Editor: Saki
Trần Kỵ ngoài miệng nói tới nói lui, thật sự đến lúc làm càn ra trận, việc cần làm là bảo vệ bị giảm.
Chu Phù buồn ngủ bị anh ôm ra khỏi phòng tắm, nhét vào trong chăn, ánh mắt cũng sắp không mở ra được.
Đợi anh trở về phòng tắm, động tác nhanh chóng tắm rửa một lần nữa rồi trở lại giường, Chu Phù đã mệt đến kiệt sức trong chốc lát.
Chỉ có điều sau khi nhận ra động tĩnh Trần Kỵ trở về, ngay cả mắt cô cũng không mở, hai tay hai chân mảnh khảnh dường như theo thói quen quấn lên người anh.
Ngủ mơ mơ màng màng đến mức hai má nhét vào khuỷu tay anh, ngón tay vô thức nắm lấy vải áo ngủ của anh.
Trong tiềm thức phải dính nhiều người thì dính nhiều người.
Trần Kỵ ở trên người Chu Phù cho tới bây giờ cũng không có từ ngữ thỏa mãn này. Bà cô nhỏ chủ động nhào vào trong ngực, cho dù vừa rồi đã lăn qua lăn lại mấy tiếng, anh cũng nhịn không được lại gần trộm chút hương thơm.
Nụ hôn càng ngày càng nặng, hơi thở cũng nặng thêm một chút.
Sức lực ngang ngược nhanh chóng kéo suy nghĩ của Chu Phù từ trong giấc ngủ trở về hiện thực.
Hai tay cô gái nhỏ từ cổ người đàn ông rút về, mơ hồ nói thầm: “Không thể làm nữa…”
Trần Kỵ thấp giọng hừ cười ra tiếng, giọng điệu cưng chiều đến cực điểm: “Ừm, anh hôn một lát.”
“Dạ…”. Truyện Mỹ Thực
Trần Kỵ dỗ người, động tác cũng không ngừng làm đi làm lại cả buổi, ngược lại khiến Chu Phù tỉnh táo.
Hai người áp trán vào nhau, hơi thở không phân biệt được rốt cuộc là mùi vị của ai.
Bầu không khí ấm áp hòa hợp, Chu Phù nhẹ giọng mở miệng, âm sắc còn cất giấu chút khàn khàn: “A Kỵ.”
“Ừm.”
“Anh không thích có con gái nữa sao?” Chu Phù ngẩng đầu lên, cằm cô tự nhiên tựa vào ngực anh, đôi mặt hạnh liếc nhìn anh.
Biểu cảm trên mặt Trần Kỵ cũng không có nhiều thay đổi, chỉ dùng lòng bàn tay bao lấy hai bàn tay đang rụt trong lòng mình, nắm thật chặt, sau đó nghiêm túc nói: “Cả đời này có lẽ con người thích rất nhiều thứ, nhưng cũng không nhất định phải có, anh có em và thằng nhóc kia đã rất thỏa mãn rồi. Nếu như còn có cái gì cần dùng em chịu khổ để đổi lấy, vậy anh chắc chắn không thích.”
Chu Phù gật đầu, cô hiểu tâm tư của anh, chẳng qua vẫn nhịn không được nói thầm: “Thật ra em không chịu khổ gì cả, thật đấy.”
Ánh mắt Chu Phù sáng ngời: “Anh cũng biết, khoảng thời gian có Tiểu Thương Lục, em vẫn rất thoải mái mà “
Trần Kỵ không lên tiếng, cũng không có ý muốn nói tiếp, chỉ chuyển đề tài đi: “Còn muốn ngủ không? Tiếp tục mà không ngủ à?”
Chu Phù: “…”
“Hay là, em cũng muốn anh kể chuyện xưa cho em thì em mới bằng lòng ngủ nhỉ?”
Trần Kỵ vừa nói như vậy, Chu Phù lại hứng thú: “Được, anh kể một câu chuyện đi.”
Một bên cánh tay của người đàn ông bị cô gối sau gáy, tay kia nhéo cằm cô, giọng nói kể chuyện trầm xuống nhưng không đứng đắn lắm: “Trước đây có một cô gái, tình cờ gặp được một người đàn ông khiến cô ấy điên cuồng mê muội, vì vậy liền tìm mọi cách hỏi thăm sở thích của anh ta.”
Chu Phù lúc này còn không phát hiện ra cái gì không đúng lắm, vẫn như cũ tò mò nhìn chằm chằm anh, chờ đợi câu chuyện tiếp theo.
Trần Kỵ tiếp tục nói: “Có một ngày, cô gái nhỏ hỏi người đàn ông kia, anh thích ăn món gì nhất?”
“Người đàn ông nói, anh thích nhất là ăn đậu hũ.”
Chu Phù mơ hồ có chút không muốn nghe tiếp nữa: “…?”
Khóe môi Trần Kỵ đã bất giác gợi lên nụ cười: “Cô gái nhỏ nói rằng vậy vừa vặn, làm đi.”
Chu Phù: “?”
Trần Kỵ cười như không cười nhìn cô: “Em muốn biết cô gái nhỏ tên gì không?”
“…”
Chu Phù vô cùng quyết đoán mà từ chối: “Không muốn.”
Một chút cũng không muốn.
Trần Kỵ không như ý cô, cà lơ phất phơ mà cười tiến đến vành tai cô: “Gọi là đậu hũ nhỏ.”
Chu Phù: “…”
Cô sợ là có vấn đề gì, mới có thể ở hơn nửa đêm để nghe anh kể chuyện người lớn không biết xấu hổ như vậy.
Hôm sau là cuối tuần, Chu Phù ngủ một giấc thẳng đến lúc mặt trời lên cao, cô mơ mơ màng màng nghe được Trần Thương Lục đến gõ cửa.
Mới gõ chưa được hai cái, Trần Kỵ cũng đã xuống giường đến cửa, tiến hành khuyên can và ràng buộc hành vi của tên nhóc kia: “Sáng sớm con đến gõ cửa, ồn ào làm cho mẹ ngủ không ngon giấc thì phải làm sao bây giờ?”
Trần Thương Lục ôm trong tay mô hình kiến trúc mà sáng sớm cậu nhóc đã liều mạng hơn năm tiếng mới ghép xong, cảm thấy nghi hoặc ngẩng đầu hỏi Trần Kỵ: “Bây giờ không phải là giữa trưa sao ạ? Mười một giờ rưỡi ba và dì cũng đã làm xong cơm trưa của con rồi ạ.”
Trần Kỵ nghe vậy lập tức nhíu mày: “Cái gì làm xong?”
Trần Kỵ thuận miệng ghét bỏ một câu: “Đàn ông đừng nói những lời lặp đi lặp lại.”
Trần Thương Lục một giây sau đổi giọng: “Cơm ạ…”
Trần Thương Lục suy nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu của cha ruột cậu có chút hà khắc, vì thế hỏi: “Vậy sao ba có thể nói những lời lặp đi lặp lại ạ?”
Trần Kỵ nhướng mày, nói chuyện với cậu bé không chút khách khí: “Tuổi còn nhỏ tạo tin đồn gì vậy, ông đây nói những lời lặp đi lặp lại khi nào?”
“Đêm qua con còn nghe thấy.” Lời lẽ của Trần Thương Lục chính đáng, mặt không đỏ tim không đập.
Trần Kỵ “chậc” một tiếng: “Ba nói lặp đi lặp lại gì vậy?”
“Ba gọi mẹ là cục cưng.”
Trần Kỵ: “…”
Trần Thương Lục tiếp tục nói: “Ở trường mẫu giáo, tất cả ba mẹ đều gọi con cái là cục cưng ạ.”
Trần Kỵ gần như không chút do dự tiến hành giáo dục tình yêu: “Ở nhà chúng ta, chỉ có mẹ là cục cưng, con nhớ kỹ không?”
Trần Thương Lục gật đầu.
“Chúng ta đều phải bảo vệ mẹ thật tốt, biết không?”
Trần Thương Lục siết chặt nắm đấm nhỏ, hết sức đồng ý: “Dạ!”
Trần Kỵ: “Đặt đúng vị trí của mình.”
Trần Thương Lục: “Con biết rồi ba ạ.”
Chu Phù ở trên giường mơ mơ màng màng nghe hai cha con này đứng ở cửa ba một câu con một câu, một người dám nói, một người dám nghe, quả thật là dở khóc dở cười.
Vốn định xuống giường nhìn xem, kết quả cả người giống như muốn rã rời, cử động cũng không nhúc nhích được, dứt khoát xoay người ôm chăn ngủ thêm hơn nửa tiếng nữa.
Khi cô thức dậy, đó là giờ ăn.
Dì giúp việc chỉ phụ trách thức ăn của Trần Thương Lục, mà của Chu Phù từ đầu đến cuối đều do Trần Kỵ lo liệu.
Lúc cô rửa mặt xong xuống lầu, Trần Kỵ đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho cô.
Trần Thương Lục thấy Chu Phù từ trên cầu thang đi xuống, lo lắng linh kiện mô hình vương vãi khắp sàn sẽ làm Chu Phù trượt chân, cậu nhóc vội vàng đẩy toàn bộ đồ sang bên kia, sau đó vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé chạy về phía phòng bếp, vừa chạy vừa báo tin cho Trần Kỵ: “Ba ơi, cục cưng của ba đã dậy rồi ạ.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ nghe tiếng quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy Chu Phù đỏ mặt từ bên ngoài đi vào.
Anh kéo khóe môi: “Vậy là xấu hổ sao?”
“Anh dạy thằng bé cái gì vậy…” Cho dù hai người đã ở bên nhau nhiều năm, Chu Phù vẫn giống như lúc trước mới quen anh không lâu, vô cùng dễ dàng thẹn thùng.
Nhưng không được tự nhiên thì không được tự nhiên, Chu Phù vẫn theo thói quen vòng qua phía sau anh, hai má dán vào lưng anh.
Trần Kỵ vừa che chở cánh tay cô, vừa xếp món ăn cuối cùng lên mâm.
Chu Phù chợt nhớ tới còn hơn một tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh, liền mở miệng hỏi anh: “Có phải anh lại sắp đi Anh không? Em nhớ hàng năm anh đều phải đi một chuyến vào giờ này.”
Trần Kỵ “Ừm” một tiếng: “Có muốn đi với anh không?”
Chu Phù lắc đầu: “Em phải đi làm.”
“Chuyện này có gì phải lo lắng? Ông chủ cho em nghỉ mà.”
Chu Phù nói: “Con trai còn phải đi học.”
Trần Kỵ buồn cười nói: “Bình thường thằng nhóc cũng không cần em đưa đi.”
Chu Phù: “…”
Thế nhưng, Trần Thương Lục ngoại trừ thích gây chuyện thị phi ở trường học, sinh hoạt thường ngày chưa bao giờ cần cô quan tâm. Tuổi còn nhỏ vô cùng độc lập, nếu thật sự không độc lập được thì luôn luôn có ba và ông nội, còn có các dì giúp việc vẫn dốc lòng chăm sóc cậu từ khi cậu sinh ra.
Cuối cùng Chu Phù vẫn không đồng ý, dù sao hàng năm anh đi ra ngoài một chuyến đều là vì công việc, bận rộn có đôi khi ngay cả cơm cũng không có tâm tư ăn, cô đi chỉ làm anh phân tâm, cho anh thêm phiền.
Đến ngày xuất phát, Trần Kỵ vẫn như mọi năm trước, dặn dò Chu Phù: “Gặp phải chuyện gì cũng phải nhớ tìm anh, đương nhiên là không có việc gì cũng có thể tới.”
Chu Phù cười gật đầu, đến lúc tiễn anh ra khỏi nhà, vẫn nhịn không được dính dính ở trong ngực anh đến nhàm chán thật lâu mới tách ra.
Trần Kỵ đi vài ngày, mỗi ngày chỉ cần có được thời gian rảnh rỗi, anh đều sẽ gọi điện thoại hoặc video cho Chu Phù, dường như anh còn ở bên cạnh vậy.
Cách vài ngày, lớp mầm non của Trần Thương Lục nói là muốn sắp xếp hoạt động trại đông, thời gian năm ngày, cần phụ huynh đi cùng.
Lục Thiên Sơn nghe xong cảm thấy khá hứng thú, trước kia ông không có cơ hội cùng Trần Kỵ lớn lên, càng không có cơ hội cùng đứa nhỏ trải qua chuyện đáng nhớ như vậy, ngay cả thay Trần Kỵ đi cục cảnh sát xử lý cục diện rối rắm cũng cảm thấy hết sức vinh hạnh. Khi biết có hoạt động như vậy, tâm tư muốn đi cùng dường như tràn đầy trong lời nói.
Chu Phù nhìn ra, lén hỏi ý của Trần Thương Lục.
Trần Thương Lục và ông nội khá hợp nhau,cậu nhóc không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Chu Phù vội vàng gọi điện thoại cho Lục Thiên Sơn, nói công ty mình có việc không đi được, muốn cho ông và Trần Thương Lục đi trại đông.
Điện thoại vừa mới cúp không bao lâu, Lục Thiên Sơn liền phấn khích lái xe tới đón Trần Thương Lục đi.
Trần Thương Lục vừa đi như vậy, toàn bộ biệt thự lập tức liền yên tĩnh lại.
Bộ phận thiết kế trong khoảng thời gian này vừa vặn không bận rộn, mọi người không có chuyện gì phải làm, tan tầm vô cùng đúng giờ, thời gian cô về đến nhà cũng sớm.
Hai ngày liên tiếp, mỗi khi đến đêm, nỗi nhớ của Chu Phù đối với Trần Kỵ càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng vừa nghĩ tới anh ở bên kia vì có thể về nhà sớm một chút với cô, nhất định sẽ không để ý sức khỏe, không để ý vất vả tăng ca để đuổi kịp tiến độ. Mỗi lần gọi video, cô đều kiềm chế toàn bộ sự ỷ lại và nhớ nhung của mình.
Càng không dám biểu lộ, tình cảm lại càng mãnh liệt.
Tình huống như vậy kéo dài vài ngày sau, Chu Phù nói bóng nói gió hành trình của Trần Kỵ, cuối cùng vẫn nhịn không được lặng lẽ đặt vé máy bay đi đến Anh.
Chỗ ở của Trần Kỵ ở Anh, Chu Phù đã đi qua không chỉ một lần, trình độ tiếng Anh của cô thật ra không kém, sau khi đến sân bay, đón xe về nhà gần như là quen thuộc.
Trong dự đoán đó là Trần Kỵ không ở chỗ ở, Chu Phù đoán không khác biệt lắm, mấy ngày nay phỏng chừng anh đều ăn ngủ ở công ty để đuổi kịp tiến độ, cũng không có thời gian về nhà.
Chu Phù lên lầu tắm rửa đơn giản. Sau khi tắm rửa mệt mỏi, cô thay quần áo sạch sẽ, liền gọi xe đến thẳng công ty Trần Kỵ.
Lúc xuống dưới lầu, cô gọi điện thoại cho Trần Kỵ.
Trần Kỵ lập tức cúp điện thoại, một giây sau, anh gửi video mời tới.
Lúc này Chu Phù vừa vặn vào thang máy, cô thuận tay nhận máy.
Giọng nói của người đàn ông rất nhanh từ đầu kia video truyền đến: “Em gọi điện thoại gì mà không cho người khác xem thế?”
Chu Phù nở nụ cười, hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Trần Kỵ thốt ra: “Tăng ca.”
Chu Phù: “Có cô gái xinh đẹp nào tăng ca với anh không?”
Trần Kỵ nhếch môi dưới, thẳng thắn quay ngược ống kính, cho cô xem bốn phía trống rỗng: “Cô gái xinh đẹp không phải không muốn đi với anh sao?”
Trần Kỵ vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân.
Anh ngước mắt nhìn về phía cửa theo bản năng, dường như cảm nhận được điều gì đó nên bất giác đứng dậy đi tới.
Trong nháy mắt Chu Phù đẩy cửa đi vào, Trần Kỵ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ép sát người lên phía sau cửa.
Vốn định cho anh một bất ngờ, nhưng lại bị phản ứng này của anh làm cho hoảng sợ.
Chu Phù bất giác kêu lên.
Tiểu biệt thắng tân hôn (*), cơ bản là cô không biết Trần Kỵ lúc này bỗng nhiên nhìn thấy cô xuất hiện ở trước mặt mình, máu trong người rốt cuộc sôi trào đến mức nào.
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.
Chỉ là nghĩ đến rất có thể cô lại một mình đến đây, anh khẽ nhíu mày: “Một mình tới à?”
Chu Phù gật đầu.
Trần Kỵ nghiến chặt răng: “Em muốn chọc anh tức chết à? Lại to gan như vậy.”
Chu Phù phồng má.
Người đàn ông nhanh chóng bình tĩnh lại, bất đắc dĩ thở dài, nhéo cằm cô: “Sao em lại tới đây?”
Chu Phù chớp mắt mấy cái, cười nói: “Đến tăng ca với anh.”
Giọng Trần Kỵ lúc này khàn một chút: “Em nói cái gì?”
“Cùng anh tăng —— A…”
Mấy tiếng sau, Chu Phù bỗng nhiên hiểu được một chân lý.
Đừng bao giờ thách thức sự nhẫn nại của một người đàn ông đã tự kiềm chế mình trong nhiều ngày.
Nhưng điều cô không ngờ tới là trong phòng làm việc thậm chí còn không có bao cao su.
Người đàn ông nhịn đến trán mồ hôi đều cố gắng dừng lại, Chu Phù buồn cười hỏi: “Tại sao phòng làm việc của anh lại không có chứ?”
Trần Kỵ đen mặt: “Em lại không ở bên này, vậy phòng làm việc anh có thể có vấn đề gì à?”
Đây cũng là…
Nhưng mà hai người nhiều ngày không gặp như vậy, anh nghĩ rằng tại sao Chu Phù lại không muốn, thật ra cô cũng không để ý lắm.
Trần Kỵ chịu đựng, cô liền trêu chọc anh, thậm chí còn cảm thấy rất thú vị.
Trần Kỵ yêu cô đến tận xương tủy, cơ bản là chống đỡ không được bao lâu, anh nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn phá vỡ.
Càng làm hai người thật không ngờ đó là tăng ca nhiều như vậy, không ngờ lại thêm vào tâm nguyện nhỏ mà Chu Phù đã không ôm hy vọng gì.
Chẳng qua người thứ hai này sẽ không thân thiết như bạn nhỏ Trần Thương Lục lúc trước, gần như giày vò Chu Phù quá sức.
Từ sau khi có người này, Chu Phù chưa từng ăn một bữa cơm hoàn chỉnh, ngửi thấy mùi gì cũng không thoải mái, kén ăn khá nghiêm trọng.
Trần Kỵ vô cùng đau lòng, vừa không ngừng thử tìm thức ăn Chu Phù có thể chấp nhận, vừa đen mặt nói: “Chờ thứ đồ chơi này sinh ra liền ném đi, giày vò quá.”
Chu Phù tuy rằng nôn đến khó chịu, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn cười.
Trong khoảng thời gian dài, Chu Phù cũng rất khó sinh ra hứng thú đối với đồ ăn gì, Trần Kỵ gần như vì thế mà hao tâm tổn trí, mỗi ngày đều học một trò mới.
Cho đến một đêm, Chu Phù bỗng nhiên ôm cánh tay anh nói: “A Kỵ, em bỗng nhiên rất muốn ăn sủi cảo nhân thịt cần tây, trong nhà có không anh?”
Không đợi Trần Kỵ mở miệng, Chu Phù lại tiếp tục nói: “Không có thì thôi, em chỉ tùy tiện nói thôi.”
Cô nói xong, lại nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Ngược lại động tác Trần Kỵ nhanh chóng lập tức xuống giường, cô hiếm khi muốn ăn gì, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha được: “Cái gì mà thì thôi chứ? Không có thì anh cũng có thể biến ra cho em.”
“Chờ đã.”
Chờ Chu Phù phủ thêm áo khoác xuống lầu, Trần Kỵ đang ở trong bếp rửa rau cần.
Chu Phù tùy ý ngồi xuống cái bàn đảo bếp, lười biếng nằm trên mặt bàn.
Trần Kỵ thấy cô đi theo, thuận miệng nói: “Đông lạnh không tốt, anh đưa ví tiền mặt cho em, vỏ sủi cảo đang trên được đưa tới rồi.”
Chu Phù gật đầu, lại hỏi: “Anh lấy đâu ra rau cần thế?”
Bình thường cô không thích những thứ có mùi nặng như rau cần, cho nên bình thường lúc Trần Kỵ nấu ăn cho cô từ trước đến nay không để, trong nhà cũng sẽ không chuẩn bị cái này.
“Bài tập của Trần Thương Lục.”
Chu Phù: “..?”
Trần Kỵ: “Lớp mầm non của Trần Thương Lục có lớp trồng trọt, trong vườn có một mảnh đất chuyên trồng cho thằng nhóc đủ loại đồ vật lộn xộn.”
Chu Phù dở khóc dở cười.
Trần Kỵ rửa rau cần xong, tiện tay đặt lên bàn đảo bếp, nào biết Chu Phù ngửi thấy mùi này liền hăng hái, bình thường ghét bỏ, nhưng lúc này lại lập tức cầm lên gặm mấy cái.
Một khi ăn liền không dừng lại được.
Đợi đến khi Trần Kỵ băm nhân thịt xong quay đầu lại, rau cần vừa mới rửa xong dường như không còn lại mấy cọng: “?”
Chu Phù liế m liế m môi: “Em ăn rồi…”
Trần Kỵ: “…?”
Lần này Trần Kỵ dở khóc dở cười: “Trần Thương Lục chỉ trồng một chậu rau cần, em ăn hết rồi thì lấy cái gì làm sủi cảo cho em đây?”
Chu Phù suy nghĩ một chút: “Không bằng… lát nữa chờ vỏ sủi cảo đến, anh lập tức nấu để em ăn, để chúng nó gói trong bụng là được rồi.”
Trần Kỵ: “…”
Sau hơn chín tháng vật lộn, cuối cùng thì “kẻ giày vò” cũng xuất hiện.
Như Chu Phù mong muốn, là một cô nhóc, vừa sinh ra đã khóc rất to, ai dỗ cũng không có tác dụng gì.
Mặt mày động một chút là đỏ hoe, yếu ớt vô cùng.
Chu Phù nằm ở trên giường vừa ăn đồ ăn vặt, vừa hứng thú nhìn Trần Kỵ cau mày, lại không thể không nhẫn nại ôm “giày vò nhỏ” kia nhẹ giọng dỗ dành. Cô thật sự nhịn không được cười, vừa cười còn vừa trêu ghẹo anh: “Không phải anh nói vừa sinh ra liền muốn ném đi sao?”
“Ngày mai ném.” Ngoài miệng Trần Kỵ vẫn cứng rắn như cũ, giọng nói lại giống như lo lắng quấy nhiễu đến cái bao yếu ớt kia, nhẹ đến không chịu được.
Nào ngờ đứa nhỏ kia dường như nghe hiểu được, đợi Trần Kỵ vừa dứt lời, cảm xúc vừa mới dỗ dành xong lúc này lại sụp đổ, giọng trẻ con khóc đến mức Trần Thương Lục phòng bên cạnh cũng chạy tới tìm hiểu đến cùng.
Trần Thương Lục: “Làm sao vậy ạ?”
Trần Kỵ: “Em gái con khóc.”
Trần Thương Lục rất hiểu, vội hỏi: “Có phải đói bụng hay là tè ra quần không ạ?”
Những thứ này Trần Kỵ đã sớm kiểm tra qua, đều không phải, đơn thuần chỉ là yếu ớt thích khóc, anh lắc đầu với con trai: “Không phải, mẹ di truyền, mẹ con khi còn bé luôn động một chút là thích khóc.”
Chu Phù: “…”
Trần Thương Lục hiếm khi nghe không hiểu ba đang nói cái gì, vội hỏi: “Mẹ cũng là do ba nuôi lớn sao ạ?”
Chu Phù: “??”
Trần Kỵ nhếch miệng cười, cà lơ phất phơ nhìn về phía Chu Phù: “Còn không phải sao, mẹ con chính là do một tay ba nuôi lớn. Khi còn bé có thể khóc rất nhiều, đời này ba cũng chỉ gặp qua một người có thể khóc như vậy.”
Hết lần này tới lần khác, anh còn rất thích bộ dạng này của Chu Phù.
Chu Phù: “…”
Từng ngày trôi qua rất nhanh, con gái nhỏ Chu Nam Tinh yếu ớt giống như Chu Phù, càng ngày càng tăng.
Từ trong bụng mẹ liền thể hiện ra sức kén ăn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, hai cô gái một lớn một nhỏ đều khá khó hầu hạ.
Đại khái là Trần Thương Lục bởi vì từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng từ ba. Năm ấy sáu tuổi cậu nhóc cũng đã có thói quen ra vào phòng bếp, hoàn toàn có thể lưu loát như thường mà hỗ trợ cho Trần Kỵ.
Tới gần giờ cơm trưa, Tiểu Nam Tinh và Chu Phù hai người rửa tay xong, đã sớm ngồi vào trên bàn ăn chờ đợi.
Cô nhóc vừa ăn quả anh trai vừa mới rửa xong đưa tới, vừa lắc chân ngắn, dặn dò Trần Kỵ: “Ba ơi, cục cưng muốn ăn xúc xích nhỏ được khía ạ…”
Trần Thương Lục nghe vậy, nghiêng đầu nhìn ba ruột đang tỉ mỉ khía xúc xích, thở dài một hơi, hỏi: “Ba ơi, tại sao hai chúng ta phải xuống bếp, còn mẹ và em gái không cần ạ?”
Trần Kỵ đương nhiên nói: “Là đàn ông, làm nhiều chuyện một chút thì sao chứ?”
“Bản lĩnh sẽ rất nhiều, sau này mới có thể tìm được vợ.” Trần Kỵ vừa khía xúc xích, vừa nói với Trần Thương Lục, “Con nhìn chú Lục của con xem, không biết xuống bếp, có phải dì Điềm Điềm suốt ngày bảo chú ấy cút không?”
Trần Thương Lục gật đầu: “Vâng ạ.”
“Còn không phải chú ấy đã lớn tuổi còn phải học lại từ đầu sao?”
Trần Thương Lục lại gật đầu, cảm thấy ba nói khả có lý: “Ngày đó con mang xúc xích mình làm đến trường chia, các cậu ấy đều nói muốn làm bạn gái con.”
Trần Kỵ nhướng mày: “Vậy con đồng ý à?”
Trần Thương Lục: “Dạ.”
Trần Kỵ: “Có mấy người bạn gái?”
Trần Thương Lục: “Chín ạ.”
Trần Kỵ: “…”
Trần Thương Lục bổ sung: “Đều là em gái của con!”
Trần Kỵ: “…”
Ừm, chín người em gái khác cha khác mẹ, gen này cũng không thể phụ thuộc vào anh nữa, nhất định là di truyền từ chỗ Chu Phù.