Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Một khoảng thời gian rất lâu sau khi trôi qua, Chu Phù mới bỗng nhiên nhận thấy được, giáo viên mầm non dường như đã rất lâu không có gọi điện thoại cho mình mách lẻo.

Nhóc quỷ Trần Thương Lục này là chính cô sinh ra, làm sao có thể không hiểu tính tình của cậu nhóc được.

Chu Phù đối với cậu nhóc có thể nhanh chóng cải tà quy chính, cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, luôn cảm thấy yên tĩnh chắc chắn sẽ có yêu quái.

Trưa hôm nay trước khi tan tầm còn gần nửa tiếng, Chu Phù tiện tay lưu lại một nửa bản vẽ, tắt máy tính xong động tác nhanh chóng thu dọn xong túi xách, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Kỵ một chuyến.

Lúc đi vào phòng làm việc, Trần Kỵ vẫn giống như thường ngày, anh cũng không ngẩng đầu lên, cụp mắt, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bản vẽ dày đặc trên bàn.

Thấy người tới hồi lâu không lên tiếng, bút máy trên tay người đàn ông dừng một chút, ngòi bút dính một vệt mực đen trên giấy than.

Một giây sau, Trần Kỵ ngẩng đầu lên theo bản năng, ánh mắt nhìn Chu Phù trong nháy mắt, khóe môi bất giác cong lên: “Lãnh đạo đến thị sát công tác sao?”

Trần Kỵ nói xong liền từ trên ghế giám đốc rộng rãi đứng dậy, dưới chân nổi gió đi vài bước tới bên cạnh Chu Phù. Anh tiện tay xách túi cho cô, đặt ở trên bàn làm việc, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn người đến trước ghế ngồi anh vừa mới ngồi, bàn tay to ấm áp đặt lên vai cô, vỗ nhẹ một cái, ý bảo cô ngồi xuống.

Chu Phù cũng không khách khí với anh, lập tức chiếm lấy chỗ ngồi.

Bàn tay to của Trần Kỵ ở trên vai cô, sức lực vừa phải bóp giúp cô vài cái, ngón cái còn vô cùng săn sóc đặt ở phía sau cổ cô. Khi nằm sấp lâu ngày hoặc vẽ trên màn hình máy tính, vị trí dễ dàng đau nhức nhất, nhẹ nhàng di chuyển theo vòng tròn.

Chu Phù bất giác ngửa cằm, bởi vì mấy động tác đơn giản nhưng đúng chỗ của anh, mệt mỏi ở xương cổ trong nháy mắt giảm đi không ít.

Trần Kỵ vừa xoa bóp cho cô, giọng nói từ phía sau cô truyền đến, ngữ khí luôn luôn cưng chiều: “Lãnh đạo có chỉ thị gì không?”

Chu Phù tiện tay cầm lấy cái ly anh đặt trên bàn hỏi: “Em khát quá, có thể uống một ngụm được không?”

“Khách khí với anh à?” Trần Kỵ khẽ cười, “Ở chỗ anh, có cái gì em không thể chứ? Em bảo anh dùng miệng đút cho em, anh cũng phải làm theo.”

Không chỉ làm theo, anh còn rất vui vẻ làm.

Chu Phù: “…”


Sau khi Chu Phù uống một ngụm trà, cuối cùng cũng bắt đầu vấn đề: “Em cảm thấy Trần Thương Lục gần đây không đúng lắm.”

Trần Kỵ: “?”

Trong ấn tượng của anh, trong khoảng thời gian này, toàn bộ cục diện rối rắm của Trần Thương Lục đều do một tay Lục Thiên Sơn dọn dẹp, làm những chuyện không thể để người khác biết, chắc là Chu Phù không biết mới đúng.

Trần Kỵ im lặng hai giây, chần chừ mở miệng: “Thằng nhóc kia gần đây… không phải rất ngoan sao?”

“Chính là bởi vì quá ngoan nên em mới cảm thấy không đúng.”

Trần Kỵ liế/m môi dưới: “Vậy hôm nào anh đi hỏi tình hình.”

Chu Phù hờ hững “Ừm” một tiếng, không định dừng lại lâu trong phòng làm việc, chỉ ngửa đầu hỏi anh: “Ông chủ ơi.”

Trần Kỵ: “?”

“Hôm nay em muốn về sớm, được không?”

“Anh dám nói không được à?”

Chu Phù cong môi dưới.

Hơn nửa tiếng sau khi Chu Phù rời khỏi phòng làm việc, Trần Kỵ mới bỗng nhiên phản ứng lại, hôm nay cô về sớm, không chừng đó là lập tức đi đến chỗ Lục Thiên Sơn đột kích Trần Thương Lục.

Trong khoảng thời gian này, Trần Thương Lục vẫn ở nhà Lục Thiên Sơn, thế giới hai người Trần Kỵ sống rất thoải mái, suýt chút nữa đã quên bên ngoài còn có một đứa con trai.

Nghĩ vậy, anh vội vàng gọi điện thoại cho Lục Thiên Sơn, vốn định thông báo cho ông một tiếng là Chu Phù có thể sẽ đi qua, để cho ông hơi kiềm chế Trần Thương Lục một chút, tránh cho quá làm càn, bị mẹ ruột cậu nhóc bắt gặp, ba người bọn họ đều chịu không nổi.

Nhưng nào ngờ, cuộc điện thoại này của anh vẫn gọi chậm.

Chu Phù đã đến nhà họ Lục, Trần Thương Lục cũng đã bị bắt tại trận.


Trần Kỵ không nói nhiều lời, đứng dậy vội vàng chạy về nhà.

Từ sau khi Trần Thương Lục có thể đi lại và chạy nhảy, Trần Kỵ liền đồng ý với đề nghị lúc trước của Lục Thiên Sơn, cả nhà chuyển đến biệt thự sân vườn cách công ty không xa.

Hoàn cảnh địa phương cũng tốt, Trần Thương Lục có thể chơi, có thể hoạt động cũng nhiều.

Lúc này Trần Kỵ vội vã thắng xe trước sân vườn, còn chưa xuống xe đã dự cảm được việc đại trọng không ổn.

Người đàn ông nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe ra sân, quả nhiên thấy Trần Thương Lục chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn đứng ở cửa nhà.

Mà cửa biệt thự lại đóng chặt.

Ba đến năm người làm vườn bên cạnh nhìn thấy tình hình này, cũng không dám mở cửa cho cậu bé.

Cậu bé ủ rũ lang thang trước cửa nhà một hồi, cuối cùng chỉ có thể đi đến trong vườn hoa, lên chiếc xe mô hình chạy bằng điện cậu yêu thích nhất.

Các mô hình thu nhỏ tỉ lệ như Chiến Thần GTR, ngoại trừ kích thước có chút chênh lệch với chiếc xe của Trần Kỵ kia, còn lại gần như tái hiện hoàn hảo, đầy đủ chức năng.

Lúc trước Trần Kỵ đặc biệt đặt tới đưa cho cậu bé làm quà sinh nhật, thằng nhóc kia phấn khích rất lâu.

Chu Phù thì hết chỗ nói đã lâu.

Trần Kỵ quan sát một lát, anh xuống xe đi tới bên cạnh chiến thần nhỏ màu đen kia, lười biếng ngồi xổm xuống, gõ nhẹ cửa sổ xe của Trần Thương Lục.

Người sau nghiêng đầu nhìn, thấy là ba, vội vàng đặt cửa sổ thủy tinh xuống.

Trần Kỵ thuận miệng hỏi: “Tại sao con lại ở đây một mình thế?”

Trần Thương Lục thành thật khai báo: “Mẹ bảo con cút ra đây để kiểm điểm lại.”

Trần Kỵ: “Vậy con tới đây kiểm điểm sao?”


“Vâng… con cũng không có chỗ nào khác để đi.” Trần Thương Lục học một từ mới, nói, “Con cảm thấy trong xe này đặc biệt có lòng trung thành.”

Trần Kỵ: “…”

Năm đó con được sinh ra từ trong xe này, đương nhiên có lòng trung thành rồi.

Trần Kỵ tiếp tục xét hỏi: “Vậy con kiểm điểm lại thế nào rồi?”

Trần Thương Lục hơi khổ não: “Con không biết rốt cuộc phải kiểm điểm lại chuyện gì.”

Trần Kỵ suýt chút nữa bị cậu nhóc làm cho tức cười: “Chính xác thì con đã làm bao nhiêu thứ vớ vẩn rồi?”

“…” Trần Thương Lục nhất thời không lên tiếng, một giây sau, bẻ ngón tay bắt đầu đếm từng món một, trong miệng còn lẩm bẩm.

“…”

Trần Kỵ không nói nên lời mà nhìn cậu nhóc, cảm thấy đứa nhỏ này xứng đáng bị vậy.

Lúc trước nếu may mắn tốt sinh con gái, tính tình giống Chu Phù, phỏng chừng nhiều lắm là thích khóc một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không gây chuyện như vậy.

“Con tự kiểm điểm trước đi.” Trần Kỵ đứng lên, “Ba đi vào dỗ dành mẹ.”

Trần Thương Lục vội vàng không biết còn giả vờ gật đầu, ánh mắt nhìn Trần Kỵ như nhìn thấy cứu tinh, thấy anh xoay người muốn đi, còn vô cùng thân thiết dặn dò một câu: “Vậy ba cẩn thận một chút nha.”

Trần Kỵ: “…Con trai thật hiếu thảo.”

Trần Thương Lục không biết Trần Kỵ đã cố gắng bao nhiêu, mới để cho cậu nhóc ở ngoài hơn nửa tiếng cuối cùng cũng có thể bước vào cửa lớn biệt thự.

Lúc ăn cơm trưa, toàn bộ quá trình ngoan ngoãn không nói một lời, cho cái gì ăn cái đó.

Cũng may bộ dạng và tính tình cậu nhóc đều theo Trần Kỵ, khẩu vị cũng không khác gì Trần Kỵ, vốn không kén ăn.

Thằng nhãi con nghiêm túc vùi đầu một hơi ăn hai chén cơm, trên mặt Chu Phù cuối cùng cũng có chút tươi cười nhàn nhạt.

Trần Thương Lục tranh thủ cho kịp thời cơ, ngại ngùng dựa vào người Chu Phù, thuần thục lấy từ trong túi quần ra một viên chocolate, nhét vào trong tay Chu Phù.

Nhưng chocolate vẫn chưa nóng, Trần Kỵ ngồi đối diện bàn ăn lập tức hắng giọng. Chu Phù ngước mắt nhìn, Trần Thương Lục biết ba sẽ tịch thu, vội vàng lấy thân mình che trước mặt Chu Phù, bảo vệ cho cô: “Mẹ sắp lén ăn rồi.”


Cuối cùng Chu Phù vẫn bị cậu nhóc chọc phá.

Trần Kỵ cũng không thể tránh được mà kéo khóe môi: “Làm tới làm lui, hai người lại cùng một phe rồi.”

Buổi tối ăn cơm xong, Trần Thương Lục tắm rửa xong, một mình đứng ở trong phòng sách nhỏ của cậu nhóc, ôm những mô hình gỗ mà Trần Kỵ làm mấy năm trước, tháo ra lắp vào rồi lại tháo ra lắp vào. Sau khi gấp lại một hồi lâu, ngã xuống thảm trải sàn ngủ thiếp đi.

Trần Kỵ ở phòng khách dưới lầu xem chương trình giải trí với Chu Phù. Xem một lát, thấy Trần Thương Lục không lên tiếng, anh không nhanh không chậm đi lên tìm người.

Thấy cậu bé nằm ngủ trên mặt đất, anh thuận tay đưa cậu nhóc về giường trong phòng trẻ em.

Sau khi giải quyết xong chuyện nhỏ này, anh lập tức trở lại dưới lầu, tiến đến bên cạnh và quyến rũ người.

Chu Phù đang xem chương trình giải trí, đầu cô gối lên người Trần Kỵ, cười đến mức bả vai run lên.

Cơ bản là Trần Kỵ không có tâm tư xem chương trình giải trí, tầm mắt đều ở trên người cô, động tác trên tay đã rất không ngoan ngoãn, chỉ có điều Chu Phù xem đến mức mê mẩn, còn chưa phát hiện ra.

Vừa nhìn, còn vừa nói với Trần Kỵ: “A Kỵ, nếu chúng ta có con gái nữa thì tốt quá, có thể thắt bím tóc và mặc váy nhỏ cho nó.”

Trần Kỵ không nghiêm chỉnh trả lời: “Anh cũng có thể thắt bím tóc và mặc váy nhỏ cho em mà.”

Chu Phù: “…”

Người đàn ông kéo người phụ nữ đang cười dịu dàng trên người mình lên, nhéo cằm cô, để cô nhìn về phía mình: “Không phải em nói muốn sinh con gái sao?”

“Hả?” Chu Phù còn chưa kịp phản ứng.

“Con gái hay không phải con gái, anh cũng không sao cả.” Trần Kỵ nghiêm túc nói, “Nhưng vừa vặn, anh đối với quá trình mang thai con gái này còn cảm thấy rất hứng thú.”

Chu Phù: “…?”

“Em chọn đi.” Anh bất chợt nói.

Chu Phù không hiểu: “Chọn cái gì?”

Trần Kỵ cười lưu manh: “Lúc này muốn ở đâu? Do em chọn.”

Chu Phù: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận