Chỉ Cần Em Thôi

Editor: Saki

Hứa Tư Điềm từ lúc sinh ra đã là một kẻ nhát gan.

Đời này cô đã làm chuyện dũng cảm nhất có lẽ chính là chủ động theo đuổi Lục Minh Bạc.

Ký ức của cô về Lục Minh Bạc bắt đầu khá sớm.

Dường như có thể nói là trừ người nhà ra, anh là người đầu tiên trong ký ức tồn tại của cô.

Mùa xuân năm 1996, Viện Y tế Kim Đường đón nhận hai sinh mệnh nhỏ mới mẻ.

Lục Minh Bạc sinh sớm hơn Hứa Tư Điềm một tuần, hai đứa trẻ đều sinh non, cần ở trong hộp giữ ấm mười ngày đến nửa tháng.

Hai bình giữ nhiệt nằm cạnh nhau, lần đầu tiên trong đời hai người làm “bạn cùng bàn” còn sớm hơn so với tất cả bạn cùng lứa tuổi.

Kim Đường không lớn, gia đình quanh năm sống trên đảo, gần như là quen biết.

Nhà Lục Minh Bạc cách nhà Hứa Tư Điềm không xa, mặc dù không được gọi là hàng xóm, nhưng bậc trên hai nhà cũng không phải là không có tình bạn.

Chỉ là hơi ít mà thôi.

Cha của Lục Minh Bạc làm ăn trên biển hơn mười năm, gần một nửa cuộc đời đều phiêu bạt trên những con sóng ngoài biển, cả người có khí chất thổ phỉ (*).

(*) Thổ phỉ (chữ Hán: 土匪), tùy từng trường hợp còn gọi là cường đạo (强盗), đạo tặc (盜賊), giặc cỏ hay thảo khấu (草寇), là một dạng tội phạm có tổ chức bao gồm toàn những người sống ngoài vòng pháp luật đặc biệt có dính líu đến việc đe dọa hoặc sử dụng bạo lực.

Thời trẻ đứng ở đầu gió, tài sản đã tăng lại tăng, sự nghiệp cũng càng làm càng lớn, nhưng thời gian có thể ở nhà cũng đã ít lại càng ít.

Không cho được thời gian và làm bạn, cũng chỉ có thể cho tiền. Dù sao nhiều tiền, có bao nhiêu thì gửi về nhà bấy nhiêu.

Điều kiện trong nhà càng tốt, mẹ cũng càng trang điểm xinh đẹp, một mình ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, liền cả ngày trà trộn ở trên bàn bài, bận rộn đến quên cả trời đất.

Mà gia đình Hứa Tư Điềm là gia đình có tiếng về văn học, tất cả họ hàng lớn tuổi qua nhiều thế hệ đều xuất thân từ giáo viên.

Cha Hứa Lương Dung là thầy giáo vụ của trường trung học Kim Đường, mẹ cũng đảm nhiệm chức vụ giáo viên ngữ văn ở trường trung học Kim Đường.

Bầu không khí gia đình yên tĩnh hoàn toàn tương phản với sự ồn ào, náo nhiệt của Lục Minh Bạc.

Cho nên bình thường mặc dù quen biết, nhưng cũng không thường lui tới.

Cũng chính là lúc này thời gian sinh nở của vợ hai nhà vừa vặn đụng phải, hai đứa nhỏ lại nuôi cạnh nhau nên thường xuyên qua lại, hàn huyên thêm vài câu như vậy.

Không vui vẻ hạnh phúc như trong truyện cổ tích, sau khi xuất viện cũng không xuất hiện gần hơn một bước.


Không giống như là người cùng một thế giới.

Thỉnh thoảng, trên bàn cơm nhà họ Hứa sẽ xuất hiện vài câu đề tài liên quan đến nhà họ Lục.

Hứa Lương Dung chỉ nói: “Cái khác không có gì, chỉ là khổ cho thằng quỷ nhỏ nhà họ Lục, mới bao nhiêu tuổi mà mẹ đã bỏ trốn rồi.”

Ông khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Ba thằng nhóc ấy không thường xuyên về nhà.”

Mẹ Hứa Tư Điềm là Khương Tân Liên cũng lắc đầu, biểu cảm trên mặt hơi áy náy: “Cũng tốt, gia thế của thằng nhóc vẫn vững vàng, đứa nhỏ ít nhất không lo sẽ không có tiền nuôi.”

Hứa Lương Dung thay Hứa Tư Điềm thổi muỗng canh ô mai thanh mai, chờ thổi đến khi ấm lên, ông mới cẩn thận từng li từng tí đút vào cho cô, vừa đút cho con gái vừa nói: “Ba thằng nhóc làm ăn đều ở trên biển, cho dù là tình huống như vậy cũng không có cách nào về nhà, có tiền cũng không có tác dụng gì, người ngoài có chăm sóc tốt đến đâu, cũng không chăm sóc tốt bằng cha mẹ ruột mình.”

Khương Tân Liên gật đầu: “Ai nói không phải chứ.”

Lúc này cơ bản là Hứa Tư Điềm còn không hiểu chuyện, cô ngồi ở trong chiếc ghế trẻ em do chính tay ba làm bằng gỗ, vừa há miệng uống canh ba đút tới, vừa xoay tròn mắt quả nho, nghe ba mẹ nói chuyện nhà của Lục Minh Bạc từng câu từng chữ.

Cô không biết người này, cũng nghe không hiểu lời ba mẹ nói.

Chỉ biết canh không hợp khẩu vị, cô nếm thử một ngụm liền lắc lắc tay, giọng điệu trẻ con từ chối: “Không muốn không muốn.”

Hứa Lương Dung cười từ bỏ, khẽ nhéo chóp mũi con gái: “Ở nhà chọn được, còn đi nhà trẻ cũng không thể chọn, giáo viên cho cơm nước đều phải ăn xong, con biết không?”

Hứa Tư Điềm chớp chớp mắt, không để trong lòng.

Khương Tân Liên nhìn cũng cười theo, cười rồi lại nghĩ tới Lục Minh Bạc không cha đau không mẹ cần kia.

Dù sao cũng từ một phòng sinh đi ra, bà coi như từ lúc Lục Minh Bạc sinh ra đã nhìn anh lớn lên đến hôm nay. Khương Tân Liên nhớ tới, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, nói với Hứa Lương Dung: “Cũng không biết đứa nhỏ kia hiện tại đổi đến nhà ai ăn cơm, lát nữa em múc chút đồ ăn đưa qua cho nó, để xem tình huống.”

Hứa Lương Dung gật đầu: “Cũng được.”

Chẳng mấy chốc đã đến tuổi hai đứa nhỏ đi nhà trẻ.

Ba tuổi, hầu hết trẻ em đều được bố mẹ ôm vào lòng và đưa đến cổng trường.

Hứa Tư Điềm cũng không ngoại lệ.

Ngày đầu tiên nhập học, Khương Tân Liên phát huy vượt xa người thường, bà dùng một chút tóc còn sót lại của Hứa Tư Điềm để buộc một lọn tóc xinh đẹp trên đầu, trên mỗi lọn tóc đều điểm xuyết một chiếc chuông dệt kim không vang lên, trong đáng yêu lại lộ ra vẻ ngốc nghếch.

Váy nhỏ cũng mới, váy bồng tầng tầng chồng lên nhau, từ vớ đến giày da, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ đặt mua qua.

Hứa Lương Dung ôm con gái vào lòng đưa đến cổng trường. Khương Tân Liên mở bình giữ nhiệt bên cạnh cặp xách nhỏ của cô ra, thử nước ấm một lần, sau đó dặn dò đi dặn dò lại cô rằng khát thì uống nước, muốn đi WC thì tìm giáo viên.

Hứa Tư Điềm không nghe, một mình chìm đắm trong nỗi buồn sắp chia tay cha mẹ, mặt mày đỏ hoe.


Ngoại lệ duy nhất có lẽ là Lục Minh Bạc.

Ngày đầu tiên đăng ký thì một mình tới, người khác có ba mẹ đi cùng, còn anh không có, mỗi người đều có ba lô nhỏ, bên trong đựng khăn giấy, quần áo để thay và các loại vật dụng thiết yếu, anh cũng không có.

Ngay cả quần áo trên người cũng mặc mấy ngày, tuy rằng nhìn ra được không rẻ, nhưng cũng không biết là đi đâu lăn lộn qua lăn lộn lại, thoạt nhìn phủ đầy bụi bẩn.

Sau khi đăng ký rồi vào sân, phụ huynh rời đi theo sự sắp xếp của giáo viên.

Rất nhanh, lớp mới liền bộc phát tiếng khóc đinh tai nhức óc.

Lá gan Hứa Tư Điềm cực nhỏ, ở nhà còn có thể làm nũng với ba mẹ, ngang ngược hai lần, ra bên ngoài ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, không dám nói chuyện với giáo viên cũng không dám trao đổi với bạn học, một mình chọn cái ghế nhỏ nhất ở bên cạnh, trốn tránh mọi người ngồi xuống.

Lục Minh Bạc vừa vào lớp, đầu liền to ra.

Đám ngốc nghếch này rất có thể khóc, khóc đến mức anh phiền lòng, cũng không biết có cái gì để khóc, cũng không phải không cha không mẹ.

Anh là trẻ mồ côi duy nhất trong hội trường, một giọt nước mắt cũng chưa rơi.

Cuối cùng, Lục Minh Bạc đặt vị trí của mình ở băng ghế bên cạnh Hứa Tư Điềm.

Nguyên nhân rất đơn giản, Hứa Tư Điềm chọn vị trí này vốn là rời xa bộ phận lớn đám ngốc nghếch này, quan trọng hơn là tiếng Hứa Tư Điềm khóc nhỏ nhất trong đám trẻ con này.

Lá gan cô nhỏ, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn tiếng, mặt mày hồng hồng và chóp mũi cũng hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn xẹp xuống, giọt nước mắt một giọt lại một giọt rơi, thanh âm sửng sốt một chút cũng không dám lên tiếng.

Người cao nhất trong số những người lùn, Lục Minh Bạc đối với biểu hiện này của Hứa Tư Điềm miễn cưỡng coi như hài lòng, ít nhất đề – xi – ben nhỏ, không đến mức làm cho anh phiền lòng.

Năm nay Lục Minh Bạc đã rất quen thuộc với Trần Kỵ, lúc còn chưa đi học, mấy đứa trẻ ngang tàng xấp xỉ tuổi tác đã đánh nhau không ít trận nên nảy sinh tình bạn sâu đậm.

Lục Minh Bạc cảm thấy mình không có cách nào có bất kỳ tiếng nói chung nào với một phòng khóc lóc này, chuông tan học tiết thứ nhất vừa vang lên, Lục Minh Bạc liền rời khỏi chỗ ngồi chạy lên lầu, tìm những đứa trẻ ngang tàng có chung tiếng nói với anh để đi chơi.

Ngay lúc đó Trần Kỵ mặc dù cũng chỉ mới bốn, năm tuổi, nhưng đã dựa vào vẻ bề ngoài đẹp trai quá mức xuất chúng, bắt được niềm vui của toàn bộ nữ sinh nhà trẻ.

Một bàn chocolate, nhận cũng nhận không hết.

Trần Kỵ không muốn nên rất đau đầu.

Lúc Lục Minh Bạc tới, vừa lúc thấy Trần Kỵ cau mày, nhìn một bàn đồ ngọt rầu rĩ.

Anh buồn cười vài bước chạy đến bên cạnh Trần Kỵ, kéo băng ghế ngồi xuống, cầm lấy một hộp chocolate nhìn qua, thuận miệng nói với người anh em bên cạnh: “Đám ngốc nghếch này thật sự không có đầu óc, thích anh Kỵ mà lại không biết anh ấy cũng không muốn ăn một miếng đồ ngọt à?”

Lục Minh Bạc tiện tay tháo mấy viên ra ném vào miệng, nhai mấy miếng: “Ngọt quá.”


Trần Kỵ liếc mắt: “Cậu muốn thì lấy hết đi.”

Lục Minh Bạc lại tháo ra một loại khác, vừa ăn vừa nói: “Anh Kỵ, anh không muốn nhận thì đừng để họ để ở đây chứ?”

“Không cho để ở đây, làm ầm ĩ lên đi.” Trần Kỵ hất cằm cách đó không xa, mặt không chút thay đổi nói, “Người kia đã viết di thư rồi.”

Lục Minh Bạc cười đến suýt sặc: “Tổng cộng biết mấy chữ mà viết di thư chứ.”

Lục Minh Bạc nhìn theo hướng Trần Kỵ ra hiệu, nhếch môi trêu ghẹo anh: “Bộ dạng này không tệ, cũng không khóc. Anh không biết đâu, một đám ngốc nghếch lớp chúng em có thể khóc, kiềm chế là được rồi.”

Ánh mắt Trần Kỵ lạnh lùng nhìn anh một cái, im lặng nói: “Không tệ cái rắm, chưa từng thấy qua người đẹp à?”

Lục Minh Bạc lắc đầu: “Chưa từng thấy, anh đã thấy rồi sao?”

Trần Kỵ liế m môi dưới, dáng vẻ kiêu ngạo trước sau như một: “Cô bé nhà bạn ở Bắc Lâm của mẹ tôi, rất xinh đẹp, khóc cũng đẹp.”

Lục Minh Bạc: “…”

Thời gian giữa giờ rất ngắn ngủi, sau khi Lục Minh Bạc ăn lung tung mấy miếng, đang chuẩn bị vỗ mông trở về lớp mình dưới lầu. Trước khi đi, Trần Kỵ cau mày, mạnh mẽ nhét một bàn chocolate kia vào trong mũ hoodie của anh ấy, để cho anh ấy mang đi toàn bộ, một cái cũng không bỏ sót.

Khi Lục Minh Bạc trở lại lớp, tiếng khóc trong lớp không hề giảm bớt.

Anh nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ trở lại chỗ ngồi, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Tư Điềm ngồi cùng bàn, suýt chút nữa ngất đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngay cả người này cũng bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

Rõ ràng trước khi anh đi, cô chỉ dám len lén rơi nước mắt, cũng không có tiếng động gì.

“Khóc cái gì?” Giọng Lục Minh Bạc mang theo chút không kiên nhẫn, không khách khí với cô.

Lời này vừa ra, Hứa Tư Điềm khóc càng lớn tiếng.

“Không phải, có gì mà khóc chứ?” Lục Minh Bạc nghĩ mãi mà không rõ.

“Cậu là cha không cần hay là mẹ bỏ trốn rồi?”

Hứa Tư Điềm đau lòng bắt đầu thút thít, bả vai run lên.

Lục Minh Bạc cau mày: “Không phải chỉ là đi học thôi sao? Ba mẹ cậu lập tức tới đón, có thể đừng khóc không?”

Hứa Tư Điềm giống như một câu cũng không nghe lọt.

Lục Minh Bạc gần như hết kiên nhẫn, vắt hết óc khuyên nhủ cô: “Lén nói cho cậu một bí mật nhé.”

Lời này vừa nói ra, có lẽ bản chất của con người là thích buôn chuyện, Hứa Tư Điềm vốn đang há to miệng khóc lớn lập tức ngậm lại, nước mắt vẫn còn đọng trong hốc mắt, mặt mũi cũng đỏ bừng, vẻ mặt vừa mơ hồ vừa vô tội, nhưng sự tò mò kia đã bất giác lộ ra.

Lục Minh Bạc: “…”

Anh thở dài, bắt đầu vạch trần vết sẹo: “Nói cho cậu biết, ba mẹ cậu lát nữa sẽ tới đón, nhưng ba mẹ tôi sẽ không tới.”


Cuối cùng Hứa Tư Điềm cũng mở miệng nói với anh câu đầu tiên: “Vì sao vậy?”

Lục Minh Bạc hời hợt nói: “Không cha không mẹ, mẹ tôi đã sớm bỏ trốn cùng người khác, ba tôi cũng không biết ở đâu. Cậu nói xem, tôi như vậy mà cũng không khóc, các cậu có gì mà phải khóc chứ?”

Hứa Tư Điềm ngẫm lại, cảm thấy quả thật rất có lý, người này thật đáng thương.

Đang muốn lau khô nước mắt, lại thấy Lục Minh Bạc bí ẩn tiến lại gần mình.

Cô mở to mắt, cho rằng anh còn có bí mật gì muốn nói.

Mà anh quả nhiên nói: “Còn có một bí mật nói cho cậu biết.”

“Cái gì?” Đôi mắt Hứa Tư Điềm ướt sũng, cũng đã không còn tâm tư muốn khóc.

Lục Minh Bạc: “Cậu khóc rất xấu, đừng khóc nữa.”

Hứa Tư Điềm: “…”

Mặc dù Hứa Tư Điềm không muốn thừa nhận, nhưng vẫn vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt.

Lau một lát, bỗng nhiên quay đầu nhắm ngay gáy Lục Minh Bạc.

“Cậu xem giúp tôi một chút, có phải tôi bị nhéo rồi không?”

“Thả lỏng một chút đi.”

Lúc này Hứa Tư Điềm còn rất thích xinh đẹp: “Cậu có thể giúp tôi buộc lại không?”

Lục Minh Bạc không hề nghĩ ngợi: “Không thể.”

Không chỉ không thể, còn thuận tay giúp cô buông lỏng một nửa còn lại.

Hứa Tư Điềm: “…”

Một lát sau, Lục Minh Bạc liền lấy ra mấy hộp chocolate từ phía sau mũ ném lên bàn cô: “Ăn không?”

Hứa Tư Điềm gật đầu.

Lục Minh Bạc nói: “Ăn rồi thì đừng lên tiếng nữa, càng đừng khóc, có nghe thấy không?”

Hứa Tư Điềm tiếp tục gật đầu.

Ngày đó, Hứa Tư Điềm biết bạn cùng bàn của cô tên là Lục Minh Bạc.

Mẹ cô Khương Tân Liên thường xuyên đi đưa cơm cho đứa bé kia, tên là Lục Minh Bạc.

Cũng bắt đầu từ ngày này, Hứa Tư Điềm lặng lẽ nhận nhiệm vụ đưa cơm cho anh.

Nhưng đáng tiếc đó là Lục Minh Bạc chưa từng phát hiện qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận