Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Đối với chuyện mang thai này, ngay từ đầu Chu Phù vui sướng.

Trần Kỵ cho cô cảm giác an toàn, suy nghĩ của cô bây giờ vô cùng đơn giản. Đối với tương lai cũng không có chút băn khoăn, dù sao bất kể gặp phải bất cứ chuyện gì, bên cạnh cô nhất định sẽ có anh ở đây, cho nên đối với đứa bé đã đến, cô chỉ có vui vẻ và chờ mong.

Nhưng bởi vì người cha tương lai Trần Kỵ này cũng chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, đối với cô căng thẳng khắp nơi, dẫn đến Chu Phù mất đi không ít vui vẻ ngắn ngủi.

Ví dụ như giữa trưa hôm đó từ bệnh viện kiểm tra xong, sau khi lái xe về đến nhà, chuyện đầu tiên Trần Kỵ làm đó là lập tức đi về phía tủ lạnh trước cô một bước. Trước tiên tịch thu không ít kem ly và toàn bộ hàng tồn kho mà cô giấu vào bên trong.

Chu Phù trông mong đứng bên cạnh tủ lạnh, nhìn anh bận rộn, sâu trong lòng vô cùng đau buồn.

“Nhiều như vậy, anh muốn lấy đi đâu thế…”

“Mặc kệ lấy đi đâu, dù sao cũng không có khả năng lọt vào miệng em.” Trần Kỵ ung dung bình tĩnh không ngừng móc ra ngoài, thỉnh thoảng còn mang theo ý cười mỉa mai cô vài câu, “Giấu rất nhiều nhỉ? Khó trách mấy tháng trước khi kỳ kinh nguyệt đột nhiên lại đau, cũng không dám làm nũng đùa giỡn với anh, thì ra là chột dạ.”

“…”

Dù sao cũng bắt được tang vật, Chu Phù không còn lời gì để nói.

“Buổi chiều đi làm bảo Lý Thuận đến một chuyến, mang toàn bộ đi chia cho mọi người ở công ty.” Trần Kỵ bày ra thái độ nhẫn tâm vô tình.

Chu Phù vẫn cố gắng tranh thủ một chút lợi ích cuối cùng cho mình: “Để lại một chút… mỗi ngày em sẽ nếm thử một miếng.”

Trần Kỵ cười lạnh một tiếng: “Lúc trước em cũng nói với anh như vậy, anh mắt nhắm mắt mở, em thì hay rồi, ban ngày ăn còn chưa đủ, nửa đêm thừa dịp anh ngủ, còn có thể len lén đứng lên lục tủ lạnh, mấy lần rồi, chính em nói.”

Chu Phù: “…”

Số lần quả thật không ít, cho nên sau kỳ kinh nguyệt đau cô cũng không dám lên tiếng.

Cuối cùng Trần Kỵ phát hiện tình huống không đúng lắm. Anh giận sôi máu, mình thật vất vả mới đút thuốc cho cô hơn một năm, mới chăm sóc tốt sức khỏe cô một chút, cô thì ngược lại, một ly kem trong tủ lạnh lập tức lăn qua lăn lại.

Sau khi sự việc bại lộ, Trần Kỵ đã tịch thu một lần, không ngờ lần này lật lại, cô lại vụng trộm thêm không ít.

Lại không nỡ tức giận hướng về phía cô, bằng không nói thêm vài câu chọc khóc, kết quả còn không phải để anh dỗ dành.

Anh cũng không biết nên tức giận hay nên cười.

“Em lén lút đứng lên, anh có thể không biết à?” Trần Kỵ thấy cô càng đến gần, vươn cánh tay ngăn lại, “Đứng về phía sau một chút, không khí ở đây lạnh quá.”

“A…” Chu Phù nghe lời lui về phía sau vài bước.


Trần Kỵ tiếp tục nói: “Em động ngón tay trong lòng anh, anh cũng biết em muốn làm gì.”

Chu Phù: “…”

Nghĩ vậy, động tác thu dọn tủ lạnh của Trần Kỵ thoáng dừng lại, ánh mắt liếc nhìn qua người cô: “Hơn nửa đêm còn có thể khiến em có sức bò dậy khỏi giường, có phải anh nên kiểm điểm bản thân không đủ cố gắng không?”

Chu Phù sửng sốt hai giây: “…??!!”

“Vẫn không nên có hiểu lầm không thực tế như vậy…” Trong giọng nói Chu Phù mang theo sự sợ hãi.

Cuối cùng Trần Kỵ vẫn không nhịn được bị giọng nói này của cô chọc cười, tim cũng mềm nhũn không ít, không chịu nổi cô năn nỉ ỉ ôi, đến cuối cùng, anh vẫn để lại cho cô một ngăn kéo nho nhỏ.

Trần Kỵ thu dọn tủ lạnh xong đứng dậy, vừa quay đầu lại liền thấy trên mặt Chu Phù lộ vẻ mừng thầm sau khi thực hiện được, vẻ mặt kia giống hệt như lúc trước ở khu vui chơi Kim Đường, lúc anh đồng ý mua kem ly, vô tâm vô phế (*), cơ bản là một chút cũng không lo lắng cho sức khỏe của mình.

(*) Vô tâm vô phế (没心没肺): Một tâm một phế: Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.

Trần Kỵ đau đầu nhéo sống mũi, nụ cười trên khóe môi lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng thật sự không có cách nào khác, anh đối với Chu Phù từ trước đến nay không có cách gì.

“Đừng lén ăn nữa, có nghe thấy không?” Trần Kỵ quan tâm dặn dò một câu, cũng không muốn dong dài “Vì tốt cho em” mà thế hệ trước mới thích nói.

Chu Phù mơ hồ “Dạ” một tiếng.

Trần Kỵ dễ dàng nghe ra “kẻ tái phạm” này không tình nguyện, nhịn không được tiến lên đưa tay véo má cô: “Không được, đợi lát nữa anh viết hợp đồng em ký.”

Chu Phù mở to mắt, không hiểu: “?”

“Ăn vụng kem bị anh bắt được một lần, chuyện phòng the ghi thêm mấy lần, chờ sau khi người này ra ngoài, có lúc em trả nợ.”

Chu Phù: “…”

Thấy khuôn mặt Chu Phù đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn anh, Trần Kỵ lại nhịn không được nhếch môi dưới, khẽ thở dài một hơi, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ vài cái vào bụng dưới bằng phẳng không nhìn thấy bất kỳ thay đổi nào của cô: “Sau này trong cái bụng này, cũng không thể di truyền thói quen chơi xấu này của em được.”

Chu Phù không khách khí hất cằm: “Dựa vào cái gì chứ?”

Trần Kỵ l iếm môi dưới, buồn cười nói: “Anh sợ anh bị bỏ ra ngoài dễ dàng.”

Chu Phù hừ một tiếng: “Vậy bây giờ anh bỏ em đi, anh không bao giờ gặp rắc rối trong tương lai nữa.”


Trần Kỵ nghiến chặt răng hàm suýt chút nữa bị cô làm cho tức chết, nắm chặt cái cằm không có trái tim này, dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất nói ra những lời sợ hãi nhất: “Anh bỏ được sao?”

Hơn ba giờ chiều, Lục Thiên Sơn đặc biệt tới một chuyến.

Rạng sáng sau khi Trần Kỵ gọi cho ông cuộc điện thoại kia, ông liền lập tức từ chối tất cả công việc trong tay, đặc biệt từ nước ngoài đáp chuyến bay gần nhất trở lại Bắc Lâm.

Sau khi tới sân bay quốc tế Bắc Lâm, ngay cả nhà cũng không có ý định về, lập tức bảo trợ lý lái xe về nhà Trần Kỵ.

Dọc theo đường đi, ông thấp thỏm lên kế hoạch trong đầu. Hồi lâu sau, ông mới sửa sang lại suy nghĩ nói chuyện với Trần Kỵ, liền gọi điện thoại qua.

Gọi vài lần liên tiếp cũng không thấy Trần Kỵ nhận, nhưng tình huống này ông đã sớm quen. Lục Thiên Sơn vô cùng kiên nhẫn không ngại phiền toái tiếp tục gọi, một lát sau rốt cuộc cũng đợi được điện thoại kết nối.

Chỉ có điều trong ống nghe truyền đến giọng của một cô gái nhỏ: “Xin chào?”

Lục Thiên Sơn sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại chắc là Chu Phù, đổi lại là ai cũng không ngờ những kỹ năng máu sắt đã có mặt trên thương trường từ nhiều năm nay, có một ngày cũng sẽ căng thẳng thấp thỏm trước mặt con trai và con dâu.

Lục Thiên Sơn hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể, dù sao cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia là cục cưng của con trai ông, một chút ông cũng không dám chậm trễ: “Xin chào, xin chào, ba là… Ba là ba của A Kỵ, Lục Thiên Sơn.”

Nghe giọng điệu nghi hoặc của Chu Phù, ông liền biết Trần Kỵ không lưu số điện thoại của ông, nhưng cũng ở trong dự đoán, Lục Thiên Sơn vội vàng tự báo cửa nhà.

So với sự xa cách và không kiên nhẫn của Trần Kỵ, Chu Phù không có mâu thuẫn và thành kiến gì với ông, thái độ rõ ràng tốt hơn rất nhiều: “Chào ba ạ, A Kỵ đang nấu cháo, con đi gọi anh ấy nhé.”

Lục Thiên Sơn cũng cảm thấy hơi áy náy, suy nghĩ một chút, nói với cô: “Có phiền phức không? Là như vậy, một lát nữa thôi, ba có thể sẽ qua các con một chuyến, không biết các con có tiện không? Con có thể hỏi A Kỵ không?”

Chu Phù không chút suy nghĩ, lập tức đồng ý: “Được ạ, ba lại đây đi, chúng con không có việc gì cả.”

Cúp điện thoại, Chu Phù cầm điện thoại từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường đi tìm Trần Kỵ nói một tiếng.

Chu Phù hiểu rõ cá tính mạnh miệng mềm lòng của Trần Kỵ, thật ra đối với người cha này đã sớm không có mâu thuẫn gì. Sau khi vào phòng bếp, cô tùy ý ngồi xuống cái ghế Nakashima, giơ điện thoại di động màu đen trong tay lên: “Vừa rồi điện thoại của anh vang lên.”

Trần Kỵ thản nhiên “Ừm” một tiếng, trên tay anh cầm muỗng gỗ, đôi mắt rũ xuống. Anh đang khuấy đều cháo thịt bằm ở trong nồi đất, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Chu Phù bị chọc hơi thèm ăn, nhịn không được tiến đến bên cạnh anh. Cô chui vào từ khe hở giữa cánh tay và bên hông người đàn ông, thò đầu ra.

“Cẩn thận nóng.” Trần Kỵ dặn dò nói.

“À.” Chu Phù trả lời xong, lại chuyển đề tài trở lại điện thoại, “Sau đó em nhận thay anh.”

Trần Kỵ như cũ chẳng thèm để ý nói: “Ừm, nhận thì nhận.”


“Anh không sợ bị em lén biết bí mật nhỏ của anh sao?”

Trần Kỵ hừ cười một tiếng: “Anh có thể có bí mật cái rắm, em cho rằng ai cũng giống như em à, hơn tám trăm anh trai ư?”

Chu Phù: “…”

Chu Phù không đào hố cho mình nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Ba anh nói lát nữa sẽ tới đây một chuyến, em đồng ý rồi.”

Nghe vậy, Trần Kỵ hơi dừng muỗng gỗ trong tay, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, cảm xúc dường như không có gì thay đổi, giọng nói vẫn dứt khoát như cũ: “Ừm, đoán chừng là biết em mang thai, đặc biệt tới tặng người tặng đồ, không chừng còn muốn đưa phòng nữa.”

Chu Phù mở to mắt: “Tặng người?”

“Bảo mẫu, nhất định là sợ anh không có kinh nghiệm, chăm sóc không tốt.” Trần Kỵ thấy Chu Phù trông mong nhìn nồi đất thèm ăn, dứt khoát múc cho cô một chén nhỏ pha thêm vị, sau khi khuấy ấm rồi giúp cô bưng lên bàn ăn, “Em đừng thấy ông ấy như vậy, lúc trước khi ông ấy và mẹ anh xa nhau, cũng không biết mẹ anh có anh, cho nên từ lúc mẹ anh mang thai đến lúc sinh nở, ông ấy không tham dự qua, cũng là một người không có kinh nghiệm. Tối hôm qua vừa nghe anh nói đến chuyện này của em, ông ấy liền căng thẳng không chịu nổi, nói chuyện cũng không lưu loát.”

Trần Kỵ lạnh lùng mỉa mai một câu: “Không có tiền đồ.”

Chu Phù buồn cười nói: “Không phải anh cũng giống vậy sao?”

“Cái gì?”

“Không có tiền đồ.” Chu Phù chớp mắt mấy cái, “Không phải anh cũng căng thẳng như vậy sao?”

Trần Kỵ ngước mắt nhìn về phía cô, nghiến răng nghiến lợi véo má cô, cuối cùng vẫn khẽ thở dài, kéo khóe môi thừa nhận: “Là… căng thẳng muốn chết.”

Cha con rốt cuộc là cha con, tính tình tương tự không nói, cho dù không ở bên nhau bao lâu, hiểu rõ đối phương cũng vô cùng thấu đáo.

Lúc Lục Thiên Sơn đến, quả nhiên đúng như lời Trần Kỵ nói, người giúp việc và thuốc bổ mang theo đầy đủ.

Thùng lớn thùng nhỏ khiêng vào phòng khách trống trải lầu hai, sau đó còn gọi Trần Kỵ lên, lần lượt giới thiệu cách nấu và hiệu quả nấu ăn.

Trần Kỵ hiếm khi bình tĩnh hoà nhã đi theo bên cạnh ông, nghe được hết sức kiên nhẫn cẩn thận.

“Những thứ này đều tốt cho Tiểu Chúc Chúc, ba đặc biệt hỏi rất nhiều chuyên gia về phương diện này, được người ta đề cử.” Một cặp cha con ngày thường tiện tay ký mấy tỷ dự án cũng không chớp mắt, giờ phút này đều tự nhíu mày, biểu cảm nghiêm túc lại căng thẳng tiến đến nghiên cứu cùng nhau, nghiêm túc giống như đang thương lượng chuyện đại sự gánh vác mạch máu kinh tế, “Muốn ăn hay không thích ăn, thích hợp dỗ dành hay lừa gạt, chủ yếu là tốt cho sức khỏe, chăm sóc tốt sẽ không dễ bị bệnh, nhưng cũng không thể ép buộc, cho nên duy trì tâm trạng tốt là quan trọng nhất.”

Trần Kỵ hiểu rõ trong lòng: “Con biết rồi.”

“Con nào dám ép cô ấy.”

Lục Thiên Sơn nghe vậy nở nụ cười, mấy chữ “Thằng nhóc con cũng có hôm nay” trên mặt ông to, rõ ràng.

Tán gẫu xong chuyện thuốc bổ, Lục Thiên Sơn lại nói với Trần Kỵ: “Mấy chị dâu và người giúp việc vừa mới tới với ba đều ở nhà chăm sóc ông nội con nhiều năm, làm việc nhanh nhẹn cũng không nói nhiều, nhân phẩm đều rất tốt, rất có kỹ năng chăm sóc người, ba trộm tất cả từ chỗ ông nội con, để bọn họ ở lại đây chăm sóc con và Tiểu Chúc Chúc đi.”

Trần Kỵ “chậc” một tiếng: “Đạo đức của ba cũng quá tồi tệ, chuyện trộm gà trộm chó này đều làm, ngày nào đó sẽ làm lão già tức chết.”

“Thời kỳ đặc biệt, thủ đoạn đặc biệt mà.” Lục Thiên Sơn thuận miệng thốt ra, “Cha yêu, tức chết đi được, ba đã sống rất tốt trong nhiều năm qua.”


Trần Kỵ: “…”

Trần Kỵ vẫn không muốn tiếp nhận: “Chủ yếu là hai chúng con không quen trong nhà có người ngoài ở, huống hồ con có thể chăm sóc cô ấy.”

“Con chưa từng chăm sóc phụ nữ có thai, mấy chị dâu này kinh nghiệm phong phú, tương lai thằng nhóc kia chào đời, con cứ một lòng một dạ chăm sóc Tiểu Chúc Chúc, các chị ấy cũng có thể thay con chăm sóc thằng nhóc kia.” Lục Thiên Sơn cũng vô cùng hiểu rõ đối với đứa con trai này, khuyên nhủ đến điểm mấu chốt.

Trần Kỵ hiếm khi đồng ý với ông: “Cũng đúng.”

Lục Thiên Sơn tiếp tục nói: “Nếu con chê trong nhà có người ngoài không quen, ba sẽ mua một căn hộ ở tầng dưới, để cho các chị ấy làm xong việc liền đi xuống, không quấy rầy các con. Hay là có một biệt thự gần công ty con chứ? Lúc trước đã nói với con, các con dọn qua đó cũng rất tốt, nhà mình có hai vườn hoa, tương lai thằng bé có thể chạy có thể nhảy, cũng có chỗ lớn hơn để chơi.”

“Shhh” Trần Kỵ suy nghĩ một lát, “Nói sau đi, đến lúc đó con hỏi cô ấy có đồng ý dọn đi hay không. Dù sao ở đây đã quen rồi, trước đó cô ấy ngủ không ngon lắm, con sợ đổi chỗ, cô ấy ngủ không được.”

“Được, các con tự thương lượng đi, muốn thì chuyển qua, quanh năm có người xử lý, lập tức có thể ở.”

Ngày hôm nay Lục Thiên Sơn nói chuyện với Trần Kỵ, sợ là nhiều hơn cả đời này. Lúc đi tâm tình ông rất tốt, còn lặng lẽ nhét cho Chu Phù mấy tấm thẻ với số tiền cực cao, để cho cô làm tiền tiêu vặt.

Chu Phù từ chối không có kết quả, thấy Lục Thiên Sơn đi rồi, cô vô cùng căng thẳng chạy đến trước mặt Trần Kỵ nói chuyện thẻ.

Trần Kỵ không quan trọng nói: “Cho em thì cứ cầm, đừng lãng phí tiền tiêu vặt của em.”

Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, buồn cười nói: “Căng thẳng như vậy làm gì? Sao cứ như chưa từng thấy tiền vậy, Phù Trầm không nghèo đến mức em đâu, chủ tịch Chu à.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Đừng cầm đi mua trộm kem ăn là được.”

Chu Phù tức giận nói: “… Em không chỉ có chút tiền đồ này đâu!”

“Ồ, giọng điệu lớn như vậy.” Trần Kỵ đưa tay khẽ nâng cằm cô, “Còn gì mờ ám trong kế hoạch của em nữa không?”

Chu Phù cầm trong tay một xấp thẻ nặng trịch, lẩm bẩm nói: “Sao em lại có cảm giác mẫu bằng tử quý (*) thế…”

(*) Cổ nhân có câu “mẫu bằng tử quý”, nghĩa là mẹ vinh hiển nhờ con.

Trần Kỵ hừ cười một tiếng: “Con cái là gì chứ, ở cái nhà này, em quý nhất.”

Chu Phù cong môi dưới.

Trần Kỵ tiếp tục nói: “Ngay cả dạy bảo anh cũng nghĩ kỹ, chờ đến khi thằng nhóc này ra đời, anh sẽ phải truyền thụ cho nó.”

Chu Phù tò mò hỏi anh: “Dạy bảo gì vậy anh?”

Trần Kỵ nghiêm túc nói: “Đầu tiên là yêu mẹ, sau đó là yêu bản thân mình.”

Chu Phù thuận miệng hỏi: “Vậy ba đâu?”

“Ba yêu các con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận