Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Mặt Chu Phù không chút thay đổi trở lại trước bàn ăn thì hai tấm rèm cửa sổ sát đất đã khôi phục lại trạng thái đóng chặt mấy phút trước.

Trần Kỵ liếc mắt về phía cách đó không xa, cảm thấy buồn cười, trong lòng nhịn không được sinh ra chút ý niệm khi dễ cô, cố ý nói: “Sao em lại kéo rèm cửa sổ lại thế?”

Chu Phù: “…”

Lúc này Chu Phù không hề muốn để ý đến anh.

Không nhận được phản hồi, chỉ là trong dự liệu, Trần Kỵ tiếp tục nhịn cười, nghiêm túc dùng lời cô vừa nói đùa: “Ban ngày ban mặt em kéo rèm cửa sổ gì? Kéo rèm cửa sổ ra có thể sáng hơn một chút, ánh sáng tự nhiên tốt hơn chứ?”

Chu Phù cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị: “Trần Kỵ!”

Trần Kỵ đang lột gạch cua và thịt chân cua cho cô, thấy khiến người ta nóng nảy, không nhanh không chậm cầm một chiếc đũa và bóc nó ra, tỉ mỉ chấm nước dấm gừng, cử chỉ tự nhiên đút đến bên miệng Chu Phù.

Chu Phù vốn bị dấu tay của cả cửa sổ sát đất kia chọc cho vừa xấu hổ vừa khô khốc, lại bị anh không đứng đắn chọc cho xấu hổ vô cùng. Cô đang cau mặt tức giận, nào ngờ một đũa thịt cua thơm ngào ngạt đút đến bên miệng, rõ ràng trong đầu còn đang chết vì sĩ diện, miệng lại vô cùng thành thật mở ra ăn một miếng.

Bộ dạng không được tự nhiên kia nhìn ở trong mắt Trần Kỵ quả thật đáng yêu muốn chết, anh suýt chút nữa nhịn không được cười.

Sau khi Chu Phù ăn một miếng mới cảm thấy mất mặt, nhưng lại không chịu nổi sự hấp dẫn của đồ ăn, nghĩ dù sao ăn cũng ăn rồi, ở trước mặt Trần Kỵ cũng không phải lần đầu tiên mất mặt, ánh mắt dứt khoát ra hiệu muốn anh đút thêm một đũa nữa.

Cơn tức này xem như tiêu tan.

Cô cầm lấy chiếc đũa Trần Kỵ đưa tới, sau khi tự mình ăn vài miếng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lại ngẩng đầu hỏi anh: “Hạng mục tiêu chí Bắc Lâm của anh đã kết thúc?”

“Không nhanh như vậy.” Trần Kỵ nói, “Hạng mục này giai đoạn đầu đều phải bận rộn mấy tháng, mấy bên phải cùng nhau trao đổi.”

Chu Phù cắn đũa tiếp tục hỏi: “Vậy gần đây anh không bận à?”

“Bận chứ.” Trần Kỵ chẳng thèm để ý trả lời một câu.

“Vậy sao anh còn hơn nửa đêm chạy tới, hơn hai tiếng đi xe.” Chu Phù nhớ tới một mình anh lái xe hơn hai tiếng, cũng khó tránh khỏi đau lòng.

Trần Kỵ bỗng nhiên nở nụ cười ủ rũ, lời nói thản nhiên, lại nói ra tin giật gân: “Vì ngủ với bà xã, không từ chối vất vả.”

Chu Phù: “…”

Có thể lập tức đuổi người này đi không vậy?

Chu Phù che giấu thần sắc bắt đầu hỏi: “Anh định khi nào thì trở về?”

“Vậy đuổi anh đi à?” Trần Kỵ cụp mắt nhìn chồng thịt cua mình vừa bóc cho cô, anh tỉ mỉ bóc sáu con chừng mười phút, mình chưa ăn một miếng mà hầu hạ cô toàn bộ, cô lại còn cam lòng hạ lệnh đuổi khách cho anh, người đàn ông lắc đầu, cười đến cưng chiều lại bất đắc dĩ, “Vô ích chứ sao.”

Trần Kỵ không nhanh không chậm đáp: “Ăn cơm trưa với em xong liền đi, buổi chiều anh còn có cuộc họp phải mở, hơn hai tiếng đi xe, đến Bắc Lâm vừa vặn.”

Chu Phù nghiêng đầu nhìn cửa sổ sát đất, nói chuyện có chút nhăn nhó: “Vậy trước khi anh đi, lau cửa sổ sát đất đi…”

Trần Kỵ cúi đầu cười ra tiếng: “Có nhân viên quét dọn.”

“Em còn phải ở đây vài ngày, anh muốn vệ sinh nhìn em thế nào?” Chu Phù yếu ớt trừng mắt nhìn anh.

“Xấu hổ như vậy sao? ” Trần Kỵ buồn cười liếm môi,” Vậy em van xin anh, nói lời dễ nghe đi, anh sẽ lau.”

“…”

Chu Phù dứt khoát nói: “Vậy quên đi, em tự lau.”

Người đàn ông vừa lau tay xong, liền không nhịn được véo má cô: “Em biết lau cái rắm.”

Cuối cùng Trần Kỵ phải làm, Chu Phù ôm đĩa trái cây rửa sạch ngồi ở trên sô pha nhỏ bên cửa sổ sát đất giám sát, thỉnh thoảng tiến đến bên cạnh anh đút vài miếng. Nhìn dấu tay lau sạch sẽ từng chút một, Chu Phù bất chợt nhớ tới tối hôm qua khi Trần Kỵ mới vừa vào phòng cô, nghiêm túc giáo dục cô.

Chu Phù suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh nói rất đúng.”

Trần Kỵ: “?”

Động tác lau kính trên tay người đàn ông không ngừng, chỉ hờ hững hỏi: “Cái gì?”

“Cửa khách sạn này quả thật không thể tùy tiện mở.” Chu Phù nhét quả kỳ lạ vào trong miệng, mơ hồ nói, “Không cẩn thận liền để cho người không ngay thẳng có cơ hội lợi dụng.”

Trần Kỵ phản ứng rất nhanh, Chu Phù vừa dứt lời, anh liền nhịn không được cười ra tiếng: “Em thật giỏi, Chu Phù.”

“Chờ về nhà sẽ trừng trị em một bữa.” Anh lau xong một chút dấu tay cuối cùng, nghiêng đầu nhìn xuống cô, “Cho em xem, rốt cuộc cái gì mới gọi là người không ngay thẳng.”

Chu Phù: “…”

Lúc hai người ở gần nhau thì cãi nhau, đợi đến khi Trần Kỵ thật sự muốn đi, Chu Phù lại bắt đầu luyến tiếc.

Lúc tiễn anh đến cửa, nhịn không được dính trên người anh.

Cằm Trần Kỵ để ở đỉnh tóc cô, một tay ôm ở bên hông cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vài cái, mặc cho cô lưu luyến không rời nằm trong lòng mình một lát, ngoài miệng vẫn quan tâm không khống chế được: “Cố gắng đi theo Phương Hân lão Dư, có cái gì không biết cứ nói thẳng, tất cả mọi người sẽ chăm sóc em.”

“Em biết rồi.” Hai má Chu Phù vùi ở trên ngực anh cọ hồi lâu, mới chậm rãi buông ra, “Về đến nhà thì gọi video cho em nhé.”

“Được.”

Ngày Trần Kỵ rời đi, bên Chu Phù liền đổ mưa đã lâu không ngừng.

Căn cứ hạng mục là ngoài trời, mưa quá lớn, nhiệm vụ điều tra nghiên cứu cũng theo đó gác lại, thời gian đi công tác không thể kiểm soát bắt đầu kéo dài về phía sau.

Một đám người trong tổ dự án không có cách nào ra khỏi khách sạn, đơn giản ghé vào một chỗ vui chơi giải trí, mỗi ngày chạy đến nhà hàng và viện dưỡng sinh tầng giữa khách sạn.

Phương Hân rất có nghiên cứu chăm sóc, cũng có tiền thừa hưởng thụ, cho tới nay đều là khách quen của các thẩm mỹ viện dưỡng sinh lớn ở Bắc Lâm. Trong lúc rảnh rỗi, không ít người dẫn đầu dẫn Chu Phù và Đơn Đình Đình đi massage mặt bóp chân.

Hôm nay ba người thay áo tắm, thoải mái nằm trong thẩm mỹ viện massage mặt, điện thoại của Chu Phù lại vang lên.

Còn chưa nhận, Đơn Đình Đình đã rất hiểu nói: “Chắc chắn lại là sếp rồi.”

Phương Hân cười đến vô cùng mập mờ, mặt nạ dưỡng da cũng không thể thích ứng: “Lúc ban đầu biết hai người là một đôi, trước tiên chị còn có chút quan niệm, cảm thấy Chúc Chúc của em mềm mại yếu ớt, không có sếp thì không được, kết quả sau đó mới phát hiện rằng sếp không có Chúc Chúc mới gọi là không được.”

Chu Phù xấu hổ nhận video, đầu bên kia video, người đàn ông ngay cả chào hỏi cũng không gọi, câu đầu tiên chính là: “Kết thúc chưa? Rốt cuộc khi nào em về nhà?”

Chu Phù nhìn mình trong video, điều chỉnh vị trí mặt nạ, cố nén cười: “Vẫn chưa, trời vẫn đang mưa, có thể hai ngày nữa mới về.”

Đầu kia tâm tình Trần Kỵ rõ ràng sa sút: “Hai ngày trước em cũng nói với anh qua hai ngày nữa, hai ngày lại hai ngày.”

“Thời tiết không tốt, căn cứ hạng mục cũng không cho vào.” Chu Phù nói không trôi chảy.

Trần Kỵ nghiến răng nghiến lợi, không có cách gì với cô: “Thật muốn thông báo nhân sự đuổi em đi, sau đó ông đây lập tức đón em về.”

Chu Phù buồn cười trừng anh một cái: “Còn anh, anh đang làm gì vậy?”

Trần Kỵ vô cùng hào phóng, thẳng thắn vô tư nhìn ống kính một vòng quanh mình, giọng nói mang theo chút u oán: “Một mình trong phòng.”

Chu Phù nhận ra lúc này anh ở nhà, cười nói: “Trung thực như vậy à? Không đi xã giao sao?”

Người đàn ông không được tự nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Bà xã không kiểm tra xã giao, không có ý nghĩa nữa.”

Chu Phù buồn cười.

Ngày hôm sau cuối cùng cũng nghênh đón nắng đẹp mong đợi nhiều ngày.

Lão Dư cũng biết mọi người ra ngoài lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút nhớ nhà, tập hợp mọi người lại và mở một cuộc họp nhỏ, phân công nhiệm vụ một lần nữa, tận lực nắm chắc thời gian, cố gắng làm rõ tất cả những gì cần nghiên cứu trong một ngày, sớm thả mọi người về nhà nghỉ ngơi.

Đoàn người ai nấy đều nóng lòng về nhà, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ cũng tăng gấp bội. Hơn bốn giờ chiều, mọi người hào hứng trở về khách sạn thu dọn hành lý, cùng nhau ngồi lên xe buýt trở về.

Chu Phù vốn định nói trước với Trần Kỵ một tiếng, suy nghĩ một chút, cô lại cất điện thoại, chuẩn bị cho anh một bất ngờ nho nhỏ.

Lão Dư thân thiết bảo tài xế lái xe trực tiếp đến dưới lầu khu chung cư nhà Chu Phù, dựa theo lời dặn dò của Trần Kỵ trước đó, phải chăm sóc Chu Phù thật tốt, vì thế tranh nhau thay Chu Phù xách vali đến cửa thang máy mới yên tâm rời đi.

Lúc thang máy đi tới cửa nhà, đã hơn bảy giờ tối, Chu Phù cẩn thận mở cửa đi vào, người ra đón đầu tiên chính là Cô Lỗ.

Thằng nhóc kia nhìn thấy Chu Phù đã lâu không gặp, hưng phấn đi vòng quanh cô.

Trần Kỵ lười biếng nằm trên sô pha, trong tay cầm điều khiển từ xa, không yên lòng từng giây từng giây đổi kênh, vừa nhìn liền biết không có tâm tư xem ti vi.

Trong nhà lớn, trong lúc nhất thời anh không nghe thấy động tĩnh ở cửa.

Chu Phù lặng lẽ để vali xuống, rón rén đi vào phòng khách. Giây tiếp theo nhìn thấy người đàn ông, cô không quan tâm lập tức nhào tới người anh.

Một bên tay Trần Kỵ vòng ở bên hông cô theo bản năng, che chở người, không cho cô ngã xuống.

Phản ứng lại là trong nháy mắt cô trở về, ánh mắt vốn ảm đạm không ánh sáng thoáng cái sáng lên, hô hấp đều trở nên nặng nề.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn vùi ở trong lòng anh, hai má dán ở trên ngực anh, một lát sau nhỏ giọng nói: “A Kỵ, tim anh làm sao đập nhanh như vậy…”

“Bị em dọa.” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, cổ họng cũng nén rất nhanh, “Anh cho rằng hơn nửa đêm, ma nữ đến.”

Lời này hiển nhiên là anh nói bậy, không ở ngoài là bởi vì bỗng nhiên ôm được bà xã ngày nhớ đêm mong, kích động lại không biết xấu hổ nói.

“Sao bỗng nhiên trở về cũng không nói với anh vậy?” Một bên tay Trần Kỵ vẫn ôm người, tay kia vứt bỏ điều khiển từ xa, dò tới trán cô, dịu dàng vén sợi tóc hơi loạn của cô gái nhỏ ra sau tai, “Nói trước với anh, anh phải đi đón em.”

Chu Phù ghé vào ngực anh, hai tay nâng má lên: “Bất chợt kiểm tra.”

Trần Kỵ lười biếng nở nụ cười: “Vậy bà xã lớn nhất còn hài lòng đối với kết quả kiểm tra không?”

“Coi như anh miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.” Mí mắt Chu Phù cong cong, còn nói, “Thật ra là muốn cho anh một bất ngờ nho nhỏ.”

Chu Phù xê dịch thân thể, tiến đến gần hơn trước mặt anh: “Có bất ngờ gì không?”

Trần Kỵ không trả lời ngay, chỉ đưa tay từ bên hông cô di chuyển xuống, sau đó hơi tăng thêm chút sức lực đè xuống, để cho cô kề sát mình: “Tự em cảm giác một chút đi, có bất ngờ không.”

Hai má Chu Phù trong nháy mắt liền đỏ lên.

Chuyện sau đó giống như nước chảy thành sông, tiểu biệt thắng tân hôn (*).

(*) “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

Chỉ là trong phòng tắm đã tốn một hai tiếng, sau khi đi ra các góc trong nhà đều không có buông tha, giày vò cho đến khi trời sáng, Trần Kỵ mới có thể thỏa mãn buông tha cô.

Chế độ Phù Trầm vô cùng nhân tính hóa, đi công tác trở về bình thường đều có hai ngày nghỉ, để mọi người nghỉ ngơi một chút, thanh thản ổn định điều chỉnh tốt nhịp điệu làm việc và nghỉ ngơi.

Chu Phù ở nhà ung dung được Trần Kỵ nuôi hai ngày sau trở lại công ty, rất nhanh lại đi vào quỹ đạo.

Nhưng đại khái là bởi vì khoảng thời gian trước vừa đi đến thành phố bên cạnh liền kéo dài gần hai mươi ngày, mỗi ngày ra ngoài căn cứ, gió thổi phơi nắng tàu xe mệt nhọc. Sau khi trở về trong một khoảng thời gian rất dài, Chu Phù luôn cảm thấy người có chút mệt mỏi, mỗi ngày giống như là ngủ không tỉnh, nằm mệt ngồi mệt, thậm chí ngay cả đứng cũng không khống chế được mệt mỏi.

Cũng may sau khi giai đoạn điều tra nghiên cứu kết thúc, nhiệm vụ công tác trong thời gian ngắn cũng không nhiều, cô hoàn thành cũng không vất vả lắm.

Trần Kỵ thấy cô cả ngày ỉu xìu, lo lắng cô ảnh hưởng đến khẩu vị, mỗi ngày càng bỏ ra hơn 100% sức lực, nghĩ cách làm cho cô đủ loại đồ ngọt tươi ngon.

Nhưng ngoài ý muốn đó là, cô gái nhỏ này mặc dù mệt rã rời, nhưng khẩu vị so với trước tốt hơn không ít.

Lúc trước phải nhìn chằm chằm mới có thể ăn hết non nửa chén cơm, hiện tại cũng không cần anh phí tâm dỗ dành, cô có thể ngoan ngoãn ăn xong.

Xế chiều thứ năm, Lục Minh Bạc gọi điện thoại cho Trần Kỵ, nói cục quy hoạch bên kia lại có bữa tiệc.

Trong khoảng thời gian này, Hứa Tư Điềm bận rộn chuyện xuất ngoại, Lục Minh Bạc một lòng một dạ muốn đuổi ra nước ngoài, sức lực ít nhiều có chút không đủ.

Trần Kỵ vốn không có ý định đi, nghĩ thế, anh vẫn đáp ứng.

Ngoài ra, anh còn có chút tâm tư khác.

Chạng vạng còn chưa tan tầm, anh về nhà sớm, thay Chu Phù làm xong một bàn cơm tối ấm lên.

Sau đó gửi tin nhắn cho cô:【Buổi tối có xã giao, bữa tối anh đã làm xong rồi, em tan tầm về nhà ăn vừa vặn.】

Chu Phù vội trả lời:【Dạ.】

Trần Kỵ tiếp tục ám chỉ:【Anh nói, buổi tối, có, ứng, thù lao.】

Chu Phù không hiểu:【Biết rồi, em thấy anh vừa gửi rồi.】

Trần Kỵ: …

Trần Kỵ dứt khoát đưa ra yêu cầu:【Buổi tối em nhớ gọi điện thoại tới kiểm tra.】

Trong nháy mắt Chu Phù nhìn thấy tin nhắn, buồn cười:【Biết rồi biết rồi, em nhất định sẽ kiểm tra anh.】

Người đàn ông mỉm cười hài lòng với chiếc điện thoại.

Đến bữa tiệc, Trần Kỵ vẫn như cũ là bộ dạng mà Lục Minh Bạc khinh thường, thuốc lá và rượu một chút không dính, một ly nước chanh giành lấy thiên hạ.

Hơn một tiếng sau, màn hình điện thoại anh đặt trên bàn rượu cuối cùng cũng sáng lên.

Bốn chữ kiêu ngạo đắc ý trong nháy mắt viết lên mặt Trần Kỵ, người đàn ông hắng giọng, liếc mắt nhìn Lục Minh Bạc bên cạnh, đặc biệt đưa màn hình điện thoại cho anh ấy nhìn: “Kiểm tra đến rồi.”

Lục Minh Bạc: “…”

Trần Kỵ không nỡ để cho Chu Phù chờ quá lâu, anh khoe khoang xong, lập tức bắt máy trước mặt một bàn người.

Sau đó trong nháy mắt video trên điện thoại hiện ra rõ ràng, biểu cảm người đàn ông đột nhiên ngơ ngẩn.

Đầu bên kia video, Chu Phù giơ que thử thai nhắm ngay ống kính, trên mặt ít nhiều mang theo chút vui sướng và luống cuống.

Thật lâu sau, Trần Kỵ rốt cuộc tìm lại được giọng nói, trên người đàn ông từ trước đến nay trầm ổn bướng bỉnh, hiếm thấy xuất hiện tâm tình căng thẳng, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng mang theo chút cà lăm: “Cái, có ý gì…?”

Cô gái nhỏ c/ắn môi dưới, cũng có chút chần chừ: “Hình như… có thể là, là có…”

“Có rồi?”

Chu Phù khẽ gật đầu: “Em xem hướng dẫn sử dụng nói, có hai vạch chắc là… có…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui