Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Trong lòng Chu Phù cất giấu lo lắng không xua đi được, cuối cùng vẫn không cho Trần Kỵ đi siêu thị một chuyến.

Ngay cả mấy túi nguyên liệu nấu ăn mới mua trong tay anh cũng không nỡ để anh xách, đưa tay muốn cướp.

Trần Kỵ rụt tay lại, không để cho cô thực hiện được: “Em làm gì vậy?”

Chu Phù đương nhiên nói: “Để em nói đã.”

“?” Trần Kỵ buồn cười nhìn cô, “Em muốn nói cái gì?”

Chu Phù nghiêm túc nói: “Trước khi báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh còn chưa có, không thích hợp làm việc nặng.”

Trần Kỵ cụp mắt nhìn qua mấy túi rau quả trong tay: “Việc nặng?”

Chu Phù nhân cơ hội cướp đồ vào tay mình, đi thẳng về phía nhà: “Em nói em làm thì em làm.”

Sau khi về đến nhà, Trần Kỵ vốn theo thói quen muốn đi về phía nhà bếp, nào ngờ còn chưa đi được hai bước, anh đã bị Chu Phù dùng hai tay đặt lên eo, lập tức đẩy về phía phòng ngủ.

Trần Kỵ lần này thật sự bị cô làm cho bối rối: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Chu Phù nghiêm túc: “Giai đoạn này, nhiệm vụ của anh chính là nghỉ ngơi.”

Trần Kỵ: “?”

“Có phải em nhập vai hơi nhanh không?” Trần Kỵ bị cô đẩy lên giường, buồn cười hỏi.

Chu Phù không hiểu: “Nhập vai cái gì?”

Trần Kỵ: “Vừa mới nói với anh muốn có em bé, bây giờ cứ như mang thai vậy.”

Chu Phù kịp phản ứng, nhất thời không nhịn được cười, nhẹ nhàng vỗ vai anh.

Trần Kỵ làm bộ làm tịch “Shhh” một tiếng, hai mắt Chu Phù lập tức mở to, căng thẳng nói: “Đau chỗ nào? Em không dùng sức mà…”

Người đàn ông thò tay từ trong chăn cô vừa đắp xong ra, véo má cô: “Không đau, lừa em thôi.”

Thần sắc lo lắng trên mặt Chu Phù cũng không có bất kì chuyển biến tốt đẹp nào: “Anh làm em sợ muốn chết.”

“Em có ngốc không.” Trần Kỵ nháo với cô xong, lại giả bộ muốn xuống giường.

Chu Phù vội vàng ấn anh trở về, học theo lời anh dặn dò: “Nằm yên, đừng đứng lên.”

Giữa những hàng chữ Trần Kỵ vẫn mang theo sự nuông chiều: “Anh không đứng lên thì ai làm cơm trưa cho em đây?”

Chu Phù đắp chăn cho anh lần nữa: “Em cũng có thể làm mà.”

“Em có thể cái rắm.” Trần Kỵ không nghĩ tới muốn cô đụng vào những chuyện này. Anh nói xong, đang muốn tiếp tục vén chăn lên, chợt thấy cô gái nhỏ đứng ở bên giường đột nhiên cúi người xuống, trong mắt hạnh mang theo đau lòng nhìn lên người anh, hai tay nhẹ nhàng vòng lên vai rộng lớn của anh, cảm xúc nói chuyện không cao lắm: “A Kỵ, em cũng sẽ đau lòng cho anh, lo lắng cho anh.”

Sống lưng Trần Kỵ cứng ngắc trong chớp mắt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Chu Phù không đợi anh đáp lại, tiếp tục ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: “Hai người kết hôn vốn là phải chăm sóc lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Sau này ở bên anh, em cũng không cần làm cái gì, em rất cảm ơn anh, nhưng cũng sẽ đau lòng cho anh, em không phải người vô tâm, anh coi như là… Để cho em yên tâm một chút, được không?”

Yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, cô nói chuyện với anh như vậy, anh không nói ra bất kì từ ngữ từ chối nào, chỉ có thể khàn giọng đáp: “Được.”

Bàn tay to của Trần Kỵ khẽ vuốt tóc cô vài cái, cuối cùng vẫn không nhịn được quan tâm dặn dò một câu: “Dùng điện, đừng dùng lửa, dùng dao cẩn thận một chút, có thể không dùng thì cố gắng không dùng, trong nguyên liệu nấu ăn anh mua có một số thứ đều đã cắt sẵn, chỉ cần rửa một chút là được, chưa xử lý qua thì đừng đụng vào, dù sao anh ăn cái gì cũng không chọn, đừng làm quá nhiều.”

Chu Phù cong môi dưới, buồn cười nói: “Em cũng không phải trẻ con…”

Trần Kỵ kéo mặt cô: “Nhưng so với trẻ con còn khiến người ta lo lắng hơn, không có việc gì xuống bếp, còn muốn có cục cưng, bản thân mới lớn một chút thôi.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù không nói nhiều với anh, cô đứng dậy, trước khi đi dặn dò anh một câu: “Nằm yên.”

Người đàn ông lười biếng “Ừm” một tiếng, nụ cười chạm thẳng đến đáy mắt, hiếm khi được vợ cưng chiều, nhớ tới vẫn rất sảng khoái, thấy cô đi nhanh đến cửa phòng, anh không nhịn được mở miệng nói: “Làm ít một chút, làm một hai lần là đủ rồi, có chuyện gì thì gọi anh, có nghe thấy không.”

“Ồ…”

Trần Kỵ vô cùng chán nằm ở trên giường, một bên cánh tay gối lên gáy, càng nghĩ càng nhịn không được cười.

Một lát sau, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tùy ý chụp một tấm ảnh gửi cho Lục Minh Bạc trong phòng ngủ.

Chờ một lát, Lục Minh Bạc mới trả lời tin nhắn:【?】

Trần Kỵ cách màn hình, vẻ khoe khoang trên mặt vẫn không giấu được:【Chu Phù nói không nỡ để tôi xuống bếp, để tôi nằm nghỉ ngơi, cô ấy đi làm cơm trưa.】

Lục Minh Bạc:【… Không nói gì.】

Ngón tay Trần Kỵ gõ chữ đều lộ ra vẻ kiêu ngạo:【Như thế nào, ganh tị đến thẹn quá hóa giận à?】

Lục Minh Bạc:【Anh, em chỉ muốn nói anh có chút tiền đồ đi, anh hầu hạ cô ấy từ sáng đến tối, cô ấy phá lệ làm một bữa cơm trưa, có thể khiến anh hưng phấn thành cái dạng này sao?】

Trần Kỵ xưa nay không nghe Lục Minh Bạc nói chuyện, tiếp tục nói:【Cô ấy nói cô ấy đau lòng tôi.】

Lục Minh Bạc:【…】

Trần Kỵ mỉm cười đắc ý:【Vậy tôi có thể có cách gì đây? Tôi nói để tôi, cô ấy còn nổi giận với tôi, nhất định phải hầu hạ tôi.】

Tâm tình Lục Minh Bạc rất nhanh liền sụp đổ:【Ai chưa từng được người khác hầu hạ chứ! Ai chưa từng ăn cơm vợ nấu chứ! Có! Bệnh! À!】

Lúc này tâm tình của Trần Kỵ rất tốt, suy nghĩ rõ ràng, ung dung bình tĩnh trả lời anh ấy:【Ồ, vậy vợ cậu đâu? Bây giờ cậu con vợ không?】

Lục Minh Bạc: 【…】

Trần Kỵ:【Tôi nghe nói có vài người, hiện tại mỗi buổi tối đều ngủ một mình nhỉ?】

Lục Minh Bạc: 【…】

Sau khi Trần Kỵ bị Chu Phù ra lệnh nằm ở trên giường, liền lấy việc cười nhạo Lục Minh Bạc làm niềm vui, giết thời gian.

Chỉ chốc lát sau, anh mơ hồ ngửi thấy chút mùi thức ăn, nhịn không được từ trên giường đứng lên, lười biếng đi vào nhà bếp.

Thường ngày từ trước đến nay là anh làm, cô ở phía sau anh nhìn, hôm nay trao đổi nhân vật, còn rất mới mẻ.

Thừa dịp cô rửa dưa hấu, người đàn ông áp sát cô từ phía sau, tầm vóc cao lớn nhẹ nhàng ôm thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Chu Phù vào trong ngực, cằm đặt ở đầu vai thon gầy của cô, môi kề sát vào vành tai mềm mại của cô.

Chu Phù dừng động tác rửa một chút, rất nhanh lại tiếp tục.

“Sao anh đứng lên thế?”

“Đói bụng.” Trần Kỵ nói mơ hồ ái muội.

Chu Phù bị anh bắt nạt đã lâu, đối với một số chuyện phản ứng trở nên nhanh hơn trước rất nhiều. Cô nghe vậy, hai má nóng lên, vội nói: “Không kiểm tra sức khỏe xong không được…”

Người đàn ông ở phía sau thấp giọng cười ra tiếng, âm sắc trầm xuống: “Anh nói đói bụng, em nghĩ đi đâu rồi?”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ liếm môi dưới, tiếp tục truy hỏi: “Cái gì không được vậy? Không kiểm tra sức khỏe xong ngay cả cơm trưa cũng không cho anh ăn à?”

Chu Phù biết anh cố ý, vừa xấu hổ lại vừa giận: “Trần Kỵ!”

“Đừng hét lớn như vậy, anh còn chưa kiểm tra sức khỏe xong, rất yếu ớt, cũng không biết có chịu nổi không nữa.”

Chu Phù: “…”

Cả đời này cô chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ hơn anh.

Từ sau khi Chu Phù chuyển đến sống với anh, cô đã không xuống bếp, được anh chăm sóc lâu, một ít kỹ năng trước đây cũng hơi có chút xa lạ,. Một bữa cơm dưới sự quấy nhiễu của Trần Kỵ, cuối cùng chỉ miễn cưỡng làm ra hai món ăn và một món canh.

Nhưng cách trình bày khá ổn.

Cô nói biết làm là thật, cũng không phải đang nói mạnh miệng.

Hai người cùng ngồi xuống trước bàn ăn, cô gái nhỏ lo lắng đề phòng nhìn chằm chằm Trần Kỵ ăn miếng đầu tiên, sau đó vội vàng căng thẳng hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Thật ra mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng Trần Kỵ ăn không hiểu sao lại hụt hẫng.

Lúc trước khi cô ở Kim Đường, nhưng ngay cả cỏ dại và lá rau cũng không phân biệt được, dao phay cũng cầm không nổi, chứ đừng nói là có thể xào ra loại thức ăn này.

Có thể tưởng tượng được cô mấy năm nay vì sinh tồn, một mình lẻ loi không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ.

Suy nghĩ một chút, Trần Kỵ hơi mang theo chút ý tứ giễu cợt nói: “Làm rất khá, lần sau đừng làm nữa.”

Ý tứ này là nói cô làm không được.

Chu Phù phồng má, tự nếm thử, cũng không nhịn được chần chừ: “Tạm được à? Đương nhiên, so với anh nhất định là có chênh lệch rồi.”

“Ừm.” Trần Kỵ vừa nói khó ăn, vừa ăn từng miếng từng miếng, không bao lâu một bát cơm đã thấy đáy, “Cho nên sau này việc này còn phải để anh làm.”

Chu Phù “Ồ” một tiếng.

Đang ăn, người đàn ông đột nhiên buông bát đũa, cầm lấy điện thoại đặt ở một bên.

Chu Phù nghi hoặc hỏi: “Sao vậy anh?”

Trần Kỵ nghiêm túc nói: “Chụp một tấm cho Lục Minh Bạc khoe một chút, vợ anh làm cơm cho anh.

Chu Phù: “…”

Sau giờ nghỉ trưa, Chu Phù bấm giờ làm việc của bệnh viện, hiếm khi mạnh mẽ lôi kéo Trần Kỵ đi kiểm tra sức khỏe.

Sau khi nhận được tất cả báo cáo bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Việc Trần Kỵ này xem như kết thúc. Lúc đang định đi, Chu Phù bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng đã nói với anh về chuyện muốn có em bé, thấy thời gian còn sớm, nghĩ dù sao cũng xin nghỉ cả buổi chiều, cô dứt khoát bảo anh dẫn mình đi làm kiểm tra một chuyến, xem như chuẩn bị mang thai.

Trần Kỵ đối với đứa nhỏ cũng không có bao nhiêu nhiệt tình và khát vọng, trong quan niệm của anh, chỉ cần trong nhà có Chu Phù, như vậy cái nhà này coi như hoàn chỉnh, không cần nhiều sinh mệnh khác lấp đầy.

Nhưng nếu Chu Phù muốn, anh cũng không có đạo lý không phối hợp.

Thêm nữa anh đối với tình trạng sức khỏe của Chu Phù vô cùng để ý, nghĩ đến lần trước cô làm kiểm tra sức khỏe là đã hơn một năm trước, nhân cơ hội này tìm hiểu thêm một chút luôn luôn tốt.

Sau khi có kết quả, những gì nên thay cô bổ sung thì trong lòng anh cũng sẽ có tính toán hơn một chút.

Làm anh vui mừng đó là, kết quả kiểm tra sức khỏe lần này của Chu Phù tốt hơn một năm trước không ít.

Tuy vẫn còn hơi gầy, nhưng các chỉ tiêu đều có tăng lên rõ rệt, đều đang phát triển theo hướng tốt.

Anh dốc lòng chăm sóc cô hơn một năm, tần suất mắc bệnh cũ như đau bụng kinh hay dễ phát sốt của cô cũng càng ngày càng thấp.

Lúc hai người ra khỏi bệnh viện, tâm tình đều khá tốt.

Sau ngày đó, kế hoạch muốn em bé xem như chính thức được đưa vào lịch trình.

Không thể không nói, ngày chuẩn bị mang thai này quả thật làm cho thể xác và tinh thần Trần Kỵ thoải mái.

Từ sau khi Chu Phù có ý nghĩ mang thai em bé, cô uống thuốc không cần người dỗ dành và lừa gạt, ăn cơm cũng tự giác tăng thêm chút thức ăn cho mình.

Đến phiên phải tăng ca, cô cũng không xấu hổ liền trốn giống như trước, không chỉ không từ chối, thỉnh thoảng cô còn có thể chủ động xin lãnh đạo tăng ca.

Điều này làm cho Trần Kỵ lần đầu tiên cảm thấy muốn có một đứa bé dường như quả thật rất tốt.

Suy nghĩ này tiếp tục kéo dài đến một ngày hai tháng sau.

Lăng Lộ Vũ gọi điện thoại nói cho Chu Phù biết mình mang thai.

Cô và Thân Thành Dương thuộc loại vượt qua khúc cua. (*)

(*) Vượt qua khúc cua (弯道超车) là một thuật ngữ phổ biến trong môn thể thao đua xe có nghĩa là sử dụng các khúc cua để vượt qua nhau. Bây giờ thuật ngữ này đã được đưa ra một ý nghĩa mới và được sử dụng rộng rãi trong tất cả các lĩnh vực của đời sống chính trị, kinh tế và xã hội, trong đó “khúc cua” được hiểu là một số thay đổi nhất định trong tiến trình xã hội hoặc một số điểm quan trọng trên đường đời.

Vốn mẹ của Thân Thành Dương cũng không muốn cô ấy ở bên nhau với Thân Thành Dương, nhưng không ngờ hai người trẻ tuổi chơi đến điên, không cẩn thận liền trúng chiêu.

Mẹ Thân Thành Dương đã sớm chờ mong có thể ôm cháu trai cháu gái, chuyện hai người đăng ký kết hôn cũng suông sẻ.

Cuối tuần hôm nay, Chu Phù kéo Trần Kỵ đến cửa hàng mẹ và bé mua không ít đồ chơi lớn nhỏ, chuẩn bị đến nhà họ Thân Thành Dương xem Lăng Lộ Vũ.

Không ngờ Lăng Lộ Vũ mang thai cũng không thoải mái.

Hai người mới vừa đến phòng khách ngồi xuống không bao lâu, cô ấy cũng đã chạy vào toilet nôn không dưới ba lần.

Thân Thành Dương đuổi theo phía sau vừa chăm sóc vừa đau lòng, Chu Phù cũng luống cuống tay chân tiến lên hỗ trợ.

Sau khi Lăng Lộ Vũ xử lý xong, từ toilet đi ra, khí sắc cả người liền yếu ớt đi không ít.

Nhưng mặt mày vẫn mang theo chờ mong đối với đứa bé tương lai, yếu ớt cười nói với Chu Phù: “Cậu đừng sợ, mang thai là như vậy, nôn nghén, sưng phù đều là hiện tượng bình thường.”

Bản thân Chu Phù cũng không có gì lo lắng, chỉ là khó tránh khỏi đau lòng cho cô ấy, mà Trần Kỵ ngồi một bên im lặng, toàn bộ quá trình không nói một lời, lông mày nhịn không được nhíu chặt.

Buổi tối về đến nhà, Chu Phù tắm rửa xong, giống như thường ngày đỏ mặt đi tới bên cạnh Trần Kỵ, người đàn ông thay đổi thái độ, bỗng nhiên đối với việc này không có tích cực nữa.

Bàn tay to vu ốt ve gáy cô vài cái, dỗ dành nói: “Đêm nay tha cho em, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Chu Phù sửng sốt, chớp mắt, đưa tay véo mặt anh: “Sao vậy? Anh không thoải mái à?”

“Không có.” Trần Kỵ nở nụ cười ủ rũ, “Lúc nào cũng khiến em khóc, ít nhiều cũng có lúc lương tâm phát hiện.”

Chu Phù yếu ớt trừng anh một cái: “Bây giờ lương tâm mới phát hiện, có thể đã quá muộn không.”

Cũng không tính là muộn, ít nhất còn chưa để cho cô mang thai.

Chỉ là liên tiếp vài ngày trôi qua, Chu Phù dần dần phát hiện không đúng lắm.

Số lần hai người giao lưu sâu sắc so với lúc trước ít hơn một chút không nói, mỗi lần đến giây phút cuối cùng, anh đều nghiêm khắc thực hiện biện pháp.

Vốn tưởng rằng anh nhất thời quên mất chuyện chuẩn bị mang thai, Chu Phù cũng không để ý, nhưng sau khi nhắc nhở rất nhiều ngày cũng không có kết quả, cô gái nhỏ ít nhiều liền nghi hoặc.

Buổi tối hôm đó, cô thật sự không nhịn được, liếc nhìn Trần Kỵ hỏi: “Anh có phải không muốn có con với em không…?”

Vốn tưởng rằng Trần Kỵ sẽ trả lời cô “Sao có thể, sao anh có thể không muốn có con với em chứ.” Lời dỗ dành này cô dễ nghe.

Nhưng không ngờ sau khi người đàn ông im lặng vài giây, lại mở miệng nói: “Anh cảm thấy chuyện này không vội lắm.”

Chu Phù chớp mắt: “Cái gì, anh có ý gì?”

“Em còn nhỏ, bản thân còn chưa chơi đủ, chúng ta lại còn trẻ, cần trẻ con gấp như vậy làm gì?” Giọng nói của Trần Kỵ hết sức nghiêm túc, “Hơn nữa, anh cảm thấy trẻ con đối với chúng ta mà nói, cũng không tính là cần thiết, anh không cảm thấy một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh nhất định cần phải có con.”

Chu Phù nắm chặt lòng bàn tay, uất ức bất chợt xông lên đầu: “Nhưng không phải chúng ta đã nói rồi sao?”

Trần Kỵ khẽ vuốt má cô: “Anh cảm thấy chuyện này chúng ta có thể suy nghĩ kĩ càng.”

“Trần Kỵ!” Cô gái nhỏ nhíu mày, há miệng mấy lần, không biết có nên nói ra lời này hay không, suy nghĩ một chút, cô lại nhịn không được, “Anh có phải… Không thích em lắm… Cho nên không muốn có quá nhiều ràng buộc với em không…”

Chu Phù vừa nói ra lời này, vẻ mặt người đàn ông cũng khó coi: “Em có biết em đang nói gì không?”

Hai người trước đây ở bên nhau chưa từng cãi nhau. Thời gian lâu, tính tình Chu Phù được anh nuông chiều càng thêm nhõng nhẽo, giọng điệu hơi nặng nề cô không nghe được, biểu cảm hơi trầm một chút cũng không thấy.

Thấy thế, uất ức trong lòng trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, cô gái nhỏ xoay người xuống giường, xỏ dép lê rồi giả bộ muốn đi ra ngoài phòng.

Trần Kỵ không chút suy nghĩ, lập tức đuổi theo, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, giọng nói mang theo chút nghiêm túc: “Đêm hôm khuya khoắt, em đi đâu?”

Lúc này trong lòng Chu Phù kìm nén bực bội, giận dỗi nói: “Không muốn gặp anh, em muốn ra ngoài bình tĩnh một chút.”

Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, đường cong cằm căng lên: “Trở về cho anh.”

Chu Phù bĩu môi, không ngẩng đầu.

“Muốn cút cũng là anh cút đi, ai nói với em rằng cãi nhau muốn em ra ngoài bình tĩnh chứ?”

“Hả?” Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng, uất ức ngước mắt nhìn anh.

Chỉ thấy Trần Kỵ nhẹ nhàng buông cổ tay cô ra, tiện tay cầm một chiếc áo khoác lên người, giả bộ muốn ra ngoài.

Lần này đổi lại là Chu Phù luống cuống: “Anh, anh muốn đi đâu?”

“Không phải em muốn bình tĩnh sao? Không muốn nhìn thấy anh, vậy anh cút ra ngoài một lát.” Người đàn ông đứng ở ngoài cửa, nhịn không được dặn dò, “Tự ở nhà đi, cô gái nhỏ đừng chạy loạn một mình, có nghe thấy không.”

Chu Phù mơ màng gật đầu, thấy anh thật muốn xoay người đi, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh muốn rời nhà trốn đi sao?”

Trần Kỵ thẳng thắn “Ừm” một tiếng.

Chu Phù tiến lên một bước: “Vậy anh bỏ nhà đi đâu?”

“Đi ga ra ngầm một lát.”

Chu Phù “Ồ” một tiếng: “Vậy anh còn quay lại không?”

“Nhiều nhất một tiếng chắc chắn sẽ trở lại.”

Chu Phù cắ n môi, lại hỏi: “Vậy… Anh muốn mang thuốc lá hay rượu gì đó đi không…”

“Không cần đâu.” Trần Kỵ nói, “Anh bỏ hết rồi.”

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, bình tĩnh xong anh sẽ lên, không được lén khóc, có nghe thấy không?”

Chu Phù: “Dạ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui