày hôm sau hai người thức dậy đều sớm, Chu Phù mặc áo ngủ đứng dậy, đang chuẩn bị đi chân trần về phía đầu kia của tủ quần áo, bị Trần Kỵ một tay cầm mắt cá chân mềm mại kéo trở về, mạnh mẽ mang vớ và dép bông cho cô rồi mới thả người.

“Em tìm cái gì?”

Trần Kỵ tựa vào đầu giường nhìn cô ngồi xổm trước ngăn kéo tủ quần áo bận rộn vài phút, mới lười biếng mở miệng hỏi, giọng nói trầm khàn.

“Đồng phục lúc trước chúng ta mặc ở trường trung học Kim Đường vẫn còn chứ anh?” Chu Phù đáp lời, vẫn vùi đầu tìm như cũ.

Nghe vậy, Trần Kỵ không nhanh không chậm từ trên giường đứng dậy, chân dài vài bước đi tới bên cạnh cô, ngón tay móc cửa tủ phía trên cùng ra, đưa tay lấy ra hai bộ quần áo xanh trắng đan xen: “Ở đây.”

Anh tiện tay ném lên đầu cô, khóe môi mỉm cười: “Mùa đông hàng năm anh đều lấy ra giặt và phơi nắng một chuyến rồi đem về.”

Chu Phù chớp mắt: “Hôm nay chúng ta mặc cái này ra ngoài nhé?”

Trần Kỵ gật đầu: “Được.”

Vài phút sau, hai người mặc đồng phục học sinh song song đứng trước gương.

Thần sắc Chu Phù mang theo chút khó khăn, Trần Kỵ nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng.

Trong lời nói của người đàn ông mang theo mỉa mai: “Nhiều năm như vậy, em thật sự không lớn lắm.”

“…” Chu Phù cố gắng ngụy biện cho mình, “Chắc chắn là đồng phục học sinh bị anh giặt quá nhiều lần, giặt đến biến dạng nên rộng rãi…”

Lời này chính cô nói ra cũng hơi chột dạ.

Trần Kỵ đương nhiên lập tức vạch trần cô: “Của anh ngắn hơn không ít.”

Chu Phù: “…”

Đầu ngón tay người đàn ông gãi nhẹ cằm trơn bóng của cô, lấy câu nói lúc trước trêu chọc cô: “Xem ra vẫn không thể cai sữa.”

Chu Phù: “…”

Hai người mặc đồng phục ra ngoài, trước khi đến khu vui chơi, về trường trung học Kim Đường một chuyến.

Giờ phút này đang là kỳ nghỉ Tết âm lịch, trong phòng học trống rỗng, chỉ để lại mấy giáo viên bản địa thay phiên trực ban.

Hôm nay trực ban vừa vặn là chủ nhiệm lớp Liêu Vĩ Phúc của hai người.

Khi hai người tới cổng trường, Liêu Vĩ Phúc đang tưới hoa trước cửa phòng thường trực.

Vừa nhìn thấy Trần Kỵ, đầu tiên là ông sửng sốt, sau đó nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh anh theo bản năng, vài giây sau con ngươi phía sau kính mắt đều trợn tròn: “Là Chu Phù sao?”

Chu Phù cười chào hỏi: “Chào thầy Liêu ạ.”

Liêu Vĩ Phúc bây giờ đã không còn nhiều tóc như tám năm trước, hói sạch sẽ, nụ cười vẫn hòa nhã dễ gần như cũ, ông nhìn về phía Trần Kỵ: “Trước kia đã nghe bà nội em nói qua, nói em đã kết hôn, thầy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc em đồng ý kết hôn với ai, lại là Chu Phù à?”

Trần Kỵ cười đến có chút lưu manh: “Nếu không còn có thể cùng ai ạ?”

Liêu Vĩ Phúc vỗ một cái lên trán tr/ần trụi của mình: “Các em nói đầu óc này của thầy, lúc trước thầy đã cảm thấy đứa trẻ như em không đúng lắm. Trước khi Chu Phù tới, em là khách ít đến của trường học, sau khi Chu Phù chuyển tới, vậy mà mỗi tiết học em đều ngoan ngoãn ngồi ở vị trí đầu.”

Liêu Vĩ Phúc suy nghĩ một chút, còn nói: “Nhưng cũng không đi học đàng hoàng, dù sao mặc kệ là tiết của thầy, hay là những tiết khác thầy đi qua hành lang, chỉ cần nhìn về phía em thì sẽ không thấy mặt em, luôn thấy em nghiêng mặt nhìn về phía bạn cùng bàn của em, ngay cả nằm sấp ngủ cũng phải nhìn về phía con bé.”

Liêu Vĩ Phúc tiếp tục nói: “Sau đó em chuyển đi không bao lâu, trong lớp lại có một bạn học mới chuyển tới, lúc ấy vừa vặn chỉ còn lại một vị trí bên cạnh Trần Kỵ, vốn định sắp xếp người ta ở chỗ trống kia, nào ngờ đứa trẻ này lại chiếm lấy, nói cái gì cũng không cho người khác chạm vào chỗ ngồi đó của em, hiện tại rốt cuộc cũng có thể hiểu được.”

Da mặt Trần Kỵ dày, tùy ý chủ nhiệm lớp nói, vẻ mặt còn rất đắc ý, khiến Chu Phù cảm thấy xấu hổ.

Sau khi hai người nói lời tạm biệt với chủ nhiệm lớp, đi một chuyến đến phòng học cũ.

Trên đường, tay Chu Phù bị Trần Kỵ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trần Kỵ: “Hồi cấp ba ở trường chưa từng nắm tay, bây giờ bổ sung.”

Chu Phù không nhịn được cười, lại nghĩ đến Liêu Vĩ Phúc mới nói Trần Kỵ chiếm lấy chỗ trống của cô không cho người khác chạm vào, thuận miệng nói anh: “Trước kia sao anh lại ngang ngược như vậy chứ?”

“Anh ngang ngược?” Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, “Nếu anh ngang ngược hơn nữa thì em cũng không lên thuyền về Bắc Lâm được rồi.”

“Lập tức giữ em ở lại, làm bà xã ở đảo này, đừng nghĩ đi đâu cả, cứ mỗi ngày vây quanh anh, nũng nịu gọi anh là anh trai, hầu hạ anh.”

Anh lập tức bổ sung một câu: “Hầu hạ trên giường.”

Chu Phù: “…”

Cô gái nhỏ buồn cười: “Trần Kỵ.”

“Hả?”

“Biến thái.”

“Ừm.”

Lúc lên lầu, Liêu Vĩ Phúc đưa chìa khóa phòng học cho bọn họ. Trần Kỵ mở cửa ra và đi vào trước, sau đó lập tức đi tới chỗ mình đã từng ngồi xuống.

Chu Phù cong môi lên, một số hình ảnh trong trí nhớ đột nhiên một lần nữa tái diễn trước mắt, tim cô đập hơi nhanh.

Đứng yên tại chỗ một lát, Chu Phù rón rén đi tới phía sau anh.

Người đàn ông vẫn lười biếng nằm sấp trên mặt bàn như cũ, giữa tấm lưng rộng lớn và mặt tường không để lại bao nhiêu khe hở.

Thói quen cho phép, cô đưa tay vỗ nhẹ lưng anh, người đàn ông ăn ý thu người về phía trước, để lại không gian cho cô đi qua.

Chu Phù ngồi vào chỗ của mình.

Một lát sau, Trần Kỵ thờ ơ đứng lên, ánh mắt lạnh lùng giống như đã từng quen biết, người đàn ông cong ngón trỏ lên, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn Chu Phù, giọng điệu chản không chịu được: “Không thấy tôi à? Bạn, cùng bàn, mới.”

Chu Phù lập tức nở nụ cười.

Trần Kỵ cũng cong môi cười khẽ hai tiếng.

Vẻ mặt vẫn có sự khác biệt rất lớn so với trước kia, sự dịu dàng của anh đối với cô bây giờ khó kìm nén.

Rất nhanh, Chu Phù lấy từ trong túi đồng phục ra một tờ giấy gấp sẵn, cô cẩn thận mở ra, nói với anh: “Anh nằm sấp ngủ đi.”

Trần Kỵ: “?”

Chu Phù: “Em tám năm trước có bức tranh còn chưa kịp vẽ xong, còn thiếu chút nữa, anh nằm sấp để cho em vẽ xong đi?”

Trần Kỵ cúi đầu hừ cười một tiếng, làm theo ý của cô.

Mấy phút sau, Chu Phù đặt bút xuống, Trần Kỵ đưa tờ giấy ra trước mặt nhìn, nụ cười trong đáy mắt càng sâu: “Tám năm trước không vẽ xong à?”

Tim Chu Phù đập dữ dội: “Dạ…”

“Thừa dịp anh ngủ rồi lén nhìn anh, còn vẽ tranh, trên tranh còn viết đầy tên anh.” Trần Kỵ không biết xấu hổ “Chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu, cười cực kì ái muội, “Chu Phù, có phải em đã sớm yêu thầm anh rồi không?”

“Được rồi người thành phố, yêu sớm thì các em vẫn chơi tốt hơn, quả thật nhiều trò.”

Chu Phù: “…”

Cũng không cần phải nói trắng ra như vậy chứ.

Người đàn ông bình tĩnh liếc nhìn cô, không nghiêm túc: “Em thích ông đây thì nói sớm, anh là người dễ nói chuyện, cũng không phải là người bảo thủ gì, nếu em muốn nói ra thì anh chắc chắn sẽ miễn cưỡng đồng ý.”

Chu Phù: “…”

“Không chừng bây giờ đứa con đã lớn rồi.”

Chu Phù: “…”

“Đúng rồi.” Nói đến đứa nhỏ, Chu Phù lại đột nhiên nhớ tới một bí mật nhỏ giữa các cô gái trước đây, cô nói với Trần Kỵ, “Khi đó trong lớp thịnh hành đem ảnh chụp của mình và người mình thích in lên giấy axit sunfuric, sau đó chồng lên nhau là có thể nhìn ra sau này đứa con trông như thế nào.”

Trần Kỵ li/ếm môi dưới: “Nói tiếp đi, anh thích nghe.”

“…” Chu Phù có chút xấu hổ, “Em in rồi, em và anh…”

Trần Kỵ hài lòng nhếch miệng cười: “Sớm như vậy đã muốn có con với anh rồi sao? Người thành phố các em quả thật chơi được đấy.”

Chu Phù: “…”

Cô gái nhỏ suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Bây giờ, cũng muốn…”

“Bây giờ?” Yết hầu người đàn ông lăn lăn, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói khàn khàn, “Chu Phù, em chú ý ảnh hưởng một chút đi.”

“Hả?”

Trần Kỵ kéo dài giọng: “Nơi này là trường học, là phòng học của trường, bây giờ em muốn sinh con với anh ở chỗ này thì không tốt lắm đâu nhỉ?”

Chu Phù: “???”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Kỵ: Đương nhiên, con người anh rất dễ nói chuyện, nếu em không muốn, anh cũng không phải không thể đi cùng em, nhưng đề nghị tốt nhất vẫn là về nhà rồi…

Chu Phù: …

Đâu Đâu: Không biết còn tưởng rằng Trần Kỵ là người đứng đắn gì chứ, ngẩng đầu hỏi mây trên trời một chút, bây giờ còn có mắt nhìn vào cửa sổ máy bay không.

Chu Phù: …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui