Chỉ cần em

Đêm giao thừa, hai người quay lại bờ biển cũ, nơi họ đã ở bên nhau đêm cuối cùng trước khi chia xa vào tám năm trước.
Trần Kỵ lại cầu hôn một lần nữa. Lúc trở về, Chu Phù bị tuyết đông lạnh đến mức khuôn mặt trắng bệch, trên mặt vẫn còn vương mấy giọt nước mắt.
Nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Lúc về nhà, Trần Kỵ vẫn cõng Chu Phù.
Bờ đá ngầm vốn không bằng phẳng, cộng thêm tuyết rơi nên càng dễ trơn trượt. Thế nên Trần Kỵ càng không có lý do để hai chân Chu Phù chạm đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đi hai người không mang theo ô, nên lúc tuyết rơi, Trần Kỵ bèn cởi áo khoác rồi trùm lên đầu Chu Phù, quấn cả người cô kín mít
Cho dù Chu Phù nói gì thì anh nhất quyết không chịu cho cô lấy xuống trả lại mình.
Cô gái nhỏ được anh cõng trên lưng, đầu gối được cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của người đàn ông nâng lên một cách dễ dàng, bắp chân mang giày lắc lư trong tuyết. Hai tay len lén cầm chiếc áo khoác nam đang khoác trên người mình dịch về phía trước, trùm lên mái tóc đen trên đỉnh đầu của Trần Kỵ. Cô cũng muốn gắng hết sức giúp anh che chắn gió tuyết.
Trần Kỵ nhanh chóng nhận ra. Một tay anh nâng cô lên, một bàn tay to khác thò ra sau lưng cô gái nhỏ rồi chạm vào chỗ tuyết tan chảy trên áo khoác lông của cô. Anh khẽ nhíu mày, tiện tay kéo vạt áo nam mà cô đang giữ xuống, sau đó thản nhiên nói: "Tự lo cho bản thân là được rồi.”
Chu Phù không nghe. Cô nghiêng về phía trước, để đầu gần sát dán lên má anh rồi kiên trì nói: "Hai người che cùng một cái cũng đủ mà, anh cũng đâu phải làm bằng sắt.”
Có lẽ là do trở về Kim Đường nên Trần Kỵ cũng trở nên hơi bướng bỉnh như thời niên thiếu, anh nhoẻn miệng hỏi ngược lại: "Sao anh không phải chứ?”
Chu Phù vừa cười vừa vỗ vào bả vai anh.
Trần Kỵ chưa bao giờ nói đùa về tầm quan trọng của sức khỏe cô.
Cô kiên trì, Trần Kỵ cũng kiên trì.
Hai người một người kéo cổ áo khoác, một người kéo vạt áo khoác. Sau khi im lặng giằng co trong chốc lát, Chu Phù dứt khoát thả lực, buông cổ áo ra để nó tùy ý khoác lên bả vai mình. Cô hơi buồn bực, hiếm thấy mà tùy hứng nói: "Nếu anh không che thì em cũng không che.”
Sức lực kéo vạt áo của Trần Kỵ nới lỏng theo, giọng điệu bất đắc dĩ nhưng vẫn không nỡ nói nặng câu nào: "Chu Phù mấy tuổi rồi nhỉ? Sao năm mới lại càng trẻ con hơn thế này?”
"Em còn nhỏ lắm, anh trai." Chu Phù dứt khoát diễn với anh: "Vậy năm nay anh có thể cho em nhiều tiền mừng tuổi hơn một chút không?”
"Cho cho, không phải cả gia tài của anh đều đứng tên em rồi à? Muốn bao nhiêu thì tự lấy.” Vừa nghe thấy xưng hô nũng nịu của cô, yết hầu của Trần Kỵ lập tức không biết cố gắng chuyển động, cô muốn cái gì mà anh không thể cho chứ?
Nói xong, người đàn ông hắng giọng, rả vẻ thản nhiên nói với giọng điệu nghiêm túc, muốn tìm lại một chút mặt mũi cho mình: "Bảo em khoác đàng hoàng thì không nghe, không bị tuyết đông chết thì cũng bị em làm cho tức chết rồi.”
"Phì, phì, phì." Cô gái nhỏ rất để bụng phì vài tiếng, sau đó vội vàng ngẩng đầu nói chuyện với ông trời: "Các vị thần tiên của Kim Đường ơi, các vị cứ coi như không nghe thấy gì nhé, chồng tôi có chút tật xấu ấy mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ cúi đầu bật cười, bởi vì chữ "chồng" trong miệng cô mà tâm trạng không khỏi tốt hơn một chút.
Sau khi trao đổi với các vị thần tiên xong, Chu Phù cụp mắt xuống, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu của người đàn ông. Chỉ mới nửa phút đồng hồ mà bông tuyết đã rơi đầy đầu, trắng xóa.

Lòng bàn tay ấm áp của cô bất giác sờ vào tóc mình, xúc cảm cũng lạnh lẽo y như vậy.
Không hiểu sao sắc mặt của cô gái nhỏ có chút vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Hai tay ôm lấy cổ anh rồi cúi đầu ghé bên tai anh gọi: "A Kỵ.”
"Ừ?"
"Em và anh đều bị tuyết phủ bạc cả đầu."
Người đàn ông nhất thời không hiểu tâm tư thiếu nữ của cô: "Tự làm mình bị bệnh, xem về nhà ai dạy dỗ em.”
Bây giờ Chu Phù hoàn toàn không sợ những lời tàn nhẫn không đau không ngứa này của anh nữa, trái tim thiếu nữ vẫn còn đang kích động, vui vẻ nói: "Ngay cả thần tiên cũng muốn nhìn chúng ta bên nhau đến bạc đầu, A Kỵ.”
Người đàn ông luôn ung dung chững chạc lại vì một câu thổ lộ không đầu không đuôi của cô làm cho tim đập không ngừng. Vẻ lạnh lùng, cứng rắn trong lòng cũng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Người đàn ông bĩu môi, khẽ nở nụ cười không mặn không nhạt khen cô: "Chiêu này của em thật sự rất xuất sắc.”
“...”
Chu Phù không nhịn được cười, lại cảm thấy mất mặt, đầu ngón tay hơi lạnh nhéo vành tai anh.
"Được rồi, khoác áo vào đi." Hai người lãng mạn xong, Trần Kỵ lại bắt đầu thúc giục.
Lúc này giây phút tùy hứng của Chu Phù cũng đã đi qua, cô vội vàng nghe lời mà kéo cổ áo khoác lên đỉnh đầu, nhưng vẫn bổ sung một câu: "Chúng ta che cùng nhau.”
Trần Kỵ khẽ thở dài cũng không tiếp tục tranh cãi với cô, bèn nuông chiều nói: "Được.”
Chu Phù cong môi, phủ áo khoác lên đỉnh đầu hai người, gò má dán ở bên tai anh rồi nhẹ giọng nói: "Em cũng đau lòng cho anh mà, A Kỵ.”
Trần Kỵ không thay đổi sắc mặt liếm môi dưới, trái tim lại đập dữ dội. Một lúc lâu sau, anh mới mất tự nhiên nặn ra mấy chữ: "Biết rồi.”
Khi hai người trở về căn nhà cũ của Tô Tú Thanh, bà ấy đã đi ngủ.
Hai người giống như trước kia mà ăn ý rón rén trở về lầu hai. Thấy Chu Phù đi thẳng đến cửa phòng mình, đuôi lông mày Trần Kỵ nhướng lên, nhưng cuối cùng vẫn mặc kệ cô. Trước khi cô vào phòng, chỉ dặn dò cô tranh thủ ra ngoài gội đầu tắm rửa, bị dính tuyết để lâu sẽ sinh bệnh.
Chu Phù đáp một tiếng, nhanh nhẹn nghe lời đi ra tắm rửa.
Sau khi cô gái nhỏ tắm xong, Trần Kỵ lập tức chui vào phòng tắm tràn ngập mùi vị của cô. Sau khi anh xối nước qua loa mấy cái rồi đi ra, Chu Phù vẫn đang sấy tóc.
Anh đứng trước cửa phòng ngủ của cô nghe một lát, tiếng máy sấy tóc quen thuộc quanh quẩn bên tai, ánh sáng lóe ra từ khe cửa cũng vẫn ấm áp như trước.
Khóe môi người đàn ông ngậm cười, một lát sau mới khẽ gõ cửa phòng.
Tiếng máy sấy tóc bên trong dừng lại như trong dự liệu, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng dép lê loẹt xoẹt đi ra mở cửa của Chu Phù.
Ý cười của Trần Kỵ dần sâu hơn, dường như rất hưởng thụ sự ấm áp như vậy.

Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra từ bên trong, Chu Phù đứng trước cửa phòng ngửa đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?”
Trần Kỵ không nói hai lời, cánh tay chắn lên cửa rồi trực tiếp lướt qua cô, công khai đi vào khuê phòng thiếu nữ.
Chu Phù chớp mắt, thuận miệng hỏi: "Anh làm gì vậy?”
"Đến chúc tết, không được à?" Trần Kỵ cây ngay không sợ chết đứng nói.
Chu Phù hơi sửng sốt sau đó không nhịn được bật cười, hỏi anh: "Là định vào dạo chơi à?”
Người đàn ông khẽ nhếch cằm, dáng vẻ kiêu căng càn quấy: "Không thể dạo à?”
"Có thể, sao lại không?" Chu Phù tiện tay đóng cửa lại rồi đi vào theo anh, sau đó tùy ý ngồi lên giường: "Ngay cả bệnh viện anh cũng có thể đi dạo được, nơi này có gì mà không thể.”
Trần Kỵ: "..."
Trần Kỵ đứng bên cạnh bàn làm việc của cô, liếc mắt nhìn mái tóc dài chưa kịp sấy của cô rồi lại nhìn máy sấy tóc cắm điện trên bàn, bèn nghiêng đầu lạnh nhạt nói với cô: "Lại đây.”
"Hả?"
Chu Phù mờ mịt nhưng vẫn nghe lời đứng dậy đi về phía anh theo bản năng.
Sau khi đến bên cạnh bàn, cô bị anh ấn nhẹ lên ghế, sau đó chỉ cảm thấy bàn tay thô to vén một phần tóc của cô lên. Một giây sau, tiếng máy sấy tóc lại vang lên trong phòng một lần nữa.
Trần Kỵ cúi đầu đứng bên cạnh, động tác vừa nhẹ nhàng cẩn thận vừa kiên nhẫn sấy tóc cho cô.
Động tác sấy tóc của anh không tính là thành thạo, nhưng vô cùng chăm chú. Lòng bàn tay cản lại hơn một nửa gió nóng, làn gió nóng xuyên qua khe hở giữa những ngón tay thon dài thổi về phía Chu Phù, nhiệt độ vừa vặn không làm cô bị bỏng.
Vừa sấy, anh vừa dùng ngón tay xoa nhẹ mấy huyệt vị an thần cho cô. Chu Phù được anh chăm sóc đến buồn ngủ, đầu nhỏ hơi ngả về phía bàn trang điểm.
Trần Kỵ cười trộm sau lưng cô.
Đến khi sấy khô toàn bộ đã là mười phút sau.
Chu Phù đã nằm sấp lên bàn, cánh tay khoanh lại làm gối mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trần Kỵ tiện tay đỡ người từ chỗ ngồi lên rồi ôm ngang lấy cô, sau đó trực tiếp đi về phía giường ngủ. Nhưng chưa đi được hai bước, cô gái nhỏ trong ngực đã cảm nhận được động tĩnh xoa mắt nhìn anh, trong mắt toát ra vẻ mơ màng.
"Ừm...? Sao anh vẫn còn ở đây?”
Trần Kỵ đặt người lên giường rồi khẽ nắm cằm cô: "Thiết lập nhân vật không có lương tâm này đúng là vĩnh viễn không sụp đổ.”
Chu Phù: "?”

"Em được phục vụ thoải mái xong là lập tức mở miệng đuổi người à?"
Lúc này đầu óc của Chu Phù vẫn hỗn loạn, không mấy tỉnh táo nên nhất thời quên mất người đàn ông này mà biến thái lên sẽ đáng sợ đến mức nào, bèn thuận miệng cãi lại anh: "Cũng không thoải mái lắm mà?”
"À..." Người đàn ông mập mờ kéo dài âm cuối: "Cũng đúng, do anh vẫn chưa gắng sức đây mà?”
Chu Phù: "...!”
"Vậy bà xã chê không hài lòng cũng là bình thường, anh có thể hiểu được." Trần Kỵ liếm môi dưới.
Tim Chu Phù đập nhanh hơn không ít.
Sau khi ý thức được bản thân đã nói sai, cô vội vàng bổ sung: "Không phải, không phải, thoải mái!" 
‘Mới thế đã thoải mái rồi à? Chưa đến mức đó, đi theo ông đây lâu như vậy, khẩu vị phải không nhỏ mới đúng chứ? ”
Chu Phù: "..."
Cô gái nhỏ nhận mệnh nhắm mắt lại, biết không thể thoát khỏi trận tăng ca đêm giao thừa này.
Quả nhiên Trần Kỵ cũng không phụ kỳ vọng của cô.
Tuy nhiên không ngờ sau khi màn dạo đầu dài đằng đẵng qua đi, động tác của người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ.
Ngàn tính vạn tính, mang theo cả một xe hành lý đồ tết về Bắc Lâm, thế mà lại quên đem thứ đồ chơi kia.
Lúc này đầu óc Chu Phù đã trống rỗng, ngơ ngác nhìn anh.
Người đàn ông đứng dậy thay quần áo rồi đi thẳng ra khỏi cửa phòng.
Cô gái nhỏ sững sờ nằm trên giường, dường như có thể nghe thấy anh chạy vội xuống lầu, vọt ra cửa sau đó là tiếng nổ máy xe dần đi xa.
Mười phút sau, chiếc xe lại dừng lại ở sân nhỏ dưới lầu.
Trần Kỵ ba bước thành hai bước vọt lên cầu thang gỗ, mang theo khí lạnh quay lại phòng ngủ.
Chu Phù quấn trong chăn, chỉ lộ ra hai đôi mắt hạnh tròn trịa, giọng nói rầu rĩ: "Anh vừa đi đâu vậy?”
"Mua bao." Người đàn ông nói cực kỳ thẳng thắn.
Chu Phù: "..."
Chu Phù suy nghĩ một chút: "Năm mới, đi đâu mua..."
Vẫn đang nửa đêm... Mọi người đều ở nhà đón giao thừa cả, hơn nữa ở đây là Kim Đường chứ không phải Bắc Lâm.
"Ừ." Sắc mặt Trần Kỵ cũng hơi đen lại: "Cho nên không mua.”
"Vậy..."
"Nhưng anh sang nhà Lục Minh Bạc rồi vét hết hàng tồn kho của cậu ta.”
Chu Phù: "..."

"Không để lại cho anh ấy một chút nào à?"
"Để cái rắm, cậu ta một mình cô đơn cần thứ này làm gì?" Trần Kỵ tiện tay ném đồ trong tay lên giường: "Hơn nữa, mấy hộp này còn không đủ để chúng ta dùng hai ngày.”
Chu Phù: "..."
Có lẽ vừa rồi hơi nghẹn khuất nên cả đêm giao thừa, Trần Kỵ đã tăng ca rất kỹ.
Liều mạng tăng ca.
Nhưng câu hỏi được đặt ra là sinh nhật anh đã qua rồi mà, bóc quà cả đêm là thế nào nhỉ?
Chu Phù không thốt ra lời phản bác được, chỉ nhớ sinh nhật này mình bị lật qua lật lại đến khi mặt trời mọc thì anh mới chịu thổi nến.
Sau khi kết thúc, Chu Phù vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nằm trong lòng anh, chợt nhớ lại lời anh nói trong xe lúc hai người đang trên đường tới Kim Đường vào ban ngày.
Chu Phù xoay người đối mặt với anh, sau đó đưa tay dò tìm rồi nhéo vành tai anh một cái.
Người đàn ông lười biếng nhấc mí mắt lên: "Vẫn chưa đủ à...? Vậy anh có thể tiếp tục…"
"Trần Kỵ." Chu Phù nghiêm túc cắt ngang lời anh: "Anh đi tìm Phó Kỳ Hữu làm gì thế?”
Sắc mặt Trần Kỵ mất tự nhiên, biết cô chuẩn bị tính sổ với mình: "Có thể làm gì? Đánh anh ta đó.”
Chu Phù nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng đã nghe anh nói: "Sợ cái gì? Không phải anh đã nói rồi à. Nếu anh muốn đánh anh ta, ba anh ta còn phải tự mình đóng cửa giúp anh đấy.”
Chu Phù hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc: "Dù thế nào thì cũng rất nguy hiểm, anh có biết không? ”
"Em không cần anh thay em trút giận, em chỉ mong anh có thể khỏe mạnh thôi, lỡ như anh..." Chu Phù dừng lại, không dám nói tiếp những lời không may mắn kia. Sau khi im lặng một lúc lâu, cô lại lên tiếng tiếp. Lúc này đã đổi thành giọng điệu hung dữ, biểu cảm cũng lạnh băng, hai tay nhéo tai anh: "Sau này không được tự mình đi tìm anh ta, có nghe thấy không?”
"Biết rồi, anh ta đã vào đó rồi, anh còn đi tìm làm gì nữa." Trần Kỵ lười biếng nói.
Lúc này Chu Phù càng hung dữ hơn một chút, gằn từng chữ: "Nghe! Thấy! Không!”
"Ừ, ừ, ừ, nghe thấy rồi." Hiện giờ Trần Kỵ cũng bó tay với cô.
Một lát sau, người đàn ông khẽ nắm lấy cằm cô gái nhỏ mà thờ cơ mỉm cười: "Chu Phù, em thật hung dữ.”
Chu Phù: "..."
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Trần Kỵ, anh thật đáng yêu.”
Người đàn ông cúi đầu bật cười: "Học ông đây nói chuyện rồi.”
"Là anh nói trước."
"Được đó, trí nhớ không tệ."
Chu Phù: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận