Editor: Saki
Người đàn ông ở trên giường từ trước đến nay không nói đạo lý, điểm này ở trên người Trần Kỵ thể hiện vô cùng tinh tế.
Chu Phù hiểu rõ được điểm này, đã không còn sức lực hối hận.
Trái lại Trần Kỵ, rõ ràng toàn bộ quá trình là anh chủ động hết sức, kết quả là tinh thần sảng khoái cũng là anh.
Chu Phù co lại trên giường, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, dùng hết sức cũng chỉ có thể hơi mở ra.
Sau khi ăn no nê, tâm tình Trần Kỵ rất tốt, từ trên cao nhìn xuống đứng ở bên giường, cơ bắp trên cơ thể săn chắc.
Khó trách có thể giày vò người khác như vậy, Chu Phù nhịn không được nói thầm.
Người đàn ông tiện tay xách áo cưới lộn xộn treo ở trên cột La Mã cuối giường, những dải ruy băng trắng tinh xảo được quấn quanh nhau, đủ để thấy tình huống thảm thiết trong mấy tiếng.
Ánh mắt Chu Phù hơi đảo qua một cái, đỏ ửng vừa mới phai lại trong nháy mắt trở lại trên gương mặt trắng nõn mịn màng.
Rõ ràng chuyện quá đáng đều bị anh lôi kéo cùng thử qua, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn dễ dàng xấu hổ.
Trần Kỵ liếc nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, tiếng cười trầm khàn mê hoặc, chọc cho Chu Phù yếu ớt trừng anh một cái.
Chỉ là trừng mắt một cái, không đau đớn không mệt nhoài, Trần Kỵ nhịn không được bắt đầu được voi đòi tiên, động tác nhẹ nhàng vừa chậm rãi cẩn thận thay cô cất giữ áo cưới ngay ngắn làm kỷ niệm, vừa không biết xấu hổ bình luận: “Ánh mắt không tệ, chọn váy cưới rất đẹp.”
Chu Phù kiêu ngạo trả lời anh một câu theo bản năng: “Đương nhiên rồi.”
Trần Kỵ tiếp tục nói: “Khó trách khiến anh nhịn không được.”
Nhưng mặc hay không mặc, chỉ cần đối tượng là cô, dường như anh cũng không có nhiều khả năng kiềm chế.
“?”
Chu Phù đột nhiên ý thức được lời nói của người đàn ông không đúng lắm.
Trần Kỵ còn chưa dừng lại: “Chỉ là chất lượng hơi kém một chút.”
Lông mày thanh tú của Chu Phù hơi nhíu lại: “?”
Trần Kỵ mỉm cười: “Anh còn chưa dùng sức, vải mỏng đã rớt mấy cái rồi.”
Lời này anh đều nói ra được, còn ụp nồi lên chất lượng áo cưới, Chu Phù nhịn không được thay áo cưới nói hai câu công bằng: “Còn không phải bị anh kéo à?”
“Trách thì trách cái nơ bướm nào đó sau lưng quá khó tháo ra, làm đi làm lại cả buổi cũng không cởi ra được, anh có thể không kéo sao?” Trần Kỵ cười đến ủ rũ, “Cũng không thể để cho bà xã chờ lâu.”
Chu Phù: “???”
Ngày hôm sau Chu Phù ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa, Trần Kỵ đối với biểu hiện không có sức lực của cô đã luyện thành thói quen.
Sau khi tỉnh lại làm xong bữa sáng ấm lên, tùy ý ôm laptop một lần nữa dựa vào đầu giường, vừa làm việc vừa ngủ cùng cô.
Cô đã từng nói nếu anh ở bên cạnh, cô có thể ngủ yên ổn hơn một chút, Trần Kỵ cũng vui vẻ ở bên cô.
Tuần trăng mật của hai người cũng không lập tức tiến hành sau hôn lễ.
Trần Kỵ lo lắng hôn lễ lớn như vậy, đi hết quá trình có thể tiêu hao hết phần lớn thể lực của Chu Phù. Nếu tiếp theo ra ngoài du lịch, sợ cô làm liên tục không nghỉ, cho nên thương lượng, đẩy thời gian về phía sau một chút, chờ cô nghỉ ngơi đủ rồi thì muốn đi lúc nào cũng được.
Như vậy anh cũng có thể xử lý công việc nửa năm sau tốt hơn, cố gắng hết sức dành ra nhiều thời gian hơn để toàn tâm toàn ý dẫn cô đi chơi.
Đúng lúc Chu Phù cũng cảm thấy mấy nơi muốn đi đều đang giữa hè, nhiệt độ cao, người ỉu xìu, không thích hợp đi xa, đẩy lùi tuần trăng mật về sau quả thật là không thể tốt hơn.
Hai người ăn nhịp với nhau, sau khi chuyện hôn lễ kết thúc, Chu Phù nhanh chóng trở lại Phù Trầm.
Buổi sáng hôm đó khi đến công ty, một đám người ở bộ phận thiết kế đang xúm lại trên bàn dài, thưởng thức từng tấm ảnh chụp hôn lễ ngày hôm đó.
Ảnh chụp là Phương Hân dùng máy tính chiếu, mấy người vây quanh phía sau cô ấy lải nhải không ngớt.
Lão Dư nói: “Phương Hân, cô không thể làm tôi gầy đi một chút sao? Chỉ sửa cho sếp, không công bằng chút nào.”
Phương Hân buồn cười liếc anh ấy một cái: “Tất cả đều là ảnh gốc, tôi cũng không sửa một cái, diện mạo kia của sếp còn cần tôi sửa ảnh à? Anh muốn sửa thì tự mình sửa, hai trăm năm mươi cân, đây là đang làm khó tôi đó.”
Chu Phù vừa vào cửa, toàn bộ sự chú ý của đám người liền tập trung trên người cô.
Đơn Đình Đình với tư cách là fan hâm mộ của Chu Phù và Trần Kỵ, từ lúc hai người còn chưa công khai quan hệ, vẫn lén lút “ship CP”. Hôm nay hôn lễ đã được tổ chức rầm rộ, cô ấy ship càng thêm không kiêng nể gì, vừa nhìn thấy Chu Phù, há mồm đó là: “Bà chủ thân yêu của tôi tới rồi!”
“…”
Chu Phù bị cô ấy gọi đến mức không nhịn được xấu hổ.
Phương Hân ngước mắt, đưa tay kéo Đơn Đình Đình phấn khởi về chỗ ngồi, cũng không nhịn được cười: “Em chú ý lời nói một chút, cẩn thận tiền thưởng cuối năm.”
Chu Phù cười trừng mắt nhìn các cô.
Đơn Đình Đình khoe khoang giả bộ uất ức: “Bà chủ trừng em, bà chủ thật hung dữ.”
“…”
Chu Phù dứt khoát phối hợp với cô ấy, học theo dáng vẻ của Trần Kỵ, nhướng mày, giả bộ ngạo mạn nói: “Đơn Đình Đình, tiền thưởng cuối năm năm nay bị hủy bỏ.”
Một đám người trong phòng làm việc cười thành một đoàn.
Náo loạn xong, Chu Phù đi tới chỗ ngồi của mình tiện tay đặt túi xuống, cũng hóng chuyện đi theo, đứng ở phía sau Phương Hân xem ảnh chụp.
Lý Thuận thấy Trần Kỵ không có ở đây, lá gan cũng lớn, vội vàng mách lẻo với Chu Phù: “Hôm đó sếp khóc, cô có chú ý không?”
Chu Phù mở to mắt, vẻ mặt hơi giật mình: “?”
Trong ấn tượng của cô, Trần Kỵ và chữ “khóc” tuyệt đối không liên quan đến đề tài này.
Cô nhịn không được hỏi: “Khi nào vậy?”
Không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc váy cưới. Lúc ấy cô chú ý qua, anh sững sờ tại chỗ nhìn đến choáng váng, một lúc lâu mới hoàn hồn, nhưng cũng không đến mức khóc.
Lý Thuận vội nói: “Lúc Cô Lỗ dẫn sếp tìm được giày cưới, có thể kết thúc ải cuối cùng, rốt cuộc cũng có thể đường đường chính chính cưới cô về nhà, lúc ấy sếp cầm giày cưới xoay người, tôi nhìn thấy hốc mắt sếp rõ ràng đỏ lên.”
Giọng nói Lý Thuận từ phấn khởi chuyển sang yếu ớt: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ đó của sếp, cái cảm giác này giống như là sếp chờ ngày này rất lâu rồi, vẻ mặt cuối cùng cũng đợi được, nhưng không phải hai người mới quen nhau hơn nửa năm sao? Hiệu suất này có thể coi là cực kì nhanh không?”
Vẻ mặt Chu Phù nhất thời bình tĩnh, chưa kịp trả lời anh ấy.
Phương Hân sửa sang lại ảnh chụp và video hôn lễ, sau khi nén xong thuận miệng hỏi Chu Phù có muốn không.
Chu Phù gật đầu: “Chị gửi cho Trần Kỵ đi.”
Phương Hân “Ừm” một tiếng, học theo lời cô thì thầm: “Gửi cho Trần Kỵ… Trời ơi, chị bỗng nhiên nhớ tới, hình như chưa từng nghe em gọi anh ấy là sếp.”
Chu Phù mím môi nở nụ cười: “Vâng, em không quen lắm nên chưa từng gọi.”
“Sao chúng ta không phát hiện sớm nhỉ!” Đơn Đình Đình hối hận nói.
Phương Hân thuận tay mở hộp thoại Wechat của Trần Kỵ, đang muốn kéo ảnh nén vào hộp thoại, con chuột dừng lại trên avatar của Trần Kỵ vài giây.
Lông mày Phương Hân hơi nhíu lại, làm như đang nhớ lại điều gì đó, một lát sau, cô ấy bỗng nhiên mở miệng: “Mẹ kiếp!”
Đơn Đình Đình ngửi được hơi thở chuyện phiếm: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Phương Hân nói: “Chị nhớ avatar của sếp không phải sau khi Chúc Chúc vào công ty mới đổi chứ?”
Lão Dư gật đầu khẳng định: “Mấy năm trước chính là cái này, vẫn chưa đổi.”
Phương Hân nói: “Vậy mọi người còn nhớ rõ đêm tiệc đón người mới lúc trước, lúc chúng ta uống rượu chơi game, từng hỏi qua sếp là ảnh chân dung này có ý gì, sếp nói là ảnh gia đình không.”
Đơn Đình Đình không hiểu: “Ảnh gia đình thì làm sao vậy ạ?”
Phương Hân giải thích: “Mọi người cho rằng ảnh gia đình chỉ có sếp và Cô Lỗ sao?”
Vẻ mặt Lý Thuận nghi hoặc: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Phương Hân phóng to avatar của Trần Kỵ lên, con chuột vòng qua miếng đậu hũ: “Còn có đậu hũ nhỏ.”
Chu Phù: “…”
Tim cô đập có chút nhanh, rõ ràng hai người đã công khai quan hệ vợ chồng, nhưng vẫn có kiểu ảo giác yêu đương vụng trộm bị bắt được.
Đơn Đình Đình ngạc nhiên nói: “Thật sao ạ!”
Lý Thuận bắt đầu nhớ lại: “Em nhớ lúc đó hình như chúng ta đã hỏi sếp rằng tại sao có miếng đậu hũ, chẳng lẽ là mèo thích ăn đậu hũ sao?”
Đơn Đình Đình lập tức tiếp lời: “Sau đó sếp nói anh ấy thích ăn đậu hũ! A a a! Phá án rồi!”
Chu Phù: “…”
Lão Dư luôn luôn bình tĩnh cũng sợ hãi, mở to mắt nhìn Chu Phù: “Cho nên trước khi vào công ty, em đã quen biết sếp rồi sao?”
Chu Phù gật đầu: “Cái áo len màu đen trên avatar anh ấy là do em đan.”
Đơn Đình Đình nhịn không được cười: “Ồ, khó trách thoạt nhìn chất lượng không tốt lắm.”
Chu Phù: “…?”
Lão Dư hít mạnh một hơi, suy nghĩ còn nói: “Vậy anh có thể cả gan hỏi thêm một vấn đề không?”
Chu Phù “Ừm” một tiếng.
Lão Dư: “Tấm ảnh em gái cấp hai trong ví tiền của sếp…”
Chu Phù liếm môi, có chút xấu hổ, nhưng vẫn thừa nhận: “Là em…”
“Mẹ nó!” Lão Dư đã bắt đầu chìm vào trong hồi ức thật sâu, “Hai người rốt cuộc quen biết bao lâu rồi?”
“Tám chín năm rồi nhỉ? Lúc học lớp 10 từng ngồi cùng bàn.”
“Nói như vậy, từ rất sớm trước đó, sếp nói ghế phụ lái để lại cho bạn gái, cho nên lúc ấy để lại cho em sao?”
Chu Phù: “Có lẽ… Xem như vậy đi… Nhưng khi đó chúng em còn chưa ở bên nhau.”
Lão Dư cảm khái lắc đầu: “Nhìn không ra, sếp trẻ con như vậy.”
Chu Phù: “…”
Vẻ mặt Đơn Đình Đình cảm động: “Cứu mạng! Yêu sớm! Ngồi cùng bàn! Đã từng hôn nhau trong toilet trường học chưa?”
Chu Phù: “…”
Đơn Đình Đình: “Nhất định là có chứ? Một người đàn ông có tính cách như sếp, còn hận không thể hôn chết cậu trên tường sao?”
Chu Phù: “…?”
Trong đầu Đơn Đình Đình đã viết xong một bài văn ngắn tám trăm chữ các loại tư thế, nụ cười trên mặt muốn bao nhiêu tà ác có bấy nhiêu tà ác.
Cũng may lịch sử tình cảm riêng tư của hai người cũng chỉ để cho bọn họ sôi nổi thảo luận một ngày. Sau một ngày, mọi người lại như thường ngày, nhanh chóng trở về trạng thái công việc đứng đắn.
Quan hệ và thái độ của mỗi đồng nghiệp đều không có gì khác với trước đây, đối đãi với Chu Phù cũng không cố ý lấy lòng hoặc lảng tránh, nên nói đùa thì nói đùa, đến lúc đưa ra đề nghị thay đổi kế hoạch thì không ai có ý kiến gì cả.
Chu Phù rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, càng thêm thích môi trường làm việc này.
Lúc trước Trần Kỵ từng nói với cô, nếu cô muốn đi lại con đường đàn dương cầm này, anh đều có thể sắp xếp cho cô, cô có thể trở lại bất cứ quỹ đạo nào cô muốn, chỉ cần anh ở đây.
Nhưng lúc ấy Chu Phù liền nói với anh rằng cô thích Phù Trầm, thích sống cùng một nhóm đồng nghiệp như vậy, cùng nhau làm việc cùng nhau nói chuyện phiếm hay trêu đùa, gia đình lớn này hài hòa ấm áp, cho cô cảm giác vui vẻ và an toàn đã lâu không trải nghiệm qua.
So với đàn dương cầm, cô càng không nỡ rời xa mọi người.
Sau khi Trần Kỵ nghe xong những lý do này, lý trí đồng ý quan điểm của cô một chút, nhưng ban đêm vẫn quyết tâm đòi lại trên người cô nhiều lần.
Chu Phù ở một bên nghĩ mãi mà không ra, không biết lại trêu chọc anh ở đâu.
Sau khi kết thúc, Trần Kỵ mới hờ hững nói: “Giỏi lắm, ngay cả bọn họ cũng không nỡ, nhưng lại có thể cam lòng chạy trốn khỏi anh suốt tám năm.”
Chu Phù: “…”
Người đàn ông này ăn giấm chua thật đúng là không kén chọn!
Đầu tháng mười một, Bắc Lâm gặp phải trận tuyết lớn đầu tiên trong năm.
Trần Kỵ dậy thật sớm, sau khi làm xong bữa sáng cho Chu Phù, ngay cả kem đánh răng cũng bóp cho cô, mới đưa được bà cô nhỏ này từ trong chăn ấm áp ra.
Trước khi ra khỏi cửa, anh cẩn thận bọc Chu Phù thật chặt, lúc này mới yên tâm đưa cô đến công ty.
Cả buổi sáng, Chu Phù không nhìn thấy Trần Kỵ trong công ty.
Rõ ràng bình thường tình huống này cũng không ít, anh không chỉ có chuyện trong công ty phải bận rộn, không ở trong phòng làm việc là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao hôm nay Chu Phù không khỏi hoảng hốt.
Mãi cho đến giữa trưa sắp tan làm, cô liếc nhìn điện thoại, không thấy Trần Kỵ giống đúng giờ gửi tin nhắn tới hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì như thường ngày.
Chu Phù nhịn không được nhíu mày, đang muốn gọi điện thoại cho anh hỏi một câu thì Hứa Tư Điềm bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
Chu Phù vừa nhận máy, chợt nghe thấy Hứa Tư Điềm phấn khởi vừa vui mừng nói: “Thật tốt quá! Tên Phó Kỳ Hữu ngu xuẩn kia cuối cùng cũng bị bắt, lần này hắn phải nếm mùi đau khổ, đoán chừng phải ngồi tù mục xương.”
Chu Phù nhất thời không hiểu: “Không phải Phó Kỳ Hữu đã sớm bị bắt rồi sao?”
“A?” Hứa Tư Điềm cũng bị cô hỏi đến bối rối, “Không có, trước khi cha hắn gặp chuyện không may hình như đã trốn ở thành phố đưa tiễn hắn trước, hắn còn rất có thể trốn, tìm mấy tháng, lúc này phỏng chừng là toàn bộ tiền cha hắn cho hắn đều hết sạch, chịu không nổi mới một lần nữa lấy can đảm quay về Bắc Lâm, nào ngờ vừa về Bắc Lâm đã bị Trần Kỵ phát hiện.”
Khó trách mấy tháng nay, bất kể cô đi đâu, Trần Kỵ đều phải tự mình lái xe đưa, theo dõi rất chặt chẽ.
Chu Phù kinh ngạc, tay cũng không nhịn được run rẩy: “Cậu nói là Trần Kỵ bắt Phó Kỳ Hữu sao?”
“A? Không phải ——” Hứa Tư Điềm còn chưa kịp nói xong, Chu Phù liền lập tức cúp máy. Lúc gọi điện thoại cho Trần Kỵ, cô lo lắng đến mức số điện thoại cũng ấn sai vài lần.
Lúc điện thoại được kết nối, Chu Phù không đợi anh nói chuyện, lập tức hỏi anh: “Anh đang ở đâu vậy?!”
“?” Trần Kỵ cúi đầu nhìn xe đẩy mua sắm trong tay, “Siêu thị, sao vậy em?”
Chu Phù gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng: “Anh gạt người!”
Trần Kỵ nở nụ cười: “Lừa em thế nào chứ? Muốn kiểm tra à? Vậy anh gọi video cho em, em xem có phải anh đang ở siêu thị không nhé.”
Trần Kỵ nói được làm được, hiếm khi được vợ kiểm tra, còn rất hưởng thụ, anh tiện tay cúp điện thoại, giây tiếp theo liền gọi video qua, sau đó quay ống kính cho Chu Phù xem hoàn cảnh bốn phía, giọng nói lười biếng: “Chọn thức ăn trưa cho em đấy, lừa em làm gì.”
Chu Phù cẩn thận nhìn, thấy anh quả thật ở siêu thị, người cũng không có bất kì khác thường sau đó, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Vậy sao anh không hỏi em buổi trưa muốn ăn cái gì thế?”
Trần Kỵ nhướng mày: “Tối qua không phải em đã nói món ăn cho anh trước rồi sao?”
Chu Phù nghẹn họng, nhớ lại, hình như quả thật có chuyện như vậy.
Cô cắn môi: “Vậy anh ở siêu thị nào?”
“Siêu thị ở gần nhà.”
“Vậy anh chờ em một chút, em qua đó mua cùng anh.”
Mặc dù không biết cô muốn làm gì, Trần Kỵ vẫn trả lời: “Được, chờ em, lúc qua đường chú ý xe, nếu không để anh đi đón em một chuyến.”
Hai người cuối cùng vẫn gặp nhau ở nửa đường.
Chu Phù vừa nhìn thấy anh, liền bắt người đi lại vài vòng, cẩn thận quan sát trước sau và từ trên xuống dưới cả buổi, hỏi: “Anh có bị thương không?”
Trần Kỵ bị hỏi đến bối rối: “Mua thức ăn có thể bị thương gì chứ?”
Trong lời nói của Chu Phù nhịn không được mang theo tiếng khóc nức nở, nói toàn bộ những gì Hứa Tư Điềm vừa nói với cô cho anh một lần, Trần Kỵ lúc này mới phản ứng được cô đang lo lắng cái gì.
Anh nhếch môi nở nụ cười: “Lo lắng cho anh à?”
“Trần Kỵ!” Chu Phù không có tâm tư đùa giỡn với anh.
Người đàn ông xoa xoa đầu cô: “Em yên tâm đi, phương pháp có chuyên môn, việc bắt người này anh phải tự mình làm.”
“Bây giờ anh là một người đàn ông có gia đình, trong nhà có một bà cô nhỏ phải chăm sóc, cô ấy không có anh thì không được, cho nên anh rất tiếc tính mạng, em lo lắng cái gì.”
Chu Phù nửa tin nửa ngờ siết chặt ống tay áo người đàn ông, cẩn thận anh lại sợ mình lo lắng, không nói thật với mình, vội nói: “Không được, lát nữa anh đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi.”
Trần Kỵ nhướng mày, buồn cười nói: “Kiểm tra cái gì chứ.”
Chu Phù hung dữ nói: “Buổi chiều lúc đi làm, em muốn xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh trên bàn làm việc!”
Trần Kỵ lần này thật sự bị cô chọc cười: “Lại học anh nói chuyện à?”
“Tốt thì không học.”
Chu Phù: “…”
“Được được được, không phải là kiểm tra sức khỏe thôi sao? Anh làm, được chưa?” Trần Kỵ theo thói quen trả lời cô.
Lúc này hốc mắt Chu Phù vẫn còn chua xót, trái tim treo lơ lửng vẫn đập điên cuồng như cũ, suy nghĩ một chút, cô bỗng nhiên tiến lên ôm lấy thắt lưng gầy gò của Trần Kỵ, hai má áp sát vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ: “A Kỵ.”
“Hả?”
“Chúng ta muốn có em bé chứ?”
Trần Kỵ sửng sốt, cười khẽ hỏi: “Sao bỗng nhiên em muốn có em bé thế?”
Chu Phù mím môi: “Chỉ là bỗng nhiên rất muốn thôi.”
Nếu như bọn họ có con, anh còn một mối bận tâm nữa trên thế giới này.
Như vậy có lẽ anh mới có thể quan tâm bản thân hơn một chút.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Lại muốn thêm một người không có anh không được, không ngờ lại sinh thêm một người để anh hầu hạ sao?
Chu Phù: Hiểu rất đúng chỗ.
Trần Kỵ: Nhân tiện hỏi một chút, Đơn Đình Đình viết bài văn ngắn tám trăm chữ các loại tư thế CP, tôi cho cô thêm chút tiền thưởng cuối năm, cô có thể gửi riêng cho tôi một bản được không?